Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

“Phải rồi, có một chuyện vẫn không dám hỏi cô, tại sao lại muốn giết Tống Hiến?”

Từ trước đến giờ Ninh Nghị vẫn chưa hề nhắc tới chuyện này, nay cả hai coi như đã quen gã mới hỏi. Lục Hồng Đề hơi nheo mắt, ngoài song cửa sắc trời u ám, trong phòng, mỡ từ con gà quay gác trên lò lửa rơi xuống than hồng phát ra những tiếng xèo xèo, Ninh Lập Hằng đứng một bên hấp háy mắt vẻ vô tội. Sau một lát, dường như đã cân nhắc xong, ánh mắt Lục Hồng Đề dịu xuống, nhìn đăm đăm về phía trước.

Bỗng nghe ào một tiếng, ngoài trời đổ mưa, trong nháy mắt màn mưa đã bao trùm toàn bộ Giang Ninh.

“Nhà ta vốn ở phía tây Nhạn Môn Quan, dưới chân núi Lữ Lương.” Rất lâu sau, Lục Hồng mới mở lời.

“Từ khi mười sáu châu Yên Vân bị mất, người Hồ liên tục tấn công Thảo Cốc, năm nào cũng tới cướp bóc giết người, chúng ta không một ngày được sống yên ổn, mười nhà hoang chín, những người còn trụ lại canh tác phải liên tục chạy tới chạy lui quanh cốc như cô hồn dã quỷ, nhưng cha ông đã nói quê hương khó bỏ... Ngươi có lẽ không thể hiểu được cảm giác sinh sống ở nơi đó ra sao đâu...”

Ninh Nghị hơi trầm mặc: "Hoan hoan hỉ hỉ phần hà ngạn, thấu thấu hồ hồ tấn trung nam, khốc khốc đề đề Lữ Lương sơn, tử dã bất quá Nhạn Môn Quan..." (1)

“Ừm” Nàng gật đầu cười: “Thực ra mấy năm trước mọi người vẫn ở trong núi, tuy có rời về phía nam nhưng không xa lắm, những người trẻ tuổi lên núi đều nhập vào lực lượng sơn tặc có truyền thống mấy trăm năm của Lữ Lương, toàn bộ đều là người Hán. Quân đội triều Vũ không tới, người Hồ hàng năm xuôi nam không coi bọn ta là người của chúng, năm nào cũng đánh nhau với lính Hồ, gặp đội ngũ nhỏ thì ùa lên chém giết, gặp đội ngũ lớn thì tránh đi. Chúng ta còn cướp các đoàn buôn của người Hồ, lái buôn từ đâu tới cũng cướp tất, là người Hán thì tha một mạng, còn người Hồ thì giết sạch sẽ...”

“Phía triều Vũ cũng không coi bọn ta là người cùng phe, đôi khi có quan viên mò đến bảo muốn chiêu an. Chiêu an mấy lần, nói chung là muốn chúng ta đánh người Hồ, muốn chúng ta bán không mạng sống, chẳng chịu cấp một thứ gì, có khi còn trở mặt gọi chúng ta là giặc cướp, có lần còn cho quân đội đến tiễu trừ...

Ngoài cửa chớp giật nhoang nhoáng, mưa càng ngày càng nặng hạt, Ninh Nghị lật con gà quay trên lò, rắc mấy thứ lên trên.

“Năm ta sáu tuổi, cha bị người Hồ giết, ta theo sư phụ học nghệ, hành tẩu giang hồ. Mười ba tuổi trở lại Lữ Lương thì mẹ đã qua đời, ta bèn vào trong núi, cùng sư phụ đánh giết khắp nơi... Người hiệp khách phải vì nước vì dân ư? Ta chưa từng có loại suy nghĩ đó, những điều ta trải qua không giống mọi người...”

Nàng hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Rồi sau đó... vào mấy năm trước, Tống Hiến cầm quân tiến vào núi Lữ Lương, đầu tiên thì nói muốn chiêu an, nói ngon ngọt dễ nghe lắm, ai ngờ chúng tập hợp dân chúng mấy thôn xung quanh lại rồi bao vây giết sạch... Nước Liêu tuyên bố Lữ Lương thuộc địa phận triều Vũ nên sơn tặc núi Lữ Lương do triều Vũ xử lý, Tống Hiến bèn dùng đầu những người dân này làm chiến tích để nịnh bợ nước Liêu, ngay cả người già trẻ con hắn cũng không tha một ai, còn nói họ là giặc cướp giết người không gớm tay... Nhờ chuyện đó, hắn được thăng quan. Trong núi có mấy người có họ hàng bị giết, những người trong thôn mà ta biết cũng đều chết rồi... Người rời núi tìm hắn báo thù đều bị giết hết, họ đã chảy máu một cách vô ích, những người khác muốn đi ra liền bị ta ngăn cản, chỉ bản thân ta thì may ra...”

“Vì thế, ta nhất định phải giết hắn. Lần tập kích đêm giao thừa ta còn đôi chút chắc chắn. Mấy ngày trước ta bày mưu giết hắn ai ngờ bị hắn bày mưu phản kích, khi đó ta nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cách nào giết được hắn... Sức mạnh của một người rốt cuộc cũng chỉ có hạn...

“Ngươi đòi học võ công để làm gì? Ta theo sư phụ học tập không ít năm, sau đó năm nào cũng đánh trận chém giết, giết không biết bao nhiêu người. Có những lần bò từ đống người chết ra ngoài mà chẳng biết mình còn sống hay không, vậy mà nay muốn giết Tống Hiến vẫn bị đánh thương thành hình dạng này... Người đọc sách có bản lĩnh có thể đấu với vạn người, chẳng thứ gì tốt hơn, tội gì phải đi làm kẻ giết người máu dính đầy tay...” Nàng nói xong, mỉm cười.

Ninh Nghị suy nghĩ một lát rồi vẫn lắc đầu cười: “Ta vẫn muốn thỏa mãn lòng hiếu kì của mình... Thôi, chuyện này để sau hãy nói, gà chín rồi kìa.”

Gã nhấc con gà quay xuống rồi dùng dao xẻ ra, tức thì mùi thơm tràn ngập khắp gian phòng, chấm thêm chút tương mới đưa cho nàng.

“Thế nào?”

“Ngon lắm...”

“Vậy chuẩn bị phần thưởng đi chứ, tay nghề của ta vẫn thuộc loại nghiệp dư thôi, những gia vị này được nêm rất chuẩn.”

“Chẳng phải trong nhà ngươi bán vải sao?”

“Đó là bạn ta... Nếu có một ngày ngươi muốn ăn món gà quay có mùi vị cỡ này trong núi Lữ Lương, ta sẽ tặng ngươi vài thứ...”

“Ồ, thứ gì?”

“Bàng môn tà đạo mà... Như hô mưa gọi gió này, rải đậu thành binh này, đủ loại hầm bà nhằng đó...”

“ Chắc chắn chứ?”

“ Ừ.”

Câu chuyện phiếm trong phòng nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng sấm sét ầm ầm. Ở một quán rượu phía kia thành Giang Ninh, Lý Tần cũng đang ngắm mưa, trò chuyện cùng Thẩm Mạc bên cạnh.

“Mấy ngày nayYến Trinh đã bắt đầu chuẩn bị, có lẽ trong vòng nửa tháng sẽ rời khỏi Giang Ninh để tới Nhiêu Châu.”

“Sao bảo đến tháng bảy mới lên đường cơ mà?”

“Đằng nào cũng phải đi, thôi thì sớm chút nào hay chút đó, nhỡ trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn cũng không chậm trễ. Hơn nữa sau khi đến Nhạc Bình cũng cần chuẩn bị đôi chút, tiếp nhận chức vụ càng thuận lợi hơn.

“Vậy cũng tốt.” Lý Tần gật đầu cười.

Thẩm Mạc hít sâu rồi nói: “Nghe nói dạo gần đây huynh và Yến Trinh có chút chia rẽ nên ta muốn hỏi thăm tý. Dù sao mọi người đều là bạn bè cũ, chuyện cũng không có gì to tát nên hy vọng hai người đừng để bụng làm gì.

Lý Tần ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Thật ra không phải là chia rẽ, ta biết Sơn huynh có ý tốt, nhưng ta không tức giận gì với hắn cả, chỉ là do trong lòng hắn có vài điều khúc mắc chưa được giải quyết thôi.

Thẩm Mạc cau mày: “Hóa ra là như vậy... À, phải rồi, theo Đức huynh thì Yến Trinh là con người thế nào?”

“Đi bàn loại chuyện này sau lưng người khác không tốt lắm đâu.”

“Ha ha, có sao đâu, hắn sắp lên đường đến nơi rồi, sợ rằng rất lâu sau này cũng không thấy mặt. Dường như hắn có khúc mắc gì đó với những người xung quanh, việc này tất chưa đến lượt ta phải lo nghĩ, nhưng ta luôn luôn tin tưởng vào con người Đức. Con mắt nhìn người của ngươi luôn công bằng và chính xác, vì thế ta mới muốn nghe đôi chút. Cứ coi như đây chỉ là chuyện phiếm đi, tuyệt đối sẽ không truyền đến tai người khác đâu.

Lý Tần ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc lắc đầu: “Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, ta và huynh quen biết Yến Trinh đã nhiều năm. Hắn có học thức, có năng lực, có khả năng nhìn nhận tinh tường, xét ra cả ta và ngươi đều không bằng. Bao nhiêu năm qua ngươi đã từng thấy hắn chịu thiệt thòi khi nào chưa?

“Hử, chịu thiệt thòi à, để xem... Tính ra cũng có vài lần, nhưng Yến Trinh là người rộng lượng nên không để bụng...”

“Nếu ta bảo hắn chưa bao giờ chịu thiệt thì sao?”

“Hả?”

“Sơn huynh, gã họ Cố này... rất kiêu ngạo, tất nhiên hắn có lý do để mà kiêu ngạo. Mấy năm gần đây hắn luôn đặt ra yêu cầu rất cao đối với bản thân, đã nhiều lần khiến người khác phải trầm trồ thán phục. Người đứng đầu cũng chỉ đến như thế mà thôi, nhưng có nhiều khi cách nhìn nhận vấn đề của hắn hơi quá cực đoan, quá cố chấp theo đuổi mục đích. Tất nhiên, chuyện này là tốt hay không tốt cũng khó nói lắm.

Thẩm Mạc gật đầu cười: “Ánh mắt nhìn người của Đức quả nhiên quá chuẩn, đúng là Yến Trinh có thiên hướng như vậy. Trước đây hắn từng nói với ta làm người phải nhìn thẳng vào lòng mình, ta cũng cảm thấy lời ấy có lý. Hắn còn nói nếu tương lai làm huyện lệnh, cần giải quyết những vấn đề trước mắt, đối với mọi việc sẽ xử lý một cách lãnh diện vô tư. Chỉ cần đạt được mục đích, thay vì làm một vị quan hiền đức nhưng thực ra bị rất nhiều điều ràng buộc, hắn thà làm một vị quan có năng lực, không cần để ý đến thiện ác, chỉ cần làm việc sao cho thỏa đáng. Ý tưởng của hắn thật khiến người ta phải khâm phục...

Lý Tần chăm chú nhìn hắn một lúc rồi cười: “Đúng là như thế, trong thiên hạ đã quá nhiều kẻ hủ nho và quá ít người được việc rồi. Yến Trinh có ý nghĩ này thực là cái phúc của trăm họ...

Kì thực Lý Tần vẫn có ít nhiều khâm phục Cố Yến Trinh, hắn mơ hồ cảm thấy mình có tâm đề phòng là đủ rồi, còn như đem cái sự “có lẽ có” (2) ra để chỉ trích thì thật là quá sai lầm. Hôm nay Thẩm Mạc rõ ràng không đến để thảo luận mà đến làm người hòa giải, nhưng Thẩm Mạc không biết vấn đề lần này đúng là nằm ở sự khúc mắc bên phía Cố Yến Trinh, nguyên nhân của sự khúc mắc không phải do hắn giấu diếm điều gì mà do câu nói “ta biết ngươi là con người thế nào”. Tuy ngày đó Cố Yến Trinh hung hăng ép người nhưng hắn cũng không nên nói ra câu đó.

“Ngoại vương và nội thánh, vương quan trọng hơn hay thánh quan trọng hơn, tranh luận về vấn đề này diễn ra đã nhiều năm, tất nhiên, đạo trung dung không thể nghiêng hẳn về một phía nào, phán xét sự vật sự việc là một chuyện khá phức tạp. Mấy năm nay quan lại có năng lực đúng là có ích hơn rất nhiều so với hủ nho, nếu sau này Cố Yến Trinh chứng minh được bản thân là một vị quan có năng lực thì mình (Lý Tần) cũng nên tới cửa nói lời xin lỗi... Hy vọng mọi chuyện sẽ như vậy.”

Sau đó, tất nhiên là đề tài câu chuyện chuyển về Thẩm Mạc. Cũng trong lúc hai người đang ngồi trò chuyện trong tửu lâu, ở quán Trúc Ký cách đó mấy con đường, Cố Yến Trinh mang theo một tên hầu đang ngồi thưởng thức đủ loại thức ăn. Gã hầu thân hình cao lớn, trên mặt còn lưu lại vết sẹo do đao chém trông hết sức dữ tợn, đó chính là tùy tùng tin cậy được gọi là lão Lục của hắn, thực ra có thể coi là hộ vệ. Trong ba tháng qua, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đi tới một nơi có quan hệ với Nhiếp Vân Trúc, tất nhiên không phải là dẫn người tới đập phá cửa hiệu, giờ đây hắn chỉ yên lặng ngồi đợi đối phương xuất hiện.

Bên ngoài trời đang đổ mưa, chuyện làm ăn của cửa hàng không được tốt lắm, mưa to khiến không gian trở nên âm u, trong cửa hàng đốt mấy ngọn đèn, ánh lửa bập bùng nhảy nhót.

Nhiếp Vân Trúc đang có mặt ở cửa hàng, nhưng là một người con gái, nàng không cần phải tỏ ra rộng rãi quang minh lỗi lạc trong những chuyện thế này, mà nói cho đúng thì ở thời đại này cũng chẳng có bao nhiêu mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ được coi là quang minh lỗi lạc. Tất nhiên, khi đối xử với Ninh Nghị nàng vẫn luôn rất mực thước. Nhớ chuyện lần trước bị đối phương bất ngờ nắm tay, nàng không muốn lại xảy ra lần nữa, hắn nắm tay mình là không đúng mà mình đánh hắn cũng không nên, vậy thì hãy cứ ngồi yên đợi thời gian trôi qua đi. Nhưng mãi đến lúc chạng vạng, món ăn trên bàn đã nguội ngắt mà Cố Yến Trinh vẫn ngồi im như đúc, nàng không còn cách nào khác đành đứng dậy bước ra, đứng bên bàn đối diện hắn rồi thi lễ:

“Cố công tử.”

Cố Yến Trinh ngầng đầu nhìn nàng, trên môi nở nụ cười. Hắn vẫn luôn là người ôn hòa nho nhã, cười lên càng dễ khiến người ta có thiện cảm, trông ung dung mà rộng lượng.

“Có lẽ mấy ngày nữa ta phải đi, tới Nhạc Bình ở Nhiêu Châu nhận chức nên muốn gặp nàng nói lời từ biệt.

Nhiếp Vân Trúc ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vân Trúc chẳng có thứ gì để tặng, chỉ biết chúc ngài thuận buồm xuôi gió, đường làm quan thênh thang rộng mở.”

“Câu nói của nàng khiến ta nhớ về ba năm trước...

“Hắn cúi đầu cười nhẹ rồi đứng lên, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt đối phương

“Nếu như... nếu như ta lại lấy lòng mình để hỏi một lần, ta nguyện cưới Vân Trúc về nhà, để Vân Trúc cùng ta tới Nhạc Bình, nàng có thể nghiêm túc cân nhắc hoặc gật đầu hay không?”

-----------------------------

(1) Chưa tìm được nguồn bài thơ, nôm na là đang cảm thán về vùng núi Lữ Lương, Nhạn Môn Quan. Một khu vực ở phía Tây bắc Trung Quốc. Sẽ update sau.

(2) Mạc tu hữu (có lẽ có): xuất phát từ tích đời Nam Tống, Tần Cối vu Nhạc Phi mưu phản, bắt vào ngục chờ chém đầu, Hàn Thế Trung giận dữ đến hỏi Tần Cối có chứng cứ gì không thì Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Quá bá đạo!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi