Ở TRONG VĂN TỔNG TÀI LÀM CỰC PHẨM NAM PHỤ

Buổi biểu diễn chào mừng năm mới kết thúc, nhưng cuộc chiến share ảnh chất lượng cao trên mạng thì vẫn diễn ra vô cùng cam go.

Là những tấm ảnh phần biểu diễn của Kỷ Nguyên trong buổi diễn.

Cuộc chiến này xuất phát từ acc nhỏ của Thẩm Huy Cảnh —— là vị phú nhị đại mà kiên quyết muốn bái Kỷ Nguyên làm sư phụ kia.

Acc chính của Thẩm Huy Cảnh nhìn vào cảm giác sặc mùi tiền, y chỉ đăng một tấm ảnh lên trang chủ nói rằng mình đang có mặt ở hiện trường.

Còn acc nhỏ của y thì cũng không khác gì acc chính cho lắm, khác cái là chỉ theo dõi mỗi Kỷ Nguyên, bởi vậy người khác không ai là không đoán được chủ nhân của chiếc acc nhỏ này.

Mà quan trọng nhất là phong cách chụp ảnh của y không thay đổi một chút nào!

Mãi đến khi mọi người nhìn thấy một loạt ảnh chụp Kỷ Nguyên mà Thẩm Huy Cảnh đăng lên thì họ mới dám tin tưởng đôi mắt của mình.

Cái vị đại lão Thẩm Huy Cảnh này vậy mà thật sự cũng làm mấy trò như theo đuổi thần tượng nọ kia…

Rốt cuộc thì Kỷ Nguyên có địa vị như thế nào chứ?

Trong 9 bức ảnh được đăng lên, vẻ ngoài hoạt bát động lòng người của Kỷ Nguyên làm sáng chói cả tấm hình, hai mắt của anh đều hàm chứa ý cười, ảnh được đăng lên cũng đã qua chỉnh sửa một chút nên khi nhìn thoáng qua, trông anh không khác gì một con búp bê tinh xảo.

Sự khác biệt của Thẩm Huy Cảnh và những trạm tỷ* khác chính là, vừa nhìn đã thấy y chắc chắn là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, từ việc căn chuẩn góc ảnh cho tới vấn đề ánh sáng sân khấu, đều có thể nhìn ra được người chụp là người đã được trải qua đào tạo chuyên môn. Nếu không được đào tạo kỹ càng, chắc chắn không thể chụp ra được những tấm ảnh hoàn hảo đến như vậy, tựa hồ như mỗi một tấm đều có thể dùng để làm poster tuyên truyền —— đương nhiên, ảnh đẹp hay không một phần cũng là nhờ gương mặt trời ban của Kỷ Nguyên.

*Trạm tỷ: những fans đến các buổi biểu diễn và chụp ảnh sau đó public cho mọi người cùng ngắm

Phần caption trên bài đăng cũng chỉ có 1 câu duy nhất: “Búp bê Nga và gấu nhỏ đang nhảy nhót [icon gấu nhỏ]

Nhóm gấu nhỏ ngay lập tức lao tới điểm danh:

Đúng rùi đó, không ai khác, chính là tôi, chú gấu nhỏ đang đứng nhảy cúng Tiểu Nguyên!

Chín bỏ thành mười, chúng tui là những fans cp cũng từng đứng nhảy cùng chính chủ đây!

Còn có ai nữa không? Còn có ai đứng nhảy cũng chính chủ nữa?



Giang Ngọc thấy vậy thì vội vàng nhắn tin cho Kỷ Nguyên, bảo anh rèn sắt ngay khi nó còn nóng, đăng bài trên weibo ngay và luôn, vì hotsearch tên của Kỷ Nguyên vẫn đang treo ở tầm thứ #20.

Sau buổi diễn đêm nay, có rất nhiều nghệ sĩ thu hút được sự chú ý của khán giả, thứ hạng hotsearch của Kỷ Nguyên cũng không tính là cao nhất.

Mấy người nổi tiếng khác cũng có một số người là bỏ tiền ra để mua hotsearch, còn hotsearch của Kỷ Nguyên thì lại là tự nhiên mà đi lên.

@Cinderella Kỷ Nguyên: Năm mới vui vẻ [icon pháo hoa tưng bừng]

Một dòng caption đơn giản, nhưng lượt share nháy mắt đã lên tới hơn vạn.

Nhờ buổi biểu diễn tối hôm nay, số lượng fans của Kỷ Nguyên cũng tăng lên không ít, có thể thấy được rằng giờ anh nổi tiếng hơn trước khá nhiều.

Vừa mới buông điện thoại xuống thì Kỷ Nguyên lại nhận được tin nhắn của Lục Giác Hành.

“Năm mới vui vẻ [icon cười cười]’

“Giờ cậu đang ở đâu vậy? Tôi vừa mới diễn xong, giờ muốn đi gặp cậu.”

“Tôi ở bên phía cửa Đông.”

Đêm nay Lục Giác Hành cũng tham gia biểu diễn đêm mừng năm mới của đài Mango, y vô cùng tự nhiên mà mở lời mời: “Bên ngoài đang có tuyết đó, cậu có muốn đi ăn lẩu Oden không?”

Kỷ Nguyên trả lời lại: “Không ăn.”

Ngẫm nghĩ một chút, anh lại nhắn tiếp một câu nữa: “Năm mới vui vẻ.”

Lục Giác Hành: “Ha ha ha, tôi cứ thấy cậu đối xử với tôi lạnh lùng thế nào ý nhỉ? Là ảo giác hả?”

Kỷ Nguyên: … Không, không phải ảo giác của anh đâu, tất cả là bởi vì anh trông giống sư huynh của tôi quá đó…

Nhưng mà, Kỷ Nguyên đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bởi vì hôm nay Ứng Thư Hoán không còn đến quấy rầy mình nữa.

Buổi tối, Ứng Thư Hoán trở về nhà, vừa rửa mặt đánh răng các kiểu xong thì mới nhớ ra mình chưa chúc mừng năm mới fans. Ngẫm nghĩ một chút, hắn nằm thẳng xuống giường, chọn bừa một chú gấu bông may mắn, sau đó chu miệng tự sướng cùng chú gấu bông kia.

@Ứng Thư Hoán: Hồ Chu Địch nói là năm mới vui vẻ ~

Fans lập tức bùng nổ:

“A a a a a a a… cả ca ca và Chu Địch đều phải vui vẻ và hạnh phúc nha!”

“Hồ Chu Địch lại là chú gấu bông được ca ca thị tẩm! hu hu hu, muốn nhìn thấy Kiều Kiều cơ!”

“…”

“Kiều Kiều” là một chú búp bê khác của Ứng Thư Hoán, là do fans của hắn tặng. Đó là một chú búp bê được làm dựa theo nguyên hình của Ứng Thư Hoán.

Trước kia nó rất hay được “lên sóng”, bởi vậy nên fans đều gọi chung 1 cái tên là “Ứng Kiều Kiều”.

Giữa một dàn bình luận vô cùng hài hòa, xuất hiện một số những người tới để ship cp.

“Ứng Thư Hoán! Anh đi nằm vùng fans nhà ai đó đúng không? Thẩm Huy Cảnh vừa đăng bài gọi người kia là ‘búp bê’, anh đã ngay lập tức đăng ảnh chụp chung với búp bê!”

“Cp của tui là thật, chỉ có tui là giả thôi…”

Ngay sau đó, lại có thêm một vài trạm tỷ khác đăng ảnh hiện trường của buổi biểu diễn đêm hôm qua, có cả ảnh của những nghệ sĩ tham gia biểu diễn khác, tấm ảnh ở trung tâm là Ứng Thư Hoán.

Điểm khác biệt giữa hắn và những người khác là: ai ai cũng tươi cười vô cùng vui vẻ, duy chỉ có Ứng Thư Hoán là ngược lại, ánh đèn sân khấu màn biểu diễn của hắn có màu xanh dương, chiếu lên người hắn lại càng tăng thêm vẻ u buồn.

Caption: Giữa dòng đời hối hả, ai ai cũng đang tươi cười, chỉ có mỗi Ứng Kiều đứng đó buồn bã thương tâm khôn kể xiết.

Bài đăng này vừa xuất hiện, tất cả đều cười ầm lên.

“Xin lỗi cị em nhưng mà tui buồn cười quá khum chịu được ha ha ha ha Kiều Kiều anh là danh hài đúng không?”

“Chịu hết rồi rồi ha ha ha, sao Ứng Kiều lại có thể đáng yêu như vậy nhỉ? Mà sao lại biểu diễn cái bài hát chán đời như vậy chứ, nghe chán chết đi được!”

“Ứng Kiều của tui nhất định phải khác biệt chứ!”

“… Nhưng mà, không có ai nhận thấy tâm trạng của anh ấy quả thực là không tốt sao? Ảnh bìa weibo lúc trước là cầu vồng nhỏ cơ mà, giờ đổi thành ảnh mưa gió bão bùng rồi kia.”

“Đáng yêu quá đi à ha ha ha ha…”

“…”

Giang Ngọc cũng lướt thấy bài đăng này.

Không thể không thừa nhận rằng Ứng Thư Hoán là người xinh đẹp nhất mà y từng gặp  cho dù là nam hay nữ.

Kể cả khi giơ máy ảnh lên chụp bừa một cái cũng đủ để khiến người xem phải rung động.

Kỷ Nguyên ngó đầu qua nhìn, tầm mắt dừng lại trên bài đăng tầm mấy giây, không biết tự dưng lại nhớ tới cái gì, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Anh hướng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn ngắm bóng đêm thâm trầm, nhắm mắt lại.

Năm mới rồi à…

Trước lúc ăn Tết, trailer của “Kinh tiên” được đăng tải!

Trong trailer mặc dù Kỷ Nguyên chỉ xuất hiện có một, hai cảnh nhưng nhân vật Long Nguyệt xuất hiện với 2 bộ cánh khác nhau một đỏ một trắng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của khán giả! Phản hồi về trailer cũng rất giống nhau, lướt một hồi đều là những bình luận khen.

Thậm chí còn có người bày tỏ rằng nhất định sẽ xem bộ phim này vì nhân vật sư tôn Long Nguyệt của Kỷ Nguyên!

Cùng lúc đó, Giang Ngọc cũng gửi cho anh những kịch bản mới mà y chọn được, trong 3 kịch bản được đưa lên, Giang Ngọc quyết định chọn kịch bản với bối cảnh là thời dân quốc.

Nhân vật của Kỷ Nguyên là một vị thiếu soái “nằm gai nếm mật”, y rơi vào bể tình với vị tam tiểu thư của một gia đình phú thương vừa đi du học từ nước ngoài về, từ đó 2 người cùng viết nên một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người trong thời loạn thế.

Nhưng bởi vì sắp ăn Tết nên đoàn phim bên kia quyết định tạm nghỉ, bộ phim này để đến sau ăn Tết thì bắt đầu khởi động máy.

Trung tuần tháng 1, Kiến Kinh lại đón tiếp một trận tuyết lớn, trắng mênh mang một mảng rộng lớn.

Gần đây Kỷ Nguyên không có việc gì để làm, cả ngày chỉ có ngồi, ăn với nằm, lúc nào có hứng thì nấu chút đồ ăn, cuộc sống vô cùng bình thản, yên ả.

Đoạn video mà đài CCTV phỏng vấn anh lần trước được lan truyền rộng rãi trên các trang mạng xã hội, nhiều người hóng hớt nên thành ra tin tức này lại lên hotsearch thêm lần nữa, mặc dù thứ hạng không quá cao, chỉ ở mức #20.

Ngoại trừ việc này, rất nhiều nghệ sĩ vì muốn duy trì độ nhận diện của mình, đoàn đội của họ liên tục mua hotsearch, vô cùng đa dạng và phong phú.

Kỷ Hy cũng mua một vài cái hotsearch, mấy tháng nay y bận rộn như một con quay, không lúc nào là rảnh, làm việc như thể cả đời chưa thấy đồng tiền nào vậy, không ngừng tham gia show thực tế rồi thì nhận kịch bản phim, bận rộn đến mức không có cả thời gian đi làm phiền Kỷ Nguyên.

Giang Ngọc còn nhận xét y đang tự hủy tiền đồ của mình, y lại hỏi ngược lại một câu Kỷ Nguyên có thiếu tiền không.

Bởi vì trước khi tiếp nhận bất kỳ một kịch bản hay show thực tế nào Giang Ngọc đều vô cùng nghiêm khắc để chọn lựa, không phải là cứ có lời mời là đồng ý ngay, bởi vậy nên thu nhập của Kỷ Nguyên cũng không phải là quá cao, nhưng hiện giờ tiền tiết kiệm của anh cũng không phải là không đến được mức một trăm vạn.

Gần đây Kỷ Nguyên cũng không thiếu tiền hay gì cả, ngoại trừ tiền mà tự tay anh kiếm được ra, còn có một phần lớn tài sản sau khi ly hôn với Ứng Thư Hoán.

Khi ly hôn Ứng Thư Hoán quả thực là vô cùng hào phóng, trực tiếp chuyển đổi hết bao nhiêu lợi nhuận từ việc buôn bán ở Phong Bạo Cảng xuống tên của Kỷ Nguyên, hiện tại, khu mua sắm nổi tiếng nhất ở Kiến Kinh đã trở thành sản nghiệp riêng của Kỷ Nguyên.

Mặc dù vậy nhưng mà đối với một người đã từng làm chủ được vạn dặm giang sơn như Kỷ Nguyên mà nói, chuyện này cũng không đủ để khiến anh cảm thấy kích động.

Dù sao thì, Kỷ Nguyên cũng không có quá nhiều mong đợi với thời đại này.

Năm trước, Kỷ Hy bị cư dân mạng phát hiện ra một loạt những lịch sử đen tối: trốn nợ.

Giang Ngọc kể chuyện này cho Kỷ Nguyên, thuận tiện cũng gửi luôn cho anh tin tức về tai tiếng tình ái của idol nào đó với một người nổi tiếng nào đó, yêu cầu Kỷ Nguyên phải tìm hiểu một chút về những tin xấu trong giới giải trí, tránh cho việc sau này đắc tội nhầm người. Kỷ Nguyên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi.

Hóa ra là Thẩm Kiến Thành, không biết ông ta lại đi đánh bạc ở chỗ nào, nợ thêm một đống tiền.

Sắp đến Tết, đám người cho vay nặng lãi đó thi nhau chạy tới cửa tìm, yêu cầu trả nợ, thảo nào trong khoảng thời gian này Kỷ Hy không ngừng làm việc kiếm thêm tiền, số tiền mà Thẩm Kiến Thành nợ quả thực cũng không phải một con số nhỏ.

Kỷ Nguyên ấn quan tâm tin tức này, dù sao thì với ấn tượng của anh đối với chị em nhà Thẩm Kiến Sinh, hai người này nhất định sẽ chạy tới tìm anh để đòi tiền.

Vừa đúng lúc, đã rất lâu rồi anh không được hoạt động thân thể.

Sau đó, việc Kỷ Nguyên cần phải làm là tiếp tục chờ đợi đến Tết thôi!

Ừm, đây là năm đầu tiên kể từ khi anh xuyên đến thời đại này, tuy rằng chỉ ăn Tết một mình nhưng cũng không thể nào qua loa được.

Sáng sớm đêm giao thừa, Kỷ Nguyên đến trung tâm thương mại đi dạo vài vòng, sau đó chọn mua một đống nguyên liệu thức ăn về nấu cơm.

Để khiến cho căn nhà bớt cảm giác cô đơn, anh cầm điều khiển mở TV lên, chọn một kênh nhà đài đang phát hài, tiểu phẩm và mấy gameshow, thoáng chốc âm thanh của TV lấn chiếm cả căn phòng.

Khoảng 4 giờ chiều, Ứng Thư Hoán bỗng dưng lại gọi điện thoại cho anh.

Lúc đó Kỷ Nguyên đang đứng nấu canh, vừa dùng thìa nêm nếm nước dùng, vừa dùng tay còn lại để nhận điện thoại.

“Sao anh lại nhận điện thoại chậm chạp thế chứ…” Ứng Thư Hoán lẩm bẩm.

“Đang nấu canh.” Kỷ Nguyên ăn ngay nói thật.

Ứng Thư Hoán đáp: “Anh có đang xem TV không? Mở kênh của đài truyền hình trung ương đi.”

Kỷ Nguyên hỏi lại: “Sao phải làm thế?”

Anh liếc mắt nhìn TV, thấy cũng đã 4 giờ, chuẩn bị phát sóng trực tiếp buổi chào mừng năm mới của mấy nghệ sĩ.

Máy quay của CCTV từ trước đến giờ đều luôn bị đánh giá thấp vì không sử dụng filter, tất cả chỉ có mặt mộc và mặt mộc.

Ứng Thư Hoán bỗng dưng lại tắt điện thoại, trên TV xuất hiện gương mặt của hắn —— quả không hổ danh là Ứng Thư Hoán, rõ ràng là không có filter nhưng quay qua mặt hắn lại cảm tưởng như đang dùng filter ngàn lớp vậy.

Hắn cười khanh khách, hướng về phía camera chào hỏi: “Năm mới vui vẻ nha! Buổi tối nhớ phải xem tiết mục của tôi đó!”

Trông thì như thể đang nói cho tất cả mọi người cùng nghe, nhưng bởi vì có cuộc điện thoại vừa rồi, Kỷ Nguyên bỗng dưng hiểu được: đây là điều mà Ứng Thư Hoán muốn nói riêng với mình.

Anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, bình luận trong lòng: Đồ trẻ con.

Khoảng thời gian gần đây Ứng Thư Hoán hành động vô cùng khác thường, cực kỳ thích đến làm phiền anh, hơn nữa còn rất hay hỏi han ân cần, tỏ vẻ cực kỳ quan tâm.

—— lúc hai người kết hôn thì chẳng thấy để ý gì đến nhau, ly hôn xong thì trông hắn như thể là chồng của anh vậy.

Lúc ban đầu Kỷ Nguyên còn hơi nghi ngờ, nhưng sau này thì tập mãi cũng thành quen.

Khoảng tám giờ tối, Kỷ Nguyên cuối cùng cũng nấu xong một bàn đồ ăn, ngồi ăn một mình.

Căn phòng trông khá trống trải, nhìn qua chỉ thấy một ánh đèn vàng ấm áp, chiếu thẳng vào gương mặt của người duy nhất trong phòng.

Cũng may đây là Kỷ Nguyên chứ không phải ai khác, anh đã quen với việc một mình từ lâu.

Giang Ngọc gọi điện cho anh chúc một câu năm mới vui vẻ. Y giờ này đang ở dưới quê, tiếng pháo hoa ở nông thôn xen lẫn với tiếng thét chói tai của bọn trẻ con. Giang Ngọc nhắn nhở anh nhất định phải đăng weibo chúc mừng năm mới fan, còn hỏi thêm là anh đang làm gì.

Người thứ hai gọi điện đến là Lục Giác Hành, vốn dĩ y còn định để đúng 0 giờ mới gọi nhưng bởi vì 0 giờ y vẫn đang phải quay chương trình chào mừng năm mới nên đành phải gọi điện thoại trước.

Những cuộc điện thoại tiếp theo lần lượt là của Khâu Khê, Hồ Tiểu Vân, Vương Hạo Thanh…

Còn có cả Lý Tư và Phạm Mạn Tuyết thì nhắn tin chúc mừng năm mới thôi.

Kỷ Nguyên thả điện thoại xuống, một lúc sau lại cầm điện thoại lên.

Trong lòng anh cảm thấy vô cùng kỳ quái: Tại sao giờ này rồi mà Ứng Thư Hoán vẫn chưa gọi điện cho mình?

Thực ra cũng không hẳn là bởi vì anh hy vọng Ứng Thư Hoán gọi điện, chẳng qua là bởi vì khoảng thời gian gần đây hắn rất quan tâm đến anh, đúng ra thì giờ này chắc chắn đã phải gọi điện tới chúc mừng rồi.

Lẽ nào là bởi vì đêm nay có phần diễn nên bận quá? Bận đến mức quên mất mình luôn?

Kỷ Nguyên giúp hắn nghĩ ra một cái cớ, nhưng sau đó rất nhanh lại tự mình phủ nhận lý do đó đi.

Bởi vì Lục Giác Hành cũng phải tham gia biểu diễn, vậy mà Lục Giác Hành vẫn có thời gian để gọi cho anh một cuộc điện thoại.

Kỷ Nguyên đăng weibo theo yêu cầu của Giang Ngọc, đăng một tấm ảnh bữa cơm tất niên. Một bài đăng mà khiến cho tất cả các fans chấn kinh không thôi.

Tay nghề của anh cũng chỉ được tính là bình thường thôi, trước kia anh từng xuống bếp vì quý phi, bởi vì quý phi thích nghiên cứu những món ăn cung đình nên có riêng một nhà bếp nhỏ thỉnh thoảng nhàn rỗi Kỷ Nguyên cũng sẽ vào đó học trộm vài món.

Đồ ăn của mấy trăm năm trước đương nhiên sẽ không thể nào giống với thức ăn của thời đại này được, điều cần thiết nhất ở mỗi món ăn là sự tinh tế và kiên nhẫn, cũng bởi vì hôm nay đủ rảnh nên Kỷ Nguyên mới dành nguyên cả một buổi chiều để nấu ăn.

Hơn nữa, thời nay có rất nhiều nguyên liệu và gia vị nấu ăn, phong phú hơn thời xưa rất là nhiều, Kỷ Nguyên kết hợp cách nấu ăn của hai thời đại, tạo nên một bàn những món ăn trông vô cùng tinh xảo, trông không khác gì những món ăn đắt tiền trong mấy nhà hàng Trung Hoa cả.

Cả một bàn đồ ăn này đều do ca ca làm hết sao?

Vcl?

Vcl vcl vcl??

Ca ca còn có tài lẻ gì mà chúng ta không biết không???

Còn có fans bình luận thêm:

“Ca ca ăn Tết một mình sao? Thầy trên bàn có mỗi một bộ chén đũa… đau lòng quá…”

“Năm nay không về nhà sao? Năm nay nhà tui nấu bữa cơm tất niên ăn ngon lắm!”

“Ở Kiến Kinh một mình thì cũng phải ăn Tết vui vẻ nha ca ca…”

“…”

Về nhà sao…

Thật là một nguyện vọng xa vời.

Trước mắt, bỗng dưng lại xuất hiện một hình ảnh náo nhiệt, quân phủ giăng đèn kết hoa sáng trưng, đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi sủi cảo, còn có cả sư huynh nữa, thỉnh thoảng lại ngồi xuống cùng với nhau, có khi lại chạy vào sân học cưỡi ngựa với tiểu sư đệ…

Chỉ là, ngay sau đó, những người này lại đầm đìa máu, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Kỷ Nguyên, muốn anh đền mạng, còn hỏi anh tại sao lại muốn giết chết bọn họ.

Kỷ Nguyên đột nhiên nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi, tự giễu mà cười một tiếng: Mình làm gì còn nơi nào để gọi là “nhà”? Mình cũng xứng có “nhà” sao?

Cả nhà của mình đều là do mình hại chết…

Kỷ Nguyên ngồi trên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ dính đầy tuyết trắng, tự kính bản thân một ly.

Vào đúng 0 giờ, tiếng chuông chúc mừng năm mới vang inh ỏi, anh chỉ uống rượu mà không ăn miếng cơm nào, đã hơi ngà ngà say, chuẩn bị đi rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.

Kỷ Nguyên dựa vào lưng ghế, trầm mặc mà nhắm hai mắt lại, yên tĩnh mà thừa nhận sự cô độc chỉ thuộc về mình.

Chỉ có những lúc thế nào, anh mới có thể phóng túng cho những cảm xúc bất ổn của mình.

Không ngờ rằng, tiếng gõ cửa “cạch cạch cạch” vang lên từng hồi, đánh thức anh dậy.

Kỷ Nguyên ngay lập tức trở nên cảnh giác hơn hẳn, vừa mở cửa ra thì thấy Ứng Thư Hoán cả người toàn là tuyết đang đứng đó, trông y hệt một con thỏ nhỏ đang nhảy nhót, từng bông tuyết trên áo theo sự dịch chuyển của cơ thể mà rơi rớt xuống.

Bên trong lớp áo khoác ngoài, hắn vẫn đang mặc bộ tây trang màu đỏ biểu diễn trong đêm diễn hôm nay, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm chưa kịp tẩy đi, eyeliner được kẻ chếch chếch lên, nhìn qua trông cực kỳ quyến rũ.

Kỷ Nguyên nhìn đến độ ngây ngẩn cả người.

Cùng lúc đó, MC chủ trì buổi biểu diễn chúc mừng năm mới cũng vừa kết thúc màn đếm ngược, hồi chuông chúc mừng năm mới lần thứ hai ở Kiến Kinh lại vang lên.

“Đông ——” một tiếng, tựa hồ như muốn phá tan những điều cũ kỹ từ năm trước.

“Aaa! Lạnh quá đi à!” Giọng nói của Ứng Thư Hoán trực tiếp phá vỡ sự im lặng vốn đã duy trì rất lâu trong phòng của Kỷ Nguyên, cũng phá vỡ cả những cảm xúc thống khổ của Kỷ Nguyên.

Hắn tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Kỷ Nguyên: “Anh có thể cho tôi đi vào trong nhà không? Tôi mang theo cả mấy cái túi nữa, nặng lắm…”

Lúc này Kỷ Nguyên mới chú ý tới, hắn tới đây còn mang theo cả mấy cái túi, có to có nhỏ, nhưng anh vẫn không nghĩ sẽ nhượng bộ hắn, dù sao thì nếu để Ứng Thư Hoán ở lại nhà anh ăn Tết, chuyện này sẽ hoàn toàn vượt qua khỏi dự định ban đầu của anh.

Đúng lúc này, phần ngực áo của Ứng Thư Hoán hơi động đậy một chút, như thể trong đó có một thứ gì đó vậy, sau đó, một chú mèo đen nho nhỏ ló đầu ra.

“Meo!”

Ứng Thư Hoán lấy chú mèo đen kia từ trong ngực của mình ra ngoài, ôm ở trên tay.

Một người một mèo cùng tỏ vẻ đáng thương mà nhìn chằm chằm vào Kỷ Nguyên: “Trên đường tới đây tôi nhặt được con mèo này, nhìn nó đáng thương lắm, như thể sắp bị cóng chết rồi ý. Anh không cho tôi vào nhà thì ít nhất cũng phải cho nó vào chứ…”

Kỷ Nguyên bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Ứng Thư Hoán đang cố ý hay không.

Cặp mắt của người đàn ông kia vốn đã trông giống động vật nhỏ rồi, giờ lại cộng thêm cả chú mèo đen này, trông cả hai đáng thương không khác gì nhau, quả thực là khiến cho Kỷ Nguyên không thể nhẫn tâm từ chối được.

“Cậu chạy tới chỗ của tôi làm gì?”

Biểu diễn cũng đã kết thúc, đáng nhẽ ra hắn phải lập tức chạy về nhà cùng gia đình đoàn tụ chứ?

Gia đình của Ứng Thư Hoán vô cùng đặc biệt, hơn nữa địa điểm quay chương trình mừng năm mới cũng không cách nhà hắn xa lắm, đi khoảng nửa tiếng là đến nơi.

Hà tất gì mà phải lái xe đến nhà mình như vậy?

Tính toán thời gian một chút, có lẽ Ứng Thư Hoán vừa kết thúc phần quay của mình thì đã ngay lập tức chạy tới đây.

Kỷ Nguyên khẽ tránh sang một bên, tỏ ý bảo Ứng Thư Hoán nhanh đi vào.

Kỷ Nguyên không biết chú mèo đen ở cái tuổi này thì có thể ăn cái gì, vì thế chỉ đành nấu một ít canh trứng, đổ vào một chiếc chén nhỏ.

“Đây đều là những món quà mà tôi nhận được hôm nay lúc đi diễn đó, còn có cả thư nữa, tôi vội vàng chạy tới đây nên cầm hết tất cả đi theo luôn.” Ứng Thư Hoán đặt mấy cái túi xuống đất, chóp mũi hơi hơi giật giật, ánh mắt dừng lại trên mặt bàn: “Tôi đói quá đi à, còn có gì ăn không? Cho tôi xin một miếng với.”

Kỷ Nguyên dở khóc dở cười: “Sao cậu không về nhà mà ăn với gia đình?”

Ứng Thư Hoán tỏ vẻ cam chịu mà nhìn anh, bưng chén đũa lên sau đó bắt đầu than thở: “Còn lâu tôi mới thèm về nhà nhá, mẹ tôi phiền chết đi được. Ăn Tết thôi mà cũng muốn sắp xếp cho tôi đi xem mắt, cứ như thể là không có ai muốn tôi vậy!”

Nói đến 3 chữ “đi xem mắt”, Ứng Thư Hoán nhanh mắt liếc sang phía Kỷ Nguyên nhìn một cái.

Vẻ mặt của Kỷ Nguyên vẫn vô cùng bình tĩnh, Ứng Thư Hoán cảm thấy hơi thất vọng, thậm chí còn hơi thấy khó chịu nữa.

—— anh ấy không để ý chuyện mình với ai ở bên nhau.

Màn đếm ngược cuối cùng vừa kết thúc, chỉ còn mấy tiết mục nhỏ sau cao trào mà thôi.

Ứng Thư Hoán vừa ăn cơm vừa than thở, mấy tiết mục biểu diễn năm nay không hấp dẫn bằng năm bừa rồi, sau đó lại lấy điều khiển chuyển sang một kênh khác xem phim thần tượng.

Kỷ Nguyên cũng thong thả ung dung ngồi ăn cơm, Ứng Thư Hoán bắt đầu đánh giá bộ phim thần tượng đang chiếu —— tóm lại là giọng điệu cũng rất chanh chua.

“Chắc chắn là lồng tiếng! Anh xem kìa, khẩu hình của nam chính không khớp chút nào!” Ứng Thư Hoán lẩm bẩm.

Kỷ Nguyên nhìn diễn viên trong TV, khẽ giật mình sau đó chậm rãi lên tiếng: “Không phải lồng tiếng đâu.”

Ứng Thư Hoán: “Sao lại không phải là lồng tiếng? Vừa rồi lúc nam chính nói chữ này, khẩu hình lại sang chữ khác.”

Kỷ Nguyên vô cùng bình tĩnh đáp: “Là chuyện bình thường thôi, bởi vì lúc phát âm chữ này thì đầu lưỡi sẽ không tự chủ được mà ấn xuống, bởi vậy nên mới tạo ra khẩu hình như thế.”

Ứng Thư Hoán tỏ vẻ khó hiểu: “Là như thế nào cơ? Nhưng mà…”

Hắn còn đang định cãi lại, nhưng vừa nói được mấy câu, cả người như thể bị sét đánh cho tỉnh táo lại.

Hắn bỗng dưng hiểu được ý đồ của Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên đang muốn nói với hắn rằng —— tôi biết đọc chữ khẩu hình.

Ký ức về buổi biểu diễn đêm hôm đó ở đài truyền hình Mango thoáng chốc ùa về, hắn tự cho rằng bản thân đã vô cùng kín đáo bày tỏ cảm xúc với Kỷ Nguyên, vậy mà lại không ngờ rằng Kỷ Nguyên đều biết tất cả. Đầu óc của Ứng Thư Hoán quay cuồng, ngập tràn đều là “Anh ấy biết rồi…”.

Nhưng hắn lại không tài nào vui vẻ rồi, bởi vì rõ ràng là Kỷ Nguyên đã biết nhưng tối hôm đó Kỷ Nguyên lại làm bộ như chưa có gì xảy ra cả.

Tuy rằng anh ấy hiểu, nhưng anh ấy lại không cho hắn một câu trả lời.

Điều đó đồng nghĩa với việc anh ấy đang từ chối mình.

Cả căn phòng đột nhiên lại bị bao phủ bởi một lớp yên tĩnh, trầm mặc.

Kỷ Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, hy vọng Ứng Thư Hoán có thể hiểu được ý của mình, đây là cách đáp lại tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra được, nếu làm vậy thì cả 2 người sẽ không ai bị mất mặt cả.

Đúng vậy, câu nói của Ứng Thư Hoán vào đêm biểu diễn kia, Kỷ Nguyên nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Anh tỏ vẻ không hiểu không phải là bởi vì anh không nghe rõ, mà là bởi vì anh cảm thấy vô cùng khó hiểu!

Rốt cuộc thì tại sao Ứng Thư Hoán lại muốn nói cho anh biết tình cảm hắn? Tại sao hắn lại thích anh?

Đặc biệt là khi hai người đã ly hôn?

Hắn vốn dĩ đã không thích Kỷ Hy… Kỷ Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, ngẫm nghĩ trong lòng: Đàn ông quả nhiên là loài động vật dễ thay lòng.

Bởi vì, nếu hắn thực sự thích “Kỷ Nguyên”, vậy thì tại sao khi hai người còn đang là chồng chồng kia, hắn lại chẳng quan tâm đến “Kỷ Nguyên” một chút nào?

Lẽ nào đây cũng giống như mấy kịch bản não tàn trong phim thần tượng sao? Chỉ khi mất đi thì mới học được cách quý trọng?

Đáng tiếc là, cho dù là lý do nào, Kỷ Nguyên cũng sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của Ứng Thư Hoán được.

Bởi vì Kỷ Nguyên thật đã chết, còn anh lại là hoàng đế của triều Đại Chu – Kỷ Nguyên.

Anh không biết người Ứng Thư Hoán thích là ai, hơn nữa, kể cả hắn có thích mình đi nữa thì Kỷ Nguyên cũng khó lòng mà đáp lại tình cảm của hắn.

Anh đường đường là một người đàn ông cao lớn, trưởng thành, có chỗ nào đáng để được người đàn ông khác thích?

Huống hồ, Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân cũng sẽ không thích đàn ông…

Ứng Thư Hoán bưng chén đũa lên, cứng đờ người lại trông không khác gì một pho tượng, sửng sốt hồi lâu sau đó mới rũ lông mi.

Hắn buông chén đũa, cảm thấy mấy miếng cơm trong miệng không còn ngon như ban nãy nữa, thậm chí còn hơi có vị mặn của nước mắt.

Anh ấy từ chối mình.

Chuyện này thực ra cũng đã nằm trong dự kiến của hắn, Ứng Thư Hoán tự an ủi chính mình, không có gì phải đau lòng cả, anh ấy cũng đã trực tiếp lên tiếng từ chối đâu.

Xem đi, anh ấy nghĩ cho mình thế cơ mà, kể cả từ chối thì cũng sẽ không từ chối thẳng mặt.

Kỷ Nguyên dọn dẹp lại bàn ăn, anh nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi của Ứng Thư Hoán, bả vai còn đang hơi có vẻ run rẩy, có thể thấy được hắn đang rất cố gắng khắc chế bản thân, không thể nước mắt rơi.

Kỷ Nguyên cảm thấy hơi có chút không đành lòng, lại nghĩ tới chuyện bên ngoài trời vẫn đang có tuyết rơi, vì thế đành thở dài, làm bộ như thể chưa có chuyện gì xảy ra nói: “Cũng đã hơi trễ rồi, ngoài trời vẫn đang có tuyết nữa, đường trơn lắm, để tôi sắp xếp phòng khách một chút, buổi tối cậu ngủ tạm ở đây nhé.”

Sau đó, cả hai người không nói chuyện với nhau thêm lời nào.

Âm thanh náo nhiệt phát ra từ TV bao trùm khắp cả căn phòng, hốc mắt của Ứng Thư Hoán sớm đã đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào bàn trà trước mặt, không biết nên làm thế nào để chịu đựng được sự bi thương tột cùng này.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nguyên từ chối hắn, bởi vậy nên hắn rất đau khổ.

Hắn nhớ tới trước kia vẫn luôn là bản thân làm lơ Kỷ Nguyên, nhưng người kia có khổ sở như mình bây giờ đâu?

Ứng Thư Hoán bắt đầu hoài nghi, đây chính là báo ứng mà mình phải chịu.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất Kỷ Nguyên cũng không từ chối hắn quá mức thẳng thắn, không nói ra mấy câu kiểu “Cậu làm tôi ghê tởm” nọ kia.

Khi đó, lúc nghe thấy lời này, rốt cuộc thì Kỷ Nguyên đã đau buồn như thế nào chứ…

Ứng Thư Hoán bắt đầu chìm sâu vào sự hối hận khôn nguôi. Hắn không ngừng hồi tưởng lại bản thân đã đối xử như thế nào với Kỷ Nguyên trong quá khứ, mỗi lần nhớ lại một ít là trong lòng lại đau đớn thêm một ít.

Hắn nghĩ đến Kỷ Nguyên trong quá khứ, song lại suy nghĩ ẩn vơ, hắn cảm thấy Kỷ Nguyên của hiện tại không giống với Kỷ Nguyên trong quá khứ.

Ngoại trừ cảm thấy áy náy, một chút động tâm cũng không có.

Kia thật sự là Kỷ Nguyên sao? Ứng Thư Hoán bắt đầu mê mang.

Hắn cảm thấy bản thân không khác gì một tên tra nam, thậm chí còn dám chắc chắn rằng nếu Kỷ Nguyên biến về như trước kia, vậy thì nhất định hắn sẽ không tài nào thích nổi.

Người hắn thích là Kỷ Nguyên của bây giờ, là Kỷ Nguyên của hiện tại.

Cho dù là tính cách hay là vẻ ngoài, so sánh với trước kia thì như thể là 2 người khác nhau hoàn toàn vậy.

Ứng Thư Hoán cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, thậm chí còn bắt đầu hỏi lại chính mình: Lẽ nào mình là người nông cạn như vậy sao? Đến khi người ta trở nên đẹp hơn thì ngay lập tức thích người ta?

Đêm nay, cả hai người đều không thể nào ngủ ngon cho được.

Kỷ Nguyên vốn đã ngủ không được sâu, giờ lại cộng thêm Ứng Thư Hoán làm anh không thể nào bình tĩnh được, cả đêm nằm mơ về những thước phim cũ kỹ, tựa như một bộ phim điện ảnh chiếu chậm, tái hiện những kỉ niệm xưa cũ vậy.

Sáng sớm, tuyết đã ngừng rơi.

Tuyết phủ trắng xóa cả một mảng trời, xuyên thấu qua lớp thủy tinh cửa sổ, đánh thức Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên đẩy cửa bước ra, phát hiện cả phòng khách và phòng cho khách đều trống rỗng.

Anh giật mình, nghĩ thầm: Ứng Thư Hoán rời đi rồi sao?

Cũng đúng thôi…

Mình đã từ chối rõ ràng đến vậy rồi cơ mà, với tính cách của Ứng Thư Hoán, nếu không phải thẹn quá hóa giận thì cũng sẽ tự biết khó mà lui.

Hiện tại xem ra hắn đã biết khó mà lui rồi.

Thôi, mặc kệ là như thế nào thì cũng tốt.

Kỷ Nguyên ngồi trên ghế sô pha trầm mặc một lúc lâu, không suy nghĩ điều gì cả, chỉ đơn giản là ngồi thẫn thờ mà thôi.

Ngay lúc anh chuẩn bị ra ngoài thì ngoài cửa bỗng dưng truyền tới tiếng kêu “meo meo”.

Là chú mèo đen nhỏ kia sao?

Kỷ Nguyên mở cửa ra, Ứng Thư Hoán mặc một chiếc áo lông vũ màu đen xuất hiện ở trước cửa, trong tay hắn là bữa sáng.

Bên ngoài quả nhiên là rất lạnh, bữa sáng trong tay hắn bốc lên hơi nước nóng hầm hập.

Ngoại trừ đôi mắt đỏ bừng hơi sưng sưng vì đã khóc cả một đêm ra, trông Ứng Thư Hoán không có gì khác lắm.

Kỷ Nguyên trầm mặc mà đứng yên một lát, thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là giấc mộng của mình.

—— Mình đã từ chối Ứng Thư Hoán rồi cơ mà nhỉ?

Kỷ Nguyên nói: “Cậu… không cần mua đồ ăn sáng cho tôi đâu. Ngày hôm qua chưa về được, hôm nay để ý thời gian mà về sớm một chút đi.”

Ứng Thư Hoán trông ủy khuất vô cùng: “Tôi tới đưa bữa sáng cho anh rồi đi liền mà.”

Kỷ Nguyên đang định nói là bữa sáng tôi có thể tự làm… nhưng nhớ tới việc mình vừa từ chối Ứng Thư Hoán xong, không đành lòng từ chối hắn thêm lần nữa nên lại thôi.

Ứng Thư Hoán nhét cả sữa đậu nành và bánh bao vào lòng ngực của anh, thẹn thùng mà cười một cái: “Vẫn còn ấm đấy, anh ăn nhanh lên nhé.”

Kỷ Nguyên hơi không hiểu nổi Ứng Thư Hoán đang nghe gì, chẳng lẽ tối hôm qua anh vẫn chưa nói rõ ràng sao?

Ừm… cũng nên tự hỏi lại, rốt cuộc thì với chỉ số thông minh khiêm tốn của Ứng Thư Hoán, việc nghe không hiểu ý của mình thì cũng là chuyện bình thường… Quả nhiên, mình ăn nói phức tạp quá nên thành ra hơi khó hiểu… phải nói đơn giản một chút mới được…

Ứng Thư Hoán xoay người, vẫy vẫy tay: “Tôi đi đây!”

Kỷ Nguyên: “Ứng Thư Hoán, tối hôm qua tôi…”

Anh đang định nhắc lại chuyện đó một lần nữa, ai mà ngờ rằng Ứng Thư Hoán bỗng dưng xoay người: “Tôi hiểu ý của anh tối hôm qua là gì.”

Kỷ Nguyên khẽ dừng lại một chút, Ứng Thư Hoán đứng dưới hàng hiên nhà, nhìn qua trông có vẻ vô cùng phấn chấn và tràn đầy sức sống: “Tôi cũng muốn nói với anh một việc.”

“Những chuyện xảy ra tối hôm qua cứ coi như là chuyện của năm ngoái, mặc kệ anh nói gì, tôi cũng sẽ coi như chưa từng nghe thấy. Hiện giờ tôi là Ứng Thư Hoán của năm nay, Ứng Thư Hoán của năm nay quyết định sẽ theo đuổi Kỷ Nguyên của năm nay!”

Kỷ Nguyên bị lời tỏ tình bất ngờ của hắn làm cho sửng sốt: “Cái gì cơ?”

Ứng Thư Hoán trịnh trọng lên tiếng: “Tôi nói là tôi muốn theo đuổi anh, muốn trở thành bạn trai của anh, sau này còn muốn trở thành chồng của anh, tựa như chúng ta trước kia vậy, ở bên nhau.”

Bên dưới hàng hiên nhà, một mảnh an tĩnh.

Ứng Thư Hoán chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Cánh cửa phòng đối diện khẽ khàng mở ra, một nghệ sĩ nhỏ không biết đứng nghe từ bao giờ bước ra ngoài.

Yên lặng mà nhìn Kỷ Nguyên, rồi lại nhìn Ứng Thư Hoán.

Yên lặng nói thêm một câu: “… Tôi xin hứa sẽ giữ bí mật.”

Sau đó, y nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy, chàng nghệ sĩ kia trông như thể sắp khóc đến nơi vậy: “Tôi chỉ định ra ngoài mua bữa sáng thôi mà… đừng giết người diệt khẩu chứ…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi