Ở RIÊNG THÌ CÓ LÀM SAO?

Cô, mơ một giấc mộng kì quái, giấc mộng hương diễm nóng bỏng.

Thường ngôn nói: "Nữ nhân bốn mươi như hổ." Cô chưa đến bốn mươi, thậm chí không đầy ba mươi, lại có một cái mộng xuân phấn khích tuyệt luân?

Trong mơ, nam nhân vật chính không phải Kim Thành Võ, lại càng không phải là Kim Hiền Trọng hiện tại cô đang hâm mộ nhất, cư nhiên lại là ông xã ở riêng của cô! Nha, nguyên lai đối tượng ảo tưởng tính của cô thực sự chỉ có ông xã của mình? Cô cư nhiên mơ thấy cùng ông xã mây mưa thất thường một lần lại một lần? Trung gian anh còn giúp cô tắm rửa, ở trong phòng tắm lại thêm một lần?

Nha, làm cái gì......

Ai, cô thầm than. Quên đi, đổi nghề quên đi, ai nói mỗi tác phẩm của tác giả thục nữ đều phải hạn chế 18+?

Ai nói tác giả đã kết hôn không viết giường diễn rất đáng tiếc? Dù sao, cô phải quay lại con đường ngây thơ, chỉ làm cho nam nữ nhân vật chính trong sách của mình câmg tay nhỏ bé, nhiều lắm là hôn cái miệng nhỏ nhắn là được rồi, cái gì khoái cảm a ~~ cao trào a ~~ hết thảy đều không có!

Tân Vi Ny hạ quyết tâm, muốn rời giường rửa mặt, nhưng mới di động thân thể......

"Ông trời......" Cô nhăn mày lại, mới phát hiện chính mình giống bị phế võ công, toàn thân xương cốt như bị hủy đi. Nhất

Trang 2 / 13

là trong bắp đùi, đau nhức làm cho cô muốn kêu to!

Chính là, loại cảm giác quái dị này rất quen thuộc, hình như là bảy năm trước thường xuyên phát sinh, không sai không sai, rất quen thuộc......

Hay là......

Cô cúi đầu kéo chăm mỏng ra, thấy mình trần trụi, cùng...... cánh tay tráng kiện rắn chắc trên lưng.

Trời ạ......

Cô bụ dọa sắp tắt thở, bỗng nhiên cảm giác chính mình đang bị ai đó nhìn chăm chú, vì thế thực thong thả, thực thong thả nhìn về phía bên cạnh......

"Tỉnh?" Triệu Thừa Quốc chống đầu, lười nhác thưởng thức vẻ vừa tỉnh ngủ kiều mỵ cùng sự kinh hãi đáng yêu trên mặt cô, khuôn mặt suất khí mang theo ý cười trêu tức.

Bảy năm nay, đây là một đêm không có áp lực nhất của anh, cái loại cảm thụ thoải mái thoải mái này khó có thể hình dung. Anh không biết chính mình vượt qua bảy năm ở riêng như thế nào, nhưng anh nói cho chính mình, thê tử của anh từ nay phải hoàn toàn tiếp nhận sự tồn tại của anh, chuyện ở riêng sau khi tối hôm qua sẽ nhanh chóng kết thúc.

Tân Vi Ny sợ hãi, ba chân bốn cẳng cầm lấy chăn che thân mình, không nghĩ tới vừa kéo chăn, lại làm cho anh trần truih, bày ra nam tính khí lực rắn chắc tinh luyện.

Anh giống bức tượng thần thoại Hy Lạp nằm nghiêng ở trên giường, đường cong cơ bắp đều hoàn hảo,

Trang 3 / 13

mái tóc hỗn độn, một chút râu màu xanh nhú lên, ánh mắt lười nhác, còn có nụ vười tà ác kia...... Trời ạ, làm sao anh có thể gợi cảm như vậy a!

Cô lập tức dừng tay, không dám lại kéo chăn nữa. Cô hoàn toàn không tin nam nhân này sau một đêm triền miên có thể hảo tâm đem quần lót mặc vào.

Chính là...... Ông trời, cô thực sự rất muốn thét chói tai, tối hôm qua mộng xuân nguyên lai không phải mộng, bọn họ thực sự làm? Thực sự làm sao?

"Em......" Cô run run chỉ vào chính mình. "Anh......" Lại chỉ anh, đây là biểu hiện rất ngu xuẩn, bất quá hoàn toàn biểu đạt ra rằng cô bị sợ hãi.

Triệu Thừa Quốc tà khí cười, đột nhiên giống cuồng phong đánh úp lại, đem cô ôm vào lòng, kiềm chế ở trong lòng mình.

Tân Vi Ny trừng mắt to, nhùn khuôn mặt suất khí của anh ở khoảng cách gần, toàn thân cứng ngắc. "Buông, buông em ra......"

Anh nóng rực nhìn chằm chằm cô. "Em đã quên tối hôm qua anh yêu em thế nào yêu sao?"

Nhớ. Nhưng cô đỏ mặt liều mình lắc đầu. "Đã quên!" Nói vừa vội vừa lạnh lùng.

"Đã quên?" Anh uy hiếp nheo mắt lại. "Em thực sự cho rằng chỉ là nằm mơ?"

"Đúng vậy, nằm mơ." Cô dùng sức gật đầu, còn không quên giãy dụa.

"Vậy hiện tại em đang thanh tỉnh đấy thôi?" Anh khàn khàn hỏi, vì cô vặn vẹo, thân thể bắt

Trang 4 / 13

đầu có biến hóa. Anh vừa lòng ôm cười, thích tự bản thân biến hóa.

"Em tỉnh, nhanh chút buông em ra, em muốn giúp con chuẩn bị cơm hộp......"

Anh nhìn cô. "Nếu thanh tỉnh, chúng ta liền nói rõ ràng. Anh không thích em cùng tân biên tập của em rất thân cận, cho dù anh ta có tâm hồn giống phụ nữ, đối với anh, anh ta chính là nam nhân."

Khi nói những lời này, anh không cười, nghiêm khắc mà nói, vẻ mặt nghiêm túc của anh giống bình dấm chua bị đổ, thoạt nhìn vô cùng chua.

"Tiểu Lam chính là biên tập của em."

"Đổi."

Cô trừng anh. "Làm sao có thể......"

Anh khốc khốc nhún vai. "Vậy phải để cho anh an tâm."

"An tâm? Muốn làm như thế nào......" Cô không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy ông xã đang ôm mình giống con hồ ly gian trá.

"Em đoán xem?"

"Em không nghĩ ra được......"

"Không thử sao biết?"

Cô lắc đầu. Đây là cái gì? Ích trí vấn đáp sao? Cô nào biết cái quỷ gì có thể khiến anh an tâm!

"Vậy để ta tới nói cho em......" Cúi đầu, anh khí phách phong giam hôn trụ cánh môi của cô, vừa thưởng đến tư vị của cô, dục hỏa lập tức nhanh chóng châm lên.

"Anh muốn chính là cái này, Vi Ny, em phải hôn anh, anh mới có thể an tâm."

Bỗng nhiên, đồng hồ báo thức bảy giờ đúng vừa vặn vang lên. "Bọn nhỏ......"

Không giống với, cảm giác

Trang 5 / 13

không giống tối hôm qua, tối hôm qua kích tình do say rượu mà giống bịt kín một tầng sa, sương mờ mơ hồ, hiện tại thì là chân chân thực thực......

Bàn tay cô để trước vòn ngực ấm áp, rõ ràng muốn đẩy anh ra, lại không có chút khí lực nào, chỉ có thể nhuyễn nằm sấp ở trong lòng anh. "Nói thật, em muốn chuẩn bị cơm hộp, hôm nay là thứ hai......"

Anh hôn khóe môi của cô, kéo ra chiếc chăn vướng bận, làm cho hai người có thể da thịt thân cận. Thưởng thức tư vị tốt đẹp như vậy, anh lại lần nữa ảo não từng cái ban đêm đã lỡ mất bảy năm nay.

"Dì Vương biết anh ở trong này, bà ấy sẽ xử lý."

Chiếc lưỡi linh hoạt của đỉnh khai cái miệng nhỏ ngọt ngào của cô, xâm nhập, quấn quanh, hút......

"Chúng ta ngày hôm qua đã làm......" Cô còn đang hấp hối giãy dụa, lý trí còn sót lại nói cho cô biết, phát sinh quan hệ thân mật với ông xã đã ở riêng sẽ chỉ làm sự tình càng trở nên phức tạp, ách...... Ngày hôm qua bởi vì uống say không tính......

"Em nói không nhớ rõ." Anh di động tới thân thể, đem dục vọng nóng rực đặt giữa hai chân cô.

Tân Vi Ny ngửa đầu, hai mắt trừng lớn. Cô rất muốn thét chói tai!

Cô nhanh chóng thừa nhận. "Em nhớ, em nhớ!" Chỉ cần có thể ngăn anh xúc động, cái gì cô cũng có thể thừa nhận a ~~

"Vậy

Trang 6 / 13

lại ôn tập một lần." Triệu Thừa Quốc xấu xa cười, không dự tính buông tha chuyện "vận động buổi sáng" với bà xã.

Rời khỏi phòng, xuất hiện ở bàn ăn ăn cơm đã là chuyện của một giờ chiều.

Tân Vi Ny ngồi nghiêm chỉnh, dì Vương đang cười rất vui vẻ. Những năm gần đây, chưa từng thấy bà cười vui vẻ như vậy.

Hạo Hạo cùng Nhị Nhị đã ở trên bàn cơm, vừa tan học trở về. Hôm nay không có cơm hộp, hai đứa bé liền không đi lớp trông trẻ, bởi vì bọn họ ăn quen cơm trưa mẹ chuẩn bị, ầm ỹ phải về chỗ mẹ ăn cơm.

Dì Vương cười nói: "Ta nói, nếu Triệu nghị viên muốn ở lại đây qua đêm, hẳn là nên thông báo cho mọi người, toàn bộ buổi sáng dì tựa như thư ký, tiếp hơn mười cuộc điện thoại muốn tìm Triệu nghị viên, Triệu quản gia a, triệu phu nhân a, Tiểu Lam a...... Nha, Tiểu Lam là tìm con...... Ngay cả thư ký còn đang nghỉ đẻ đều đánh tới đại biểu công đoàn đồng sự tìm người. Dì Vương ta gừng càng già càng cay, chủ ốc điện thoại đến, dì đều nói không biết, còn làm cho lái xe Tiểu Trương đem tây trang cùng túi công văn của Triệu nghị viên nhập cư trái phép đến đây. Những người khác mà điện thoại, thì dì nói Triệu nghị viên xin phép nửa ngày bồi bà xã ân ái nha!"

Dì Vương rất đắc ý, hôm nay cũng

Trang 7 / 13

hiếm khi không lại nói lảm nhảm, bởi vì không có cái gì để nói, cô đều đã bị ăn không còn một mảnh, còn có cái gì tốt nói?

"Con không biết tại sao anh ấy có thể ở lại chỗ này qua đêm." Tân Vi Ny ngữ khí giấu không được uể oải, gặp loại việc vớ vẩn này cô đương nhiên sẽ uể oải. Như thế nào ngủ như chết thế không biết, cho rằng tất cả cao trào khoái cảm đều là chính mình mộng đi ra? Cô viết giường diễn viết đến nỗi trúng độc sao?

"Nguyên lai uống rượu cũng có thể thành nhất cọc mĩ sự*? Ta đây sẽ không phản đối con chạy đi uống rượu."

(*một chuyện tốt đẹp)

"Con kiêng rượu!" Uống rượu quả nhiên sẽ xảy ra chuyện!

"Ngày hôm qua ba ở trong này ngủ nha?" Nhị Nhị hỏi.

"Đúng vậy."

"Chúng ta đều không biết nha, rất đáng tiếc, nếu không có thể cùng nhau chơi gối đầu đại chiến đấy chứ." Nhị Nhị cảm thấy tiếc hận.

"Là thực đáng tiếc."

"Sao lão ba ở chỗ này qua đêm, lão mẹ lại ngủ nướng? Lão ba rời giường thực đúng giờ." Đây là nghi vấn của Hạo Hạo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tân Vi Ny toàn bộ nhiễm hồng. Lão ba của chúng đúng là rời giường rất sớm, nhưng mà mục đích rời giường không phải vì xuất môn đi làm, mà là muốn lại triệt để đem cô ăn sạch sành

Trang 8 / 13

sanh thôi......

"Không biết, ngủ nướng không có nguyên nhân."

"Vậy buổi tối ba còn có thể lại đây sao?"

"Không biết." Đừng hỏi nữa mà!

"Mẹ không có hỏi lão ba sao?"

"Không muốn hỏi."

Tân Vi Ny đã biến thành người máy đáng thương, cô cố kiểm điểm quan hệ của mình cùng ông xã ở riêng làm sao có thể trở nên càng phức tạp, bởi vậy rất không chuyên tâm nói chuyện cùng bọn nhỏ.

"Vậy mẹ muốn chuyển về nhà sao? Con muốn ngủ cùng mẹ ~~"

"Chuyện này mẹ cùng ba còn chưa thảo luận qua." Tất cả đề tài trọng tâm mẫn cảm giao hết cho ba của bọn nhỏ là được rồi!

"Vậy nếu lão ba chuyển đến mẹ nơi này ở, con cùng Nhị Nhị có thể chuyển lại đây sao?"

Nhị Nhị hào hứng phấn chấn. "Như thế tốt nhất, mỗi ngày con đều có thể ăn cơm của bà Vương nấu!"

Nhị Nhị ngọt ngào cọ vào trong lòng dì Vương, chọc cho dì Vương rất vui vẻ. Song bào thai cũng tương đương là một tay bà nuôi lớn, tất nhiên dính bà.

"Không vẫn đề, chỉ cần cha mẹ các con hảo là tốt rồi, bà Vương hoàn toàn đi theo mẹ các con chạy."

"Bởi vì bà Vương muốn chiếu cố mẹ! Ba nói, không có bà Vương nhìn chằm chằm, mẹ sẽ giống tiểu bằng hữu đánh máy tính đánh tới quên ăn cơm."

Nhị Nhị đồng ngôn đồng ngữ bỗng nhiên bức ra hơi

Trang 9 / 13

nước cảm động trong mắt Tân Vi Ny.

"Kỳ thực lão mẹ có trở về nhà hay không mấu chốt ở trên người bà nội, lão mẹ, vậy có thể bảo lão ba khai thông với bà nội, mẹ cảm thấy sao?" Hạo Hạo rất có dáng vẻ Conan.

"Về điểm ấy, mẹ thực sự không biết." Tất cả đề tài trọng tâm mẫn cảm giao hết cho ba của bọn nhỏ là được rồi.

Dì Vương chăm sóc hai đứa bé ăn cơm. "Không cần toàn nói chuyện, mau ăn cơm, cơm lạnh sẽ không ăn ngon, đây là món mới mấy ngày nay bà xem tivi học được đấy!"

Hai đứa bé cuối cùng cũng chuyên tâm ăn cơm.

Thừa dịp này, dì Vương rốt cục có thể đề ra nghi vấn.

"Các con hẳn là đã ổn rồi đúng không? Đã lâu không thấy được Triệu nghị viên hăng hái, vui vẻ như vậy."

"Ách......" Tân Vi Ny cười một cách xấu hổ, nét đỏ trên mặt lại sâu sắc thêm vài phần.

Dì Vương che miệng cười ha ha. "Chỉ nhìn hai người các con có khí sắc tốt như vậy, liền biết đều cho đối phương dễ chịu cái gì. Bảy năm, cuối cùng...... Ai, thật tốt! Đây là tình yêu, Vi Ny, con viết ngôn tình nên không thể không biết cái này gọi là tình yêu đi?"

Tình yêu, quan hệ giữa cô cùng Thừa Quốc đương nhiên là tình yêu, chính là cuộc sống không thể chỉ có tình yêu, giữa bọn họ còn có rất nhiều vấn đề thực tế

Trang 10 / 13

khó có thể giải quyết.

Dì Vương nhìn ra trên mặt cô có nhàn nhạt ưu thương, an ủi vỗ vỗ tay cô. "Đừng nghĩ nhiều, con chỉ cần biết rằng nam nhân này rất yêu con, con sẽ có dũng khí."

Tân Vi Ny hiểu rõ, cho nên cô không nhịn được hỏi chính mình, trước đây cô áp dụng cách trốn tránh hiển nhiên là sai lầm, như vậy, cô có dũng khí thay đổi bản thân mình sao?

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tân Vi Ny thuận tay nhấc điện thoại đặt ở trên bàn cơm. "A lô?"

"Tỉnh?"

Nghe được thanh âm trầm thấp của Triệu Thừa Quốc, cô đang ủ rủ không phấn chấn lập tức khẩn trương ngồi nghiêm chỉnh lại, hai gò má đỏ bừng.

"Ừm, đang ăn cơm, Hạo Hạo cùng Nhị Nhị cũng đã trở lại, hai đứa không có cơm hộp là sẽ không đến ở lớp trông trẻ." Cô lên án hành vi ác liệt buổi sáng anh bám lấy không tha cho cô, làm cho cô không thể giúp bọn nhỏ chuẩn bị cơm hộp, còn dì Vương vội vàng tiếp điện thoại, cũng không có thời gian làm cơm hộp, hừ!

Triệu Thừa Quốc tiếp thu được kháng nghị của cô, tiếp tục dùng tiếng nói gợi cảm trầm thấp dụ hoặc bà xã mình. "Không vui sao? Anh lại cảm thấy em rất phối hợp, làm cho anh rất vừa lòng."

Tân Vi Ny thực sự không được thoải mái, chính là nói tới đề tài mờ ám một chút, cư nhiên sẽ dựng hết cả lông tơ lên? Nam

Trang 11 / 13

nhân này không thể an phận sao? Làm cho người ta ăn sẽ nghiện sao? "Thích là một chuyện, chuẩn bị cơm hộp lại là một chuyện khác......"

"Vậy em thích không?"

Chính là lần này, cô trốn không khỏi trí nhớ kia rung động tâm linh triền miên kích tình kia. Cô cúi đầu thừa nhận. "Ân, thích."

"Vậy giữa trưa tới tìm anh đi."

"Cái gì, anh còn muốn em đến?" Cô kinh hô. Thể lực của nam nhân có thói quen vận động chính là như vậy sao?

Triệu Thừa Quốc gợi cảm cười nhẹ. "Em muốn anh nhất định sẽ phối hợp, nhưng mà anh mời em tới tìm anh, là muốn em giúp anh đưa chút đồ ăn gì đó. Mọi người giữa trưa ăn cái gì?"

"Dì Vương nấu cơm cà ri."

"Vậy thì cơm cà ri đi."

"Cơm cà- ri lạnh không thể ăn, anh có muốn nhờ trợ lý giúp anh mua cơm hộp không, nhịn đói thù không tốt......"

"Em là đang quan tâm anh sao?"

"Ân...... Đương nhiên." Mặt cô sắp chạm xuống mặt bàn cơm.

"Anh muốn gặp em." Kỳ thực, đây mới là lời thật lòng của anh.

Cô không nhịn được nở nụ cười. "Nha, vậy em giúp anh chuẩn bị một ít sandwich là được."

"Vị cá."

"Em biết anh thích vị cá."

"Bà xã."

"Ân?"

"Anh yêu em."

Cô không trả lời, bỗng nhiên nảy lên ý khóc khiến cô nghẹn ngào không nói ra lời.

Triệu Thừa Quốc cũng không bắt buộc cô đáp lại. Anh chỉ

Trang 12 / 13

là muốn biểu đạt tưởng niệm cùng cảm thụ của mình, chẳng phải yêu cầu cô phụ họa.

"Anh chờ em."

Sau đó, anh kết thúc trò chuyện.

Tân Vi Ny ôm điện thoại, cúi đầu, nước mắt cảm động tràn đầy toàn bộ hốc mắt.

"Cảm động như vậy à?" Dì Vương cười ha ha.

Cô rốt cuộc không nhịn được, nước mắt lã chã rơi xuống. "Dì Vương, làm sao bây giờ...... Con nên làm như thế nào...... Con nên vượt qua khuyết điểm của chính mình như thế nào? Con thực sự muốn làm một phu nhân có thể trợ giúp anh ấy, con không muốn vô dụng như vậy...... Con không cần lại thêm một cái bảy năm nữa......"

Dì Vương đau lòng ôm lấy cô. "Ngoan, má Vương luyến tiếc con khóc, không có việc gì, nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp!"

Tân Vi Ny ôm lấy bà, sở hữu cảm xúc đọng lại tại một khắc này triệt để phát tiết. Cô bất lực khóc, bảy năm hư không này, bảy năm tự trách này, hóa thành nước mắt không ngừng......

"Dì Vương, con yêu anh ấy, con thực sự rất yêu anh ấy......"

Dì Vương thở dài, nhìn Vi Ny đang thút thít, cùng bọn nhỏ cũng đang thương tiếc mẹ rơi lệ mà khóc theo. Nhị Nhị khóc thành mít ướt, ngay cả Hạo Hạo lãnh khốc cũng cúi đầu, nước mắt nhỏ lên trên bàn cơm.

Haizz, ba đứa bé này......

Dì Vương rưng

Trang 13 / 13

rưng vẫy tay với bọn nhỏ, làm cho bọn nhỏ chui vào vòng ôm của bà.

Cô ôm ba đứa bé. "Không có việc gì, không có việc gì, hết thảy đều sẽ không có việc gì......"

Tân Vi Ny nhìn bọn nhỏ khổ sở vì chính mình, ở riêng bảy năm, nếu nói không ảnh hưởng gì đến chúng, cũng chỉ là lời an ủi chính mình mà thôi. Làm sao có thể không ảnh hưởng? Bảy năm, hai đứa bé này có bao nhiêu cơ hội đồng hành cùng cha mẹ? Khi đứa bé khác vào nghỉ đông và nghỉ hè có thể cùng cha mẹ nghỉ phép ở chung, Hạo Hạo cùng Nhị Nhị thì sao? Bọn chúng sẽ cùng ông nội bà nội xuất ngoại nghỉ phép, sẽ cùng mẹ chơi đùa, cũng sẽ bồi ba ba đi chơi bóng, đương nhiên cũng có Triệu gia cố định xã giao, bữa cơm thân thích với họ hàng, nhưng Hạo Hạo cùng Nhị Nhị chưa từng cùng ba mẹ đi du lịch, kỉ niệm gia đình của bọn nó, là trống rỗng.

Trường học ngẫu nhiên giao bài tập muốn viết một kỉ niệm nhỏ, để cho bọn nhỏ dùng câu văn chia sẻ tâm tình, ghi lại khoảng khắc đáng nhoé của bọn nhỏ trong gia đình. Nhưng kỉ niệm với ba cùng mẹ lại độc lập, sẽ không xuất hiện trong cùng một bài văn. Tiểu hài tử rất đơn thuần, chỉ viết những gì có trong thực tế, những gì được trải nghiệm, cha mẹ chưa từng cùng bọn chúng đi ra ngoài du ngoạn, hai đứa bé tất nhiên không viết ra được.

Tháng trước, Nhị Nhị tan học về nhà, khóc sướt mướt hỏi cô: "Mẹ, mẹ với ba ly hôn sao? Bạn học của con nói ba mẹ ly hôn thì sẽ không ở cùng một chỗ...... Con không muốn hai người ly hôn đâu......"

Hạo Hạo mắng em gái ngốc, tùy tiện nghe bạn học nói lung tung, còn giúp bận bịu trấn an em gái. Nhưng không biết, Nhị Nhị đồng ngôn đồng ngữ cùng nước mắt, lập tức làm cho cô đau đớn như tan nát cõi lòng......

Tiểu hài tử trưởng thành, không phải là bảy năm trước ngây thơ không hiểu nữa, bọn nó sẽ có ý nghĩ cùng cảm giác riêng của chính mình. Bọn họ đối với chuyện cha mẹ ở riêng chưa từng tỏ ra quá nhiều ý kiến, cô may mắn con của mình thông minh tri kỷ, có phải cũng nên hạ quyết tâm thay đổi chính mình, làm cho Hạo Hạo cùng Nhị Nhị ở trong gia đình hoàn chỉnh vui vẻ lớn lên?

Như vậy, trong bài văn viết vè kỉ niệm, có thể có ba, có mẹ, có anh có em, có ông nội bà nội, có người một nhà, hoàn chỉnh người một nhà......

...

Mia: đúng là phí phạm bảy năm của giời mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi