Ở LẠI BÊN ANH

Edit + Beta: Khang Vy

Chủ nhật là ngày nghỉ của Thẩm Vi Lê, hôm nay cô tính ngủ tới khi mặt trời lên cao mới rời giường.

Cô đã không sắp xếp công việc nào cho ngày hôm nay, không chơi điện thoại, xuống bếp nấu cơm, tắm nắng, tập yoga, hưởng thụ cuộc sống, cho mình một cuối tuần thả lỏng.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Vi Lê còn chưa đánh răng rửa mặt đã xuống lầu chiên trứng làm bữa sáng.

Nhưng còn chưa ra khỏi phòng, điện thoại đã vang lên, nhìn màn hình hiển thị tên "Lệ Nhiêu" thì lập tức nghe máy cười hỏi, "Sao hôm nay nhà thiết kế Lệ rảnh rỗi thế?"

Đầu bên kia ồn ào, Lệ Nhiêu lớn tiếng nói, "Lê Lê, cậu tới Hải Thành xem show của HOPE không? Mấy người phụ nữ này khiến tôi phiền lòng quá, cậu rảnh không tới đây với tôi đi!"

Thẩm Vi Lê thấy đầu bên kia ầm ĩ, bất giác cất cao giọng, "Cậu về nước rồi sao? Tôi không ở trong giới của các cậu, không có thư mời! Cũng không ở Hải Thành!"

Lệ Nhiêu tiếp tục nói, "Cậu chỉ cần tới đây là được, tôi có vé cho cậu, hôm nay tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương cũng tới! Trường hợp hiếm gặp! Mau bay tới đây! Nhanh!"

Thẩm Vi Lê còn chưa nói gì, Lệ Nhiêu đã tắt máy.

Thôi rồi, không còn ngày nghỉ cuối tuần rồi, Thẩm Vi Lê quay lại phòng tắm rửa mặt rồi chuẩn bị xuất phát.

Lệ Nhiêu là một người bạn Thẩm Vi Lê quen trên đường du lịch nước ngoài, cô ấy là nhà thiết kế của một thương hiệu nhỏ, trong giới này cũng có khá nhiều fan, tài hoa xuất chúng.

Hai người nói chuyện rất hợp với nhau, ban đầu mỗi người ở một phòng riêng, sau đó dứt khoát ngủ chung một phòng, hai tháng nay vẫn luôn liên hệ với nhau qua wechat.

Lần này Lệ Nhiêu về nước xem show thời trang của HOPE, Thẩm Vi Lê cũng có chút hiểu biết, HOPE là sản phẩm trong nước, có trang phục nữ và túi xách, là một trong bốn tuần lễ thời trang lớn của các thương hiệu trong nước.

HOPE nổi tiếng như vậy, một phần cũng vì người sáng lập là tổng giám đốc nhãn hiệu AT khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều muốn bán mặt cho thương hiệu này, lúc đi dạo phố chụp ảnh đều phối quần áo của HOPE hoặc túi xách.

Mà tên tiếng Trung của HOPE chỉ có một chữ – "Nguyện". Thẩm Vi Lê rất thích cái tên này, có cảm giác như đang ôm hy vọng với tương lai, vô cùng thoải mái.

Cũng đã gần nửa năm cô không gặp Lệ Nhiêu, vừa hay rảnh rỗi, thay quần áo và balo chuẩn bị ra ngoài.

Xuống lầu thấy Đường Phái và Phương Tiểu Hủy đang chơi game, Thẩm Vi Lê hỏi, "Tiểu Hủy, chị đi Hải Thành xem show thời trang, em đi không?"

Phương Tiểu Hủy không quay đầu nói, "Xem show của HOPE sao, em không có thư mời, hơn nữa tối nay còn phải livestream trang điểm, chị cứ đi đi."

Thẩm Vi Lê gật đầu, đang tính nói chuyện với Đường Phái để cậu ta ra ngoài thuê khách sạn một mình, không thể để Đường Phái ở riêng với Phương Tiểu Hủy được.

Còn chưa nói ra, Đường Phái đã thần tốc chạy về phòng, rồi lại thần tốc lao ra đeo giày mặc quần áo xong xuôi, "Em đi! Em đi! Thiếu gia bảo em đi theo chị đấy!"

Thẩm Vi Lê, "..."

*

Thẩm Vi Lê không cắt đuôi được Đường Phái, đành phải đưa cậu tới Hải Thành.

Sau khi xuống máy bay, Thẩm Vi Lê gọi taxi đi tới một cửa hàng quần áo của HOPE, xem show thời trang cũng phải tôn trọng ban tổ chức, không thể ăn mặc bình thường được.

Nhưng bởi vì show thời trang hôm nay, cửa hàng cũng chỉ còn lại vài bộ đồ cũ, Thẩm Vi Lê tùy ý chọn một bộ tây trang sọc thoải mái, một đôi bông tai sang trọng rồi tới tìm Lệ Nhiêu.

Bên ngoài có nhiều người đang chụp ảnh, không thiếu người ăn mặc kì lạ nhìn như rừng hoa thắm liễu xanh.

Đang là mùa đông nhưng có không ít người mặc lễ phục dạ hội lộ tay lộ chân tạo dáng táo bạo chụp ảnh.

Thẩm Vi Lê gọi điện thoại cho Lệ Nhiêu, Lệ Nhiêu tới đón cô, sự chú ý va phải anh chàng đẹp trai bên cạnh, "Lê Lê, đây là ai vậy? Bạn trai cậu ư?"

Lệ Nhiêu, người cũng như tên, có mạnh mẽ có quyến rũ, hôm nay đi xem show thời trang nên mặc áo sơ mi đuôi cá, mơ hồ có thể nhìn thấy bra bên trong và vòng eo tinh tế, hai mắt Đường Phái sáng ngời, tự tin nói trước, "Hello người đẹp, tôi là Đường Phái, Phái trong mãnh liệt hoạt bát, là bạn thân của bạn trai..."

Thẩm Vi Lê dùng khuỷu tay dạy dỗ cậu ta, ngắt lời hỏi Lệ Nhiêu, "Nhiêu Nhiêu, cậu có mấy vé mời? Bạn tôi có thể vào được không?"

Thẩm Vi Lê mỉm cười, "Không vào được cũng không sao."

Lệ Nhiêu nhìn Đường Phái, cậu ta mặc tây trang phối với áo khoác ngoài, vào show thời trang cũng không có gì là không ổn, nhưng nụ cười tự luyến trên mặt người này có chút hài hước, miễn cưỡng nói, "Đi thôi, có chỗ."

Đi vào bên trong, ngồi xuống chỗ mà Lệ Nhiêu sắp xếp, Thẩm Vi Lê nhìn một vòng là thấy mấy minh tinh nổi tiếng.

Tuần lễ thời trang lần này của HOPE diễn ra vào tháng 12, lại còn ở trong nước, tổng giám đốc khu vực Á - Thái cũng tới, tất nhiên minh tinh sẽ tham dự, không có bất ngờ gì lắm.

Nhưng sau đó, Thẩm Vi Lê lại thấy người mấy hôm trước không thoải mái với cô – Doãn Hàm.

Doãn Hàm ngồi cùng với một cô gái khác, Thẩm Vi Lê cũng biết người kia, một người giàu có hoạt động trong giới giải trí, Thi Tâm Viện. Trên weibo luôn có ảnh chụp và tin tức hai người họ đi dạo phố cùng nhau, xem như là bạn thân, nhưng cũng có rất nhiều bình luận nói rằng Doãn Hàm lấy lòng Thi Tâm Viện.

Đường Phái cũng nhìn thấy Doãn Hàm, giọng nói chờ mong, "Chị Lê, cược không, chị nói xem nơi này nhiều máy quay như vậy, cô ta dám tìm chị nói chuyện không?"

Thẩm Vi Lê bật cười, "Đường thiếu, ánh mắt này của cậu là thế nào, chờ mong cô ta tới tìm tôi nói chuyện à?"

Đường Phái, "Đúng là em muốn xem trò vui đấy, lúc chị dạy dỗ người khác ngầu lắm!"

Hai người đang nói chuyện, Doãn Hàm ngẩng đầu vuốt tóc, quét mắt nhìn quanh, ánh mắt đụng phải Thẩm Vi Lê.

Cô không hề trốn tránh, thong dong thản nhiên mỉm cười như với một người bạn cũ.

Hai mắt Doãn Hàm híp lại, đánh giá quần áo Thẩm Vi Lê từ trên xuống dưới, thấy cô mặc đồ trong bộ sưu tập năm ngoái, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ trào phúng.

Thẩm Vi Lê, "..."

Nữ minh tinh này không chú ý tới việc quản lý biểu cảm sao?

Nhưng Doãn Hàm cũng không mặc đồ mới ra, trùng với vô số người khác, hơn nữa cách trang điểm lại hơi "lố", yếu tố thời thượng trên người quá nhiều, khiến người khác nhìn hoa cả mắt.

Xem show thời trang mà mặc đồ trong bộ sưu tập mới thì mới đáng nói đến việc thân phận.

Thẩm Vi Lê lười phản ứng lại cô ta, quay đầu nói chuyện phiếm với Lệ Nhiêu.

Đường Phái nhìn Doãn Hàm đang thấp giọng nói chuyện với vị thiên kim bên cạnh như đang thuật lại chuyện của Thẩm Vi Lê, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khinh bỉ với cô, cậu cũng phiền lòng hộ, không biết Thẩm Vi Lê làm cách nào mà không để ý tới chuyện này được.

Show thời trang sắp mở màn, âm nhạc phóng đại, Lệ Nhiêu cầm điện thoại chuẩn bị quay chụp, bả vai Thẩm Vi Lê bỗng bị người ta vỗ nhẹ một cái.

Cô quay đầu lại, hai mắt mở to kinh ngạc nói, "Anh Chu, anh cũng tới đây sao?"

Thẩm Tùng Chu ngồi ngay sau cô, mặc áo lông dê, đội mũ vô cùng thoải mái, nhìn đơn giản nhưng lại không thiếu mị lực.

Thẩm Vi Lê kinh hỉ nhìn anh.

Bởi vì ánh đèn bên trong tối đi, tiết tấu âm nhạc tăng mạnh, giọng nói cũng phải lớn hơn mới nghe được, hai tay Thẩm Tùng Chu chống lên đầu gối, dựa sát người ra phía trước, ghé vào tai cô nói chuyện, "Đây là show của một trưởng bối, anh tới cổ vũ, sao em cũng tới thế?"

Nói xong, anh nghiêng mặt qua một bên.

Thẩm Vi Lê ghé sát tai anh nói, "Bạn em là nhà thiết kế, tới đây xem. Anh Chu, anh muốn ngồi hàng ghế phía trước không?"

Thẩm Tùng Chu cười xua tay, lại tới gần cô, "Anh có ghế ở hàng phía trước, nhưng sợ bị chụp ảnh, em cứ ngồi đó đi."

Sau đó Thẩm Tùng Chu lại nhớ tới việc gì đó, lần nữa tới gần hỏi, "Hai ngày trước gặp đạo diễn Thẩm, em thấy thế nào?"

Thẩm Vi Lê không biết vì sao Thẩm Tùng Chu lại hỏi vấn đề này, thành thật trả lời, "Chú ấy rất tốt, em rất kính trọng và sùng bái chú ấy."

Trên người đạo diễn Thẩm có cảm giác của trưởng bối khiến cô tin tưởng, học thức uyên bác, nói năng cẩn trọng, đức cao vọng trọng lại hòa ái thân thiết, ăn xong một bữa cơm, hình tượng đạo diễn Thẩm trong lòng cô đã cao như núi, trở thành nghệ thuật gia vô cùng có sức hút.

Thẩm Tùng Chu cười không hỏi nữa để cô tiếp tục xem show diễn.

Đường Phái thấy Thẩm Tùng Chu và Thẩm Vi Lê không ngừng kề tai nói nhỏ, hai mắt trừng lớn cầm điện thoại lên gửi tin tình báo cho Chu Yến Hỗn.

[Thiếu gia! Thẩm Tùng Chu và chị Lê tình cờ gặp nhau! Tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện tới nơi rồi, cậu muốn bay tới đây không vậy!]

Gửi tin nhắn xong, Đường Phái lại nhanh tay chụp ảnh hai người anh anh em em ghé tai nói nhỏ gửi cho Chu Yến Hỗn.

*

Chu Yến Hỗn thấy ảnh chụp Đường Phái gửi tới, bước chân đang xuống tầng khựng lại.

Sắc mặt vô cùng nặng nề.

Bây giờ cuộc sống của Thẩm Vi Lê thực sự không tệ, nhất thời thích chí ngồi máy bay đi xem show thời trang, lại còn nói to nói nhỏ với ảnh đế.

Chuông cửa tiếp tục vang lên, Chu Yến Hỗn cắn răng gọi một dãy số, để điện thoại một bên rồi đi xem màn hình chuông cửa.

Kiều Mạn Mạn đứng ngoài, mang theo một chiếc túi, dịu dàng mỉm cười trước camera, "Yến Hỗn, tôi đi ngang qua đây nên tiện tới thăm cậu."

Chu Yến Hỗn không có biểu cảm gì mở cửa, đưa cô ta một đôi dép lê, vẻ mặt bực bội ngồi lên sofa phòng khách.

Kiều Mạn Mạn cởi áo khoác ngồi lên sofa, khẽ nói, "Hôm nay tôi tới thăm ông nội, ông nói ông không biết nhà cậu ở bây giờ thế nào nên nhờ tôi lúc về thì ghé qua."

Chu Yến Hỗn lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm rồi ấn điều khiển từ xa mở TV, sau đó lại tắt đi, khó chịu dựa vào sofa.

Kiều Mạn Mạn mím môi thử hỏi, "Cậu không thoải mái ở đâu à? Bị bệnh sao?"

Chu Yến Hỗn lạnh nhạt gật đầu, khàn khàn nói, "Cảm mạo."

Cô ta vội đứng dậy đưa tay muốn sờ trán cậu, "Sốt sao?"

Chu Yến Hỗn cản lại, "Không."

Trong mắt Kiều Mạn Mạn hiện lên vẻ dao động khi bị từ chối, sau đó lại ôn hòa như cũ, "Vậy thật đúng lúc, hôm nay ông nội chỉ ăn một ngụm cháo rồi thôi, ở đây còn nhiều cháo lắm, vẫn còn nóng, hay cậu ăn một chén cháo đi?"

Nói xong, cô ta mở túi lấy bình giữ nhiệt bên trong ra để lấy cháo cho Chu Yến Hỗn.

Cô ta rất tự nhiên quen thuộc đi vào phòng bếp lấy thìa, nói, "Bình giữ nhiệt có thìa nhỏ, nhưng ông nội dùng rồi, nhà cậu có thìa, phải không?"

Vẻ mặt Chu Yến Hỗn lạnh nhạt trước sau như một, cũng không đụng tới chén cháo này.

Biểu hiện của Kiều Mạn Mạn giống như "hồng nhan tri kỷ", dịu dàng khuyên bảo Chu Yến Hỗn ăn cháo, lại tìm hòm thuốc khắp nơi muốn dỗ cậu uống thuốc.

Thế nhưng trước mắt Chu Yến Hỗn bây giờ đều là hình ảnh Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu, suy nghĩ xuất thần.

Kiều Mạn Mạn không quấy rầy cậu, lẳng lặng quan sát.

Cậu mặc đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, tóc cũng không vuốt lên mà rủ xuống trán, không còn vẻ lười biếng và tùy ý như ngày thường nữa.

Từ nhỏ hai người đã là bạn cùng lớp, nhiều năm như vậy, cô ta thích nhất là dáng vẻ ở lớp của cậu.

Cậu rất thông minh, là kiểu không thích đi học nhưng lại có thể nắm vững kiến thức cả năm, trở thành một học sinh vừa hư vừa giỏi.

Lúc ngủ trong lớp bị thầy giáo gọi trả lời bài, buột miệng cũng có thể trả lời đáp án chính xác, dáng vẻ lúc đó vô cùng đẹp trai.

Thỉnh thoảng cậu sẽ xấu xa nhếch môi, lười biếng nói "không biết" vô cùng hư hỏng.

Kiêu ngạo giỏi giang, có quá nhiều người yêu thầm cậu.

Còn có những môn thể thao khi đó cậu chơi, bóng rổ, bóng đá, trượt băng, cả người đều căng tràn sức sống mãnh liệt.

Lúc ra mồ hôi luôn vén vạt áo lên lau, dáng người rất tốt, tràn ngập hormone nam tính khiến người ta rung động.

Đôi mắt cậu rất đẹp, cô ta thường xuyên bị ánh mắt lơ đãng của cậu khiến cho tim đập nhanh hơn.

Nhưng mà bây giờ, đôi mắt cậu lại có chút trống rỗng vô hồn.

Kiều Mạn Mạn khẽ nói, "Yến Hỗn, tôi cảm thấy gần đây cậu không vui, không biết cậu gặp chuyện gì phiền lòng... Nhưng mà, tôi muốn chia sẻ với cậu, nếu cậu gặp chuyện gì đó, hoặc là chuyện tình cảm có vấn đề, không tiện nói với người khác thì có thể nói tôi nghe."

"Nhưng mà, Yến Hỗn, cậu đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan tới chuyện đính hôn của chúng ta. Tôi cảm thấy chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, luôn là bạn cùng lớp, đứng dưới góc độ bạn bè, tôi hi vọng có thể giúp được cậu."

Chu Yến Hỗn càng nghĩ đến Thẩm Vi Lê càng phiền lòng khó chịu, lông mày nhíu càng chặt hơn.

Xem show thời trang xong, Thẩm Vi Lê còn định đi ăn tối với Thẩm Tùng Chu sao?

Hay là đi party uống rượu?

Tốt nhất là ánh mắt Thẩm Tùng Chu nhìn Thẩm Vi Lê đừng có mục đích hay ý xấu gì cả!

Kiều Mạn Mạn thử hỏi, "Yến Hỗn, có liên quan tới chị Lê sao? Ngày đó tôi cũng ở bệnh viện, cảm giác như từ ngày đó cậu đã không thích hợp rồi, muốn tâm sự với tôi không?"

Chu Yến Hỗn phiền lòng, đột nhiên chạy lên tầng.

Đóng cửa phòng lại, lấy điện thoại ra, "Hai người nghe thấy Kiều Mạn Mạn nói gì chưa? Mặc kệ đấy, hai người tự xử lý đi."

Đầu bên kia truyền tới giọng Chu Yến Hoài, "Tiểu Hỗn, em xác định không nói cho người khác biết chuyện mình bị bệnh và thất tình đấy chứ?"

Chu Yến Hỗn mở tủ quần áo, sắc mặt nặng nề, "Bây giờ chứng cứ rõ ràng rồi còn nghi ngờ điều gì nữa? Bà Cốc, bây giờ mẹ đã tin lời con nói chưa?"

Sau khi Chu Yến Hỗn phát hiện Kiều Mạn Mạn không đơn thuần đã về nhà nói chuyện với mẹ, Cốc Diễm Nhi không tin, còn nói cậu hiểu lầm cô ta, còn nói cô ta là người tốt, dịu dàng như thế, không được đặt điều nói xấu cô ta nữa.

Chu Sơn Lâm vẫn đang đi công tác, Chu Yến Hỗn tính đợi ba mình trở về mới cùng xem "kỹ năng câu cá" của cậu thế nào, đưa chứng cứ tới trước mặt họ.

Nhưng cậu chờ không kịp nữa, bên Thẩm Vi Lê, đầu tiên là Thẩm Tùng Chu, sau đó lại là Phó Tranh đã sắp "cháy" tới nơi rồi.

Cậu phải nhanh chóng giải quyết Kiều Mạn Mạn, tìm Thẩm Vi Lê rồi đưa chứng cứ tới trước mặt Chu Yến Hoài và bà Cốc đây.

Đầu bên kia truyền tới giọng nói tức giận của Cốc Diễm Nhi, "Sao mẹ lại không phát hiện Kiều Mạn Mạn có tâm cơ như vậy chứ! Thời gian dài như vậy vẫn luôn lấy lùi làm tiến, lạt mềm buộc chặt? Tức chết mẹ rồi, tức chết mẹ rồi, quá tâm cơ rồi, trời ạ!"

Cốc Diễm Nhi tức giận không thôi, trực tiếp chửi bậy. Cốc Diễm Nhi là con nhà thư hương thế gia, khi tức giận cũng phải nói lời thô t.ục.

Trong đầu Chu Yến Hỗn đều là hình ảnh Thẩm Tùng Chu và Thẩm Vi Lê ghé sát tai nhau nói chuyện, giọng nói gấp gáp đến độ không chờ nổi, "Nếu còn có nghi ngờ thì hai vị tự quan sát đi, nếu hai người đồng ý để một người phụ nữ tâm cơ như vậy làm con dâu và em dâu thì tùy các người, con đây không tiếp."

Chu Yến Hoài hỏi, "Em mặc quần áo định đi đâu vậy?"

Chu Yến Hoài mặc áo khoác nhanh chóng ra ngoài, "Đi tìm người."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi