Ở VIỄN CỔ NUÔI ĐẠI XÀ


Sau khi thoát khỏi trói buộc của đuôi rắn, Tống Hứa lập tức thêm củi cho đống lửa.
Để kiến tạo hoàn cảnh ngủ đông tốt đẹp cho rắn bự, đống lửa tuyệt đối không thể tắt.

Tuy khả năng Ô Mộc vì lạnh quá mà bị đông chết gần như bằng không, nhưng phận làm con sen không thể qua loa được.
Thêm củi xong, Tống Hứa xử lý xâu cá mình vừa bắt được, nấu một nồi canh cá ăn cho đỡ thèm.

Sau khi nàng ăn uống no nê thì trời cũng đã tối.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Có gió len qua khe hở cửa gỗ nàng làm mà thổi vào, Tống Hứa khoác da sói nằm trong ổ cỏ gần đống lửa, đột nhiên cảm thấy quá yên tĩnh, nàng quay đầu nhìn đại xà đang ngủ đông trong góc hẻo lánh.
Bình thường rắn bự cũng rất yên tĩnh, trừ những lúc khó chịu quá thì cố rặn ra mấy chữ cà lăm, còn bình thường hắn đều im lặng, chỉ dùng đuôi để biểu đạt cảm xúc.
Bây giờ hắn cũng đang im lặng ngủ như mọi ngày, nhưng Tống Hứa lại cảm thấy hôm nay hang đá yên tĩnh hơn rất nhiều.
Có thể là vì trong lòng nàng hiểu rõ, giấc ngủ này của rắn bự phải đến mùa xuân mới thức dậy, là một khoảng thời gian rất dài.
Sóc nhỏ vừa nãy hao hết hơi hết sức mới trốn khỏi đuôi rắn, giờ lại không nghe được tiếng khè khè của rắn bự trước khi đi ngủ theo thường lệ thì lại không vào giấc được.

Cuối cùng nàng ủ rũ khoác da sói, lặng lẽ đi vào giữa mớ đuôi rắn chồng chất, nằm xuống đắp da sói lên người mình và cả phần đuôi bên cạnh.
Lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, Tống Hứa ngồi dậy cắn quả hạch, rộp rộp nửa ngày cũng không thể đánh thức rắn bự cùng ăn khuya với nàng như mọi khi.
Nằm xuống lần nữa vẫn không ngủ được, Tống Hứa ngứa tay sờ vảy rắn trên phần đuôi bên cạnh.


Vảy rắn hình thoi dán lên thân rắn, phần vảy gần bụng kia bị nàng nằm dựa vào ủ ấm hết cả lên.
Nếu là ngày thường rắn bự tỉnh dậy, những động tác nhỏ này của Tống Hứa sẽ quấy nhiễu hắn.

Nếu không vui hắn sẽ đập đập chóp đuôi xuống đất, còn khi thật sự quạu lên rồi toàn bộ đuôi sẽ vặn vẹo, nhìn rất đáng sợ.
Nhưng bây giờ hắn không có phản ứng gì cả.
Không có phản ứng nghĩa là nàng muốn làm gì thì làm?
Tống Hứa cười hí hí, bò ra khỏi tấm da sói.

Ô Mộc ngủ đông dưới hình thái bán thú nhân, Tống Hứa đỡ đầu hắn đặt lên gối, dùng xương cá đã cắt tỉa chải chuốt tóc hắn.
Cây lược bằng xương cá này là lần trước Ô Mộc bắt một con cá to dưới hồ cho nàng dùng thay lược gỗ thô ráp.
Tóc được chải mượt rồi thì vén gọn gàng sang một bên, hai tay thì giao nhau đặt lên bụng.

Tống Hứa ngắm nghía lại lần nữa, nhặt cục than đen bình thường nàng hay dùng để vẽ linh tinh chà lên lông mày Ô Mộc, vẽ cho hắn hai cái chân mày rậm đen thui thùi lùi.
"Ha ha ha ha ha!"
Tống Hứa cười đã rồi chạy đến ngăn tủ cất đồ ăn tìm một loại trái cây sau khi lột vỏ sẽ tràn ra nước màu đỏ.

Nàng lột một nửa vỏ, cẩn thận nhỏ phần nước kia ngoài môi Ô Mộc, nhìn như hắn đang ứa máu.

Truyện Hot
Cái miệng ứa máu kia tản mát ra mùi trái cây ngọt ngào, Tống Hứa vừa nhìn hắn vừa gặm nửa trái còn lại, làm môi mình cũng đỏ chót theo.

Trên má Ô Mộc rất nhanh lại có thêm hai rặng mây đỏ, mi tâm thêm một nốt ruồi son.
Làm khùng làm điên một trận mà rắn bự vẫn không có phản ứng gì, Tống Hứa bắt đầu thấy vô nghĩa, lúc này mới ngáp một cái rồi yên lặng đắp da sói đi ngủ.

Nằm trong ngực Ô Mộc, cái đuôi của cục bông nhỏ vừa vặn vắt lên cổ hắn, thỉnh thoảng vuốt ve mặt hắn trong vô thức.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Mùa đông thật buồn tẻ, rắn bự ngủ mãi, đến việc ra ngoài chơi Tống Hứa cũng không có hứng thú.

Trước kia nàng chơi một mình vẫn vui vẻ, vậy mà giờ bên cạnh thiếu đi một con rắn lại thấy không quen.
Đầu mùa đông rừng rậm rất yên tĩnh.

So với mùa thu đủ các loài bận rộn ngược xuôi, mùa đông lạnh tanh như phòng học trong kỳ nghỉ vậy.


Tống Hứa mang đôi giày giản dị làm từ lông thỏ, cố ý giẫm lên lá rụng trên mặt đất, bốn phía cũng chỉ có tiếng của lá cây bị nàng giẫm lên.
Hoa cỏ tươi non vươn tay là có thể hái giờ cũng không còn nữa, ngược lại trên mặt đất có rất nhiều hạt giống còn lưu lại từ mùa thu.

Đây là lương thực để các loài động vật nhỏ lót dạ khi kiếm ăn vào mùa đông.
Nhặt một hạt trái cây xám đen trên mặt đất ném rơi chiếc lá cuối cùng còn dính trên cây, lại dùng nhánh cây tiện tay bẻ được đánh lên thân cây bên cạnh...
Dòng suối nho nhỏ khô cạn, tảng đá dưới đáy nước nhìn muôn màu muôn vẻ nay đầy bụi bẩn không đáng chú ý.

Tống Hứa cũng mất đi hứng thú nhặt đá chơi.
Nàng chán chường ngồi xổm trên mặt đất nhìn con côn trùng nhỏ bò lên lá cây, rồi lại từ đó bò lên một lá khác, rồi leo lên một nhánh cây khô.

Tống Hứa như chứng kiến một cuộc hành trình vất vả đầy khiêu chiến, tán dương:
"Ngươi thành công rồi, bò thật xa!"
Côn trùng nhỏ sợ hãi lập tức vỗ cánh bay đi.
Tống Hứa:
"… đã biết bay rồi thì vừa nãy còn bò làm cái gì?"
Chắc là do quá nhàm chán, như nàng vậy.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Dạo một vòng trong khu rừng hoang vắng, Tống Hứa phát hiện một con chuột đang bận rộn vận chuyển hạt giống.

Nó có hai lỗ tai to, chiếc đuôi ngắn ngủn, cũng có thể không phải là chuột.
Nhưng chủng loại động vật mà Tống Hứa biết không nhiều lắm.

Cứ lông màu xám đen, có đuôi, kêu chít chít thì nàng gọi chung là chuột.


Đầu có sừng dài thì gọi là trâu.

Lỗ tai dài, nhảy nhót thì đều là thỏ.

Trên lưng có hoa văn, bốn móng nàng sẽ gọi là hưu, tùy theo tâm trạng.
Chắc là mùa thu con chuột này lười biếng, nên mùa đông tới mấy con chuột khác đều đã trữ đầy lương thực đi tránh rét mà nó còn ở đây bận rộn.
Tống Hứa chán quá nên tới giúp động vật nhỏ không quen không biết này nhặt rất nhiều trái cây, chất trước cửa hang nó như cái núi, lại nhét mấy trái vào hang của nó.
"Cho ngươi đó, không cần cảm ơn."
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Nàng đã ở ngoài lượn mấy vòng, động vật hơi lớn một chút cũng không thấy chứ nói chi là mối nguy hiểm lúc trước Ô Mộc nói.

Gì mà thú nhân bộ lạc mãnh thú, rồi thú nguyên thủy các kiểu, một cái bóng cũng không thấy.
Quay về hang đá, Tống Hứa nâng đuôi rắn của Ô Mộc lên, quấn một vòng lên người mình rồi ngã xuống nằm bên cạnh hắn:
"Ta chán quá đi, khè khè!"
Rắn bự ngủ bao nhiêu ngày thì Tống Hứa than chán bấy nhiêu ngày.

Cuối cùng nàng để mắt tới mấy cái cây Ô Mộc chất đống ngoài hang đá, leo lên leo xuống bẻ vài nhánh cây về, bày trong hang đá, gọt gọt thân cây, gọt ra một đống gỗ vụn lớn, ít nhất cũng có thể giết thời gian mấy ngày..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi