Ở VIỄN CỔ NUÔI ĐẠI XÀ


Có một ít người nuôi chó mèo sau khi trải qua một giai đoạn nào đó sẽ bắt đầu có ý đồ dùng tiếng chó mèo giao lưu với thú cưng nhà mình.
Tống Hứa nuôi rắn cũng không chạy thoát định luật này.
Sau lần bắt cá hôm nay, mỗi khi nghe được Ô Mộc phát ra thanh âm khè khè, nàng cũng sẽ khè khè theo.

Có đôi khi Ô Mộc không kêu nhưng nàng cũng đột nhiên tới gần, rồi khè khè hai tiếng, làm Ô Mộc ngơ ra nhìn không hiểu được.
Loài rắn bao gồm cả thú nhân rắn, phát ra thanh âm khè khè là do không khí bị chấn động khi đi qua khoang miệng, trên cơ bản bọn họ không dùng loại âm thanh này để truyền đạt tin tức.

Nhất là thanh âm khè khè này đối với sinh hoạt hằng ngày của nhân loại càng thêm vô nghĩa.
Tống Hứa dùng vẻ mặt nghiêm túc khè khè để giao lưu, rất kỳ quái, nhưng nàng kỳ quái cũng không phải ngày một ngày hai.
Lúc Ô Mộc nghỉ ngơi, đột nhiên Tống Hứa chạy tới, nghiêm túc khè với hắn một trận.

Ô Mộc không thể nghe ra ý nghĩa chứa đựng trong tràng thanh âm này, chỉ biết mờ mịt kỳ quái nhìn nàng chằm chằm.
Thanh âm khè khè của Tống Hứa càng thêm gấp rút, vẻ mặt nàng cũng theo đó mà khẩn trương lo lắng, Ô Mộc cũng bị lây.
Có việc gì gấp thì nói ra đi, vì sao không chịu nói thẳng chứ?
Chẳng lẽ nàng ấy không thể nói chuyện bình thường nữa sao?
Ô Mộc lo âu vươn tay sờ yết hầu Tống Hứa, lo lắng cổ họng nàng mắc phải thứ gì, rồi lại vươn tay bóp miệng nàng, muốn nhìn xem có phải bị nghẹn rồi không.

Nhiệt độ của ngón tay cũng giống như đuôi hắn vậy, hơi lạnh.

Mùa hè sờ vào thoải mái dễ chịu, cổ và mặt bị sờ soạng, xém chút Tống Hứa đã bị hắn đánh bại.

Nàng vội vàng kéo tay hắn xuống, tiếp tục cau mày không ngừng khè.
Ô Mộc không biết một nhân loại nhàm chán sẽ làm ra bao nhiêu sự tình ngu ngốc, hắn thật sự cho là Tống Hứa gặp khó khăn.

Thấy nàng không mở miệng nói chuyện, hắn bị ép phải chủ động hỏi thăm:
"Cái gì?"
"Thanh âm...!bị làm sao?"
"Sao...!không nói lời nào?"
Ép một chiếc rắn bự nửa câm nửa điếc nói một hơi mười hai chữ, Tống Hứa không nhịn được nữa, mặt mày hớn hở kích động nói:
"Ngươi nói liền tù tì mười hai chữ, trâu bò! Ngươi đã có bước đột phá vượt bậc!"
Ô Mộc: "..."
Biểu cảm khổ não của nàng biến mất trong nháy mắt, thanh âm cũng trong trẻo y như cũ, không thấy có vấn đề gì.

Một lát sau rắn bự thông minh mới biết mình bị lừa.

Nhất thời nghiêng đầu sang chỗ khác nằm xuống, không muốn để ý tới con sóc đáng ghét này nữa.
Tức giận đến mức vô thức muốn khè khè mấy cái, nhưng nhớ lại thanh âm khè khè kỳ quái mà lúc nãy Tống Hứa bắt chước, cái lưỡi vừa thè ra của hắn lại thu ngược về.
Tống Hứa nhận ra rắn bự đang tức giận, nhưng xưa nay nàng không sợ hắn giận.

Bởi vì hắn là một con rắn đáng yêu, dù có giận nàng đến mấy cũng không cắn nàng.
Hơn nửa phần lớn thời gian trong ngày, nàng có làm gì hắn cũng không có phản ứng, chỉ khi tức giận mới có biểu cảm sinh động chút xíu, nàng muốn nhìn thử xem hắn có phản ứng gì khác nữa không.
Tống Hứa cười đùa tí tửng ngả đầu đến trước mặt Ô Mộc:
"Khè khè?"
Ô Mộc đẩy mặt nàng ra, bàn tay hắn đặc biệt rộng lớn che kín mặt nàng.

Tống Hứa giãy dụa kêu:

"Cục cưng của ta, ngươi tức giận hả? Ngươi tức giận phải không?"
Ô Mộc: "...!tức giận."
Tống Hứa cười hí hí:
"Bộ dạng ngươi tức giận thật là dễ nhìn."
Đáng thương cho tấm chiếu mới rắn bự chưa trải sự đời làm sao đấu lại con sóc hoa ngôn xảo ngữ này, đang thảo luận chuyện tức giận lại đột nhiên bẻ lái sang khen ngợi hắn.
Hỉ nộ của thú nhân đâu đó rõ ràng.

Thích là thích, ghét là ghét.

Tức giận là tức giận, vui vẻ là vui vẻ.

Nhưng Tống Hứa luôn có thể làm cảm xúc của hắn trộn lẫn vào một chỗ.
Tống Hứa còn vui cười hớn hở nắm lấy vai hắn lay qua lay lại, rồi tựa lên lưng hắn cúi người nhìn ánh mắt hắn, thảo luận:
"Ta chỉ muốn chơi cùng ngươi thôi.

Ta không ngủ được, vừa rồi ngươi không thèm để ý đến ta."
Vậy sao? Hắn xem nhẹ bạn lữ của mình ư? Ô Mộc nhìn vẻ mặt đáng thương của Tống Hứa, rất nhanh đã quên mất cơn giận, hoài nghi là do mình không để ý đến nàng nên làm nàng thương tâm.
Thế là hắn ngồi xuống, chờ Tống Hứa nghĩ ra trò chơi mới giày vò hắn.

Là ra ngoài tản bộ hay đi bắt côn trùng nhỏ phát sáng? Hay vẫn là đi bơi? Hắn nhìn Tống Hứa, chờ nàng đưa ra yêu cầu.
Quả nhiên Tống Hứa vỗ tay một cái:

"Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài ngắm sao đi."
Đại xà từ góc nhỏ tối tăm hẻo lánh trong hang bị kéo ra ngoài ngắm sao.

Trong rừng rậm khe hở ngắm sao rất ít, bên cạnh hang đá cũng chỉ nhìn thấy một mảnh bầu trời be bé như vậy, phải ra chỗ rộng mới dễ thấy.

Tống Hứa lười đi xa, biến thành con sóc leo lên cây.
Mặc kệ là rắn hay là sóc, leo cây đối với hai người đều không phải việc khó.

Lát sau, hai người ngồi xuống trên một nhánh của đại thụ gần hang đá.
Đại thụ này tương đối cao, cành cũng chắc khỏe hơn mấy cây bên cạnh.

Hai người leo đến gần ngọn cây ngồi xuống, có thể nhìn thấy dải ngân hà mênh mông.
Tối nay ánh trăng sáng ngời, ngôi sao liền có vẻ hơi ảm đạm, nhưng Tống Hứa không ngại:
"Không thấy rõ ngôi sao, nhưng mặt trăng cũng rất đẹp, thật là sáng...!Ô Mộc, ngươi nhìn xem đây có giống biển mây không!"
Cành lá đại thụ dày đặc nối tiếp nhau kéo dài đến tít tắp phía xa, lá cây màu xanh bóng loáng bị ánh trăng chiếu lên biến thành màu sương, bộ dạng lắc lư theo gió thật đúng là giống tầng mây cuồn cuộn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi