Ở VIỄN CỔ NUÔI ĐẠI XÀ


Sau đó rất nhanh, một con hươu trong bầy đã trở thành bữa sáng của đại xà.

Loài rắn thạo việc ẩn núp.

Dù Ô Mộc có là một con rắn khổng lồ thì hắn vẫn có thể vô tư trườn trong bụi cỏ mà không phát ra âm thanh, sau đó… một kích tất sát.

Lúc Ô Mộc ngậm con hươu trong miệng, Tống Hứa mới phát hiện hắn không còn nằm trên nhành cây sau lưng mình nữa, hắn hành động lặng yên và nhanh chóng như vậy đấy.

Tần suất ăn uống của Ô Mộc bây giờ tăng lên một chút.

Dù sao ngày nào cũng cần vận động, năng lượng tiêu hao tương đối nhiều.

Phần lớn thời gian trong lộ trình đều buồn tẻ, sinh hoạt của hai người lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.

Trong một khu vực, đại đa số đồ vật đều là những thứ đã hình thành là không thay đổi, có một vài thứ mới mẻ hay ho thì cần phải đi tìm mới thấy được.

"Mẹ! Con phát hiện được một thứ thú vị!" Một chú voi nhỏ chạy tới, vươn vòi lên phát ra tiếng kêu.

Đại xà và sóc nhỏ trở thành món đồ thú vị được người ta phát hiện.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Ô Mộc và Tống Hứa bỏ nhà ra đi.

Đất đai mà hai người đi qua không còn là một mảnh xanh mơn mởn nữa, đôi lúc sẽ lộ ra màu đất và đá nham thạch.


Phần đất đai trần trụi không có thảm thực vật bao trùm dần khuếch tán, những nguồn nước cỡ nhỏ như dòng suối, khe rãnh đều cạn dần rồi biến mất.

Nhìn về hướng mà hai người đi tới, chỉ còn lại một con sông lớn.

Lần nữa trông thấy tung tích thú nhân, Tống Hứa vẫn rất cao hứng.

Sinh hoạt gần bờ sông này là một ít thú nhân có hình thể tương đối lớn, có tê giác, rùa, cá sấu,… bộ lạc này trộn lẫn đủ loài thú nhân.
Thông thường có ba phương thức để các thú nhân tụ tập thành bộ lạc.

Một là quần thể đồng loại sinh sống cùng một chỗ hình thành bộ lạc.

Hai là thức ăn giống nhau, như thú ăn thịt sống cùng thú ăn thịt, thú ăn cỏ sống cùng thú ăn cỏ.

Cuối cùng là tụ tập lộn xộn, hình thể lớn nhỏ bất đồng, chủng loại thức ăn cũng khác, chỉ vì mọi người ở gần nhau nên hình thành một cái bộ lạc.

Ở đây đương nhiên là kiểu cuối cùng, xung quanh lưu lại mùi của các thú nhân trộn lẫn vào nhau.

Đoạn đường này Ô Mộc và Tống Hứa đã gặp nhiều thú nhân thấy hai người là né xa ba thước.

Đột nhiên gặp một thú nhân hoàn toàn không sợ rắn bự mà còn dám tới gần xem, không khỏi lạ kỳ.

Suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được.

Thú nhân đứng trước mặt đây là đầu tiên phát hiện ra bọn họ, tuy nói là voi nhỏ nhưng hình thể không nhỏ chút nào.

Là kiểu mà rắn bự dám nuốt thì sẽ no bể bụng luôn.

Dù biến thành người thì tiểu gia hỏa này cũng phải là một thanh niên cao một mét chín.

Thú nhân vị thành niên chưa đủ khả năng để hoàn toàn khống chế hình thái của bản thân.

Hai cái lỗ tai trông như quạt mo kia rất thu hút sự chú ý.

Voi con có tiếng là tò mò ham chơi, lại thêm ở đây ít khi xuất hiện thiên địch, nó không có cảnh giác gì với người xa lạ.

Sự ngây thơ này của voi con không giống sự ngây thơ hồn nhiên của Thanh Táo cho lắm.

Vì bản thân voi con da dày thịt béo, vốn không cần sợ, lại thêm sau lưng có phụ huynh lợi hại bảo kê, càng không sợ bất cứ thứ gì.

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tống Hứa và voi nhỏ lảm nhảm với nhau một hồi mới có thú nhân trưởng thành trong bộ lạc tới tìm.

Thú nhân tới cũng là mấy vị trong tộc voi, làm chủ bầy voi đều là giống cái.


Thú nhân voi giống cái lớn tuổi cao gần ba mét, vai thô eo tròn, tràn ngập lực lượng, khi biến thành hình thái thú nhân thì nhìn làn da cũng có cảm giác như da thuộc.

Nhìn bà dì cao như tòa núi này, Tống Hứa hơi sợ nên tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Cùng với các thú nhân voi còn có một thú nhân tê giác đến xem náo nhiệt.

"Bán thú nhân này chắc là sắp biến thành dã thú rồi.

Sao lại chạy tới đây, xung quanh đây không có thú nhân rắn, cũng ít khi thấy rắn." Thú nhân tê giác nói.

Tống Hứa không có ý kiến gì với câu sắp biến thành dã thú, chỉ nói:
"Bọn ta đi ngang qua nơi này, muốn tới một chỗ xa hơn.

Không phải đi tìm thú nhân rắn, cũng không tìm bầy rắn hoang dã."
"Đi chỗ xa hơn? Đường xa không dễ đi đâu!"
"Không sao cả, không dễ đi thì bọn ta đi đường vòng." Tống Hứa thấy thái độ của các nàng cũng thân thiện nên nhẹ nhàng trả lời.

"Các ngươi đi chỗ xa như vậy làm gì? Ta chưa từng đi đâu xa cả." Voi con chen vào, bị một đám thú nhân trưởng thành ngươi một cước ta một cước đẩy ra đằng sau.

"Ngươi là thú nhân gì? Ta còn chưa từng gặp thú nhân nào chủng loại như ngươi." Có người hiếu kỳ nghiên cứu Tống Hứa, còn vươn tay sờ sờ lông trên người nàng.

Tống Hứa đè cái miệng rộng đang chực há ra của đại xà lại, trả lời:
"Ta là thú nhân sóc."
Ở đây quả thật không thấy sóc, phỏng chừng cũng không thích hợp cho loài sóc sinh tồn.

Thú nhân voi lớn tuổi nhất ngăn cản những người khác tò mò muốn sờ thú nhân sóc, nói:
"Các ngươi muốn ở đây nghỉ ngơi một chút là có thể, nhưng không được thương tổn đến tộc nhân của bọn ta, cũng không cho tới gần bộ lạc của bọn ta."
Sau đó một nhóm thú nhân ầm ầm kéo nhau đi, đợt thú nhân thứ hai lại tới vây xem, vẫn là do thú nhân voi dẫn đầu.

Xem ra tộc voi đặc biệt có tính hiếu kỳ.


Dù họ không nói thì Tống Hứa cũng sẽ không tới gần bộ lạc.

Nàng còn lo lắng rắn bự sẽ bị những thú nhân có hình thể khổng lồ này giẫm lên đây nè.

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Hai người dừng lại ở thượng du sông.

"Ban đêm chúng ta sẽ nghỉ ngơi bên cạnh tảng đá kia." Tống Hứa quyết định.

"Hay là đổi chỗ khác đi.

Ta sắp phải rời khỏi đây rồi." Một thanh âm nói.

Tống Hứa nhìn chằm chằm vào cái miệng không hề nhúc nhích của Ô Mộc, đột nhiên phản ứng lại:
"Ai đang nói chuyện?"
Nàng sợ hãi quay đầu, thấy tảng đá mình lựa chọn đột nhiên biến thành người sống, hòn đá to như mai rùa biến thành y phục như áo giáp mặc trên người.

Một người khổng lồ cao hơn hai mét đứng trước mặt nàng.

Đây là một thú nhân rùa.

Nhìn bọn họ một cái, thú nhân rùa chậm rãi muốn rời đi, đột nhiên lại quay đầu nhìn dây chuyền răng nanh trên cổ Tống Hứa, mặt lộ vẻ hoài niệm:
"Khá quen, dây chuyền này hình như là của một thú nhân tộc hổ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi