Ở LẠI BÊN ANH

Edit + Beta: Khang Vy

Sau khi tiễn Tần Tinh, Chu Yến Hỗn lái xe đưa Thẩm Nguyện Hề về, giữa hai người cũng rơi vào yên lặng.

Thẩm Nguyện Hề đang suy nghĩ chuyện Chu Yến Hỗn nói muốn kết hôn, còn Chu Yến Hỗn thì suy nghĩ nên mở miệng nói tiếp như thế nào.

Thẩm Nguyện Hề nói, "Tiểu Hỗn..."

Chu Yến Hỗn nói, "Nguyện Nguyện..."

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó dừng lại, bật cười thành tiếng. Tiếng cười dừng trong tai đối phương dịu dàng ăn ý, vô cùng mềm mại.

Không khí trong xe không có áp lực, tràn đầy tình ý.

Chu Yến Hỗn xi nhan, chậm rãi dừng xe bên đường, xoay người nhìn Thẩm Nguyện Hề.

Cậu đã muốn dừng xe lại nói chuyện thì có lẽ là chuyện quan trọng, Thẩm Nguyện Hề đưa tay xoa mái tóc ngắn của Chu Yến Hỗn, "Anh muốn nói gì thì nói đi, không cần lo cho suy nghĩ của em."

Đây là sự tin tưởng dành cho nhau, là sợi dây gắn kết hai người lại với nhau.

Chu Yến Hỗn nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Nguyện Hề, tay cô nhỏ, tay cậu lớn bao bọc lấy tay cô như đang sưởi ấm cho cô, cũng như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân.

"Nguyện Nguyện, em biết chuyện cũ của anh trai anh và chị gái em không?"

Thẩm Nguyện Hề lắc đầu.

Cô từng hỏi chị mình, nhưng chị cô không muốn nói, thậm chí nghe thấy tên của anh Yến Hoài là mặt biến sắc.

Nhưng với hiểu biết của cô về nhân phẩm của anh Yến Hoài, anh không giống loại người sẽ làm ra chuyện sai nguyên tắc, cô cảm thấy giữa họ hẳn là có hiểu lầm.

Chu Yến Hỗn cụp mắt miêu tả đường chỉ tay trong lòng bàn tay cô, nói, "Là anh trai anh từ chối chị em, bởi vì nhiều năm nay, anh trai vẫn luôn trả giá vì anh. Anh trai anh biết anh không muốn tiếp quản Chu thị, vậy nên anh ấy toàn tâm toàn ý lao đầu vào công việc, thừa kế Chu thị. Một công ty lớn liên quan tới hàng ngàn, hàng vạn gia đình, chuyện thừa kế cũng không đơn giản, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm trên vai. Hơn nữa, anh trai anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu ngày nào đó Chu thị xảy ra vấn đề, biện pháp nhanh nhất để giải quyết là liên hôn, thậm chí anh ấy đã tìm được một người phù hợp ở nước ngoài để liên hôn với mình. Anh trai anh... nhiều năm nay mất đi hạnh phúc và tự do của mình, khiến anh có được cuộc sống tự do tự tại."

"Nguyện Nguyện, nguy cơ lần này của Chu thị có lẽ sẽ ảnh hưởng nhiều năm, bây giờ phương pháp giải quyết tốt nhất là phái người ra nước ngoài khai thác thị trường. Mà người này, anh..."

Lời còn chưa dứt, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Chu Yến Hỗn vất vả lắm mới mở lời được lại bị cắt đứt, mày nhíu lại rất không vui, người gọi đến không phải ai khác, chính là anh trai cậu.

Thẩm Nguyện Hề vẫn dịu dàng như cũ, nhẹ nhàng xoa hàng lông mày nhíu lại của cậu, "Nghe máy đi."

Chu Yến Hỗn miễn cường cười, nghe điện thoại, "Anh."

Thẩm Nguyện Hề nắm tay cậu không buông, nhớ lại những lời cậu nói. Tuy rằng cậu chưa nói hết nhưng cô cũng đã hiểu.

Thiếu gia muốn gánh trách nhiệm lên vai, không muốn anh trai ôm đồm hết thảy trách nhiệm của Chu thị nữa, cậu muốn để anh trai ở lại trong nước, còn bản thân ra nước ngoài làm việc, có lẽ thời gian là hai năm.

Tuy Thẩm Nguyện Hề không hiểu sau khi thua cược sẽ thế nào, nhưng cô cũng hiểu vì sao Chu Yến Hỗn muốn đi.

Giao dịch lần này của Chu thị là thị trường nước ngoài, ra nước ngoài khai thác thị trường là lựa chọn tốt nhất, cho dù thanh danh Chu thị hay những thứ khác, vẫn là thị trường bên ngoài có khả năng kiếm được tiền lời nhiều hơn, có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, hoặc là trong vòng hai năm có thể kiếm được doanh thu nhanh nhất.

Đương nhiên, Thẩm Nguyện Hề cũng rõ vì sao Chu Yến Hỗn lại khó nói những lời này, thời gian hai năm mới là dự đoán, lỡ như ba năm, năm năm thì thế nào? Bọn họ tách nhau lâu như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Cũng khó trách hôm nay Chu Yến Hỗn lại đột nhiên nói chuyện kết hôn với cô.

Có tâm lý chuẩn bị từ lúc nghe tin Tần Tinh xuất ngoại, lúc này Thẩm Nguyện Hề cũng không kinh ngạc, trong lúc nhất thời không tiếp thu được chuyện này.

Chu Yến Hỗn sẽ phải xuất ngoại hai năm, quá đột ngột rồi.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hơi thở Chu Yến Hỗn ngày càng nặng nề, cậu không nói gì, xoay người ôm lấy Thẩm Nguyện Hề.

Không biết vì sao cô lại muốn khóc, trong lòng khó chịu nhưng vẫn chịu đựng, thấp giọng hỏi, "Anh Yến Hoài có chuyện gì sao?"

Chu Yến Hỗn hôn lên trán cô, "Anh trai tìm anh, cùng đi không?"

*

Chu Yến Hỗn và Thẩm Nguyện Hề cùng trở về công ty tìm Chu Yến Hoài.

Thẩm Nguyện Hề đã quen với Chu thị, cô đi cạnh Chu Yến Hỗn, biết Chu thị không có gì thay đổi, nhưng lại có thể cảm nhận được bên trong không kiên cố như trước nữa. Lần này chú Chu đánh cược quá lớn, thua quá nhiều, phạm vi ảnh hưởng quá rộng.

Thẩm Nguyện Hề nghĩ anh Yến Hoài vì Chu Yến Hỗn mà trả giá, cũng nhớ tới người chị vì mình mà trả giá. Cô có thể tưởng tượng được, nếu có một ngày cô không thể giải quyết được phiền phức, chị cô cũng sẽ gánh lấy tất cả vì cô.

Thẩm Nguyện Hề đang suy nghĩ tới chị mình, đột nhiên thấy sắc mặt trợ lý của anh Yến Hoài nôn nóng, xấu hổ tới ngăn họ, "Hỗn tổng, cô Thẩm, chuyện đó, Hoài tổng đang có việc, hai người tới phòng họp đợi chút được không?"

Chu Yến Hỗn hỏi, "Anh ấy đang tiếp khách à? Ai thế?"

Trợ lý lắc đầu, sắc mặt lo lắng.

Vẻ mặt Chu Yến Hỗn trở nên nặng nề, tránh khỏi trợ lý, đưa Thẩm Nguyện Hề vào trong.

Còn chưa tới văn phòng Chu Yến Hoài, bên trong đã truyền tới tiếng mắng không hề khách khí, "Chu Yến Hoài, con mẹ nó anh điên à, về sau mấy loại chuyện này đừng tìm tôi nữa! Anh nghĩ tôi nghèo, tìm một người khác có tiền để liên hôn, vậy nên bỏ rơi tôi, cmn, bây giờ anh biết tôi giàu có lại tới tìm tôi để liên hôn? Tôi nói với anh một chữ thôi, cút! Trong mắt anh tôi là con chó muốn vẫy tới thì tới, muốn đuổi thì đuổi à, ở trong mắt người khác tôi là tiên nữ vô số người xếp hàng muốn cưới về đấy! Anh cho rằng anh là ai mà chỉ cần nói một câu thì tôi sẽ gả cho anh chứ? Anh tự soi gương mà xem, tiên nữ có gả cho một con chó cũng không gả cho anh!"

Chu Yến Hỗn và Thẩm Nguyện Hề cũng nghe ra giọng nói này là từ tiên nữ mạnh mẽ Thẩm Uyển Hề.

Bên trong văn phòng Chu Yến Hoài, trên mặt anh hai bên trái phải đều có dấu tay, tiên nữ đứng trước mặt anh, chỉ thẳng vào mặt anh mắng chửi, một lời đáp lại anh cũng không nói.

Nói rồi, Thẩm Uyển Hề lại giơ tay tát Chu Yến Hoài một cái, giọng nói nức nở, "Anh là đồ khốn nạn."

Chu Yến Hoài bị đánh lệch mặt sang một bên, quay đầu nhìn về phía cô, "Uyển Uyển, nếu như anh xuất ngoại hai năm, không biết khi anh trở về em đã gả cho người khác hay chưa."

Giọng nói Thẩm Uyển Hề trở nên lạnh nhạt, "Cho dù tôi có gả cho người khác thì cũng không liên quan gì tới anh. Nếu như lúc trước anh đã từ chối tôi thì đã phải chuẩn bị sẵn tinh thần cả đời này không liên quan gì tới nhau nữa chứ, tôi cũng xem như anh đã chết rồi."

Dứt lời, Thẩm Uyển Hề xoay người rời đi.

Cô ấy ngước mắt thấy Thẩm Nguyện Hề và Chu Yến Hỗn đứng ở cửa, đi qua nhéo mặt Nguyện Nguyện một cái, sau đó cảnh cáo Chu Yến Hỗn, "Cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện liên hôn với Nguyện Nguyện để giải quyết nguy cơ nhà mấy người, điều này thể hiện cậu là cái đồ không có trách nhiệm, cũng không có năng lực."

Chu Yến Hỗn trịnh trọng nói, "Vâng, chị Uyển, em sẽ không thế đâu."

Thẩm Uyển Hề gật đầu rời đi, theo bản năng, Thẩm Nguyện Hề muốn đi cùng chị, muốn ở bên chị.

Thẩm Uyển Hề quay đầu xoa cằm cô, "Ngoan, chị không sao, các em nói chuyện đi. Ngày mai đóng máy rồi, đừng chơi quá muộn."

Thẩm Uyển Hề quay đầu dứt khoát, vừa rồi cô ấy ở đây, trong văn phòng khó khăn lắm mới có mùi hương của phụ nữ, hơi thở nữ vương, vừa quay người đi, cả văn phòng bỗng quạnh quẽ.

Thẩm Nguyện Hề không nỡ nhìn thẳng vào dấu tay trên mặt Chu Yến Hoài, hơn nữa trái phải đều có, cô đẩy Chu Yến Hỗn từ sau.

Chu Yến Hỗn ho nhẹ một tiếng, đi qua nhìn mặt anh trai, tuy rất đồng tình nhưng cậu đánh giá mặt anh trai rồi nói, "Anh, anh cần khẩu trang không?"

Chu Yến Hoài, "..."

Chu Yến Hoài luôn bình tĩnh lại bị em trai và em dâu nhìn thấy cảnh này, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường, dịu dàng cười nói với Thẩm Nguyện Hề, "Nguyện Nguyện cũng tới rồi sao."

Chu Yến Hỗn gật đầu, "Đưa cô ấy tới đây thương lượng."

Thẩm Nguyện Hề hào phóng nói, "Chào anh Yến Hoài ạ."

Chu Yến Hoài ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn làm việc, "Nếu hai đứa đã tới rồi, vậy anh cũng sẽ nói rõ điều này. Lựa chọn thứ nhất của anh có tâm tư riêng, đó chính là liên hôn với Thẩm Uyển Hề, tất nhiên đây cũng chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của anh. Còn lựa chọn thứ hai, hai năm tiếp theo có lẽ anh sẽ đặt trọng điểm công ty vào việc khai thác thị trường nước ngoài. Tiểu Hỗn, sau này em tiếp nhận công ty trong nước, anh ra nước ngoài xử lý công việc. Em và Nguyện Nguyện trải qua nhiều chuyện mới được ở bên nhau, cứ yên tâm ở nhà yêu đương hẹn hò đi."

Chu Yến Hoài và Chu Yến Hỗn đều nghĩ tới việc mở rộng thị trường nước ngoài, Chu Yến Hoài cũng theo lời Chu Yến Hỗn nói, mãi bảo vệ em trai, thà ra nước ngoài chịu khổ cũng không muốn Chu Yến Hỗn đi.

Thẩm Nguyện Hề nhìn anh Yến Hoài rồi lại nhìn Chu Yến Hỗn, phát hiện trong mắt hai anh em đều là sự kiên định giống nhau, đều muốn vì đối phương, gánh lấy trách nhiệm nặng nề này.

Từ lúc vào tới giờ, Chu Yến Hỗn vẫn luôn nắm chặt tay Thẩm Nguyện Hề, ánh mắt Chu Yến Hoài dừng trên tay hai người.

Anh không có chút bất ngờ nào với kết quả này, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Thẩm Nguyện Hề luôn là người bao dung nhân nhượng với Chu Yến Hỗn, Chu Yến Hỗn tuyệt đối không thích ai khác, trong mắt cậu cũng chỉ có Thẩm Nguyện Hề.

Chu Yến Hỗn nói với anh trai, "Anh, em muốn ăn bánh quế, anh đi mua cho em đi."

Chu Yến Hoài biết Chu Yến Hỗn muốn nói chuyện riêng với Thẩm Nguyện Hề, anh đứng dậy ra ngoài, hỏi cô, "Nguyện Nguyện muốn uống cà phê không?"

Thẩm Nguyện Hề cụp mắt nhìn bàn tay Chu Yến Hỗn, không nói gì.

Chu Yến Hoài đứng tại chỗ đợi cô.

Ba người như hình tam giác vững chắc, Chu Yến Hỗn là đỉnh tam giác, hai người thân nhất của cậu chính là cô và anh trai.

Sự lựa chọn bây giờ của Chu Yến Hỗn cũng không khó hiểu, cậu muốn vì một tương lai tốt hơn, cậu muốn dùng sự trưởng thành của mình để gánh lấy trách nhiệm đã bỏ lỡ nhiều năm, cũng muốn đẩy cánh chim bao bọc của anh trai, trả giá vì anh trai.

Lúc này Chu Yến Hỗn rất nghiêm túc, có lẽ cậu sợ cô hiểu lầm rằng cậu xem trọng công ty và anh trai nên mới muốn tách ra khỏi cô.

Nhưng mà, giữa cô và Chu Yến Hỗn sẽ không có kiểu hiểu lầm như vậy.

Những chuyện thế này, cô không phải người không phân biệt được đúng sai.

Thẩm Nguyện Hề bỗng giữ cánh tay Chu Yến Hỗn, ngẩng đầu cười nói với Chu Yến Hoài, "Anh Yến Hoài, lần này nghe Tiểu Hỗn đi, anh ấy cũng nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, thay đổi tính tình rồi, hơn nữa..."

Thẩm Nguyện Hề dừng lại.

Chu Yến Hoài và Chu Yến Hỗn cùng nghiêng đầu nhìn cô, thói quen động tác của hai anh em nhiều khi rất giống nhau.

Nghiêng đầu ý bảo cô tiếp tục nói.

Thẩm Nguyện Hề nghịch ngợm cụp mắt nói tiếp, "Hơn nữa, em có thể xuất ngoại cùng Tiểu Hỗn mà. Chị của em không thể ra nước ngoài cùng anh, nếu như một mình anh xuất ngoại thì cũng thảm lắm."

Hai anh em lại lần nữa nhướng mày, kinh ngạc vì cô muốn ra nước ngoài cùng Chu Yến Hỗn, cũng kinh ngạc vì cô trêu chọc Chu Yến Hoài rõ ràng như vậy.

Chu Yến Hỗn cao hơn Thẩm Nguyện Hề, Thẩm Nguyện Hề lại đeo giày đế bằng, cô ngẩng đầu nhìn cậu, "Cũng không phải em không có tiền, hai người cùng xuất ngoại không phải việc gì khó."

"Hơn nữa, ở nước ngoài em cũng có bạn bè, lúc anh đi làm em cũng không cần phải ở nhà chán nản chờ anh, em có thể rủ Lệ Nhiêu đi chơi mà, hoặc là bay về nước hai ba ngày tìm chị em chơi, coi như đi du lịch."

Vừa rồi ở trong xe, Thẩm Nguyện Hề chưa nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghĩ đến, cả người rất có tinh thần, quên mất Chu Yến Hoài còn ở bên cạnh, ôm eo Chu Yến Hỗn nói, "Em còn có thể tới trường học thiết kế gần chỗ làm của anh nữa! Không phải có nhiều trường chỉ cần tiền là có thể học sao? Mà anh đã hứa sẽ biến thiết kế phòng của em thành hiện thực mà, tuy anh có tìm tài liệu cho em học, nhưng lỡ không đẹp thì sao, cứ tạm gác hai năm, chờ chúng ta trở về, dọn vào ở là vừa."

Thẩm Nguyện Hề tự nghĩ tự kinh ngạc cảm thán, "Úi, hoàn hảo luôn mà, đúng không?"

Chu Yến Hỗn thật sự quên mất chuyện có thể cùng xuất ngoại với Thẩm Nguyện Hề, nghĩ đến Thẩm Nguyện Hề, phản ứng đầu tiên của cậu là không muốn để cô rời khỏi gia đình cô vừa tìm lại được.

Nhưng lúc này nghe Thẩm Nguyện Hề nói vậy, dường như xuất ngoại cũng không phải chuyện gì to tát, sự căng thẳng lo lắng mấy ngày nay cũng dần tan biết ra, cậu bật cười, cúi đầu ôm chặt cô.

"Đúng vậy, Nguyện Nguyện và anh cùng đi."

Cô đã ở bên cậu, làm bạn với cậu cho đến khi trưởng thành, cùng cậu xuất ngoại, cô là người tốt nhất đời này cậu gặp được. Sự trẻ con, sự trưởng thành của cậu đều dành cho cô, từ nay về sau, sự kiên cố của cậu cũng dành cho cô, trở thành người đàn ông chân chính, có thể khiến cô ỷ lại và tin tưởng.

Chu Yến Hỗn ôm cô rất chặt, bọn họ cùng tiến cùng lùi, có cảm giác thân mật và yên tâm không thể tách rời.

Từ nay về sau, sinh mệnh cả hai cột chặt vào nhau, hợp thành một thể, cùng nắm tay đối mặt với tương lai khó khăn.

*

Chuyện Chu Yến Hỗn xuất ngoại cứ thế được xác định, cậu về nhà nói chuyện này với bố mẹ, Cốc Diễm Nhi vừa vui mừng cũng vừa đau lòng.

Mà Chu Sơn Lâm nghe được đứa con trai vẫn luôn có thành kiến với mình quyết định ra nước ngoài quản lý chuyện mở rộng thị trường, đột nhiên, trong nháy mắt ông cảm thấy mình đã già rồi.

Thương trường như chiến trường, không ai chiến thắng mãi cả, Chu Sơn Lâm thắng cả đời, cuối cùng cũng thua, cần con trai giúp mình đi xử lý nguy cơ lần này.

Dường như lúc này ông mới thừa nhận, những chuyện ông từng ép Chu Yến Hỗn làm đều đã sai rồi.

Ông không nên cấm cậu tham gia đội tuyển trượt băng quốc gia, không nên sửa đổi nguyện vọng đại học của cậu, không nên ép cậu đính hôn với Kiều Mạn Mạn.

Là một người cha, ông luôn sắp xếp cuộc sống của con trai, không nghĩ tới chuyện chúng có đồng ý hay không.

Chu Sơn Lâm thở dài, nói với Chu Yến Hỗn, "Con trai, ba xin lỗi."

Có nhiều người cha từng vì giấc mơ mà sinh ra ngăn cách với các con, ngăn cách này rất khó tiêu trừ trong chốc lát, Chu Yến Hỗn tùy ý phất tay rồi đi qua ôm mẹ, "Bà Cốc Diễm Nhi à, nhớ con thì bay qua thăm con nhé, dù sao mẹ cũng là người đẹp không có việc gì làm."

Cốc Diễm Nhi khó chịu sắp khóc, đang muốn ấm ức nói thay cho cậu, kết quả lại bị một câu của Chu Yến Hỗn phá vỡ không khí, đẩy tay cậu ra oán giận, "Sao con lại phiền thế chứ."

Chu Yến Hỗn vươn vai lười biếng cười.

Cốc Diễm Nhi lại nói, "Đúng rồi, giao dịch lần này không chỉ có ba con thua, Kiều gia cũng thua nặng, Kiều Mạn Mạn phải đi liên hôn.."

Chu Yến Hỗn nghe vậy thì gật đầu, đáy lòng không chút dao động, cô gái như Kiều Mạn Mạn có lẽ vẫn sẽ đi lên con đường này.

Chu Sơn Lâm than nhẹ, ông không biết Chu Yến Hỗn trưởng thành, thay đổi từ khi nào. Từ trước đến nay không nghĩ tới, thiếu gia ham chơi ngày đêm đắm chìm trong hộp đêm bây giờ đã trưởng thành, sẵn sàng gánh vác toàn bộ Chu thị.

*

Tối đó, Thẩm Nguyện Hề về nhà cũng nói với ba mẹ chuyện xuất ngoại, dù sao cũng có chút tâm tư riêng, cô nói với ba mẹ muốn ra nước ngoài học thiết kế hai năm, "thuận tiện" đi cùng Chu Yến Hỗn.

Đương nhiên Thẩm gia biết ý định của Thẩm Nguyện Hề, cũng nghe ra tính toán của cô, nào có gì là "thuận tiện", chính xác là "cố ý" đi cùng Chu Yến Hỗn mới đúng.

Nhưng ba bốn tháng nay Thẩm Nguyện Hề đóng phim, bọn họ cũng thấy Chu Yến Hỗn đối xử với cô rất tốt, không ai phản đối, dù sao thì chỉ cần bọn họ nhớ Thẩm Nguyện Hề, lúc nào cũng có thể lên máy bay qua thăm cô.

Nếu Thẩm Nguyện Hề chịu ấm ức trong chuyện tình cảm, bọn họ tới dỗ dành cô là được. Rất nhiều lúc, trừ góc độ thượng đế ra, rất khó phán đoán một người đàn ông là tốt hay xấu, họ cũng không thể để xác định được điều này, nhưng họ biết, nếu Nguyện Nguyện bị thương, họ sẽ lập tức tới bên cạnh cô, đây là ý nghĩa của người nhà.

*

Ngày hôm sau, Thẩm Nguyện Hề đóng máy, tham dự tiệc với đoàn làm phim đã uống hơi nhiều, đứng ở cửa khách sạn chờ Chu Yến Hỗn, dựa vào cây cột sau lưng như đứng ngồi không yên.

Chu Yến Hỗn lái xe tới đón cô, ấn còi ô tô, thò đầu ra khỏi cửa sổ kêu, "Chị gái xinh đẹp ơi, muốn đi nhờ xe không? Miễn phí đó."

Thẩm Nguyện Hề cười đi tới, đặt tay trên cửa sổ xe, thăm dò hỏi, "Em trai à, chị muốn tới nhà bạn trai, em cũng đưa đi sao?"

Chu Yến Hỗn hứng thú nói, "Nếu trên đường chúng ta nói chuyện vui vẻ, chị có thể bỏ bạn trai chị không? Chị ơi, em trai sẽ rất ngoan đấy."

Thẩm Nguyện Hề làm ra vẻ tự hỏi, rồi sau đó lắc đầu.

Chu Yến Hỗn nhướng mày.

Cô nắm lấy cà vạt của cậu, nhỏ giọng nói, "Bạn trai chị đây hay ghen lắm, em dám cướp sao?"

Chu Yến Hỗn ngẩng đầu, thuận thế hôn cô một cái, chăm chú nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp, "Không quan tâm có cướp hay không, chị đều là của em."

Lời nói chiếm hữu được Chu thiếu nói rất chân thành, trái tim Thẩm Nguyện Hề đập nhanh, cười khẽ rồi hôn lại cậu.

Hai người đi tới nhà Chu Yến Hỗn, Thẩm Nguyện Hề đã hơi tỉnh rượu, đi tới phòng cậu.

Bức thư ông nội gửi cho Chu Yến Hỗn vẫn luôn đặt dưới gối đầu cậu, chưa từng lấy ra.

Có đôi khi nửa đêm Chu Yến Hỗn tỉnh lại, muốn xem ông nội viết gì trong đó nhưng lại sợ hãi, hi vọng có người cùng đọc bức thư này với cậu.

Thẩm Nguyện Hề cúi đầu lấy phong thư dưới gối cậu ra, cẩn thận mở rồi đưa cho Chu Yến Hỗn.

Chu Yến Hỗn tựa vào đầu giường, vẫy tay với Thẩm Nguyện Hề, để cô ngồi trong ngực mình, cùng nhau đọc thư.

Thẩm Nguyện Hề ngẩng đầu hỏi, "Anh đọc trước đi đã rồi em mới đọc với anh, lỡ đâu ông nội có lời chỉ muốn nói với anh..."

Chu Yến Hỗn cúi đầu hôn lên mắt cô, "Cùng nhau đọc."

Với cô, cậu không có bất kì bí mật nào cả.

Chữ của ông nội là chữ phồn thể, viết bằng bút máy như một nhà thư pháp, rất đẹp. Bức thư của ông dùng nhiều câu văn cổ, câu đầu đã gọi "Hiền tôn Hỗn nhi". Lúc Thẩm Nguyện Hề nhìn thấy bốn chữ này, trong mắt lập tức xuất hiện hơi nước.

"Hiền tôn Hỗn nhi, ông biết con kính yêu ông nội, ông nội sợ mình đi rồi sẽ để con hàng đêm thương nhớ, sợ con bệnh, sợ con oán. Sinh sinh tử tử, trong mệnh đã sẵn có. Ông nội đã nhắm mắt nơi suối vàng, Hỗn nhi chớ thẹn, chớ lo. Chỉ mong Hỗn nhi ham chơi đến đâu, thời gian cảnh đẹp thế nào, nắng ban mai hay đêm khuya, dưới gối sẽ nhớ tới ông. Ông gọi một tiếng "Tiểu Hỗn", Hỗn nhi gọi một tiếng "ông nội". Chỉ nhớ tới những lần ông con cùng vui vẻ chơi bên nhau, Hỗn nhi ngủ say, ánh tà dương ngoài cửa sổ chiếu rọi. Dù chưa gặp mặt vợ của Hỗn nhi, nhưng cũng mong hai đứa sớm chiều bay lượn, cuộc sống viên mãn, hạnh phúc trường tồn. Hỗn nhi nhất niên xuân sự đô lai kỷ? Chỉ quá liễu, tứ chi nhất. Vụ ký, di dư bất quỹ, tự tẫn vô đa.*"

(*Đoạn này là thơ, mình tra từ Thanh Ngọc Án nhưng mà không ra nên mình để nguyên nhé.)

Ông nội có nhiều lời muốn nói, nhưng bức thư này ngắn ngủi cũng đã nói hết tình cảm của ông với Chu Yến Hỗn.

Từ khi ông bệnh chưa bao giờ nói với cậu những lời này, phong thư này càng trở nên quý giá.

Thẩm Nguyện Hề không quay đầu lại đã cảm nhận được nước mắt Chu Yến Hỗn rơi trên cổ cô.

Cậu cúi đầu ôm cô, nhớ tới người ông nội mình không thể gặp mặt lần cuối, nhớ tới ông nội đã chăm sóc cậu từ bé đến lớn.

Thẩm Nguyện Hề xoay người ôm lấy đầu cậu, đau lòng cho nỗi khổ của cậu, đau lòng cho sự yếu ớt của cậu.

Cô yêu một Chu Yến Hỗn chân thật như vậy, cho dù tình cảm yếu ớt, cho dù hành động kiêu ngạo cũng không che giấu được sự ỷ lại với mình.

Người con trai này không trưởng thành như Chu Yến Hoài, cũng không giống như Thẩm Tùng Chu, không kiên định như Tiền Văn Bách, cậu chỉ là Chu Yến Hỗn trẻ tuổi, xúc động, nóng tính, như thiêu thân lao vào lửa, không màng tất cả.

Là người cô yêu.

Thẩm Nguyện Hề ôm lấy cổ Chu Yến Hỗn, không chớp mắt nhìn cậu, dịu dàng hôn cậu rồi nói, "Có em bên anh rồi, dù là quá khứ hay tương lai, đều có em đây rồi."

Giường đệm khẽ động, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, chiếu sáng vài món quần áo trên mặt đất, Chu Yến Hỗn đang hôn cô.

Đời này, hai từ Chu Yến Hỗn thích nhất chính là làm bạn.

Ba từ cậu thích gọi nhất là Lê Lê, Nguyện Nguyện, chị, tất cả đều là cô.

Lại một tiếng "chị ơi" trầm thấp vang lên, Thẩm Nguyện Hề sắp không thở nổi, nghe vào trong tai khiến cô lạc lối.

Trên mặt đất cũng có một túi nhỏ hình vuông rơi xuống.

Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên giọng nam ấm ức, "Lần trước em cũng không cho anh hôn em."

Cả người Thẩm Nguyện Hề đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, hữu khí vô lực đá cậu, "Lần trước em cũng không làm như lần này!"

Chu Yến Hỗn ấm ức, lại làm nũng với cô, "Chị ơi, em hỏa vượng đó."

Thẩm Nguyện Hề liếc cậu, "Em trai, cơ thể chị không chịu được."

Chu Yến Hỗn không thuận theo, không buông tha, thiếu gia bá đạo ngày thường lúc này càng làm nũng nhiều hơn, mặt chôn ở cổ cô như mèo nhỏ, "Tiểu Hỗn vẫn muốn."

Thẩm Nguyện Hề, "..."

Chu Yến Hỗn làm nũng mà vẫn không được đáp lại, thiếu gia lại bá đạo xốc chăn chui vào trong, Thẩm Nguyện Hề vội vàng xin tha.

Nhưng mà người trẻ tuổi hoocmon cao, nào có một câu xin tha là tha được.

Đêm còn rất dài.

Vở kịch nhỏ:

1 – Thời gian trước khi tiểu Chu thiếu ngủ:

Tiểu Chu thiếu ghé vào trên bụng ba, nghe ba kể chuyện cổ tích.

Chu Yến Hỗn cố gắng diễn cảm kể chuyện, "Trời tối rồi, tiểu hồ ly cực kì hoảng sợ, vậy thì ai sẽ tới giúp nó đây?"

Tiểu Chu thiếu nói, "Ba ơi, ba có thể bắt chước tiếng khủng long cho bé nghe không?"

Chu Yến Hỗn không để ý tới cậu nhóc, tiếp tục đọc, "Ánh lửa tới giúp tiểu hồ ly."

Tiểu Chu thiếu hỏi, "Ba ơi ba, hồi còn nhỏ ba từng nuốt nước mũi của mình chưa?"

Huyệt thái dương Chu Yến Hỗn nhảy lên, "Chỉ là sau khi ánh lửa tới, gió to cũng tới."

Tiểu Chu thiếu đột nhiên đánh rắm một cái, sau đó vội che mũi miệng mình lại, "Ba ơi ba, ba đánh rắm kìa, vì sao lại không cởi qu.ần rồi vào toilet rồi đánh thế, thối quá thối quá!!!"

Chu Yến Hỗn không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo con trai ném ra ngoài, tiểu Chu thiếu khóc lớn, "Hu hu hu mẹ ơi!!! Ba đánh con!!! Bà nội nói rồi, hồi nhỏ ba nuốt nước mũi, ba còn không thừa nhận vừa rồi thả bom!!!"

Nói rồi tiểu Chu thiếu lại vùi mặt vào quần áo ba, vừa khóc vừa cười che miệng, "Ha ha ha bé thả bom thật sự rất thối."

Chu Yến Hỗn, "..." Ngày nào Chu thiếu gia cũng dở khóc dở cười.

2 – Lúc tiểu Chu thiếu đi tắm.

Sau khi tiểu Chu thiếu lên 4, dì giúp việc trong nhà và mẹ không phải tắm cho cậu nhóc nữa mà là ba.

Cởi sạ.ch quần áo, tiểu Chu thiếu ngồi trong nước ngẩng đầu nói với ba, "Ba ơi ba, bé rất yêu ba."

Chu Yến Hỗn cười, nghe lời nói ngọt ngào của con trai, trong lòng cũng cảm thấy mỹ mãn, nhéo khuôn mặt cậu nhóc một cái, "Ba cũng yêu con."

Tiểu Chu thiếu ngẩng đầu cười ngoan ngoãn, "Ba ơi ba, bé muốn Nhạc Địch chơi trong nước cùng, chính là máy bay đỏ kia kìa."

Chu Yến Hỗn kiên nhẫn lấy máy bay lại cho cậu nhóc, bỏ vào trong nước để cậu nhóc chơi.

Tiểu Chu thiếu lại ngẩng đầu, "Ba ơi ba, bé muốn Phách Lợi nữa, chính là xe đồ chơi cảnh sát ấy."

Chu Yến Hỗn không biết ai là Phách Lợi, đi ra ngoài hỏi Lê Lê, Lê Lê đưa cho cậu rồi cười nói, "Anh qua kia lấy con chó và con mèo kia nữa, tên là Mao Mao và Gâu Gâu trong đội, dự bị một chút."

Chu Yến Hỗn, "... Hồi nhỏ anh cũng phiền như vậy sao?"

Lê Lê bật cười, "Anh đoán xem?"

Chu Yến Hỗn kiêu ngạo, "Anh cảm thấy Tiểu Hỗn hồi nhỏ đáng yêu hơn."

Lê Lê dở khóc dở cười đẩy cậu, "Đừng làm nũng nữa, đi tắm cho con đi."

Chu Yến Hỗn mang xe cảnh sát bỏ vào bồn tắm của con trai, tiểu Chu thiếu quả nhiên lại tiếp tục ra lệnh, "Ba ơi ba, ba mang Mao Mao và ba tới đây tắm ch.ung đi, chính là mèo và chó đồ chơi đấy."

Thái dương Chu Yến Hỗn giật giật, "Ai lấy gì cho ai cơ?"

Trong tay tiểu Chu thiếu có hai món đồ chơi, hoàn toàn không chú ý tới lời nói lộn xộn của mình, tiếp tục lặp lại, "Ba ơi, ba mang Mao Mao và ba tới đây tắm ch.ung đi, chính là mèo và chó đồ chơi đấy."

Chu Yến Hỗn, "..."

Rốt cuộc ai mới là ba!

3 – Sau khi tiểu Chu thiếu gặp ác mộng.

Tiểu Chu thiếu mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh giấc gào khóc đi gõ cửa phòng ba mẹ.

Chu Yến Hỗn vội mở cửa bế con trai lên, khuôn mặt cậu nhóc đẫm nước mắt ôm chặt cổ ba không buông, "Ba ơi ba, ba ơi, bé xin lỗi, sau này, bé, không bắt nạt ba nữa hu hu hu!"

Chu Yến Hỗn liên tục vỗ lưng con trai, "Bé ngoan đừng khóc, có phải mơ thấy ác mộng rồi không? Đừng sợ, ba mẹ đều ở đây rồi."

Chu Yến Hỗn ôm con trai lên giường, muốn để mẹ ôm, con trai lại ôm lấy cậu không buông tay, vẫn đang khóc, "Ba ơi ba, bé mơ thấy ba nói bé bắt nạt ba nên ba không cần bé nữa hu hu hu, xin lỗi ba, bé không bắt nạt ba nữa, ba đừng bỏ rơi bé, bé yêu ba mà hu hu hu!"

Chu Yến Hỗn bị con trai làm cho đau lòng, tuy rằng con trai thích bắt nạt mình nhưng hai người vẫn luôn rất vui vẻ, Chu Yến Hỗn hôn lên mặt con trai, dỗ dành, "Được được, bé đừng khóc, ba mãi mãi sẽ không bỏ rơi bé đâu, ngoan."

Tiểu Chu thiếu khóc lóc ôm chặt cổ ba, hàng mi ướt nhẹp hỏi, "Ba ơi, thật sao? Ba sẽ không bỏ rơi bé sao?"

Tiếng khóc của tiểu Chu thiếu cuối cùng cũng ngừng, sau đó buông cổ ba ra, quay đầu ôm mẹ, chớp chớp đôi mắt to quay đầu lại nói, "Vậy ba ơi, ba có thể tới phòng bé không? Bé hơi sợ, bé muốn ngủ với mẹ, ba tránh ra chút đi."

Chu Yến Hỗn, "???????"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi