Ô VUÔNG THỦY TINH

Về sau Vương Lệ Vận cũng đi tìm thầy khác để giải đáp, nhưng phần lớn đều nói một câu không rõ ràng là, lương duyên.

Nhiều năm trôi qua, anh đã buông bỏ chuyện này của nhà họ Dương từ lâu, nhưng thầy tướng nói thế này lại khiến Dương Kế Trầm thấy hứng thú.

Anh chống khuỷu tay lên bàn, rồi không nhanh không chậm hỏi: “Sẽ thế nào?”

Thầy tướng mỉm cười nói: “Không phải gấp, chẳng mấy chốc sẽ gặp thôi. Nếu kiếp trước khắc sâu một việc, lúc chuyển thế sẽ lưu lại chút ấn ký.”

Thầy tướng vỗ vỗ vào bả vai trái của mình: “Cậu gặp rồi khắc hiểu.”

“Thầy nói rõ hơn được không?”

Thầy tướng nghĩ kĩ một lát rồi cười khẽ: “Là số thì không tránh được, cũng không cần dụng công đi tìm, mọi thứ đều được sắp xếp đâu vào đó. Cô gái kia…”

“Cô gái kia thế nào?”

“Cậu thanh niên, đó là phúc phận của cậu.”

Dương Kế Trầm cười một tiếng rồi cũng không hỏi nhiều, mà định rời đi với hội Chu Thụ.

Việc này nói thế nào cũng hơi mơ hồ, những người sinh trong thời khoa học kỹ thuật phát triển như hiện tại đều bán tín bán nghi. Huống hồ bây giờ thầy tướng lừa đảo rất nhiều, không có mấy người thực sự có năng lực.

Dường như thầy tướng cũng tỏ vẻ thần bí, thế là người đó lại gọi Dương Kế Trầm rồi chỉ lên bầu trời: “Mối di hận sinh ra trong trời Đông giá rét, duyên phận sẽ tiếp nối vào trời Đông giá rét, là đoạn duyên phận rất đặc biệt.”

Dương Kế Trầm thấy ông ấy cầm chừng thì đã hiểu, anh cười nhẹ rồi ném 1000 tệ lên bàn: “Có gì thầy cứ nói thẳng.”

Thầy tướng cũng là một nghề, cũng dựa vào năng lực này để kiếm cơm. Thầy tướng nhận được tiền rồi thì tự nhiên cũng nói rõ ràng.

Thầy ra hiệu cho những người khác rời đi, rồi gõ ngón tay trên mặt bàn, sau ba lần mới nói: “Vai trái của cô gái đó có một vết bớt hình bông tuyết. Nếu gặp được, nhất định không được dọa người ta chạy mất.”

Dương Kế Trầm nhíu mày: “Thầy không sợ tiết lộ thiên cơ đắc tội với Phật Tổ à?”

Thầy tướng lắc đầu: “Biển người mênh mông, gặp được nhau là duyên phận, được biết cũng là duyên phận. Giống như việc cậu tới đây hôm nay cũng là duyên phận, càng là ý trời đã định.”

Truy hỏi về ngọn nguồn việc này cũng không có ý nghĩa nên Dương Kế Trầm không hỏi nữa, thầy tướng cũng dừng lại.

Mãi tới đêm đó tình cờ trông thấy Giang Nhiễm thay quần áo trước cửa sổ, thì có lẽ đúng là duyên phận thật, cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã gặp được.

Ngày từ chùa trở về, thật ra Dương Kế Trầm đã mau chóng ném chuyện này ra sau đầu. Đi qua mấy thành phố và thi đấu căng thẳng, anh vốn cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện yêu yêu đương đương này.

Nhưng lúc trông thấy vết bớt sau vai trái của Giang Nhiễm, sống lưng anh mới chợt lạnh, sau đó lại thấy như bị số phận dẫn dắt, rồi không khỏi bắt đầu đánh giá cô bé này.

Cô rất gầy, trông có vẻ không lớn lắm, nói khó nghe một chút thì dường như còn chưa trổ mã hết, vẫn còn là một cô nhóc.

Lúc ấy anh càng thấy buồn cười, lương duyên của anh là vị thành niên?

Ai ngờ ngày hôm sau gặp lại rồi quan sát tỉ mỉ, anh mới phát hiện mặt mũi cô bé này nhỏ nhắn tươi sáng, các nét trên mặt đâu ra đấy, dù vẻ ngoài còn hơi non nớt.

Về sau cô lấy điện thoại ghi âm lại khiến Dương Kế Trầm ngạc nhiên không thôi. Một cô bé dịu dàng ngoan ngoãn như thế cũng có mặt dũng cảm, càng là đủ thông minh.

Dường như cũng có chút thú vị.

*

Giang Nhiễm khó ngủ một đêm, trăn đi trở lại mà trong đầu vẫn là câu nói kia. Đến lúc thật sự không ngủ được nữa, cô bực bội đá chăn ra rồi ngồi làm bài tập, đến 5 giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngủ chưa được ba tiếng, Giang Mi đã gọi cô dậy ăn sáng. Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, Giang Nhiễm chợt nhớ đến đường ống nước hỏng, nên ăn bừa mấy miếng rồi chạy lên trên trấn tìm người.

Lúc đi qua nhà anh lại không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, xe mô-tô vẫn còn đỗ an tĩnh trong đó.

Khi cô về thì mô-tô đã không còn ở đó, có lẽ là đã ra cửa rồi.

Đến chiều thật sự không chịu nổi nữa nên Giang Nhiễm chui vào chăn ngủ mất, tới khi tỉnh lại thì mặt trời đã lặn về Tây.

Cô ăn cơm xong rồi lại chờ đợi trong thấp thỏm. Cô không biết anh sẽ đến lúc nào, lại hơi hối hận vì mềm lòng trong chốc lát mà đồng ý chuyện xui xẻo này.

Ngươi kia vốn là lưu manh vô lại, nam sinh mới quen bình thường đâu có nhắc đến vợ vợ gì đó. Giang Nhiễm không ngốc, vẫn nghe hiểu câu kia là có ý gì, rõ ràng là đang chòng ghẹo cô.

Giang Nhiễm ngồi trước bàn sách, cô dùng tay trái đỡ mặt, rồi cầm bút chọc chọc vào gấu bông nhỏ bày ở trên như trút giận.

“Lưu manh…”

Chọc được mấy lần, Giang Nhiễm lấy điện thoại ra rồi lên mạng tìm tên anh. Cô chỉ đánh chữ “Dương” rồi bên dưới đã nhảy ra những từ có liên quan, tên của anh đứng ở vị trí thứ năm.

Dương Kế Trầm.

Bây giờ Giang Nhiễm mới biết tên anh là mấy chữ này. Lúc nói trước kia, cô và Quý Vân Tiên cũng không chú ý đến việc này.

Anh có hồ sơ giới thiệu trên Baike Baidu (1), mà đã được giới thiệu lớn nhỏ ở đây thì đều là nhân vật có tiếng. Giang Nhiễm hơi bội phục nhưng cũng thấy hoảng hốt khi người thế này lại ở ngay gần mình.

(1) Baike Baidu: là một bách khoa toàn thư dựa trên web, hợp tác, dựa trên web được sở hữu và sản xuất bởi công cụ tìm kiếm Trung Quốc.

Dương Kế Trầm, tay đua mô-tô nổi tiếng, sinh ra tại huyện Đán Minh, Bắc Thành, tự lập đội xe. Năm 2002 đã lần đầu tiên tham dự CRRC (2), và đoạt được giải quán quân hàng năm…

(2) CRRC: Giải đua mô-tô đường trường Trung Quốc.

Giang Nhiễm ấn mở từ đầu rồi kéo xuống dưới xem, sau đó nhìn ngày sinh của anh rồi tính toán một chút, năm nay anh mới 24 tuổi.

Cô không hiểu lắm về tuổi nghề của đua mô-tô, nhưng 24 tuổi, Giang Nhiễm thấy có thành tựu như thế đã là rất không tầm thường rồi.

Nhìn xuống chút nữa đều là những chiến tích thi đấu của anh, mà giải quán quân và á quân là nhiều. Cuối cùng còn có cột bình luận của giới truyền thông, họ gọi anh là tay đua mô-tô có thực lực nhất của Trung Quốc có thể tiến vào giải MotoGP (3).

(3) MotoGP: là giải thể thao tốc độ số một thế giới về mảng đua moto được tổ chức ở các trường đua đường nhựa. Các cuộc đua xe moto riêng lẻ đã được tổ chức từ đầu thế kỷ 20 và những cuộc đua lớn nhất trong số đó được gọi là các Grand Prix. Tổ chức được thành lập để điều hành các giải đua xe moto quốc tế là Liên đoàn đua xe moto quốc tế, viết tắt là FIM trong năm 1949 đã thống nhất các quy định và tổ chức giải đua MotoGP vòng quanh thế giới đầu tiên, tên chính thức tiếng Anh là FIM Road Racing World Championship Grand Prix. Nó chính là giải đua xe vô địch thế giới lâu đời nhất thế giới. Trước đây MotoGP là tên gọi chung của 3 thể thức đua là 500cc, 250cc và 125cc. Từ năm 2002 tên gọi MotoGP được thay cho thể thức 500cc. Hiện tại, giải đua MotoGP bao gồm 3 thể thức là MotoGP, Moto2 (thay thế thể thức 250cc) và Moto3 (thay thế thể thức 125cc).

Giang Nhiễm lại kéo lên đầu trang, Baidu dùng bìa là ảnh HD chụp anh đội mũ bảo hiểm cưỡi mô-tô tại khúc cua gấp trên đường đua. Anh mặc quần áo thi đấu màu trắng đỏ, còn mô-tô thì hình như không phải chiếc ở trong sân kia, bởi chiếc ở trong sân trông cao cấp hơn một chút.

Bức ảnh này không có mặt, không thể hiện được biểu cảm khuôn mặt, mà chỉ chụp được vẻn vẹn một góc. Thế nhưng có số ít người trời sinh có khí chất, mà anh lại là một trong số đó. Dáng người phóng khoáng quyết liệt, tản ra khí khái hào sảng lại tự tin.

Trong đầu Giang Nhiễm chợt hiện lên vẻ lưu manh vô lại và đôi mắt thâm thúy kia. Cô cắn môi rồi thoát khỏi Baidu.

Giang Nhiễm khóa màn hình điện thoại di động, rồi lấy bài thi Toán ra mà vùi đầu vào đó.

Nhưng trong lòng cô luôn có một nhân vật nhỏ bé nói mau mở cửa sổ ra nhìn thử một chút, mau nhìn thử xem, nhỡ anh muốn qua đây thì sao?

Giang Nhiễm viết được nửa bài thi thì bị phân tâm, đầu cô cứ không chuyên tâm rồi dần đứng ngồi không yên.

Haiz…

Giang Nhiễm bị nhân vật nhỏ trong lòng khống chế nên đặt bút xuống và đi đến bên cửa sổ. Cô vén lên một góc rồi lén lút nhìn quanh như kẻ trộm.

Cả căn nhà anh đều tối om, không có chút bóng người.

Có lẽ là không ở nhà rồi.

Ánh trăng mông lung, từng đợt sương mù phiêu đãng tản ra hơi thở lành lạnh. Khí lạnh luồn vào từ khe hẹp của cửa sổ cũ kĩ, sự nóng nảy trong Giang Nhiễm cũng dần bị san bằng. Cô cúi đầu mà trở lại bàn sách, rồi càng không tập trung hơn trước, như thể có thứ gì đó trong lòng đang rơi xuống từng chút một.

Hai ba ngày sau, Giang Nhiễm vẫn không đợi được anh, cũng chưa từng thấy anh.

Cô nghĩ có lẽ anh chỉ tiện miệng nói một chút, có lẽ là lời bâng quơ mà thôi. Không đến thì không đến đi vậy, dù sao vết thương cũng ở trên người anh, cô càng không phải chờ đợi mỗi lúc tối trời rồi căng thẳng thêm nữa.

Có đôi lúc thật sự rất kì lạ, càng chuẩn bị kĩ thì càng chẳng ngờ đến. Đến lúc định đi làm chuyện cần làm rồi, thì việc không ngờ kia lại chạy đến, rồi giương nanh múa vuốt như con quái thú nhỏ mà giảo hoạt nói “tôi lại đến rồi đây, tôi muốn cho cô bất ổn đấy”.

Không lâu sau đó là thi học kỳ, mấy môn liền đều có bài tập, thời gian một ngày gần như là không đủ dùng. Người có thành tích học tập tốt đến đâu thì cũng có bài không làm được, cũng có lần làm sai và quên công thức.

Tới lớp 12, có đi vệ sinh cũng phải vội vội vàng vàng. Giờ nghỉ giữa tiết 10 phút có thể giải một đề thì giải một đề. Mà dường như giờ nghỉ giữa trưa nào Giang Nhiễm cũng vừa gặm bánh bao nhân thịt vừa giải đề, và đa phần các bạn trong lớp cũng vậy.

Môn học nhẹ nhõm và tự do duy nhất của lớp 12 là thể dục. Dù tiết này thường bị thầy cô giáo các môn chính xin để kiểm tra và thi trắc nghiệm, nhưng thỉnh thoảng vẫn may mắn có một tiết.

Tiết cuối cùng của chiều thứ Tư là tiết thể dục. Nếu thầy cô không xin tiết thì trong 10 phút cuối cùng, mọi người sẽ sắp xếp cặp sách rồi đến sân tập chờ tan học. Giáo viên thể dục cũng không quan tâm họ có đến lớp hay không mà chỉ điểm danh rồi cho tan. Mấy nữ sinh hay viết bài ở phòng học hoặc nói chuyện phiếm, nam sinh thì thường đi chơi bóng rổ hoặc bóng đá.

Giang Nhiễm điểm danh xong thì về phòng học, định bụng làm trước nửa đề thi tiếng Anh của tối nay, còn Quý Vân Tiên lại ngồi bên cạnh nhắn tin.

Quý Vân Tiên bên cạnh cứ ngồi cười tủm tỉm, Giang Nhiễm nhìn thử thì thấy mặt cô ấy ửng đỏ, khi cười trong mắt còn có ánh sáng lấp lánh.

Yêu đương đúng là chuyện kì diệu, nó có thể khiến mặt mày người ta rạng rỡ hẳn lên. Giang Nhiễm thấy Quý Vân Tiên bên cạnh xinh đẹp lên rất nhiều, chỉ là bình thường Quý Vân Tiên không thích đọc sách, bây giờ tâm tư càng không đặt vào việc học.

Vốn liếng của Quý Vân Tiên khá ổn, ở đây cũng có thể coi như nhà giàu nhỏ, về sau sẽ không cần sầu lo gì. Nhưng thế giới này vốn hay thay đổi, lời người xưa từng nói rất đúng: Học tập là lối thoát duy nhất của người nghèo.

Giang Nhiễm nghiêng đầu: “Vân Tiên.”

“Ừ? Sao thế?”

“Mày đừng chỉ tập trung yêu đương, thi cuối kì lần này coi như thi thử để chuẩn bị cho việc chọn nguyện vọng đấy.”

Quý Vân Tiên cười lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu: “Tao biết rồi.”

ZZZ —— điện thoại rung lên, Quý Vân Tiên lại vội vàng cúi đầu xem tin nhắn, sau đó kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Giang Nhiễm: “Sao thế? Sao mày lại cười thành như thế rồi?”

Quý Vân Tiên vui vẻ vô cùng: “Gia Khải nói anh ấy đang ở trường, mấy ngày rồi tao không gặp được anh ấy. Gần đây anh ấy bận luyện tập nên không có thời gian nói chuyện hay gặp tao.”

Giang Nhiễm lại nghĩ đến Dương Kế Trầm, thì ra là đang luyện tập, khó trách vẫn luôn không thấy người đâu.

Quý Vân Tiên thu thọn cặp sách gọn gàng: “Tiểu Nhiễm, đi thôi đi thôi, chúng ta ra sân tập.”

“Hả? Ra sân tập làm gì?”

“Bọn họ đang chơi bóng rổ, nhanh lên nào! Tao muốn xem Gia Khải chơi bóng rổ, cổ vũ anh ấy nữa!”

Cặp sách của Giang Nhiễm còn chưa kéo hết khóa thì đã bị Quý Vân Tiên lôi ra ngoài nhanh như gió.

Giang Nhiễm nghĩ nếu Trương Gia Khải đứng ở vạch 800 mét cuối cùng, có lẽ Quý Vân Tiên sẽ không năm nào cũng thi trượt nữa.

Hết chương 15.

Lời của tác giả:

Năm tôi 17 tuổi, bà ngoại đưa mẹ tôi đi xem bói.

Thầy bói nói nửa đời trước của bà khá kham khổ, mẹ chồng nàng dâu bất hòa, chị em dâu không hòa thuận.

Sau đó cũng là như vậy thật, dù bà có đối xử với mẹ chồng tốt thế nào, mẹ chồng vẫn luôn không thích bà, vợ chồng bác cả cũng đoạn tuyệt quan hệ với nhà tôi.

Thầy bói còn nói mẹ tôi gặp một ải vào năm 80 tuổi, vượt qua được thì sẽ sống lâu trăm tuổi. Thầy bói còn nói bà ngoại tôi không sống qua tuổi 60, rồi tới 60 tuổi bà cũng đi thật.

Thế nên trước kia tôi không lo lắng chút nào, luôn nghĩ bà có thể sống rất lâu. Gần đây tôi lại bắt đầu sợ hãi vì bệnh của bà, lúc đầu vốn chỉ cần phẫu thuật là xong, nhưng vì huyết áp cao nên không phẫu thuật được, bệnh này lại không thể kéo dài.

Tôi chạy tới chạy lui ở bệnh viện, mà càng chạy càng hoảng hốt.

Hi vọng lời người kia nói là thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi