Ô VUÔNG THỦY TINH

Buổi diễn cuối năm kết thúc lúc 4 giờ, những học sinh biểu diễn sẽ về muộn hơn một chút.

Đến lượt mấy người Giang Nhiễm ra sân khấu biểu diễn thì đã sắp tới cuối chương trình rồi. Quý Vân Tiên căng thẳng tới run tay, nhưng cô ấy hồi hộp không phải vì biểu diễn, mà vì người tên Kai kia nói rằng sẽ đến, còn vào khán phòng xem nữa. Vì thế Quý Vân Tiên sợ dáng múa của mình không đủ đẹp.

Trước khi lên sân khấu, Trần Hạo còn có lòng tới cổ vũ bọn họ. Trần Hạo là hot boy của lớp họ, cậu ta thích nhảy, cũng thường chạy tới phòng tập nhảy, hơn nữa sẽ có rất nhiều bạn nữ quây xung quanh xem họ nhảy Hip-hop. Cậu ta có vóc người thanh tú, khi nhảy rất có khí chất. Những bạn nữ thích cậu ta cũng không ít, mà điệu múa của các cô cũng do Trần Hạo biên đạo.

Quý Vân Tiên nhìn trang phục cô gái nông thôn trên người thì lại thấy bực, cô ấy xông ra phàn nàn với Trần Hạo: “Cậu thấy ai mặc quần áo hái hoa sen đi múa Đài Hoa Cúc bao giờ chưa? Có thể múa thành cái gì đây?”

Bài Đài Hoa Cúc của Châu Kiệt Luân và bộ phim Hoàng Kim Giáp (1) năm 2006 nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhạc phim uyển chuyển mà đau thương cũng rất phù hợp với điệu múa Trung Quốc.

(1) Hoàng Kim Giáp: (Mãn thành tận đới Hoàng Kim Giáp) là một phim võ thuật kết hợp tâm lý xã hội của đạo diễn nổi tiếng Trương Nghệ Mưu làm năm 2006, kịch bản dựa trên vở kịch Lôi Vũ của Tào Ngu, nhưng bối cảnh phim diễn ra đã bị đẩy lùi từ Thiên Tân thời cận đại về thời Hậu Đường thuộc Ngũ Đại Thập Quốc. Tuy nhiên, Hoàng Kim Giáp đã phát triển tình tiết theo hướng khác so với nguyên bản Lôi Vũ của Tào Ngu.

Trần Hạo cười vài tiếng, sau đó chuyển mắt sang nhìn Giang Nhiễm: “Trang điểm xong trông càng xinh hơn, màu son rất hợp với cậu.”

Giang Nhiễm giống Giang Mi, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, da lại trắng nên đánh son vào càng làm bật lên màu da và khuôn mặt của cô. Trang điểm biểu diễn sẽ khá đậm, vì vậy có vài cô đánh lên trông như nồi thuốc nhuộm, nhưng đến lượt Giang Nhiễm thì lại khiến cô xinh đẹp hơn, kể cả bộ quần áo này cũng thế.

Ánh mắt của Trần Hạo nóng cháy, còn Giang Nhiễm chỉ cười gật đầu, có điều nụ cười này lại rất lạnh nhạt.

Trần Hạo muốn nói chuyện với cô mấy câu nhưng Giang Nhiễm lại cố tránh đi. Cô nói muốn vào nhà vệ sinh rồi chạy đi mất. Quý Vân Tiên liếc đi liếc lại hai người này, khi thấy có điều kì lạ thì cũng đi theo.

Giang Nhiễm không vào nhà vệ sinh thật mà chỉ đứng ở bên ngoài, Quý Vân Tiên lắm miệng hỏi: “Mày với Trần Hạo thành đôi rồi à?”

“Không.”

“Thế bọn mày là thế nào? Sao mày không để ý tới cậu ta? Người ta đã theo đuổi mày hơn nửa năm rồi. Dù không nói thẳng ra, nhưng ai tinh mắt cũng nhìn ra hết.”

Giang Nhiễm tựa vào tường: “Một tuần trước tao thấy Tiết Đan thổ lộ với Trần Hạo.”

Hôm đó đến lượt Giang Nhiễm làm trực nhật xếp xe đạp và phụ trách trông coi ngay sau núi. Trời xui đất khiến thế nào mà cô lại nghe được Tiết Đan thổ lộ với Trần Hạo. Nhưng Trần Hạo không từ chối cũng không đồng ý, một cậu con trai có cách cư xử như thế đã đủ để chứng minh hết thảy rồi.

Tiết Đan là học sinh nữ lớp 10, lớp 10 và lớp 11 là học sinh nghệ thuật. Năm ngoái hai trường sát nhập nên học sinh nghệ thuật cũng chuyển tới đây. Ai cũng nghe danh học sinh nghệ thuật không ngoan, mà sự thật đúng là như thế. Nhà Tiết Đan có tiền, lại được khóa bọn họ bầu là đại tỷ. Cô ta cởi mở nhưng cũng kiêu ngạo, tóm lại là kiểu người mà Giang Nhiễm không muốn dây vào.

Quý Vân Tiên nghe xong thì cũng hiểu: “Cậu ta định bắt cá hai tay à? Hay là giữ Tiết Đan làm lốp xe dự phòng? Nếu mày từ chối thì… Đúng là không ngờ, tưởng cậu ta si tình thế nào chứ. Con trai tuổi dậy thì đúng là xốc nổi, không đáng tin cậy, chậc chậc chậc.”

“Tao cũng không rõ lắm.”

“Mày đừng buồn, sau lên đại học rồi con trai kiểu gì mà chẳng có.”

Nếu nói không rung rinh với cậu con trai như Trần Hạo thì là giả, không buồn phiền cũng là giả. Nhưng kể cũng lạ, hai thứ cảm xúc này không hề mãnh liệt chút nào. Thậm chí sau khi việc kia xảy ra, cô cũng không nghĩ tới chuyện như Quý Vân Tiên Nói, sức nặng của chuyện này vẫn còn kém xa tên biến thái tối qua. Cô luôn nghĩ cứ như thế mà qua đi, coi như một tờ giấy có chỗ phẳng chỗ cong, chỉ cần không xuyên thủng thì vuốt vuốt đi một chút là vẫn như ban đầu.

Giang Nhiễm nói: “Vẫn ổn, chỉ thấy nên giữ khoảng cách thôi.”

“Đúng đấy, giữ khoảng cách chút đi, đúng là đểu giả.”

“Giang Nhiễm, Quý Vân Tiên! Phải lên sân khấu rồi!” Bạn nữ ở cửa hông hô to.

Họ đáp lại hai tiếng, sau đó Quý Vân Tiên kéo Giang Nhiễm đi vào, vừa đi còn vừa nói thầm: “Làm thế nào bây giờ, Tiểu Nhiễm, tao run quá. Anh ấy ngồi ngay dưới sân khấu, lát nữa còn gặp trực tiếp, mày bảo liệu anh ấy có nhận ra tao không?”

Giang Nhiễm an ủi cô ấy: “Không nhận ra đâu, đừng căng thẳng. Đồ diễn và trang điểm giống nhau thế này, khoảng cách giữa sân khấu và khán phòng cũng rất xa. Chắc anh ấy không ngồi hàng ghế đầu tiên, với lại người ta cũng đã thấy mày bao giờ đâu.”

Lời an ủi này như dội gáo nước lạnh xuống vậy, Quý Vân Tiên kêu lên: “Mày nói toẹt ra thế làm gì, không để người ta kích động một tí được à?”



Màn biểu diễn tràn ngập kích động đã được hoàn thành như thế. Cả khán phòng tối đen, Quý Vân Tiên nhìn mấy lần mà vẫn không tìm được người.

Lúc Quý Vân Tiên thay quần áo thì nhận được tin nhắn: Bọn em múa không tồi, sau khi xong bọn anh chờ ở cửa ra vào nhé.

Quý Vân Tiên mau chóng cho Giang Nhiễm xem tin nhắn, Giang Nhiễm lại nhìn hai chữ “bọn anh” kia tới ngẩn người.

Giang Nhiễm: “Còn ai nữa?”

Quý Vân Tiên nghĩ nghĩ: “Đi hát chắc chắn không thể chỉ có ba người chúng ta được, tao đoán mấy người kia cũng sẽ tới. Trời ơi, nếu như thế thì tao thật sự phải đi dâng hương tạ Phật Tổ mới được.”

“Mấy người kia?”

“Trước đây có kể với mày rồi còn gì. Mấy anh ấy có một đội xe tự thành lập, tổng cộng có năm người.”

Giang Nhiễm không hứng thú với mấy chuyện này nên không nhớ được. Cô không giống Quý Vân Tiên, thích gì mà đua xe rồi bóng rổ, sở thích như con trai vậy.

Chào cảm ơn xong, Quý Vân Tiên nhanh nhẹn đổi lại quần áo của mình, rửa mặt xong lại trang điểm nhẹ thêm lần nữa. Cô ấy có gương mặt baby đáng yêu bẩm sinh, thêm tính cách hoạt bát nên đáng yêu lại hoàn đáng yêu.

Hôm nay Quý Vân Tiên mặc áo khoác dạ màu xanh nhạt, bên trong là áo len cao cổ màu trắng có ống tay kiểu đèn lồng, tóc thì búi cao lên đỉnh đầu. Đây là cách ăn mặc rất phổ biến trong hai năm gần đây do ảnh hưởng từ phim Hàn, tất cả các cô gái đều bắt chước cách ăn mặc của nữ chính.

Giang Nhiễm vẫn mặc áo khoác dày và quần bò đen như ngày thường. Quý Vân Tiên tự trang điểm xong thì vui vẻ chạy tới trang điểm cho Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm lắc đầu: “Đừng, ở nhà không có nước tẩy trang.”

“Thế thì đánh son thôi. Mày đánh son lên đẹp lắm, cả người toát lên khí chất.”

Giang Nhiễm không cản được nhiệt tình của Quý Vân Tiên, mà lớp son nhàn nhạt màu mật ong kia cũng thực sự biến cô thành người khác. Sau hai lần trang điểm hôm nay xong, Giang Nhiễm mới cảm nhận được sự thần kỳ trong đó. Bảo sao các bạn nữ trong lớp đều thích nghiên cứu son và mascara gì đó.

Trời mùa Đông tối sớm, học sinh trong thính phòng dần rời khỏi cửa chính. Cửa chính của hội trường biểu diễn rất đông học sinh, mà tất cả đều mặc đồng phục màu đen. Nhưng dù người nhốn nháo là thế, Quý Vân Tiên lại tìm được bọn họ ngay.

Có mấy người đang đứng phía bên trái cây ngô đồng, có cả nam lẫn nữ, trông cực kỳ nổi bật. Các học sinh mặc đồng phục, chỉ có những người kia là mặc quần áo cá nhân. Mấy người đàn ông cao lớn, tóc đủ loại màu trông càng thu hút ánh nhìn hơn.

Quý Vân Tiên vẫy tay với bọn họ rồi kéo Giang nhiễm qua, Trương Gia Khải bên kia cũng giơ tay ra hiệu.

Hai cô gái nhỏ như hoa như ngọc kéo theo vẻ thẹn thùng độc nhất của con gái tuổi 17, 18 mà tới, lúc đi đến dưới chân các cô như trải hoa vậy. Trương Gia Khải hơi sững người và mê say trong giây lát.

Trước đó chỉ nghe Trương Gia Khải dụ dỗ học sinh cấp 3, hẹn hôm nay tới gặp mặt, ai ngờ cô bé ấy lại đáng yêu thế này.

Chu Thụ dùng cánh tay chọc nhẹ Trương Gia Khải: “Cậu được đó!”

Trương Gia Khải cười cười, khi thấy các cô đi tới càng gần thì lần đầu tiên cảm thấy hồi hộp đến thế. Quý Vân Tiên ở đầu bên kia cũng không tốt hơn là bao, lòng bàn tay cô ấy đã rịn thêm một tầng mồ hôi rồi.

Giang Nhiễm nhìn thấy Trương Gia Khải trước, anh ấy đứng phía trước, trên người mặc áo khoác gió dày, tai đeo hai khuyên tròn, mái tóc màu bạch kim phẩy thêm mấy sợi light xanh, phong cách ăn mặc này cường điệu hơn mấy tên lưu manh ở cổng trường nhiều. Sau đó là đến mấy người bên cạnh, hai người nam có kiểu tóc rất cá tính, còn một cô gái thì đứng khoanh tay một bên, trông có vẻ rất lạnh lùng nhưng tuổi lại không lớn, cũng chỉ khoảng trên dưới 20.

Sau khi đi đến, Quý Vân Tiên nói câu “chào” bằng giọng hơi mất tự nhiên.

Trương Gia Khải ho hai tiếng, anh ấy thân thiện giới thiệu bạn cho cô trước để phá tan xấu hổ trong lần đầu gặp mặt: “Đây là Hạ Quần, đây là Chu Thụ, Chi Hạ.”

Chu Thụ vẫy tay: “Chào hai tiểu mỹ nữ.”

Trương Gia Khải lại chỉ sang hướng bên trái: “Kia là Trầm ca, chắc Vân Tiên cũng biết.”

Giang Nhiễm cũng nhìn theo hướng Trương Gia Khải chỉ. Có một người đàn ông trẻ mặc áo khoác đen đang đứng dưới cây ngô đồng cách đó mấy chục mét. Lúc này áo khoác của anh đang mở rộng, bên trong là áo len màu đen.

Người đàn ông rất cao, khuôn mặt anh tuấn, hai đầu lông mày nhuốm vẻ khí khái. Anh đang vừa ngậm điếu thuốc vừa gọi điện thoại, không biết đầu điện thoại bên kia nói gì khiến anh hứng thú nhướn nửa bên lông mày lên, môi mỏng hơi nhếch, tuy cười nhưng vẻ mặt lại rất khinh thường.

Có lẽ vì mặt mũi và dáng người của anh quá nổi bật, nên các nữ sinh trên đường cứ ngoái lại nhìn mãi.

Người đàn ông đưa điếu thuốc lên miệng, khói thuốc phả ra nhanh chóng tiêu tán trong gió lạnh. Anh như cảm ứng được điều gì nên ngước mắt lên nhìn mấy người Giang Nhiễm vài lần. Lần nhìn lên này khiến động tác hút thuốc chậm đi rất nhiều, anh híp mắt lại rồi tập trung vào một vị trí.

Giang Nhiễm chưa kịp rời mắt thì đã bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh, trong lòng cô cũng hơi hồi hộp.

Mắt của người kia rất đen, giống như vùng nước sâu vậy, bên trong lại có vòng xoáy khuấy động, vừa sâu không lường được lại vừa mang tính xâm lược.

Anh ta… đang nhìn cô sao?

Giang Nhiễm đang nghĩ có phải mình nghĩ nhiều quá rồi không, nhưng mấy người bên cạnh lại đang vây quanh và cười nói với Quý Vân Tiên. Cô lại quay ra sau lưng nhìn thì không thấy có ai cả.

Đúng là anh ta đang nhìn cô đúng không? Bọn họ có quen à? Ánh mắt đó là thế nào vậy?

Giang Nhiễm thoáng đánh mắt qua, cô muốn nhìn trộm thêm vài lần, thì người đàn ông đã gọi điện thoại xong và đang bước tới đây rồi. Anh người cao chân dài, khi đi tự cuốn theo gió, sau lưng là ánh sáng lờ mờ nên càng mang thêm chút cảm giác trong phim thần tượng.

Giang Nhiễm còn đang suy tư chuyện kia thì bên người bỗng nhiều thêm một bóng người. Anh dừng lại chính xác bên người cô, thân hình người đàn ông cao lớn nên cả bóng dáng như áp tới, khiến người ta chợt sinh ra cảm giác bị bao phủ.

Trương Gia Khải cười nói: “Trầm ca, đây là Quý Vân Tiên, còn đây là bạn cùng lớp em ấy… Này, bạn học của em tên gì thế?” Trương Gia Khải quay đầu hỏi Quý Vân Tiên.

Quý Vân Tiên kéo cánh tay Giang Nhiễm: “Giang Nhiễm! Biết Lý Tiểu Nhiễm không, là chữ Nhiễm đó thêm chữ Vương bên cạnh đấy.” (2)

(2) Chữ Nhiễm trong tên của Giang Nhiễm là [珃 – có nghĩa là ngọc], chữ này được ghép lại bởi chữ [王 – Vương] và chữ [冉 – Nhiễm].

Giọng đàn ông khàn khàn trên đỉnh đầu Giang Nhiễm mang theo vẻ hài hước: “Giang Nhiễm…?”

Cô không biết người này nhắc lại tên mình làm gì, nhưng vừa bị nhắc tới như thế lại chợt thấy rùng mình.

Hạ Quần nhai kẹo cao su, khi thấy ánh mắt của Dương Kế Trầm dừng trên người Giang Nhiễm thì trêu: “Trầm ca cứ nhìn người ta chằm chằm thế? Sao hả, anh quen em gái này à?”

Chu Thụ nói: “Trầm ca đào hoa thế mà, có khi là người quen cũ cũng nên.”

“Đúng là hơi quen thật.” Dương Kế Trầm nhìn cô chăm chú, giọng nói lại hơi mang ý cười.

Cô đang cúi đầu, tóc đen nhánh trông có vẻ rất mềm mại.

Hạ Quần và Chu Hạ cùng cười lên như trộm. Bọn họ đều biết cô gái nhỏ này là học sinh ở đây, họ lại lần đầu tới Mặc Thành, nói là người quen cũ là quá khiên cưỡng. Nhưng chỉ đùa chút thôi, ai ngờ Dương Kế Trầm lại hùa theo như thế, e là cừu nhỏ bị sói xám già để mắt tới rồi.

“Bạn học Tiểu Giang, em phải đề phòng tí đấy, đừng để Trầm ca tóm được, con gái bị anh ấy tóm được thảm lắm đó.” Chu Thụ nhắc nhở.

Giang Nhiễm không nói lời nào.

Dương Kế Trầm liếc nhìn Giang Nhiễm, cô đang núp trong khăn quàng cổ nhưng càng cúi đầu xuống thấp hơn. Lớp nhung mượt mà làm nổi lên vẻ mềm mại động lòng người của cô, nhưng cũng giống như chú chim bị kinh sợ vậy, dáng vẻ buồn cười này rất giống tối hôm qua.

Hạ Quần và Chu Thụ kẻ tung người hứng trêu ghẹo thêm mấy câu, nhưng từ đầu tới cuối Giang Nhiễm vẫn cúi đầu không nói một lời.

Dương Kế Trầm hút xong điếu thuốc cuối thì dập tắt, thấy cô không nhận ra nên cũng lười đùa tiếp: “Được rồi, người đã đến đủ thì đi thôi, lão Ngũ đến rồi.”

Trương Gia Khải sợ hai cô gái mất tự nhiên nên nói: “Ngoài miệng họ bốp chát không đứng đắn thế thôi, nhưng không phải người xấu đâu.”

Anh ấy lại nói với Quý Vân Tiên: “Xe bọn anh đỗ bên ngoài, không được đỗ ở đây.”

Giang Nhiễm đi theo sau Quý Vân Tiên và nhìn mấy người đàn ông kia vài lần. Người được gọi là “Trầm ca” kia cao nhất, ăn mặc rất sạch sẽ, tóc cắt ngắn gọn gàng chứ không giống mấy người kia. Có điều nhìn lưu manh như thế thì có lẽ cũng không phải người dễ chọc. Giang Nhiễm thầm lắc đầu, cách ăn mặc và dáng vẻ của Trương Gia Khải kia có vẻ khoa trương nhưng cũng coi như người tốt, những người khác thì thôi đi.

Đúng là lời nói, hành động của xã hội đen thường vẫn lỗ mãng hơn.

Tới lúc đi đến chỗ đỗ xe, Giang Nhiễm mới giật mình. Trước mắt là 4 – 5 chiếc mô-tô xanh xanh đỏ đỏ. Mấy xe này khiến cô chợt nhớ tới xe mô-tô trong tòa nhà cũ bên cạnh, bởi chúng đều có một phong cách giống nhau.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu xong, thì ba giây sau đầu Giang Nhiễm như nổ “ầm” một tiếng.

Hai xe ở giữa kia không phải hai xe tối qua hay sao! Thế thì thế thì…

Dương Kế Trầm đi tới chỗ chiếc mô-tô màu trắng đỏ, sau đó móc chìa khóa trong túi quần và thuần thục cắm vào. Một cơn gió thổi tới táp vào mặt, cũng khiến một góc áo khoác của anh bay lên.

Áo khoác màu đen.

Giang Nhiễm bỗng nhìn về phía anh rồi sững người tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi