Ô VUÔNG THỦY TINH

Giang Nhiễm hoảng hốt nhảy dựng lên như đụng phải khoai lang bỏng tay, cánh tay để ở gần bắp đùi của anh cũng nóng như lửa đốt vậy.

Cô nhớ lại một chút thì hình như không có cảm giác gì khác thường.

Dương Kế Trầm cười đến rung bả vai, anh vỗ vỗ đầu cô rồi đứng lên và cúi đầu như muốn xuống xe.

“Anh định đi đâu?”

Dương Kế Trầm: “Quay lại ngay thôi.”

“Vâng…”

Chỉ trong nháy mắt, tài xế và nhân viên bán vé đều trở lại, tốp năm tốp ba hành khách cũng lên xe.

Nhân viên bán vé bán cho phía trước xong thì đi đến bên cạnh Giang Nhiễm: “Xuống đâu đây?”

“Cổng Nhị Tà, hai vé.”

“Hai vé? Trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”

“Ừm tiền mặt. Xin hỏi bao lâu nữa thì bắt đầu xuất phát?”

“Năm phút nữa.”

“Vâng, cảm ơn.”

Giang Nhiễm đưa tờ 10 tệ và đổi lại được hai cuống vé xe buýt màu cam.

Nhân viên bán vé quay lại ngồi trên ghế chuyên dành cho mình rồi nói chuyện phiếm với tài xế. Tài xế cầm chén trà nóng hổi để thổi nguội, rồi hơi nóng cũng dần ám lên kính của ông ấy.

Giang Nhiễm kẹp cuống vé vào ngăn trong của ví da, sau khi cất xong rồi thì đóng cửa sổ xe lại. Bỗng bên cạnh cô nhiều thêm một bóng người, thậm chí còn có chút hơi nóng hổi.

Dương Kế Trầm ném cho cô một cốc trà sữa, Giang Nhiễm vừa cầm vào thì vội vàng để xuống rồi xoa xoa lòng bàn tay. Trà sữa nóng đến khó mà cầm được.

“Anh đi mua trà sữa à?”

“Không lẽ nhặt trên đường?”

Dương Kế Trầm cắm ống hút vào rồi dựa vào ghế, sau đó hút một ngụm lớn với vẻ tùy ý.

Thân xe hơi lắc lư, tài xế lên số rồi xe dần rời khỏi bến cuối. Con đường bên cạnh có một quán nướng đồ Hàn, dưới mái hiên có treo dây đèn dài 50 – 60 mét. Lúc này chúng bị gió lạnh thổi đến đung đung đưa đưa, trên đường cũng có hai ba người vây kín quần áo mà đi.

Giang Nhiễm chờ trà sữa nguội lại một chút rồi mới uống.

Là trà sữa trân châu nguyên chất ngọt mà không ngán.

Đùi phải của Dương Kế Trầm duỗi ra phía lối đi, người anh lại tựa vào ghế mà nhìn Giang Nhiễm.

Dường như cô uống món đồ gì đều là thế này, thích dùng hai tay để đỡ lấy. Ngày đó uống Coca đá còn lấy khăn giấy bọc lấy cốc nữa.

Cô hút mấy ngụm trân châu rồi nhai nhai khiến miệng hơi phồng lên.

Dương Kế Trầm cầm trà sữa bằng tay phải, tay trái lại tiến gần về phía mặt cô mà véo véo. Dù cô gầy nhưng mặt vẫn hơi phính, véo vào mới mềm mại làm sao.

Giang Nhiễm suýt bị sặc nên quay ra lườm anh.

Dương Kế Trầm: “Sao em ăn cái gì cũng như sóc thế, sóc thích bưng đồ lên để gặm đấy.”

Giang Nhiễm: “…”

“Còn lạnh không?”

“Dạ? À… Không lạnh, trong xe có sưởi.”

“Thích uống trà sữa à?”

Giang Nhiễm: “Vâng, cũng được.”

Dương Kế Trầm: “Tôi nghe Quý Vân Tiên kể trước kia em với em ấy chuyên chạy mấy phố để mua trà sữa, thích đến mức đó à?”

“Không hẳn, khi đó thấy vui nên đi. Mọi người cũng nói tiệm đó uống ngon nhưng xa quá, cuối tuần rảnh sẽ cùng đi.”

Dương Kế Trầm “ừm”.

Đó đã là chuyện từ thời lớp 10, mà chỉ trong hai năm ngắn ngủi này, nghiệp trà sữa đã phát triển hơn rất nhiều. Trên hai đầu đường ở Mặc Thành bắt đầu có những chuỗi cửa hàng trà sữa, những cửa hàng đồ uống như thế đều là của tư nhân. Kể cả các cửa hàng đồ ăn như pizza hay hamburger cũng là cửa hàng tư nhân như vậy.

Giang Nhiễm nhớ cửa hàng KFC đầu tiên mở ở Mặc Thành là năm 1999. Khi đó cô vừa tròn 10 tuổi, lúc ấy cửa hàng nằm ở góc của trung tâm phố cũ.

Nghe nói lúc ấy bên trên còn do dự có mở ở Mặc Thành hay không, bởi họ thấy kinh tế của Mặc Thành không phát triển, sợ sẽ lỗ vốn không được lời, cuối cùng việc làm ăn ấy lại phát đạt vô cùng.

Vào năm 11 tuổi, cuối cùng Giang Nhiễm cũng có được mèo máy trong quảng cáo của KFC.

Thứ càng khó có được thì sẽ càng hướng tới.

Xe buýt đi ngang qua bến xe ở trường học, sáu bảy tốp học sinh ập vào như ong vỡ tổ, có người nhanh mắt liếc nhìn thấy Giang Nhiễm đang ngồi phía sau.

Nữ sinh mập mạp kia vẫy tay với cô: “Giang Nhiễm.”

Giang Nhiễm nghe được tiếng thì nhìn về phía trước, sau đó cũng vẫy tay ra hiệu.

Nữ sinh mập mạp và một nữ sinh khác ngồi phía trước Giang Nhiễm, sau đó quay lại hỏi chuyện: “Sao muộn thế này mày mới về, đi dạo phố à?”

“Ừ, bọn mày thì sao?”

“Bọn tao vừa đi dạo siêu thị, siêu thị nhỏ ở góc đường bên kia ấy. Trong đó bán đồ ăn vặt nhập khẩu nhưng vị cũng thường thôi, tao chỉ mua được hai cái kẹo mút to.”

Giang Nhiễm cười.

Nữ sinh mập mạp đánh giá Dương Kế Trầm vài lần rồi lại nhìn Giang Nhiễm mà nhỏ giọng: “Đây là bạn trai mày à?”

Dương Kế Trầm đang cúi đầu chơi điện thoại, ánh sáng trong xe lờ mờ nên không thấy rõ được mặt anh, có điều vẫn có cảm giác rất anh tuấn.

Trong trường đã có tin đồn rằng Giang Nhiễm có bạn trai là tay đua từ lâu, nhưng Giang Nhiễm chưa từng đề cập tới, có hỏi thì cô cũng chỉ lắc đầu.

Giang Nhiễm nói khẽ: “Không phải…..”

Nữ sinh mập mạp nháy mắt: “À… Tao hiểu.”

Giang Nhiễm cười: “Mày hiểu cái gì?”

“Vẫn đang trong giai đoạn gieo hạt, chưa nở thành hoa cũng chưa kết thành quả, bọn tao hiểu hết mà.” Nữ sinh mập mạp lấy tay che miệng rồi nói thật nhỏ: “Anh ấy đẹp trai lắm.”

“Ừm…” Giang Nhiễm hút một ngụm trà sữa rồi đáp lại trong mơ hồ.

Giang Nhiễm liếc nhìn Dương Kế Trầm một cái, không biết anh đang xem gì mà có vẻ rất tập trung, không hề bị ảnh hưởng bởi các cô chút nào.

Nữ sinh mập mạp nói: “Đúng rồi, câu thứ hai trong bài cuối cùng của đề Toán mày tính ra bao nhiêu?”

Giang Nhiễm: “Hình như tao tính ra 2.”

“2 à? Tao nghe mấy đứa nói là -1, tiêu rồi tiêu rồi, tao cũng ra -1, chắc chắn là sai bét. Tiếng Anh mày làm thế nào?”

“Cũng vậy thôi, chắc là không tốt lắm.”

“Hả? Sao thế được, tiếng Anh của mày tốt lắm cơ mà? Thế đã nghĩ về giấy điền nguyện vọng chưa? Mẹ tao mượn sách về các trường nguyện vọng rồi xem hộ, có khi tao học ở ngoài thôi, không đủ trình độ để ở đây.”

“Tao vẫn chưa nghĩ, để xem thành tích thi thử kì hai này thế nào đã.”

“Chắc chắn là mày thi được ở đây rồi.”

Giang Nhiễm: “Khó nói lắm.”

Chưa nói chuyện được bao lâu thì đã đến bến xuống của nữ sinh mập mạp.

Ngoài bọn họ ra, trong xe chỉ có mấy ông bà cụ, thế nên sau đó cả xe lại khôi phục vẻ yên ắng vừa rồi.

Dương Kế Trầm nhấn bàn phím để soạn tin nhắn gửi đi, rồi thuận miệng hỏi: “Muốn học đại học bên này à?”

Giang Nhiễm: “Có lẽ là ở gần nhà một chút, mẹ em chỉ có mình em thôi.”

Dương Kế Trầm ngước mắt lên: “Trong nhà không còn ai khác à?”

“Không có.”

“Em học chuyên Khoa Học Xã Hội hay Khoa Học Tự Nhiên, về sau định học chuyên ngành gì?”

“Khoa Học Xã Hội, chuyên ngành chính là Chính Trị.” Giang Nhiễm nghĩ nghĩ: “Mà có khi em không thi đỗ chuyên ngành kia đâu, muốn học âm nhạc nữa.”

Đầu lông mày của Dương Kế Trầm hơi nhướng lên như rất bất ngờ.

“Âm nhạc? Không thi được Học Viện Âm Nhạc à?”

“Cái đó đầu tiên phải tham gia thi tài năng, em là học sinh học thuần văn hóa nên nếu thi tài năng rồi cả đại học thì học phí rất đắt, gánh nặng cho mẹ em sẽ rất lớn. Hơn nữa học đại học thì cái gì chẳng như nhau, chỉ là để lấy tấm bằng thôi.”

Dương Kế Trầm cười: “Không có chí khí thế cơ à?”

“Thế còn anh, anh học gì ở đại học? Chẳng lẽ từ bé anh đã quyết chí làm tay đua?”

Dương Kế Trầm nhẹ nhàng vắt chân sang, rồi cũng không cần nghĩ nhiều đã đáp: “Tôi không học đại học, tốt nghiệp trung học xong là ra ngoài lăn lộn.”

Trên hồ sơ ghi năm nay anh 24 tuổi, cô cho là anh vừa tốt nghiệp đại học 2 năm trước.

Khóe miệng Dương Kế Trầm vẫn ngậm ý cười yếu ớt, có vẻ như anh cũng không để tâm đến chuyện này lắm.

Anh nói: “Nào có tiền lên đại học, đêm ngủ còn sợ người ta chém một dao nữa là.”

Giang Nhiễm thấy không tiện hỏi nhiều nên dùng trầm mặc để đáp lại anh. Dương Kế Trầm cũng không nói tiếp nữa mà hỏi: “Muốn học gì thì học cái đó thôi, lên đại học cũng có cách học khác, bên ngoài có trường nào tốt mà thi đỗ được thì đi đi. Không lẽ em định vì mẹ mà ở đây cả đời?”

Anh nói cũng không phải không có lý, Giang Nhiễm từng cân nhắc về chuyện này rồi, nhưng khi nghĩ thật sự chạy ra ngoài một mình thì lại bắt đầu thấy sợ. Đó là một cảm giác rất mê mang, thế nên mới khiến cho người ta lo lắng bất an, hoặc là thiếu hụt một chút dũng khí.

Giang Nhiễm cúi đầu, một lúc lâu sau mới hỏi: “Sau lần thi ở đây xong anh sẽ đến đâu?”

Dương Kế Trầm liếc mắt nhìn cô, mái tóc đen nhánh của thiếu nữ được buộc lại bằng dây buộc tóc màu đen. Tai cô trắng như ngọc, giọng nói trong trẻo mà nhẹ nhàng khoan khoái, cũng mang theo nét tươi mát và mềm mại đặc thù của cái tuổi này.

Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, sau đó cười yếu ớt: “Có lẽ là đến một nơi tôi cũng không xác định được.”



Đường nhỏ trong rừng tựa như một đầu dây lụa thả mình trên dãy núi, từng thân cây ngô đồng to lớn mà tươi tốt bám rễ sâu chắc xuống bùn đất, lại để lộ ra rễ cây đan cài khó gỡ. Mà đầu cành kia lại được phát triển thoải mái, hai thân cây ngô đồng ấy gần như đã che khuất bầu trời mất rồi.

Trên sườn núi là thủy sam mọc thành đoàn, mà dưới sườn núi là ngàn vạn ánh đèn sáng rỡ của các hộ gia đình. Từng ngọn đèn lấm ta lấm tấm ấy tỏa ra ấm áp lạ thường trong đêm gió lạnh thấu xương này.

Giang Nhiễm đi song song với Dương Kế Trầm.

Cô không nhớ đây là lần thứ mấy đi cùng anh trên con đường này, khi nhớ lại thì kí ức khắc sâu nhất lại là lần đầu tiên. Khi ấy đột nhiên có bóng mấy gã đàn ông bịt mặt xông ra từ trong rừng cây, tay còn vung gậy bóng chày lên rồi hùng hổ nhào tới như mãnh thú.

Giang Nhiễm không rõ vì sao Lục Tiêu lại tìm người theo dõi cô. Tóm lại, từ lần đầu tiên gặp được Dương Kế Trầm, cô đã lờ mờ cảm thấy có thứ gì đó cột chặt họ lại với nhau.

Lục Tiêu có thể nói là hận Dương Kế Trầm đến thấu xương, chỉ cần qua mấy lần này là biết gã này khó chơi và dễ mang thù đến thế nào.

Bọn họ yên lặng đi tới, chân lại đá vào sỏi vụn trên đường mà phát ra tiếng ma sát thanh thúy.

Giang Nhiễm hỏi: “Lục Tiêu kia thế nào rồi?”

Dương Kế Trầm lấy điếu thuốc từ trong bao ra rồi ngậm ngoài miệng: “Hôm nay chị Phùng nhắn tin cho Gia Khải là ra viện rồi.”

“Vậy nửa năm sau mọi người thi thì hắn có tham gia được không?”

“Chắc xem tình trạng hồi phục thế nào.”

“Hắn sẽ không dừng tay như thế đúng không. Em nghe Vân Tiên nói, người kia thích cờ bạc, cũng nợ rất nhiều. Hắn chỉ dựa vào thi đấu để kiếm tiền, thế nên mới nhằm mãi vào anh như thế.”

Dương Kế Trầm châm lửa rồi rít một hơi: “Hắn đã mất hơn ngàn vạn tiền vốn liếng rồi, em nghĩ hắn có dám cược không? Thi chính quy cũng không được bao nhiêu tiền, chưa đủ để hắn nhét kẽ răng, lúc đầu chơi xe cũng rất tốn.”

Thật ra Dương Kế Trầm đã biết Lục Tiêu trước khi hắn chính thức gia nhập Vân Phong. Khi đó anh chưa quen mấy người Trương Gia Khải, cũng chưa có đội xe mà chỉ đơn độc một mình.

Mười tám tuổi đã tiếp xúc với cái nghề này, rồi kiếm tiền bằng việc đua xe ngầm và đua xe có độ nguy hiểm cao. Độ kích thích và nguy hiểm càng cao thì tiền thưởng càng lớn. Trên đời này luôn có những người ăn no rỗi việc, mấy người này ra một số tiền thưởng rồi xem bọn họ đọ sức bằng cả mạng sống của mình.

Kích thích, tự do và buông thả là những điều đám người kia truy cầu.

Một tay Dương Kế Trầm cầm điếu thuốc, một tay khác cầm túi đồ rồi lạnh nhạt nói: “Em sợ cái gì, có tôi ở đây, hắn có thể thế nào với em.”

Giang Nhiễm rũ mắt cười: “Em biết.”

Dường như con đường này rất ngắn ngủi, chỉ hai ba bước là đã đến cửa nhà. Mà hai tiếng này cũng như trôi qua trong nháy mắt, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì thì chúng đã trôi qua mất rồi.

Lúc đứng ở cửa sân nhà anh, Giang Nhiễm định nói tạm biệt thì chóp mũi chợt mát lạnh. Gió lạnh thấu xương thổi đến khiến người ta run rẩy không thôi.

Giang Nhiễm đưa tay sờ lên mũi thì thấy lành lạnh, còn hơi ướt nữa.

Cô ngẩng đầu và mượn ánh sáng yếu ớt trong nhà mình rồi thấy những điểm trắng nhỏ xíu bay bay. Chúng cứ lặng lẽ và nhẹ nhàng thả mình xuống như thế.

Tuyết rơi rồi.

Chẳng trách dạo gần đây ngày càng lạnh như vậy.

Dương Kế Trầm đưa túi đồ cho cô: “Đồ ngốc, cầm chiến lợi phẩm của em đi.”

Một bông tuyết rơi trên hàng mi của Giang Nhiễm, cô chớp mắt rồi nói: “Để ở chỗ anh đi, nếu không em cũng không biết nói với mẹ thế nào.”

“Muốn gửi ở chỗ tôi à…” Dương Kế Trầm gảy tàn thuốc rồi vô lại nói: “Tôi thu phí đấy.”

Giang Nhiễm biết anh nói đùa nên hỏi: “Vậy xin hỏi bao nhiêu tiền một ngày?”

“Gì thì gì cũng phải 520 tệ một ngày.”

Giang Nhiễm hơi ngẩn ra, tai cũng bắt đầu phiếm hồng.

Dương Kế Trầm chỉ bạch tuộc hồng trong tay cô: “Con này cũng để ở chỗ tôi à?”

Giang Nhiễm bóp bóp chân bạch tuộc: “Con này để em mang về.”

Cuối con đường nhỏ nơi họ vừa đi truyền đến tiếng xe điện.

Giang Nhiễm nghe kĩ rồi chợt giật thót như nhím xù lông, cô quả quyết nói: “Em về trước đây, hẹn gặp lại.”

“Em sợ cái gì, có phải đang yêu đương vụng trộm đâu.”

Giang Nhiễm buột miệng: “Bắt gian là tiêu cả hai đấy.”

Cô nói xong thì chạy vào nhà mà không quay đầu lại.

Dương Kế Trầm nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô thì cười nhẹ mấy tiếng, sau đó cầm túi gấu bông đi vào trong nhà mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi