Ở LẠI BÊN ANH

Edit + Beta: Khang Vy

Chu Yến Hỗn ôm Thẩm Vi Lê trong ngực, nhất thời sửng sốt giây lát.

Thẩm Vi Lê trang điểm tinh xảo, đầu đội mũ phượng, người mặc đồ cổ trang màu đỏ, giữa mày vẽ một đóa hoa nhỏ, má đỏ môi hồng, giống như công chúa sắp xuất giá bước ra từ trong tranh.

Là vẻ đẹp cậu chưa từng thấy.

Xinh đẹp đến nghẹt thở.

Đẹp đến mức muốn hôn cô thêm lần nữa.

Ánh mắt Chu Yến Hỗn bất giác rơi vào môi cô, không cách nào rời đi, cứ như đang nhìn vào bảo vật mà cậu đã nghĩ đến bấy lâu nay.

Thẩm Vi Lê nhớ tới lần Chu Yến Hỗn cưỡng hôn mình, tức giận muốn hộc máu, vội đẩy cậu ra.

Sức của Thẩm Vi Lê rất lớn, mày cũng không nhăn, không thích tiếp xúc với cậu, thậm chí là ghét sự đụng chạm của cậu.

Chu Yến Hỗn khôi phục tinh thần, phản ứng theo bản năng là ôm eo không cho cô chạy thoát, "Chị ơi, em sai rồi."

Giọng nói trầm thấp.

Thẩm Vi Lê nghe được lời này cũng hơi sửng sốt.

Trong ấn tượng của cô, trước nay Chu Yến Hỗn chưa từng xin lỗi ai cả, cũng chưa từng nhận lỗi về bản thân.

Trong suy nghĩ của cậu, dù tất cả mọi người có sai đi nữa, Chu Yến Hỗn cậu cũng không thể sai.

Chu Yến Hỗn thấp giọng nói tiếp, "Ngày đó em xúc động quá, chị ơi, em sai rồi."

Đồng thời, cậu cụp mắt, hai mắt đen láy nhìn cô không rời, sâu thẳm và kiên định như muốn nhìn thẳng vào tim cô.

Giọng cậu như đóng chặt trong lòng cô, "Chị ơi, chị có thể tha thứ cho em được không?"

Thẩm Vi Lê không biết những cô gái khác sau khi bị cưỡng hôn được người kia xin lỗi có tha thứ hay không, tóm lại là, bây giờ cô không muốn nói chuyện với Chu Yến Hỗn.

Thẩm Vi Lê không nhìn cậu nữa, không nói chuyện với cậu, làm như không có liên quan gì tới cô, đẩy cậu ra rồi xoay người bước đi.

Chu Yến Hỗn hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện, đưa tay về phía trước kéo cô lại.

Tay Thẩm Vi Lê vừa lúc lại đưa về phía sau, Chu Yến Hỗn thuận thế nắm tay cô, ngón tay xuyên qua khe hở bàn tay cô, giây lát, hai người mười ngón tay đan nhau.

Cứ nắm tay như vậy.

Khoảng khắc ấy, cả hai đều sững sờ.

Xúc cảm này khác với khi hai người chỉ coi nhau là chị em mà nắm tay, khi đó, tất cả đều rất bình thường, hơn nữa cũng không phải mười ngón tay đan nhau.

Cái nắm tay bây giờ... giống như là người yêu vậy.

Hai người nắm tay, lòng bàn tay siết chặt lấy nhau, không rõ là mạch ở tay ai nhảy lên, nhanh chóng lan tỏa như điện giật.

Cảm giác này quá xa lạ, cũng quá thân mật.

Thẩm Vi Lê cả kinh hất tay.

Đôi mắt Chu Yến Hỗn trống rỗng, cảm thấy mình như một con bọ bị cô ném đi.

Thẩm Vi Lê cảm thấy động tác này có vẻ không được lễ phép, cô cúi đầu nói, "Xin lỗi." Rồi đưa tay ra sau, siết chặt.

Dường như nhiệt độ trong lòng bàn tay vẫn còn, cô xòe bàn tay, để nhiệt độ tan bớt.

Chu Yến Hỗn mím môi, thu tay lại, nắm chặt bàn tay để giữ lấy nhiệt độ của cô, "Chị, chúng ta có thể nói chuyện không?"

Phó Tranh và đạo diễn Trần vẫn đang đợi, cô nói, "Tôi còn có việc."

Sau đó xoay người rời đi.

"Chị." Chu Yến Hỗn vội gọi cô, lúc này thấy mũ phượng của cô bị lệch, giống như đã tìm được một lý do thích hợp giữ cô ở lại, "Chị ơi, mũ phượng lệch rồi."

Hẳn là vừa rồi ngã vào ngực cậu nên mới bị lệch, Thẩm Vi Lê theo bản năng đưa tay đỡ mũ phượng, nhưng cô không có gương, không thể xử lý được.

Chu Yến Hỗn bước lên phía trước, tay chạm vào tóc cô.

Thẩm Vi Lê né tránh không cho cậu chạm vào, quay đầu đi.

Động tác e sợ tránh còn không kịp, ánh mắt Chu Yến Hỗn buồn bã ảm đạm, đành phải lui về sau để cô tự chỉnh, chỉ bên phải nói, "Chỗ này, quấn vào tóc chị rồi."

Thẩm Vi Lê không thấy, cũng không tính sửa lại nữa, cứ vậy rời đi.

Chu Yến Hỗn đứng phía sau cô nói, "Chị, em thật sự xin lỗi."

Thẩm Vi Lê dừng lại.

Chu Yến Hỗn tới trước mặt cô, đưa tay chạm vào dây ngọc trai, chân thành nói, "Chị à, em xin lỗi vì chuyện lần trước, lúc ấy em chỉ muốn chứng minh rằng em thích chị chứ không phải chỉ coi chị là chị gái, em xin lỗi vì đã không tôn trọng chị, không để ý đến cảm xúc của chị, em xin lỗi."

Thẩm Vi Lê ngẩng đầu nhìn cậu, Chu Yến Hỗn cũng đang cụp mắt nhìn cô.

Ánh mắt cậu có chút bất an, sâu thẳm.

Chu Yến Hỗn lo lắng, thấp giọng hỏi, "Chị, em xin lỗi, em biết sai rồi, chị có thể tha thứ cho em không?"

"Chị, chỉ cần chị có thể tha thứ cho em, chị muốn em làm gì cũng được, em nghe chị cả."

Lúc Chu Yến Hỗn nói những lời này, giọng nói có chút vội vàng.

Cậu thành khẩn xin lỗi, Thẩm Vi Lê cũng cảm thấy không nên dây dưa nghĩ mãi chuyện ấy không buông, nếu không cô cũng là người lòng dạ hẹp hòi.

Cuối cùng cô mở miệng, khẽ gật đầu, "Được, Chu thiếu gia, tôi tha thứ cho cậu, tôi cần phải đi làm việc rồi."

Lại là một tiếng "Chu thiếu gia" này, Chu Yến Hỗn nghe mà trái tim quặn thắt.

Không phải cô tha thứ cho cậu, mà là đẩy cậu ra xa hơn, khiến mối quan hệ của hai người phân chia rõ ràng.

"Chị, chị đừng gọi em là Chu thiếu gia nữa được không, em xin..."

Còn chưa dứt lời, Thẩm Uyển Hề đã tới tìm Thẩm Vi Lê, "Lê Lê, chị tìm em nãy giờ đấy, người này là...?"

Chu Yến Hỗn nhìn người đi tới, là một người phụ nữ.

Sau khi xác nhận là một người phụ nữ, Chu Yến Hỗn cũng không đánh giá nhiều lắm, tiếp tục nhìn về phía Thẩm Vi Lê.

Cậu không muốn tha thứ tạm thời, cậu muốn hai người có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế.

Thẩm Vi Lê không nhìn Chu Yến Hỗn nữa, cô còn đang phân vân lựa chọn giữa "một em trai" và "một người bạn", lại đang do dự với câu "em không quen biết người này", cuối cùng, cô chọn một câu mang tính chất vừa xa lạ vừa quen thuộc, ngẩng đầu trả lời chị mình, "Đây là... chủ cũ của em."

Chủ cũ.

Chu Yến Hỗn nghe hai chữ này, như là có một khối kim loại nặng đè lên tim, không thể thở nổi.

Thẩm Uyển Hề suy tư đánh giá Chu Yến Hỗn.

Trẻ tuổi, tuấn tú, có khí chất, trên người lại có vẻ... ấm ức.

Không đơn thuần chỉ là chủ cũ của em gái cô, hơn nữa cô còn cảm thấy người này có chút quen mắt.

Diện mạo này...

Thẩm Uyển Hề không thích khuôn mặt quen thuộc này, không nhìn Chu Yến Hỗn thêm lần nào.

Thẩm Uyển Hề biết giày Thẩm Vi Lê không thoải mái, đỡ cánh tay cô hỏi, "Lê Lê, người này bắt nạt em sao."

Thẩm Vi Lê lắc đầu, thuận miệng giải thích, "Không phải, cậu ta chỉ hỏi chút chuyện cũ thôi, em không nhớ nữa."

Không nhớ nữa...

Cảm giác còn đau hơn là chủ cũ.

Hơi thở Chu Yến Hỗn dần trở nên yếu ớt.

Thẩm Uyển Hề không hỏi nữa, đỡ Thẩm Vi Lê về.

Chu Yến Hỗn nhìn bóng lưng Thẩm Vi Lê, mỗi lần cô xoay người rời đi, trái tim cậu đều thấy đau đớn khó chịu.

Không thể chịu được cảm giác trái tim bị siết chặt, cuối cùng Chu Yến Hỗn cũng nhấc chân đuổi theo.

Thẩm Uyển Hề cảm giác được "chủ cũ" đi theo hai người, đang định quay đầu hỏi cậu đi theo hai người làm gì, lại thấy Chu Yến Hỗn lấy một vật nhỏ ra khỏi túi, tới bên Thẩm Vi Lê rồi nắm tay cô, đặt vào lòng bàn tay.

Là một túi nhỏ hình chữ nhật, bên trên viết ba chữ - bùa hộ mệnh.

Thẩm Vi Lê vốn định trở về làm việc, bởi vì ba chữ này mà dừng lại.

Chu Yến Hỗn không cố kỵ bên cạnh Thẩm Vi Lê còn có người, cậu đứng trước mặt cô, thấp giọng nói, "Chị, ở đây viết tên chị, là bùa hộ mệnh phù hộ chị. Có lẽ cũng vô dụng nhưng cũng có tác dụng tâm lý, cái này không giống với vòng tay, giúp chị bình an."

Chu Yến Hỗn thỉnh cầu, "Chị giữ lại đi, được không? Em không có ý gì khác đâu."

Bùa hộ mệnh viết tên cô, vứt đi thì không may, nhưng đây lại là bùa hộ mệnh Chu Yến Hỗn cầu cho cô.

Từ chối cũng không được, giữ lại cũng không xong.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn từ chối, dù sao một bùa hộ mệnh nho nhỏ cũng là ràng buộc, còn vương tơ lòng.

Cho dù bùa hộ mệnh này không đại diện cho bất cứ ý nghĩa nào khác, cô cũng không muốn giữ lại.

Cô trả bùa hộ mệnh vào túi áo ngoài cho cậu, "Chu thiếu gia, không thích hợp đâu."

Giọng nói nhẹ nhàng, bình thản.

Ánh sáng trong mắt Chu Yến Hỗn dường như tan rã.

Đến một chiếc bùa cô cũng không cần.

*

Thẩm Vi Lê chuẩn bị quay MV, cảnh này là tay trái tướng quân nắm tay công chúa, tay phải cầm kiếm giết địch.

Trần Dũng Nghị thuật lại một lần cho Thẩm Vi Lê, "Cô không cần nghĩ là phải diễn, chỉ cần nhớ kỹ một điều, lúc nào đôi mắt cũng phải nhìn về phía tướng quân. Cho dù cậu ấy có đưa cô tới đâu, té ngã cũng không sao, dù là xảy ra chuyện gì, dưới máy quay của tôi, cô vẫn phải nhìn về phía tướng quân."

Phó Tranh ở cạnh bổ sung thêm, "Cô Thẩm, nếu cô có thể khóc là tốt nhất, bởi vì lúc này cô đang nghĩ tới chuyện tự tử, ánh mắt vừa thâm tình vừa kiên quyết. Nhưng không khóc cũng không sao, đôi mắt của cô đã rất có hồn rồi, hơn nữa, cô Thẩm có thể yên tâm, tôi sẽ không làm cô ngã đâu."

Thẩm Vi Lê thấy Phó Tranh chỉ nhỏ hơn mình một tuổi lại gọi mình là "Cô Thẩm", cảm thấy có chút xa cách mới nói, "Cậu gọi tôi là Lê Tử hoặc Lê Lê được rồi."

Phó Tranh suy nghĩ, "Vậy tôi gọi cô là chị Lê được không? Thấy chuyên viên trang điểm của chị cũng gọi chị như thế."

Thẩm Vi Lê cười gật đầu, "Được, có thể."

Cô cúi đầu nghĩ xem làm thế nào mới có thể khóc, cuối cùng nhớ tới ngày đoàn tụ với ba mẹ, hai mắt cũng bắt đầu lên men.

Có lẽ, chốc nữa hẳn là khóc được.

Lần quay này có cả diễn viên quần chúng, làm bạn nhảy của Phó Tranh, cũng xem như trong studio của Phó Tranh.

Lúc Thẩm Vi Lê chuẩn bị quay, có hai cô gái thấp giọng bàn tán về cô.

Một cô gái hâm mộ nói, "Người này là ai vậy? Lần trước tôi chụp lén cô ấy một bức, mang đi hỏi bạn bè ai cũng nói không quen, người mới sao? Vận may cũng tốt quá, mới ra mắt đã đóng nữ chính MV của Phó Tranh."

Cô gái khác khinh thường, "Cũng không có gia cảnh gì cả, có lẽ là con gái nuôi của kim chủ nào đó. Tiết Bằng cũng bị đổi rồi, cô nói xem chống lưng phía sau có lợi hại không."

Hình như cô gái này cùng chiến tuyến với Tiết Bằng, Tiết Bằng bị thay đổi, giọng nói cô ta tràn ngập vẻ oán hận.

Sau đó, cô gái này cầm điện thoại chuẩn bị chụp lén.

Thẩm Uyển Hề ngồi cạnh Phương Tiểu Hủy lười biếng quét mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc bén thấy cô ta đang dùng "ánh mắt không tốt" nhìn Nguyện Nguyện của cô, đứng dậy đi qua.

*

Sau khi Chu Yến Hỗn bị từ chối bùa hộ mệnh, vẫn đứng yên chỗ cũ nhìn Thẩm Vi Lê.

Cảm giác bị người ta từ chối đúng là không tốt chút nào, cậu nắm chặt lấy túi áo đang chứa chiếc bùa hộ mệnh, trái tim như bị dao cắt.

Cậu nhìn Thẩm Vi Lê và Phó Tranh vừa nói vừa cười, nhìn khẩu hình Phó Tranh như đang gọi chị mà phiền lòng.

Sau đó, Thẩm Vi Lê bắt đầu quay, hình ảnh thứ nhất khiến Chu Yến Hỗn nhíu mày.

Thẩm Vi Lê và Phó Tranh nắm tay nhau, mười ngón siết chặt.

Chu Yến Hỗn không rời nổi tầm mắt, bình tĩnh nhìn tay bọn họ.

Vừa rồi cậu nắm tay cô nhưng lại bị cô hất đi như thứ gì đó ghê tởm.

Sự bực bội và đau đớn xâm chiếm trái tim Chu Yến Hỗn khiến cậu đau đầu chóng mặt.

Cảnh quay tiếp theo, Thẩm Vi Lê thâm tình nhìn Phó Tranh.

Bất kể đao kiếm xung quanh có thế nào, trong mắt cô cũng chỉ có mình Phó Tranh mà thôi.

Ánh mắt thâm tình chăm chú, suýt té ngã cũng không rời mắt khỏi cậu ta.

Phó Tranh giữ chặt tay không để cho cô ngã, dần dần, hốc mắt Thẩm Vi Lê ngày càng đỏ, đã rơi lệ.

Nước mắt chảy qua đôi môi đỏ, trong suốt thê lương.

Chu Yến Hỗn đột nhiên xoay người ra ngoài.

Tất cả hoảng sợ, lo lắng, thậm chí tức giận, thù hận đều hiện rõ trên mặt khiến khuôn mặt cậu bây giờ trông rất đáng sợ.

Bắt gặp Đường Phái vừa mua đống nước trở về, Chu Yến Hỗn dùng khẩu hình hỏi, "Có thuốc lá không?"

Đường Phái nhìn khuôn mặt thiếu gia, giật mình hỏi, "Không phải cậu cai thuốc sao?"

Sau đó lấy kẹo cao su trong túi đưa Chu Yến Hỗn, "Ăn cái này đi."

Chu Yến Hỗn lắc đầu, không cần kẹo cao su, trực tiếp lục túi Đường Phái kiếm hộp thuốc lá.

Cậu lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi bước nhanh ra ngoài.

Vở kịch nhỏ:

Tiểu thiếu gia phát hiện, kĩ năng làm nũng kêu đau với chị rất hữu dụng.

Một ngày nào đó, đột nhiên nói cổ tay mình đau, dùng băng vải tự cuốn tay và cổ để cố định lại.

Lê Lê sốt ruột, "Tiểu Hỗn sao vậy???"

Tiểu thiếu gia đáng thương, "Chị ơi, cổ tay em đau quá, không cử động nổi cũng không ăn cơm được."

Lê Lê, "... Sao lại không thể ăn cơm, chẳng phải em có thể cầm thìa bằng tay trái sao?"

Tiểu thiếu gia, "..."

Ngày hôm sau, hai tay tiểu thiếu gia đều bị trói lại, ấm ức khóc, "Chị ơi, hai tay em đều không cử động nổi nữa..."

Lê Lê, "Cho nên...?"

Tiểu thiếu gia, "Chị ơi, chị đút em ăn cơm đi ~"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi