Ở TRƯỚC MẶT BOSS MẠT THẾ XOÁT THẺ 363 NGÀY

Edit: Kuro

Beta: Lăng Tâm

Du Khôn mang dị năng Tinh Thần, quá quen thuộc với cách tấn công bằng tinh thần, cho nên trong phút chốc, hắn đã phát hiện bị tập kích, đối phương thay đổi ảo ảnh, nhưng không thể tránh khỏi – điều này cũng rất bình thường, dù sao đối phương cũng là người mang dị năng tinh thần cấp sáu, chính mình phải nhớ rằng tất cả chỉ là ảo ảnh, yên lặng chịu đựng sẽ tốt thôi.

Tại thế giới này, hắn đã trải qua đủ mọi cảm xúc từ nhỏ đến lớn cho đến tận thế các loại, đắc ý, sợ hãi, tùy tiện, run rẩy, bi thương, vui sướng… Tất cả chỉ là thoáng qua, đều là lên voi xuống chó. Sau đó lại đến hôm nay quyết đấu trên sàn, còn chưa kịp vui mừng tránh thoát một đòn, một mũi tên băng đột ngột đâm vào tim hắn, máu ứa ra ngoài.

Bọn họ thua trận, hắn và Vương Phong bị đuổi khỏi căn cứ. Khi mới bắt đầu hắn cậy có người chống lưng mang đẳng cấp cao, trở thành người lợi hại nhất trong căn cứ, làm mưa làm gió. Nhưng nhanh chóng, Vương Phong vốn là một viên đạn bọc đường bất ngờ tấn công đi tìm tình yêu khác, hại chết hắn, lấy đi tinh hạch trong não hắn lấy ra đưa cho người yêu mới – tinh hạch dị năng Tinh thần cấp bốn. Hắn biết mình chắn chắn phải chết nhưng ý thức của hắn như chỉ dán vào tinh hạch, không quan tâm gì. Người trong căn cứ hận thấu hắn và hành động của Vương Phong, nhưng bọn họ lại có một phương pháp bí mật, có thể cướp đoạt dị năng của người khác, bọn chúng thấy dị năng của Vương Phong và dị năng của hắn mới nhận nhịn bọn họ, cung kính bọn họ, sau khi hại chết hắn liền nghĩ cách cướp đoạt dị năng hệ Phong. Cuối cùng Vương Phong bị biến thành người thường đã bị lấy mất tinh hạch, chưa đi được bao xa đã bị tang thi công kích, giết chết. Hắn thấy người yêu tử nạn, trong lòng nuôi chí báo thù.

Du Khôn hoàn toàn đắm chìm trong không gian không có chút cảm giác nào, hắn quên mất lời tự căn dặn lúc đầu, không nhận ra tất cả những thứ này chỉ là ảo giác. Mãi đến khi thấy Vương Phong không còn thở mới tỉnh lại, giương mắt nhìn lên vẫn là hoang mạc. Chỉ là không chờ đến khi ý thức khôi phục hoàn toàn, hắn thấy trước ngực mát lạnh – băng tiễn đâm thủng tim hắn, máu ứa ra.

Giống y hệt ảo giác vừa rồi.

Du Khôn hoảng hốt không chú ý tới gương mặt Vương Phong cũng y hệt hắn, trước ngực hắn cũng có một băng tiễn cắm vào.

Thắng bại đã rõ. Tiếng “tích tích” vang lên, nhắc nhở ba mươi giây sau sẽ rời khỏi cảnh giả lập.

Trương Tri Âm cũng nghe được thông báo, quay đầu nhìn Ân Niệm, cẩn thận tỉ mỉ hỏi hắn: “Ân…Ân dược sĩ, thi đấu xong rồi sao?”. Cả người nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thẳng hắn, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cằm đối phương.

“Ân”. Ân Niệm nói ngắn gọn, đứng lên, quay lưng lại nhìn xa xăm, chỉ cho Trương Tri Âm thấy một bóng lưng.

Cảm thấy Boss như đang tức giận…Trương Tri Âm gõ đầu mình, bĩu môi, nhìn dò xét bóng hình kia, lặng nghĩ. Rõ ràng vừa nãy khí chất còn rất ôn hòa còn dáng vẻ rất vui, giống như đang chơi đùa, cuối cùng đột nhiên lại thay đổi…Mạch não của Boss quả nhiên không bình thường.

Nhưng Boss đột nhiên thay đổi rất đáng yêu. Nghĩ như vậy, Trương Tri Âm cảm thấy mình thật hết thuốc chữa liền che mặt lại. Một giây sau trời đất quay cuồng, hắn đã về với hiện thực Minh Thiên, nhân viên Hiệp hội Bạch Mang giúp hắn gỡ thiết bị trên người xuống.

Bọn họ thua, Du Khôn và Vương Phong nhìn nhau, không nói gì, thậm chí bọn họ còn không có chút phản ứng nào – trong tiềm thức của họ cũng đã sớm dự tính kết quả này.

Bọn họ không nói một lời, mang theo thân tín của mình về thu dọn đồ đạc. Không ai dám cản, cũng không biết là có muốn cản hay không. Tất cả mọi người tránh ra tạo cho họ một con đường.

Du Không và Vương Phong đều không nói cho nhau về ảo ảnh mình nhìn thấy, bọn họ không nói, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.

Tâm tình thủ lĩnh không vui, nhưng là hết cách rồi, cuối cùng rầu rĩ bỏ đi. Tuy rằng căn cứ hắn rất lớn, nhưng không muốn đắc tội với hiệp hội Bạch Mang có thế lực độc nhất vô nhị. Không nói những cái khác, nếu như hiệp hội Bạch Mang cấp cho họ thiết bị mới, căn cứ sẽ phát triển hơn rất nhiều những căn cứ khác sớm muộn có nguy cơ sụp đổ.

Mục đích đã hoàn thành, hơn nữa lại đạt được rất dễ dàng. Trương Tri Âm thở phào một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn Ân Niệm.

Ân Niệm vẫn mang tâm tình không tốt, nghiêm mặt đứng một bên, Tang Nhạc cùng mấy người hiệp hội Bạch Mang không dám thở mạnh chỉ đứng bên cạnh hắn nói gì đó.

Nhìn đối phương căn bản không chú ý đến mình, Trương Tri Âm nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên Boss đại nhân có việc nên thuận tiện giúp mình việc này. Hắn chậm rãi thở dài một hơi, như buông xuôi cái gì, ngược lại càng trở nên trống vắng.

Hắn kiềm chế tâm tình, thoáng duỗi người ra, Tiểu Kim cùng Đại Đao đang bắt chuyện cũng đã rời đi.

“Dược sĩ? Dược sĩ?” Tang Nhạc nhe răng, một mặt lúng túng nhỏ giọng gọi dược sĩ vẫn luôn nhìn theo nam nhân kia rời đi. Rõ ràng có vẻ ngoài có thế lực, nhưng trong việc yêu đương vẫn ngây thơ lúng túng, hắn nhìn thấy vẻ thẹn thùng. Thực muốn xách cổ tay đối phương hoảng hốt nói lớn: “Dược sĩ mau nhanh lên đi! Chỉ cần người biểu hiện tình cảm thì người bình thường cũng sẽ không từ chối!”

Thế nhưng hắn không dám. Hắn sợ. Đó không phải ai khác, mà là Ân dược sĩ. Vì vậy hắn chỉ có thể rụt đầu, tiếp tục ở bên cạnh mà sốt ruột, gấp đến độ quay đầu lại.

Tang Nhạc luôn có một giác quan thứ sáu mà không giải thích được, giống như một ngày có người mang dược sĩ đi, là thế giới được cứu rồi.

Kết quả mãi đến khi người kia khuất bóng Ân Niệm mới quay đầu lại, làm vẻ mặt như không có chuyện gì nghiêm nghị nói: “Chuyện gì”

Tang Nhạc: “…Không, không có chuyện gì. Không, tôi là nói chúng ta cũng nên rời khỏi đây đến  căn cứ Phục Hưng?”

Hắn biết tâm tình về tinh yêu của dược sĩ rất quan trọng, thế nhưng, đại nghiệp phục hung nhân loại cũng quan trọng không kém!

Thấy dược sĩ nhíu mày hắn lại nói thêm: “Dương Phục thủ lĩnh đã thúc dục nhiều lần”

Nghe thấy cái tên này Ân Niệm càng cảm thấy khó chịu, lạnh lùng ném ba chữ: “Cho hắn chờ”

Như vậy hình như không hay lắm? Dương Phục thủ lĩnh dù sao cũng là một kiêu hùng…Tang Nhạc oán thầm, ngẩng đầu nhìn bóng lưng phiêu phiêu không chút lưu tình, nhất thời kiên định – nghe dược sĩ nói, để bọn họ chờ! Hắn tin chắc chỉ có dược sĩ của bọn họ mới có thể đánh bại Boss tối cao! Toàn bộ thế giới này, chỉ có dược sĩ của bọn họ là đáng sợ nhất!

Cho nên kết luận lại, toàn bộ những gì Tang Nhạc quan sát lâu nay vẫn không giải thích được về giác quan thứ sáu của mình.

Mãi đến rất lâu sau đó, Tang Nhạc mới phát hiện ra mình cũng không phải một kẻ yếu kém chỉ có dị năng Tốc độ. Hắn còn có một hệ nhị dị năng rất hiếm thấy, gọi là “Nhận biết”. Loại dị năng này không có tác dụng trong thực chiến, chỉ có điều có thể cảm nhận được rất nhiều chuyện.

____________

A Mộc cùng A Không đều đang ở phòng lão Chúc chờ ba người Trương Tri Âm trở về.

Cửa vừa mới đóng lại, A Không tiến tới còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Tiểu Kim liền không cam lòng mà hô lên: “Đội trưởng! Tại sao lại để bọn họ đi dễ dàng như vậy! Như vậy là không công bằng, bọn họ có năng lực, cho dù dời căn cứ chắc chắn vẫn sống tốt, huynh suýt chút nữa là bị họ hại chết! Tại sao lại không cùng bọn đệ nói”

Trương Tri Âm không ngờ Tiểu Kim kích động như vậy, nhất thời không làm gì được, chỉ có thể cố gắng truyền ý nghĩ của mình: “…Ta chẳng qua là thấy là không thể để một hoặc cả hai người đó chết…”

“Nhưng đội trưởng, huynh không làm, sẽ không có ai trừng phạt bọn họ, bọn họ không chịu trách trách nhiệm về hành động sai lầm của mình mà ung dung tự tại”. Tiểu Kim trợn mắt lên nhìn hắn: “Bây giờ là tận thế, đội trưởng, không có luật lệ nào”

Không có luật lệ nào để cân nhắc một người có nên chết hay không.

Trương Tri Âm trong lúc này không biết nói gì.

Nhưng hắn là đội trưởng, hắn đã quen với việc này, để mình có sự tín nhiệm của đồng đội. Khi vừa mới bắt đầu, hắn chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng.

Không biết tâm tình bị gì tác động, trong nháy mắt hắn không lường trước được hậu quả, không biết làm thế nào, thậm chí khí phách nói: “Không có luật lệ, chúng ta sẽ tạo ra luật lệ”

Bắt chước Ân Niệm đã lâu, không nói đến những suy nghĩ trong lòng, vẻ bề ngoài của Trương Tri Âm bình tĩnh đến dọa người.

Đại Đao đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đội trưởng, đệ kể cho huynh nghe truyện trước kia”

“Đệ trước đây từng là một luật sư, nhưng chỉ để kiếm tiền. Kết quả đột nhiên tận thế ập tới. Khi đó đệ đang làm thêm, liền bị bắt vào đơn vị, vợ còn ở nhà. Qua ba ngày không có thư từ qua lại, đệ và nàng không liên hệ, đệ cũng cảm giác mình có chút biến hóa kỳ quái, khi đó không biết là dị năng, cũng rất sợ sệt. Đến ngày thứ ba thực sự không chờ được, cứu viện không đến, đệ liền liều mạng xông ra, một đường đánh chết nhiều tang thi cấp thấp, đánh xe về nhà…Kết quả nửa đường nhìn thấy một chiếc xe chạy tới trong đó có một người…Đệ lúc đó liền ngờ ngợ, sau đó mới phát hiên người kia là vợ mình…Nàng không đợi được, sợ đệ có chuyện cho nên cũng tới tìm…Kết quả nàng dừng xe nửa đường thì đụng bầy tang thi, bọn chúng đẩy nàng xuống, nhân cơ hội chạy mất…”

“Đệ nhanh chóng chạy xuống cứu nàng, nhưng đã không kịp nữa rồi…Khi đó đệ và tang thi tranh đấu, vết thương chằng chịt, đâu đâu cũng có máu…Hai con tang thi kia đẩy vợ đệ xuống vực…Đệ giết bọn chúng…”

“Đó là lần đầu tiên đệ giết người. Đệ không biết nếu như không phải tận thế đệ có làm như vậy không, nhưng đó là tận thế, không ai phán xét, cũng không có ai tới bắt mình.” Nói xong lời cuối hắn nghẹn ngào, sau đó mới dần dần trấn tĩnh.

“Đội trưởng, huynh đã cứu mạng đệ. Đệ thực sự vẫn cảm thấy huynh không giống những người trong thời kỳ này, có thể thấy được như vậy, trên người huynh không có chút thương tích nào. Huynh giống như là đã sống ở trước tận thế…Nhưng đệ tin huynh, cho nên đội trưởng, mặc dù huynh làm gì đệ cũng sẽ ủng hộ”

Trương Tri Âm đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn.

Hắn như đã chót làm chuyện gì.

Trương Tri Âm: “…Ta đã cố hết sức”

Ngày hôm sau Tứ đội trưởng đưa hắn một tập tài liệu bảo đem cho Ân Niệm

Trương Tri Âm: “…Tại sao lại bảo tôi mang tới?”

Tứ đội trưởng không nhịn được phất tay nói: “Ngươi hỏi ta ta hỏi ai? Ngươi đưa đi là được rồi, sao nhiều chuyện như vậy?”

Vì vậy Trương Tri Âm yên lặng mà tới phòng Ân Niệm, gõ cửa đi vào

Bên trong chỉ có Ân Niệm ngồi trên bàn làm việc, giống như đang nhìn vào tư liệu gì đó.

Trương Tri Âm bước tới lén lút điều chỉnh hơi thở, mở miệng nói: “Đội trưởng bảo ta mang tư liệu tới”

“Để đó”. Ân Niệm vẫn nhìn chằm chằm mặt bàn, cũng không ngẩng đầu lên.

Trương Tri Âm yên lặng để tư liệu xuống, chuẩn bị lặng lẽ đi ra liền cảm thấy không cam lòng.

Vì vậy cẩn thận hỏi: “Ngài…Tại sao lại tới đây? Không, ý ta là, ngài ban đầu nhìn không giống người bình thường sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây…”. Hắn cũng không rõ mình hỏi cái gì, kỳ thực hắn muốn hỏi rằng chính ngài là Boss phản diện mà đột nhiên lại biến thành Ân dược sĩ đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn. Nhưng chuyện mình biết thân phận thật sự của đối phương tuyệt đối không để cho hắn biết.

Ân Niệm ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn.

Trương Tri Âm chỉ cảm thấy cả người tê rần, thầm nghĩ Boss hiện tại làm chính phái nhân sĩ khi ra trận hẳn sẽ không vì mình mà đại khai sát giới…

Chân hắn muốn bước đi, tiếng cáo từ cũng đã chuẩn bị.

Nhưng ngay lúc này, âm thanh thanh đạm của Boss vang lên. Trương Tri Âm quay đầu lại, chỉ thấy cặp mắt đen kia nghiêm túc nhìn theo hắn, ánh mắt tựa hồ mang theo tia oan ức (?) giống như hiện lên từng chữ:

“Meo meo của ta đi rồi, ta tới tìm nó”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi