Ở LẠI BÊN ANH

Edit + Beta: Khang Vy

Phòng bệnh của Chu Nông.

Một cô gái mặc áo len trắng, tóc dài đang đọc sách cho ông nội Chu.

Giọng nói mềm mại, âm sắc dễ nghe, tinh tế dịu dàng, vừa thong thả vừa kiên nhẫn.

Đêm qua có tuyết rơi, sáng nay mặt trời mọc, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên mái tóc của cô gái vô cùng hài hòa.

Máy tạo hơi nước đầu giường tỏa sương, trên người cô gái có một cảm giác "năm tháng tĩnh lặng".

Cửa phòng bệnh mở ra, Chu Yến Hỗn mang bình giữ nhiệt đựng cháo tiến vào, lọt vào tai cậu là giọng nói ấm áp này, trong mắt cậu hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhìn góc mặt cô ta một cái, thu hồi lại cảm xúc, khẽ cười nhạt một tiếng cho ông nội coi.

Kiều Mạn Mạn nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại.

Chu Yến Hỗn mặc áo khoác nỉ màu xám nhạt, bên trong là áo sơmi, thân cao đĩnh đạc, mặt mày tuấn tú, bỗng chốc làm phòng bệnh thêm phần sức sống và "mị lực".

Chu Yến Hỗn mỉm cười nhìn ông nội, "Ông nội, Tiểu Hỗn tới rồi."

Chu Nông quay đầu cười thành tiếng, "Ôi trời, sao con lại tới đây rồi, trời có tuyết đó, đi đường trơn không?"

Kiều Mạn Mạn buông sách xuống tới đón cậu, nhận bình giữ nhiệt trong tay cậu, "Cậu tới đúng lúc quá, ông nội đang đói bụng đấy."

Chu Yến Hỗn nhìn cô ta một cái, gật đầu tỏ vẻ biết ơn.

Kiều Mạn Mạn múc cháo ra bát.

Chu Yến Hỗn cởi áo khoác ném lên sofa, tới bên cạnh Chu Nông rồi ngồi xuống cười nói, "Ông nội, không phải hôm qua ông nói muốn ăn cá sao, hôm nay Tiểu Hỗn làm cháo cá cho ông đấy, ông thấy con có đáng khen không?"

Chu Nông cười vui vẻ, "Tiểu Hỗn có lòng nhất, Tiểu Hỗn hiểu ông nội nhất, Tiểu Hỗn tốt nhất."

Chu Yến Hỗn cười ấn nút nâng giường bệnh rồi đỡ ông ngồi dậy.

Nhận bát cháo từ tay Kiều Mạn Mạn, cậu thổi rồi đút cho ông ăn, "Ông ăn chậm chút thôi, cẩn thận nóng đấy."

Chu Nông nếm thử một muỗng cháo, hương vị vừa phải, nhìn cháu trai Chu Yến Hỗn rồi lại nhìn Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn bên cạnh, vô cùng hài lòng, cảm thấy mỹ mãn.

Bát cháo này, Chu Nông ăn mất nửa tiếng.

Sau khi đút cháo xong, Chu Yến Hỗn lại nói chuyện với ông nội một tiếng đồng hồ rồi mới đứng dậy nói, "Ông nội, con có việc phải đi tìm anh trai một chuyến. Đi trước đây, bao giờ rảnh lại tới thăm ông sau."

Chu Nông vội nói, "Được được được, con đi tìm anh trai con đi, các con bận rộn, dạo này sức khỏe ông rất tốt, không cần lúc nào cũng ở bên ông đâu. Mạn Mạn, cháu mau đưa Tiểu Hỗn đi đi."

Kiều Mạn Mạn cười gật đầu, lột vỏ chuối rồi đặt vào tay ông, "Ông nội, ông ăn trái cây đi, lúc cháu về ông phải ăn xong đấy nha."

Chu Nông cười nhìn cô gái dịu dàng này, trong mắt tràn ngập vẻ yêu thích.

Chu Yến Hỗn mở cửa ra ngoài, cầm điện thoại gọi cho Chu Yến Hoài, hỏi anh có đang ở văn phòng không.

Kiều Mạn Mạn theo sau Chu Yến Hỗn, trong hành lang dài, trông cứ như cô ta đang yên tĩnh làm bạn với cậu.

Chu Yến Hỗn nói chuyện điện thoại xong, trước khi đến thang máy mới phát hiện ra Kiều Mạn Mạn đi sau mình.

Gần đây cảm xúc cậu không tốt, nhìn người phụ nữ nào cũng thấy không vừa mắt, bực bội vô cùng, với Kiều Mạn Mạn cũng thế.

Chu Yến Hỗn thu lại cảm giác phiền lòng, nói với cô ta, "Gần đây cảm ơn cậu."

Kiều Mạn Mạn lắc đầu, cười dịu dàng, nhẹ nhàng uyển chuyển nói, "Không cần khách khí đâu Yến Hỗn, tháng trước ông nội xảy ra chuyện, tôi cũng thấy đau lòng, khi ấy đã muốn ở bên ông nhiều hơn rồi. Cậu cũng đừng lo chuyện đính hôn, tôi sẽ cố gắng không đồng ý tới cùng."

"Tôi lấy thân phận bạn bè của cậu tới chăm sóc ông, cậu đừng cảm thấy áp lực, không cần cảm thấy thiếu nợ tôi cái gì, là tôi tự nguyện, tự tôi muốn ở bên ông nội, khi tôi còn nhỏ, ông cũng đã chăm sóc tôi rất nhiều."

Chu Yến Hỗn gật đầu, "Cảm ơn, sau khi cậu tới ông nội cũng vui hơn nhiều, vất vả rồi."

Kiều Mạn Mạn am hiểu lòng người, "Tôi thấy dạo này tâm trạng của ông nội khá tốt, sức khỏe ông ổn định, tôi cũng vui mừng."

Cửa thang máy mở ra, Chu Yến Hỗn không khách sáo gì với cô ta nữa, gật đầu tạm biệt, bước vào thang máy.

Mắt thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, Kiều Mạn Mạn bỗng đưa tay ngăn cản, "Phải rồi, Yến Hỗn."

Thang máy còn có người đi xuống, Chu Yến Hỗn chỉ đành ra ngoài, "Sao thế?"

Kiều Mạn Mạn khẽ nói, "Tôi cũng không biết nên nói chuyện này không, hình như sinh nhật chị Lê vào mùa đông, sợ cậu quên nên muốn nhắc cậu thôi."

Dứt lời, Kiều Mạn Mạn cẩn thận quan sát sắc mặt Chu Yến Hỗn.

Khuôn mặt cậu bỗng trở nên nặng nề, giọng nói lạnh nhạt, "Sinh nhật chị ấy không liên quan tới tôi."

Kiều Mạn Mạn ngượng ngùng, "Xin lỗi, sau này tôi sẽ không nhắc đến nữa."

Chu Yến Hỗn không nói gì, yên tĩnh chờ lần thang máy khác rồi xoay người rời đi.

Kiều Mạn Mạn tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu theo bóng dáng rời đi của Chu Yến Hỗn.

Cô ta không biết sinh nhật Thẩm Vi Lê, chỉ nhớ có lần Chu Yến Hỗn tổ chức sinh nhật cho Thẩm Vi Lê vào mùa đông.

Đương nhiên cô ta cũng biết rõ xuất thân của Thẩm Vi Lê, không phải ba mẹ ruột, có lẽ cũng không ai biết sinh nhật thật sự của Thẩm Vi Lê là ngày nào.

Tuyết đọng lại trong sân bệnh viện đã được quét dọn sạch sẽ, nóc nhà quán ăn phía đối diện vẫn được phủ một tầng trắng xóa, vô cùng lóa mắt.

Chu Yến Hỗn ra khỏi cổng viện, quanh người như phát sáng.

Trên người cậu có khí chất quý công tử bất phàm từ nhỏ, thân hình cao lớn đĩnh đạc hiếm thấy trong đám người, xung quanh toàn những người mặc quần áo đen bước vội bước vàng, chỉ mình cậu thẳng lưng bước đi thong dong.

Tài xế mở cửa xe giúp Chu Yến Hỗn, chiếc xe đen chậm rãi rời đi, Kiều Mạn Mạn bình tĩnh nhìn xe đi xa dần, ánh mắt si mê rất lâu chưa tan.

Cho đến khi wechat cô ta vang lên tiếng nhắc nhở, Kiều Mạn Mạn mới đứng thẳng người cụp mắt nhìn.

"Hôm nay muốn mua túi Chanel" gửi tin nhắn tới: [Mạn Mạn, cậu đoán xem hôm nay tớ gặp ai ở thành phố điện ảnh?! Là con nhỏ giúp việc đó! Lại còn nói nói cười cười với Thẩm Tùng Chu nữa! Tớ có ảnh, cho cậu xem này!]

Kiều Mạn Mạn nhíu mày.

"Hôm nay muốn mua túi Chanel" là Chu Tuyết, Chu Tuyết gửi cho cô ta rất nhiều ảnh chụp lén.

Ảnh thứ nhất: Thẩm Vi Lê mặc áo len đen, đội mũ ngồi bên ngoài ngẩng đầu nhìn Thẩm Tùng Chu. Thẩm Tùng Chu mặc đồ cổ trang trắng, bên ngoài khoác áo đen đứng trước mặt, đưa cho Thẩm Vi Lê một cái lót ghế lông xù.

Ảnh thứ hai: Thẩm Tùng Chu cười đưa cho Thẩm Vi Lê một ly cà phê nóng.

Ảnh thứ ba: Hai tay Thẩm Vi Lê cầm cà phê, Thẩm Tùng Chu ngồi cạnh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình.

Lần đầu xem, Kiều Mạn Mạn nhíu mày vì Thẩm Vi Lê có liên quan tới giới giải trí.

Sau khi nghĩ thông suốt, lông mày lại giãn ra.

Kiều Mạn Mạn: [Người yêu à?]

Chu Tuyết: [Không biết nữa! Con nhỏ giúp việc này cũng được đấy, mới đi ba tháng mà đã quyến rũ được ảnh đế rồi?!!]

Kiều Mạn Mạn: [Bộ phim này của cậu, Cao Hòa Bình đầu tư à?]

Chu Tuyết: [Đừng nói nữa, tớ đóng vai khách mời, ban đầu cũng không hỏi đạo diễn là ai, kết quả lại là đạo diễn Lộ, ông ta không hề đồng ý cho tới diễn vai này! Nhưng mà hình như trong số nhà đầu tư có Cao tổng, sao vậy?]

Kiều Mạn Mạn làm như tùy ý nhắc nhớ: [Không có gì, chỉ là hình như diện mạo Thẩm Vi Lê rất phù hợp với gu của Cao tổng.]

Chu Tuyết ngộ ra vấn đề: [Tớ đi hỏi trước!]

Kiều Mạn Mạn: [*mỉm cười*]

Biểu tượng cảm xúc không rõ này lại mang theo thâm ý khác.

Kiều Mạn Mạn suy nghĩ một chút lại hỏi: [Đang ở đâu thành phố điện ảnh?]

Chu Tuyết gửi định vị: [Cậu định đưa thiếu gia tới sao?]

Kiều Mạn Mạn không trả lời, âm thầm cân nhắc.

*

Thành phố điện ảnh, Thẩm Vi Lê uống cà phê, hứng thú nhìn đạo diễn quay Giang Nhiễm Giai.

Tính cách cô gái này đúng là có vấn đề, nhưng nhập vai rất nhanh, vào vai bà chủ khách điếm rất tốt.

Thẩm Tùng Chu ngồi đối diện bàn tròn đọc kịch bản, thấy Thẩm Vi Lê có vẻ thích thú thì tùy tiện hỏi, "Đúng rồi, em đang làm công việc gì?"

Thẩm Vi Lê từng bị hỏi vấn đề này rất nhiều lần, lần nào cũng thẳng thắn trả lời, lần nào câu trả lời cũng giống nhau.

Cô cười nói, "Em là nhà giàu mới nổi, đang không có công việc gì, chỉ đi du lịch thôi."

Thẩm Tùng Chu bật cười, "Nhà giàu mới nổi? Phá bỏ và di dời nhà nhiều lần sao?"

Mỗi lần bị hỏi tới vấn đề này, cô đều cười cho qua, nhưng hôm nay thái độ lại khác thường, cười nói, "Vận may em tốt, trúng vé số."

Đương nhiên Thẩm Tùng Chu không tin lời cô nói, trêu đùa, "Trúng 500 vạn sao?"

Thẩm Vi Lê nghiêm túc, "380 triệu tệ."

Thẩm Tùng Chu, "..."

Anh càng không tin, cười lắc đầu, vẫn trêu chọc cô, "Câu chuyện này của em, cô gái trúng thưởng 380 triệu tệ chuẩn bị lên hot search rồi đấy."

Thấy anh không tin, Thẩm Vi Lê nghiêm túc nói lại lần nữa, "Anh Chu, em thật sự trúng 380 triệu tệ đấy."

Thẩm Tùng Chu, "Em hài hước thật."

Thẩm Vi Lê, "..."

Cô không thể giải thích rõ chỉ đành cúi đầu cười khẽ.

Thẩm Tùng Chu tiếp tục tán gẫu, "Thế nào, hứng thú với việc đóng phim không? Muốn thử không?"

Tuy Thẩm Vi Lê từng livestream bán hàng, cũng từng làm mẫu ảnh, không sợ máy quay nhưng với việc quay phim thì cô vẫn tự mình hiểu mình, "Không dám thử đâu, có khi đến vai nha hoàn em cũng không diễn được ấy chứ."

Dường như Thẩm Tùng Chu có ý muốn mời gọi người mới, "Biết Phó Tranh không? Gần đây cậu ấy đang chuẩn bị quay MV, em muốn thử không? Quay MV không cần kĩ thuật diễn gì nhiều đâu."

Thẩm Vi Lê kinh ngạc nhìn Thẩm Tùng Chu.

Tất nhiên cô biết ca sĩ Phó Tranh, trong điện thoại cô còn có mấy bài của cậu ấy nữa, hát hay sáng tác nhạc giỏi, đẹp trai trẻ tuổi lại còn tài hoa, rất hot, vừa ra bài mới lập tức đứng đầu bảng xếp hạng.

Lúc cô đi du lịch, gọi video với Phương Tiểu Hủy, cô ấy còn ngâm nga bài hát của Phó Tranh, nói Phó Tranh là idol mới của mình, là ông xã trong mơ của cô ấy.

Đột nhiên có người hỏi cô muốn diễn vai nữ chính trong MV của Phó Tranh hay không, đây thực sự là điều quá bất ngờ.

Thẩm Vi Lê đang có chuyện muốn hỏi Thẩm Tùng Chu, đúng lúc này, trợ lý gọi Thẩm Tùng Chu tới đóng phim, anh đứng dậy đưa áo khoác đen cho cô, "Em ngồi đây đợi anh, lạnh thì khoác áo của anh vào."

Thẩm Vi Lê vội gật đầu giúp ảnh đế ôm áo khoác, "Anh Chu cố lên."

Thẩm Tùng Chu cười đi tới phối hợp với Giang Nhiễm Giai.

Bộ phim cổ trang kiếm hiệp này do đạo diễn Lộ làm chủ, ông là đạo diễn nổi tiếng đời thứ năm, lần này, Thẩm Tùng Chu và Giang Nhiễm Giai cho đạo diễn Lộ mặt mũi, lấy thù lao hữu nghị tới đóng vai khách mời, một ngày là đã quay xong."

Nói chuyện với Vương Kiện xong, Phương Tiểu Hủy cầm ly cà phê tới chỗ Thẩm Vi Lê, "Người đại diện của Giang Nhiễm Giai bảo em đợi chút, chờ Giang Nhiễm Giai quay xong quay về khách sạn tháo trang sức tẩy trang xong rồi mới trang điểm tiếp."

Lần này Phương Tiểu Hủy tới trang điểm mô phòng Hepburn cho Giang Nhiễm Giai, sau khi gặp Phương Tiểu Hủy, Thẩm Vi Lê mới biết chuyện này.

Có lẽ là sau khi trang điểm, công ty sẽ mua hot search cho Giang Nhiễm Giai, Tiểu Hủy cũng có thể được ké fame một chút.

Phương Tiểu Hủy nghi hoặc, "Không phải hôm qua chị gặp Giang Nhiễm Giai và người đại diện có nói thái độ bọn họ không được tốt cho lắm sao, vừa rồi em nói chuyện với người đại diện của cô ấy, thái độ cũng không tệ lắm, liệu có phải ảnh đế đã nói gì với bọn họ không?"

Thẩm Vi Lê cũng không biết, "Có lẽ chăng...?"

Phương Tiểu Hủy đang suy đoán, bỗng thấy áo khoác Thẩm Vi Lê ôm trong người, vô cùng kích động, "Úi, đây là áo khoác của ảnh đế sao?"

Nhìn dáng vẻ muốn bò lao vào chiếc áo khoác trong ngực mình của Phương Tiểu Hủy, Thẩm Vi Lê cười cười, "Beauty blogger Tiểu Hủy hãy bình tĩnh chút, chú ý hình tượng."

Phương Tiểu Hủy vội ngồi sang bên, dựa vào Thẩm Vi Lê, nhỏ giọng nói, "Chị Lê, tính tình ảnh đế tốt thật đấy, giúp chúng ta nói trước với người đại diện của Giang Nhiễm Giai, sau đó lại mời tới "thăm hỏi", chỉ gặp nhau có hai lần... liệu có phải anh ấy thấy chị xinh đẹp, có suy nghĩ gì khác không?"

Thẩm Vi Lê buồn cười, "Sao có thể chứ, người ta là ảnh đế, gặp biết bao nhiêu người đẹp rồi, sao có thể coi trọng chị được. Có lẽ là do anh Chu tốt tính, hơn nữa... thấy chị hợp nói chuyện thì sao?"

Nói xong, Thẩm Vi Lê cũng cảm thấy nghi hoặc, "Nhưng nói thật, chị cảm thấy rất thân thiết với anh Chu, tâm trạng thả lỏng hơn trước đây rất nhiều, và còn... tin tưởng nữa, em có tin không?"

Phương Tiểu Hủy lắc đầu, cô ấy xác định mình với Thẩm Tùng Chu không có cảm giác thân thiết gì, trong lòng chỉ có kích động và sùng bái muốn hét chói tai.

Hơn nữa, bây giờ cô ấy cách ảnh đế gần như vậy, tính tình anh ấy lại rất tốt, nhưng giữa hai người vẫn có khoảng cách gì đó rất vô hình.

Phương Tiểu Hủy đang định phân tích cảm giác thân thiết này của Thẩm Vi Lê từ đâu ra, đột nhiên, một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cô ấy, "Hi, người đẹp, tôi là nhà sản xuất Thành Phi."

Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy cùng ngẩng đầu, hai người cũng không hiểu nhà sản xuất gì, dù sao cũng phải khách khí đứng dậy.

Thẩm Vi Lê nói, "Xin chào, anh có việc gì sao?"

Thành Phi hỏi, "Người đẹp tên gì thế nhỉ? Là bạn của anh Chu sao?"

Thành Phi chỉ nhìn về phía Thẩm Vi Lê, không hề nhìn Phương Tiểu Hủy, rõ ràng là tới đây vì Thẩm Vi Lê.

Cô còn cho rằng người này hiểu lầm quan hệ giữa mình và Thẩm Tùng Chu, sợ gây tai tiếng, vội vàng giải thích, "Tôi họ Thẩm, anh đừng hiểu lầm, tôi và anh Chu không thân thiết, hôm qua trùng hợp gặp nhau nên tới xem anh ấy đóng phim thôi."

Thành Phi thở phào một hơi, đưa danh thiếp cho Thẩm Vi Lê, "Cô Thẩm, là thế này, chỗ chúng tôi còn thiếu một vai nữ phụ. Đúng lúc tối nay Cao tổng sẽ qua đây, nếu cô cảm thấy hứng thú, buổi tối có thể gọi điện thoại cho tôi, chúng ta sẽ tâm sự kĩ hơn về việc này."

Phương Tiểu Hủy và Thẩm Vi Lê, "..."

Thì ra là ý này, quy tắc ngầm quá rõ ràng rồi.

Thẩm Vi Lê mỉm cười xa cách, không nhận danh thiếp, "Ngại quá, tôi không có hứng thú với việc đóng phim, cũng không có hứng thú với giới giải trí, cảm ơn anh và Cao tổng đã cân nhắc."

Thành Phi đã gặp rất nhiều cô gái từ chối như vậy, kết quả lại suy nghĩ một ngày, buổi tối tới gõ cửa phòng Cao tổng.

Anh ta đặt danh thiếp lên bàn, "Không sao, cô Thẩm có thể suy nghĩ lại, nghĩ kĩ rồi có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."

Thẩm Vi Lê không nhận danh thiếp này, xoay người nhìn về phía Phương Tiểu Hủy, chỉ cho Thành Phi một bóng lưng lạnh lùng.

Anh ta cũng không bị hành vi của cô chọc giận, cười cười rời đi.

Sau khi anh ta đi khuất, Thẩm Vi Lê vẫy tay với Phương Tiểu Hủy, "Đúng rồi Tiểu Hủy, nói với em việc này, nói nhỏ."

Phương Tiểu Hủy uống cà phê, lắc đầu nói, "Chị Lê, sao chị cứ như tên trộm vậy, còn phải nói thầm, chờ em uống xong ly này đã."

Thẩm Vi Lê chớp mắt, vốn muốn nói cho Phương Tiểu Hủy nghe nhưng lại thấy dáng vẻ không để ý của cô ấy thì nói thẳng, "Anh Chu hỏi chị có muốn đóng MV của Phó Tranh không."

Phương Tiểu Hủy trực tiếp phun cà phê ra, "???"

Thẩm Vi Lê cười không ngừng được, dùng khăn giấy lau miệng giúp cô ấy, "Vậy nên chị mới bảo là nói nhỏ thôi."

Phương Tiểu Hủy kinh hãi, "Vận may của chị được đào lên à? Trước thì trúng số, sau lại được đề cử đóng vai nữ chính MV của người nổi tiếng?!"

Thẩm Vi Lê cũng rất kinh ngạc với vận may của mình dạo này, cuộc sống đói khổ đột nhiên trở nên sung sướng.

Phương Tiểu Hủy hỏi, "Vậy chị muốn đi không? Muốn thử không?"

Thẩm Vi Lê nhìn cô ấy như người ngoài hành tinh, "Đương nhiên muốn thử rồi."

Cô chưa từng quay MV bao giờ, nhưng cũng cảm thấy hứng thú với việc quay V này.

Có cơ hội trải nghiệm việc mình hứng thú, hơn nữa còn là nữ chính MV của Phó Tranh, có gì mà không thử?

Đương nhiên phải thử rồi!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Sự nghiệp cuối cùng của Lê Lê sẽ không phải ở giới giải trí, chẳng qua chỉ là dạo chơi một vòng thôi, cuối cùng sẽ có công việc mình thích và rất thành công.

Trúng số, tìm lại được bố mẹ anh chị yêu thương mình, còn thuận tay lấy luôn giải ảnh hậu nữa, ha ha!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi