Ở VIỄN CỔ NUÔI ĐẠI XÀ


Bãi cỏ mà Ô Mộc và Tống Hứa đi qua xác thật là thuộc lãnh địa của một bộ lạc.

Trong tộc chủ yếu là thú nhân mã, còn có một vài thú nhân ngưu và hươu.

Bọn họ có tập tính ăn cỏ, rất ít ăn thịt, phần lớn tính tình ôn hòa, bên trong tộc ước chừng có vài trăm người chung sống.

Trong rừng cây táo chua có một mảnh đất dựng đầy các phòng ốc san sát nhau, chính là khu dân cư của bộ lạc này.

.

Truyện Hệ Thống
Bán thú nhân nửa người nửa ngựa Thương Cước lao vùn vụt trên đồng cỏ.

Tiếng vó ngựa vội vã làm kinh động đến tộc nhân đang biến về thú hình gặm cỏ gần đó.

Một đàn trâu ngựa hươu dê đều sôi nổi ngẩng đầu lên nhìn quanh.

"Sao thế? Chạy vội vã như vậy làm gì?"
"Chắc là Thương Cước nhà Hoàng Táo đó.

Mấy ngày nay hắn ra ngoài không về.

Sáng nay ta còn thấy Hoàng Táo đi tìm hắn."
Thương Cước chạy về nhà.


Nhà hắn phải xây cao hơn nhà người khác nhiều, bởi vì trong nhà có một hài tử thú nhân không ra thú nhân, thú hình không ra thú hình là hắn đây.

Nên để thuận tiện cho hắn ra vào, khung cửa đều phải làm thật cao.

Hắn vừa vào nhà liền trông thấy mẫu thân đang ngồi bên lò sưởi, lập tức nói:
"Vừa rồi con thấy bên cánh rừng bụi gai nhỏ có một thú nhân sóc.

Bên cạnh nàng còn có một bán thú nhân rắn nữa, rất nguy hiểm!"
Hoàng Táo đang mài vũ khí, nghe thấy thanh âm lo lắng của nhi tử cũng không ngừng tay, trả lời rất bất đắc dĩ:
"Ta đã phát hiện từ sáng, còn dẫn mấy tộc nhân tới xem thử.

Hẳn là bọn họ đi về hướng núi Đại Ám bên kia, không tới bộ lạc chúng ta.

Ta còn định nói với ngươi để mấy ngày sắp tới ngươi đừng qua cánh rừng gai bên đó, nguy hiểm, nhưng tìm mãi không thấy ngươi đâu."
Thương Cước co chân ngồi quỳ xuống, lắc lắc lỗ tai, hơi chột dạ cầm mũi tên xương trong tay mẫu thân lên góp hết sức mài giũa:
"Mấy hôm nay con đều ngủ bên cánh rừng gai đó."
Bộ lạc của hắn không bài xích xua đuổi bán thú nhân như những bộ lạc khác.

Bởi vì không hiểu vì sao, mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện bán thú nhân, có lúc đến tận mấy người.

Khi những bán thú nhân này hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành dã thú, họ sẽ quên đi thân nhân của mình, gia nhập bầy ngựa hoang hoặc bỏ đi một mình, không hề thương tổn đến tộc nhân, cũng không cần tộc nhân xua đuổi.

Thái độ của tộc nhân đối với bán thú nhân vẫn tốt.

Nhưng trong bộ lạc chỉ có hai bán thú nhân, Thương Cước luôn thấy mình không thích hợp với nơi này.

Thay vì đối mặt với đủ kiểu ánh mắt từ người trong bộ lạc, hắn càng thích một mình du đãng bên ngoài lãnh địa, thường xuyên đi mấy ngày liền không về nhà.

Thấy có nguy hiểm hắn lập tức quay về thông báo với mẫu thân để cảnh báo tới toàn bộ tộc nhân.

Bây giờ nghe mẫu thân nói như vậy hắn đã an tâm, nhưng vẫn không rời đi mà ở lại đây trông coi.

Bọn họ là thú nhân tính tình hiền hòa thích ăn cỏ, nhưng không có nghĩa là họ yếu ớt.

Ngược lại, bộ tộc của hắn là bộ lạc lớn nhất ở đây, tộc nhân đoàn kết.

Đến cả lang tộc ở sát bên cũng không dám tùy tiện vượt biên giới quấy rối.

Bọn họ không chủ động xung đột với thú nhân khác, cũng không sợ có kẻ đến công kích.

Tống Hứa vẫn ôm lòng hiếu kỳ với bán thú nhân mã kia.


Nàng tiếp tục chạy đến cánh rừng nơi gặp được hắn.

Lúc trước không nhìn kỹ, giờ nàng mới phát hiện ở đó mọc đầy cây táo chua, cây hạch đào, còn có một cây hình như là mận bắc.

Có một cây mận bắc thấp bé nở được chút hoa.

Hoa trắng nho nhỏ mọc thành một chùm.

Vẫn là nhờ mò ra một quả mận bắc còn từ năm ngoái Tống Hứa mới xác nhận được đây là cây mận bắc.

Nhìn những bông hoa nhỏ này, Tống Hứa nhớ tới vị của hồ lô ngào đường, chua chua ngọt ngọt, nàng lập tức trào nước miếng.

Nàng còn phát hiện trong cánh rừng này có một căn phòng nhỏ.

Rất nhỏ, ước chừng vài mét vuông, chỉ dùng nhánh cây cột xung quanh chạc cây để cố định khung dàn, phía trên lợp lá khô, còn tỉ mỉ trát bùn vào mấy khe hở của đầu gỗ.

Căn phòng nhỏ không có cánh cửa, khung cửa cao lớn.

Tống Hứa thò đầu vào cạnh cửa xem, thấy trên mặt đất có cỏ khô thật dày còn mới, cọng cỏ còn hơi xanh, bên cạnh có nồi đá, các công cụ nhỏ thô sơ, các loại đồ chơi.

Xem ra có người thường xuyên tới đây ở, phỏng chừng chính là bán thú nhân mã bị bọn họ dọa sợ kia.

Tống Hứa nhìn một vòng, không đi vào mà lặng lẽ chạy về chỗ Ô Mộc, nói cho hắn nghe phát hiện mới của mình.

Ô Mộc nằm trên mặt đất, nghe xong thì ngồi dậy nhìn về hướng bãi cỏ và ngọn núi xa xa: "Nên tiếp tục, đi."
Tống Hứa cười đè hắn xuống:
"Ta còn muốn chơi tiếp, ngươi ở lại nghỉ ngơi hai ngày đi."
Từ khi ra khỏi lãnh địa lang tộc, Ô Mộc luôn giữ huh thái bán thú nhân, trông hắn có vẻ mệt mỏi và buồn ngủ.


Khi Tống Hứa đi khắp nơi quan sát hoàn cảnh, hắn không đuổi theo nổi, chỉ nằm trên đống cỏ nghỉ ngơi.

Tống Hứa thấy hắn như vậy, muốn cho hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Nhưng Ô Mộc nghe vậy, đôi mắt hiện lên ưu sầu nhàn nhạt:
"Ta muốn, đưa ngươi, đi, càng xa."
Hai người mới đi chưa được bao lâu, cũng chưa ngắm được nhiều cảnh sắc.

So với du lịch vòng quanh thế giới mà Tống Hứa hay nhắc tới còn kém nhiều lắm.

Sa mạc, núi tuyết mà nàng nói đều chưa nhìn thấy, hắn sợ mình không đủ thời gian.

Tống Hứa cự tuyệt:
"Ta không, ta cứ muốn ở lại đây.

Chờ tinh thần ngươi tốt lên chúng ta lại đi tiếp."
Nói xong nàng lại chạy loạn khắp nơi, dáng vẻ không buồn không lo.

Ô Mộc chỉ đành nằm xuống nghỉ ngơi lần nữa.

Lúc hắn ngủ say, Tống Hứa hái một bó hoa lớn về, bình tĩnh nhìn hắn một lát rồi ngắt bỏ cành hoa, thả từng đóa hoa tươi rơi đầy lên đầu Ô Mộc.

Ngày xuân thật đep, gió mát như vậy, hoa thơm như vậy, dù là rắn bự đang ngủ, bất động không nói lời nào, cũng không hề làm người ta cảm thấy cô độc như mùa đông..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi