Ở LẠI BÊN ANH

Edit + Beta: Khang Vy

Thẩm Nguyện Hề và Chu Yến Hỗn ngủ ở lều trại một buổi trưa, mùa hè có hơi nóng, bên trong có quạt nhỏ nên nhiệt độ vừa phải.

Hai người ngủ trong không khí lãng mạn như hưởng tuần trăng mật, mặt mang theo ý cười.

Niềm vui do rời xa trần thế ồn ào náo nhiệt, như thế giới của bản thân chỉ có mình đối phương, một góc trời đất chỉ có hai người họ, dịu dàng lãng mạn.

Cho đến lúc chạng vạng, Thẩm Nguyện Hề nhận được điện thoại của mẹ, nói bọn họ đã gặp đôi vợ chồng kia, đang trên đường quay về khách sạn.

Thẩm Nguyện Hề nhận ra ý của mẹ là muốn cô nhanh chóng trở về khách sạn, hi vọng tới lúc họ về tới nơi có thể nhìn thấy cô, vì vậy cô đồng ý, tắt điện thoại rồi chuẩn bị trở về.

Cô biết mẹ vừa gặp bọn buôn người xong, trong lòng nhất định sẽ khó chịu.

Thẩm Nguyện Hề thu dọn đồ đạc, Chu thiếu lại không tránh được khó chịu, treo sau lưng cô như đang để cô cõng mình, ấm ức nói, "Chị ơi, cắm trại thì phải qua đêm chứ, không ngủ qua đêm thì sao tính là cắm trại được."

Cô hào phóng đưa điện thoại cho cậu, "Vậy anh gọi điện thoại cho mẹ em đi, nói với bà ấy là anh muốn đi cắm trại với em, không muốn em về sớm."

Chu Yến Hỗn, "..." Cậu không dám.

Thẩm Nguyện Hề nhìn sắc mặt thiếu gia, bật cười thành tiếng, ngón tay nâng cằm cậu lên rồi hôn một cái, "Mẹ em nhớ em, anh ngoan một chút, được không?"

Vì thế ngoài miệng Chu thiếu gia không ấm ức nữa, vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng lúc Thẩm Nguyện Hề thu dọn đồ đạc, Chu Yến Hỗn vẫn cứ ôm cô từ sau, hôn lên mặt và cổ cô.

Thẩm Nguyện Hề bị hôn ngứa ngáy, cười quay đầu lại hỏi, "Anh là trẻ con à? Sao lại dính người như vậy chứ?"

Chu Yến Hỗn thoải mái thừa nhận, "Ừm, từ nhỏ thiếu gia đây đã là yêu tinh dính người đấy."

Thẩm Nguyện Hề bật cười đẩy cậu ra, "Vậy phiền yêu tinh dính người mang lều trại ra xe cất nha."

Yêu tinh dính người nghe vậy thì chu miệng một cái, Thẩm Nguyện Hề nhón chân hôn lên môi cậu, lúc này Chu Yến Hỗn mới nhìn cô cười nói, "Tuân mệnh."

*

Trên đường Chu Yến Hỗn lái xe đưa Thẩm Nguyện Hề trở về, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để nói chuyện công ty, còn cả chuyện về sau có lẽ ba cậu muốn cậu đính hôn với Tần Tinh để giải cứu công ty cho cô nghe.

Trong khoảng thời gian mẹ Phạm bệnh, Thẩm Nguyện Hề lên hot search weibo, Thẩm Lan đi gặp bọn buôn người đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lúc mẹ Phạm vào viện, Chu Yến Hỗn nhận được điện thoại của anh trai về chuyện giao dịch thất bại, cậu vẫn chưa nói với Thẩm Nguyện Hề, lúc này phiền toái của cô đã hết, phim cũng sắp đóng máy, cậu chọn nói cô nghe.

Dứt lời, Chu Yến Hỗn trịnh trọng nói, "Anh sẽ không kết hôn với Tần Tinh, em có thể yên tâm."

Thẩm Nguyện Hề nghe xong không nói chuyện, chỉ yên tĩnh suy nghĩ.

Chu Yến Hỗn cũng không sợ Thẩm Nguyện Hề hiểu lầm, nhiều năm quen biết, cậu biết Thẩm Nguyện Hề là người có lý trí, trưởng thành.

Cậu chỉ lo Thẩm Nguyện Hề sẽ vì thế mà không vui, cậu không muốn cô như vậy.

Lúc Chu thiếu đang muốn nói gì đó giảm bớt không khí, Thẩm Nguyện Hề đột nhiên lên tiếng, "Chú Chu thiếu bao nhiêu? Muốn liên hôn với em không? Có khi anh liên hôn với em, giá cổ phiếu lại tăng đó!"

Chu Yến Hỗn, "???"

Chu Yến Hỗn lái xe tới bên đường, dẫm chân phanh xe lại.

Thẩm Nguyện Hề bị phản ứng của cậu làm cho bật cười, "Làm gì mà kinh ngạc vậy chứ? Bây giờ thân phận em hơi bị xa xỉ ấy, em liên hôn với thiếu gia đây cũng có phải vấn đề gì lớn đâu?"

Thời gian vừa rồi cô yên lặng là để suy nghĩ chuyện này. Ba mẹ và chị cô bây giờ chỉ muốn cô vui vẻ, như vậy, bọn họ sẽ không phản đối chuyện này. Chú Chu và dì Cốc Diễm Nhi từng giúp nhà cô không ít, bây giờ nếu có thể giúp họ, cô cũng sẵn lòng.

Huống chi tuy cô và Chu Yến Hỗn chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn bao giờ, nhưng sau này hai người chắc chắn cũng sẽ kết hôn thôi.

Chu Yến Hỗn không chớp mắt nhìn Thẩm Nguyện Hề, trên mặt cô là ý cười, ánh mắt nghiêm túc.

Phía sau sự nghiêm túc này không chỉ có chuyện gia tộc, còn có tình cảm của cô với cậu.

Chu Yến Hỗn bỗng nghiêng người sang ghế phụ, ôm chặt Thẩm Nguyện Hề.

Thẩm Nguyện Hề bị cái ôm này cậu ép ngửa đầu ra sau, trong xe bật điều hòa, nhưng cô vẫn bị cậu ôm tới mức đổ mồ hôi.

Cơ thể Thẩm Nguyện Hề nhỏ xinh, gần như bị Chu Yến Hỗn bao bọc lấy, cô phát ra giọng nói rất nhỏ, "Tiểu Hỗn, anh đè vào tóc em rồi..."

Chu Yến Hỗn hơi nhổm dậy, kéo tóc cô ra sau rồi lại ôm cô tiếp, thật sự dính người.

Thẩm Nguyện Hề cười hỏi, "Làm sao thế, cảm động rồi à?"

Cổ họng Chu Yến Hỗn phát ra một chữ, "Ừm."

Thẩm Nguyện Hề điều chỉnh tư thế ngồi, bị cậu ôm rất nóng nhưng lại không khó chịu. Năm ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của cậu, ánh nắng chiều chiếu rọi từ lá cây xuyên qua cửa sổ xe, có cảm giác yên tĩnh tốt đẹp.

"Tiểu Hỗn, nếu anh cần sự giúp đỡ thì nhất định phải nói với em." Thẩm Nguyện Hề thấp giọng nói, "Anh biết đấy, anh rất quan trọng với em, em không muốn thấy anh phiền lòng."

Giọng nói Chu Yến Hỗn vang lên, lời nói dưới ánh hoàng hôn cũng là hứa hẹn giữa cả hai.

"Anh yêu em, muốn cưới em, nhưng sẽ không cưới em dưới tình hình như vậy, anh không phải người không có năng lực, nguy cơ của công ty không thể dùng liên hôn để giải quyết. Nguyện Nguyện, tin anh, anh có thể giải quyết."

Thẩm Nguyện Hề cũng dịu dàng nói bên tai cậu, giọng nói nhẹ nhàng dừng ở bên tai, dừng ở trong lòng, "Em tin anh."

*

"Muốn ôm con" đã vào giai đoạn đóng máy, số lần Chu Yến Hỗn tới phim trường ngày càng ít, tiến vào giai đoạn họp hành liên miên.

Trừ việc phần mềm phân biệt hình ảnh của Chu Yến Hỗn có thêm nhiều người đầu tư, chuẩn bị tiến hành sản xuất số lượng lớn phát hành ra bên ngoài, mỗi ngày Chu Yến Hỗn còn mở cuộc họp ở Chu thị.

Ngày nào Chu thị cũng họp cổ đông, nhóm người có thân thích của Chu Sơn Lâm và Cốc Diễm Nhi, cũng có bạn bè của ông bà, mặt khác cũng có hai đứa con trai của ông bà, mỗi lần họp là lại nghiên cứu cách giải quyết lần khủng hoảng kinh tế này như thế nào.

Lần đánh cược giao dịch này của Chu Sơn Lâm đều là xí nghiệp lớn, các cổ đông biết hết, chỉ là ánh mắt Chu Sơn Lâm rất tốt, trước nay giao dịch nào ông cũng luôn là người thắng, nhưng thế giới nào có ai thắng mãi, lần thua này cũng không ai trách ông, dù sao trước kia vẫn luôn thắng, tiền lãi bỏ vào túi họ cũng nhiều, cho nên không ai đối chọi gay gắt, đồng tâm hiệp lực nghiên cứu đối sách.

Đương nhiên, nguyên nhân không có đối chọi là vì các cổ đông đều biết chủ tịch tương lai là Chu Yến Hoài, trước nay Chu Sơn Lâm rất hào phóng với cổ đông, vì vậy mới không có đấu tranh nội bộ.

Nguy cơ lần này của Chu thị, nói trắng ra một chữ, chính là tiền.

Đầu tư ra ngoài quá nhiều, cổ phiếu bán cho xí nghiệp đối phương cũng nhiều, tài chính xoay vòng không đủ, vấn đề thành lớn.

Cổ phần của Chu Yến Hỗn không nhiều lắm, ngồi ở gần cuối, khoảng cách với Chu Sơn Lâm khá xa, nhưng giọng nói trầm ổn vẫn truyền tới tai Chu Sơn Lâm, "Chủ tịch Chu, công ty dưới trướng con không thể bán quá nhiều tiền, nhưng bây giờ công ty con mở rất đáng giá, hơn nữa phần mềm phân biệt hình ảnh xử lý hệ thống có thể bán được rất nhiều tiền."

Chu Sơn Lâm ngẩng đầu nhìn cậu, đây là lần đầu từ khi ông nội qua đời đến nay, cậu bình tĩnh nói nhiều với ông như vậy. Không biết từ khi nào, Chu Yến Hỗn đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Chu Yến Hoài không tán thành suy nghĩ này, "Em không thể lấy vốn bù lỗ hổng cho Chu thị được, hơn nữa công ty em còn chưa hoàn toàn phát triển. Có người góp vốn cũng do cảnh sát cho mặt mũi thôi, rao bán thu mua nhiều tiền cũng không được. Công ty em chỉ có em tiếp tục vận hành mới phát huy giá trị lớn hơn nữa."

Một vị cổ đông khác nói, "Tôi cũng nghĩ như Yến Hoài. Công ty của Yến Hỗn không hợp để cứu Chu thị. Nếu như, bán tháo bất động sản thì thế nào?"

Chu Sơn Lâm lắc đầu, "Bây giờ bán tháo bất động sản cũng không ổn, nếu động tác quá lớn khiến phe đối thủ chú ý, cổ phiếu lại rớt giá, tình huống không lạc quan."

Mỗi lần đưa ra ý kiến lại bị phủ định, hội nghị đột nhiên im bặt, tìm mãi không ra cách giải quyết, lần này cũng vậy.

Chu Sơn Lâm đau đầu xoa thái dương, "Trước tiên cứ tan họp đã, suy nghĩ sau."

Trần tổng thở dài, "Chủ tịch Chu, việc này không thể kéo dài, càng kéo dài càng tổn thất."

Chu Sơn Lâm nói, "Tôi biết."

Lại một cuộc họp kết thúc trong bầu không khí áp lực, Chu Yến Hỗn đứng dậy quay lại văn phòng mình.

Bây giờ trong phòng cậu còn giữ đạo cụ đoàn làm phim của Thẩm Nguyện Hề dùng, trong đó có một bể cá vàng do nhân vật Bạch Lê Chi nuôi.

Trong kịch bản, Bạch Lê Chi nuôi rất nhiều động vật nhỏ, giống như ký thác toàn bộ tình yêu với con gái trên người chúng.

Chu Yến Hỗn đứng bên bể cho cá vàng ăn, thức ăn rơi vào trong nước, cá vàng tranh nhau ngoi lên ăn, vô cùng hoạt bát.

Bể cá phản chiếu ánh mắt do dự của Chu Yến Hỗn.

Đã nhiều ngày nay, cậu có phương pháp giải quyết của mình, nhưng vẫn chưa nói ra.

Nếu không đề cập tới, có khả năng công ty còn tổn thất nhiều hơn nữa.

Chu Yến Hỗn đột nhiên đẩy cửa ra ngoài, chạy tới phim trường tìm Thẩm Nguyện Hề.

*

Đây là cảnh quay đếm ngược thứ hai của Thẩm Nguyện Hề, cô và Bạch Lê Chi tìm được con gái.

Đứa trẻ đóng vai con gái tên Thẩm An Ý, biệt danh là Ý Ý, là một cô bé rất xinh đẹp, cũng là con gái của bạn thân Bạch Lê Chi – Ôn Châm và Thẩm Nghiên.

Đôi mắt Thẩm An Ý linh hoạt, lúc khóc khiến người ta đau lòng. Bộ phim đầu tiên của Bạch Lê Chi cũng từng có Ý Ý tham gia, đóng vai con gái anh ta, phản ứng của người xem mỗi lần nhìn thấy Thẩm An Ý khóc đều muốn vọt vào màn hình ôm lấy con bé. Ba của Ý Ý không vui chút nào, bởi vì trong phim Ý Ý gọi Bạch Lê Chi là ba. Lúc này, Bạch Lê Chi vất vả khuyên bảo lắm mới lần nữa mượn được con gái từ chỗ Ôn Châm và Thẩm Nghiên.

Thẩm Nguyện Hề và Bạch Lê Chi vừa ôm Ý Ý quay xong cảnh diễn này, sau khi đạo diễn hô cắt, ba người còn đang khóc, diễn quá nhập vai.

Lúc Chu Yến Hỗn tới, vừa hay nhìn thấy cảnh này, Thẩm Nguyện Hề và Bạch Lê Chi đang ôm một đứa nhỏ khóc.

Có lẽ từ nhỏ Thẩm Nguyện Hề đã chăm sóc cậu, vì vậy trên người cô có cảm giác dịu dàng như tình thương của người mẹ, điều này làm Chu Yến Hỗn nhất thời thất thần, tưởng tượng ra đứa nhỏ trong ngực cô là con gái của bọn họ, cũng tưởng tượng ra khung cảnh một nhà ba người họ ôm nhau.

Có đôi khi, suy nghĩ tới chuyện kết hôn cũng chỉ trong nháy mắt.

Trong đầu Chu Yến Hỗn bỗng hiện lên suy nghĩ, muốn kết hôn với Thẩm Nguyện Hề, muốn cùng cô sinh một đứa bé xinh đẹp đáng yêu.

Người một nhà bên nhau vui vẻ không chia lìa, mặt trời mọc mặt trời lặn có vợ và con bên cạnh là ước mơ đơn giản nhất, cũng là ước mơ ấm áp, lãng mạn, cuộc sống viên mãn mà cậu muốn.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người không đoán được vở kịch nhỏ hôm nay viết về cái gì đâu ~~~ Xin lỗi thiếu gia, cậu cho rằng mình sẽ có con gái xinh đẹp đáng yêu ư, không đâu, trên thực tế sẽ có một cậu con trai siêu siêu dính người!!!

Vở kịch nhỏ:

Tiểu Chu thiếu được sinh ra, bây giờ cũng đã có thể nói, bắt đầu đấu trí cùng ba để đoạt mẹ!

Hiệp thứ nhất:

Tiểu Chu thiếu vô cùng dính mẹ, buổi tối trước khi đi ngủ ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay nắm lấy chân ngẩng đầu nói với Chu Yến Hỗn, "Ba ơi, ba là người trưởng thành rồi."

Chu Yến Hỗn nhướn mày, "Vậy nên?"

Tiểu Chu thiếu ngẩng đầu, "Vậy nên ba phải tự ngủ một mình đi."

Chu Yến Hỗn, "Rồi sao?"

Tiểu Chu thiếu đắc ý ôm đùi mẹ, "Sau đó bé sẽ ngủ với mẹ!"

Chu Yến Hỗn nhấc cổ áo con trai, sau đó ném cậu nhóc ra ngoài.

Tiểu Chu thiếu, "Bé không thích ba hu hu hu!"

Hiệp thứ hai:

Tiểu Chu thiếu đang ở trong phòng bỗng hét một tiếng chói tai, "Ba ơi!!! Hu hu ba ơi!!! Ba mau tới đây đi!!!"

Chu Yến Hỗn bị dọa sợ, vội chạy tới xem con trai bị làm sao, "Bé cưng sao vậy?"

Tiểu Chu thiếu chạy tới trên người ba, ôm chặt cổ ba mình, "Ba ơi!!! Dưới giường có con sâu hu hu hu, bé sợ chết mất, bé sợ quá!!!"

Chu Yến Hỗn thả con trai xuống, nhanh chóng ngồi xổm xem thử dưới giường có gì, có lẽ chỉ là một con bọ nhỏ.

Sau đó chỉ thấy tiểu Chu thiếu chân ngắn lao ra khỏi phòng, miệng mở to vui vẻ hô lên với mẹ, "Mẹ ơi mẹ mau tới đây đi, mau khóa cửa phòng lại không cho ba ra!!!"

Lê Lê cười hỏi, "Vì sao phải khóa?"

Tiểu Chu thiếu ôm đùi mẹ, đắc ý cười, "Như vậy là bé có thể ngủ cùng mẹ được rồi!"

Chu Yến Hỗn trong phòng bật cười, con của cậu đúng là thừa kế tính cách của cậu mà.

Hiệp thứ ba:

Trong nhà chỉ có ba và cậu nhóc, mẹ không có ở nhà...

Cậu nhóc chỉ có thể ngủ cùng ba...

Tiểu Chu thiếu ghé vào bụng ba, cào mặt ba, lại nghịch tóc của ba, phiền não nói, "Ba ơi, bé không ngủ được."

Chu Yến Hỗn nắm lấy tai cậu nhóc, "Bé nhớ mẹ sao?"

Tiểu Chu thiếu hết lắc lại gật, "Bé ngứa."

Chu Yến Hỗn lo lắng bật dậy, "Ngứa ở đâu?"

Tiểu Chu thiếu chớp mắt, "Trong lòng."

Chu Yến Hỗn, "..."

Cho nên vẫn là nhớ mẹ, vậy nên mới ngứa trong lòng, thằng nhãi ranh này cũng khôn đấy!.

Tiểu Chu thiếu vẫn không ngủ được, lại nói, "Ba ơi, bé không ngủ được, ba hát ru cho bé ngủ đi."

Nói xong, tiểu Chu thiếu nằm thẳng, còn vén áo lên để lộ ra cái bụng.

Chu Yến Hỗn, "Con làm gì vậy?"

Tiểu Chu thiếu, "Ba hát cho con nghe bài "Heo con ngủ" đi, còn phải vỗ vỗ nữa."

Chu Yến Hỗn, "..."

Đúng là con trai ruột của cậu.

Chu Yến Hỗn đành hát ru cho con trai, nhẹ giọng, "Heo con ăn no rồi, nhắm mắt vào ngủ thôi."

Tiểu Chu thiếu, "Ba ơi, ba hát câu này xong phải xoa bụng bé!"

Chu Yến Hỗn, "... Được."

Chu Yến Hỗn xoa bụng nhóc, tiếp tục dịu dàng hát, "Lỗ tai nhỏ hồng hồng, cái đuôi nhỏ lắc lắc."

Tiểu Chu thiếu, "Ba ơi, ba hát câu này xong phải xoa lỗ tai bé."

Chu Yến Hỗn đành phải làm theo, tiếp tục hát, "Ụt ịt, ụt ịt."

Tiểu Chu thiếu không buồn ngủ, "Ba ơi, ba hát câu này xong phải chu miệng ra, chu miệng ra."

Chu Yến Hỗn, "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi