Ở TRUNG TÂM VŨ TRỤ

Váy da báo bó sát, tất đen, giày cao gót đỏ, tóc giả vàng hoe dài thướt tha, kính râm, áo khoác giả da, cậ.u ăn bận lộng lẫy, tay xách hàng lô túi mua sắm nghênh ngang về đoàn kịch như trạng nguyên áo gấm vinh quy.

Chị Hương Hương đứng chắn trước cửa không cho cậ.u vào: “T.hích đi thì đi, t.hích về thì về, nhà của mày đấy à?”

Dã Bình nấp sau lưng chị Hương Hương tí tởn phụ họa: “U chà chà trông nó kìa, bán trôn p.hát tài rồi! Đoàn kịch nhà này quê mùa làm sao dám chứa người sang trọng lỗ đít bằng vàng như mày!”

Cậ.u chỉ mặt Dã Bình: “Con đĩ non liều liệu thần hồn nha, đợi đấy tí bà sẽ xử lý mày.”

“Xử lý ai?” chị Hương Hương hẩy tay cậ.u ra, “Mày t.hích xử nó thì xử tao đi đã này!”

“Úi úi chị này ~” cậ.u nhún ngay lập tức, lại cố tìn.h dài giọng lấy lòng chị Hương Hương rồi dúi vào tay chị hai túi đồ, “Chẳng là nhà em thì sao, chị là chị ruột em cơ mà? Đây đây em mua tặng riêng chị nè, đảm bảo chị em t.hích mê!”

“Cút cút cút đừng có giở bài với tao, muốn ở nhà này phải nghe lời tao bảo, không thì mời mày cút!” nói rồi bà chị làm bộ muốn đẩy cậ.u ra, cậ.u vội vàng ôm cánh tay chị Hương Hương, nũng nịu, “Ui ui chị em, em đi mấy hôm cũng vì đoàn kịch mà? Đây chị xem cá.i mặt người ta nè!” cậ.u gỡ kính cho chị Hương Hương thấy hai con mắt bầm tím, “Em sợ rước vạ cho chị mà!”

Thấy vậy chị Hương Hương cũng giật mình nhưng còn mạnh miệng mắng: “Cho đáng đời! Hở ra một cá.i là gây sự, để lũ ranh con tẩn chết mày đi!”

Cậ.u dụi lấy dụi để vào bộ n.gực đồ sộ của chị Hương Hương: “Chị hết thương em rồi à? Em khổ quá mà, em khổ quá mà!” rồi cứ vừa nói vừa xô đẩy được chị Hương Hương qua cửa. Dã Bình thấy vậy vội vàng chạy tót lê.n phòng khóa trái cửa lại.

Vào phòng chị Hương Hương, cậ.u lôi từ cá.i hộp giày to tướng ra một đôi bốt cao gót bằng da lộn, đính tua rua nạm hột cườm, bày trước mặt chị: “Mùa này đi là vừa xinh, chị thử đi!”. Chị Hương Hương ỡm ờ xỏ vào chân, cậ.u liền ngồi xổm xuống ké.o khóa cho chị, “Vừa không?”

Chị Hương Hương đứng dậy đi mấy bước, đến trước gương chị quay qua quay lại ngắm nghía: “Vừa chân lắm. Sao mày biết cỡ chân chị vậy, chân to rõ khó mua giày.” cậ.u liền lôi ngay cá.i váy mới nữa ra, lắc lắc trước mặt chị Hương Hương: “Không những em biết cỡ chân chị, mà cỡ n.gực chị em cũng biết thừa nè!” dưới hai sợi dây mảnh là thân váy xòe gắn kim tuyến lóng lánh với hai quả cup to bự, lộng lẫy thiếu điều chọc mù con mắt chị Hương Hương.

“Cá.i đồ tin.h mắt này, mày mà ngoan ngoãn cho chị bớt nhọc đầu một tí thì tốt bao nhiêu!” chị Hương Hương ôm rịt lấy cá.i váy rồi xỉa xỉa ngón út vào trán cậ.u, thế là cậ.u biết phen này mình thoát rồi. “Nào, nói rõ chị nghe, sao mày còn qua lại với cá.i tay tâm thần kia hả?”

Hôm đó gặp chuyện xong Linh Linh hoảng lắm, nó nhảy bổ lê.n taxi rồi gọi ngay cho chị Hương Hương, chị Hương Hương chửi mẹ mày sao không báo cảnh sát luôn đi! Vừa chửi chị vừa vội vàng bắt xe chạy tới phố ăn vặt, đến nơi thì đã ‘sạch bóng quân thù’, gọi điện thoại cho cậ.u thì nghe tắt máy. Đến lúc bật máy lại là cậ.u đã ở nhà Quan Tàng hai ngày rồi.

Cậ.u ngắm nghía bộ móng mới làm của mình, nói: “Ăn đòn tan nát thế em cũng chẳng đi đâu được, anh ta đã mê em vậy thì em ở đấy cho anh ta chăm bẵm mấy hôm chứ sao.”

“Nó mê mày đến thế cơ à?” chị Hương Hương đá đá đống đồ mới tr.ên sàn.

“Thì đấy, chị xem, lúc đầu em lừa tiền anh ta thì em cho một đêm s.ờ soạng là hòa nhé? Lần này đưa đi viện này, bao ăn bao ở này, thôi em ở với anh ta mấy bữa, cưa cẩm em thì tiêu tiền là đúng rồi còn gì? Đỡ mắc công chị bảo em bán trôn.”

Chị Hương Hương nhìn cậ.u chòng chọc: “Chị cũng chẳng thèm nói mày nữa, tự mày xem sao cho phải. Dù sao chị cũng thấy gã đó có vấn đề, cứ cười cười trông sợ lắm.” nói rồi chị lại s.ờ s.ờ bộ đồ tr.ên người cậ.u, “Thằng giết người bi.ến thái chưa bị bắt đâu đấy, nó chuyên tóm mấy con ăn mặc lồng lộn thế này này, sao mày không biết tém tém lại hả?!” mấy bữa nay lại có tin mới về tên tội phạm, nghe nói đã bị truy nã khắp tỉnh mà hắn còn giết thêm một cô gái hành nghề mát-xa chân, mại dâ.m trá hình.

Cậ.u nghĩ nghĩ một tí rồi nói: “Không phải anh ta đâu, muốn giết thì giết tám đời rồi.”

“Mày mà nói ra câu đấy tức là thằng đấy có vấn đề rõ rồi! Nó vung tiền cho loại như mình mà bảo tốt đẹp nỗi gì hả?”

Cậ.u phản bác ngay: “Loại như mình là thế nào?! Lê.n sân khấu một cá.i chẳng là ngôi sao màn bạc hay gì?!”

“Mày thì là ngôi sao cánh gà, lê.n sân khấu không đến lượt mày. À đấy, có đứa cưa cẩm thì mày về đây làm gì?! Cần gì đi diễn nữa?”

“Không được.” cậ.u chống nạnh, hất tóc, “Em phải độc lập kinh tế chứ lị.”

“Độc mẹ mày ấy.” chị Hương Hương không thèm nghe cậ.u múa mép mà xách tai cậ.u giảng lại một chặp nội quy của đoàn.

Rời khỏi phòng chị Hương Hương, cậ.u nện gót giày cồm cộp khắp hành lang: “Chị em ơi, Mỹ Mỹ về rồi đây!!” thế là cả đám chầu chực đã lâu ào vào phòng cậ.u như ong vỡ tổ, cả Lạc Lạc cũng bảo “Chậc chậc, vậy mà mày cũng về được”. P.hát quà hết lượt, đến khi cả đám giải tán rồi cậ.u mới gõ cửa phòng Linh Linh.

Linh Linh mở cửa ra, hai mắt nó đỏ hoe, chưa nói câu gì nó đã khóc òa lê.n.

“Lại khóc, con này chết chồng à?” cậ.u bóp cằm Linh Linh. Linh Linh lao vào ôm chầm lấy cậ.u, cậ.u đi giày cao gót nên nó chỉ ôm được đến ngang eo, mặt nó cắ.m vào bộ n.gực giả, nó khóc tu tu: “Sao anh không gọi lại cho em, em cứ tưởng anh làm sao rồi…!”

“Gớm tao có làm sao thật cũng không cho mày khóc, xúi quẩy chết được.” cậ.u nhét cho nó một cá.i áo n.gực, “Cup B nè, n.gực mày vừa không đó?”

Áo viền ren hoa, quả kẻ ca-rô mềm mướt, Linh Linh có vẻ t.hích lắm nhưng vẫn ngượng nghịu đáp: “Em… em mới A thôi…”

Cậ.u cười phá lê.n, giơ tay bóp bóp cá.i áo n.gực độn silicon của mình: “Mới A thôi à! Chộ ôi cô em tí ti! Thế giữ lấy, bao giờ B thì mặc.”

“Ghét anh lắm!” Linh Linh vừa chùi nước mắt vừa đấm trêu cậ.u. Thấy cậ.u lại xách đồ đoàn hành lý hôm trước về nó mới hỏi, “Thế anh không đi nữa chứ?”

“Không đi nữa.”

Linh Linh tươi tỉnh ngay, “Phải đấy, anh đi làm gì, anh thấy không mọi người ai cũng quý anh thế!”

Cậ.u hừ mũi, “Không có tao thì không ai tẩn Dã Bình mua vui cho chúng nó chứ sao. Sao, Dã Bình còn gây sự với mày không?”

“Em có làm gì nó đâu, nó mà dám nói em em đi mách chị Hương Hương!”

“Lại còn mách.” cậ.u vừa xếp đồ vừa cười bảo, “Sao mày không kiện nó luôn đi.”

“Em bảo với chị Hương Hương rồi, em không diễn theo đoàn kịch được.” nó ngại đồi trụy quá, ngại công việc không đàng hoàng nên tự đi xin được học nghề ở một tiệm làm móng. Chị Hương Hương cũng bảo ừ thôi, người ta xem kịch hóa thân cốt để thấy diễn viên giả trang chứ như nó là thật rồi lê.n sân khấu cũng vô nghĩa, thế là chị tăng tiền nhà lê.n trăm rưỡi rồi kệ nó t.hích làm ở đâu thì làm. Linh Linh thôi việc ở đoàn kịch thì Dã Bình cũng không gây sự với nó nữa.

Đang nói chuyện thì có người gõ cửa. Cậ.u ra mở, ra là Tiểu Hào, thấy cậ.u nó lại có vẻ ngạc nhiên.

“Ố ồ… khách hiếm nhỉ? Gì đấy?”

Tiểu Hào tên đầy đủ là Lưu Vân Hào, sau khi cha mẹ mất nó đến ở với chú ruột – chính là “chị Hương Hương”. Học hành chẳng ra đâu vào đâu, thi đại học hai năm không đậu, cũng không có chí hướng phấn đấu gì nên chị Hương Hương đành để nó đến chạy việc cho đoàn kịch. Lúc rảnh rỗi nó chỉ hay ôm điện thoại đọc truyện một mình, không ưng nói chuyện, cuống lê.n là cà lăm nhưng được cá.i tháo vát biết việc nên đỡ đần được khá nhiều cho chị Hương Hương.

Tiểu Hào cầm hai quả táo to, đỏ tía tr.ên tay, ấp úng mãi mới nói được câu “Chị… chị Mỹ Mỹ về rồi ạ” rồi lại ngóng ngóng vào trong phòng. Cậ.u hiểu ý ngay, tuy biết thừa nhưng cậ.u vẫn bảo, “Mang quà cho chị đấy à? Ngại gì nữa!” rồi cầm luôn quả to hơn, đưa lê.n mồm cắ.n rôm rốp.

Tiểu Hào đỏ bừng mặt, vội dúi nốt quả kia cho cậ.u: “Thế… thế hai… hai chị em ăn đi.” nói rồi nó quay lưng ù té chạy.

Cậ.u đóng cửa, quay lại hỏi Linh Linh: “Chà chà, cô em tí ti có bồ rồi đấy? Từ hồi nào thế vậy?”

“Đâu có! Không có mà! Em đâu có nhận lời anh ta, em không t.hích cá.i kiểu đấy!” Linh Linh nghênh cá.i cằm nhọn lê.n, miệng chối đây đẩy nhưng vẫn có vẻ đắc ý lắm.

“Tiêu chuẩn cao gớm, mày không t.hích khắc có đứa khác t.hích.” cậ.u thảy quả táo kia vào lòng Linh Linh rồi bắt đầu dặm phấn lê.n má, “Tính ra Tiểu Hào lại tốt đấy, mà sau này có khi cả đoàn kịch đều là của nó.”

“Thế em cũng chẳng t.hích.” Linh Linh cầm quả táo trong tay, miệng lẩm bẩm: “Em t.hích đẹp trai… mà phải nam tính nữa.” ánh mắt nó cứ lén liếc trộm cậ.u.

Cậ.u vừa dặm lại lớp trang điểm xong thì điện thoại reo.

“Mỹ Mỹ à, anh mua gan gà cho em này, em đang ở đâu rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi