Ô VUÔNG THỦY TINH

Nữ sinh muốn xin số điện thoại kia thu tay lại rồi lườm Giang Nhiễm mấy lần, sau đó cô ấy cầm cốc trà sữa “xoẹt” một cái và bước ra khỏi tiệm. Mà các nữ sinh ở bên cạnh lại đang đánh giá Giang Nhiễm, chỉ trong một giây ngắn ngủi thôi, họ đã thu được đủ các tin tức liên quan rồi.

Đây là lần đầu tiên trong đời Giang Nhiễm bị chú ý đến thế.

Trong tiệm líu ríu ầm ĩ khiến người ta đau đầu, Dương Kế Trầm thả chân xuống rồi dập thuốc và nói: “Hôm nay không bán, mời các bạn học về đi thôi.”

Có tiếng nữ sinh khác trêu chọc: “Bà chủ đến đã đóng cửa, như thế thì làm ăn phất lên thế nào được?”

Có người nói: “Mày thì biết cái gì, tiệm này mở ra có phải vì mày đâu.”

Nữ sinh kia đi qua chỗ Giang Nhiễm rồi cười nói: “Bạn học, bạn trai của cậu đẹp trai thật đấy!”

Giang Nhiễm chỉ hận không tìm được lỗ để chui xuống.

Sự náo nhiệt này đã mau chóng kết thúc bằng việc ông chủ Dương báo dừng buôn bán. Mọi người lục tục rời đi, nhân viên cửa hàng cũng vui mừng dọn dẹp một chút rồi ra về.

Trương Gia Khải bước từ phòng vệ sinh ra trông thấy Quý Vân Tiên và Giang Nhiễm thì hơi giật mình.

Trong tiệm không còn ai nữa, bốn người ngồi trên sofa anh nhìn em, em nhìn anh.

Giang Nhiễm nhìn cốc ca cao nóng trước mặt thì đầu óc ong ong. Cô lặng lẽ liếc nhìn Dương Kế Trầm, anh cũng đang nhìn cô chăm chú, lông mày còn hơi nhướng lên.

Trương Gia Khải và Quý Vân Tiên đang giận nhau, nên anh ấy cười với cô ấy, nhưng cô ấy lại xụ mặt ra cho anh xem.

Bầu không khí lại trở nên kỳ lạ.

Cuối cùng vẫn là Dương Kế Trầm phá vỡ cục diện cứng nhắc này. Anh hơi nâng cốc lên rồi hỏi Giang Nhiễm: “Không uống?”

“À… Uống.”

Dương Kế Trầm hỏi hai cô: “Ở đây ăn cơm xong rồi về chứ?”

Quý Vân Tiên lườm Trương Gia Khải rồi tức giận nói: “Em không ăn, em đi trước.”

Cô ấy nói xong thì nhấc túi lên giả vờ định đi, Trương Gia Khải nóng nảy kéo cô ấy lại, nhưng Quý Vân Tiên giãy ra hai lần rồi chạy ra ngoài.

Trương Gia Khải thở dài nói: “Hai người ăn đi, em đuổi theo cô ấy.”

Dương Kế Trầm nhìn bóng lưng của họ rồi cười cười, sau đó hỏi Giang Nhiễm: “Muốn đi đâu ăn?”

Giang Nhiễm căng thẳng nói: “Đâu… Đâu cũng được.”

…..

Hai người vào quán cơm nhỏ ở gần trường và gọi một phần cá nướng với hai bát cơm trắng, khi ăn xong thì trời đã tối đen rồi. Giang Nhiễm bị hơi cay làm cả người nóng lên, mặt cô đỏ thành cà chua, tuy đã uống một cốc nước lớn mà vẫn phải xuýt xoa vì cay.

Quán ăn đông người lại ồn ào, hai người không nói chuyện được bao nhiêu, Giang Nhiễm cũng bị cay tới không mở được miệng.

Đèn rực rỡ mới lên, trên đường người xe như nước, trong tiểu khu cũng có những người ăn cơm tối xong và dắt chó thành tốp năm tốp ba mà đi tản bộ. Màn đêm đen như mực đầy sao nhỏ lấp lánh, trong không khí cũng tràn ngập hương vị của mùa Xuân.

Giang Nhiễm vừa đi vừa uống nước.

Dương Kế Trầm nhìn mắt cô rưng rưng thì cười nhẹ: “Không ăn được cay à?”

“Vâng… Đồ ăn trong nhà khá thanh đạm. Mẹ em cũng không ăn cay được, em giống mẹ, nghe bà kể nhà em bên kia đều không thích ăn cay.”

“Nhà em bên kia? Em nói đây là phong tục của Mặc Thành?”

Giang Nhiễm như không uống nổi nước nữa, cô vặn nắp lại rồi dùng hai tay cầm chai nước: “Em không phải người Mặc Thành.”

Hai người đi dạo trên phố, ánh đèn đường kéo bóng của họ dài ra mãi. Gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua nhưng vẫn khiến lửa nướng cá bùng lên.

Dương Kế Trầm đút hai tay vào túi quần rồi hơi cau mày. Lần này anh cũng hơi ngạc nhiên, cô vậy mà lại không phải người Mặc Thành.

“Quê em ở đâu?”

“Trên thẻ căn cước thì là Tây Châu.”

“Vậy sao lại đến đây?”

“Em cũng không rõ lắm, dù sao từ bé đến giờ em cũng lớn lên ở đây, không có ấn tượng gì với Tây Châu hết.”

Khi còn nhỏ Giang Nhiễm không biết gì thật, chỉ là về sau nghe bà Tôn nhắc đến người kia, sau đó nhìn thái độ của Giang Mi thì cũng đoán được một chút. Những điều liên quan tới Tây Châu kia thật quá xa lạ, Giang Mi cũng chưa đưa cô về đó lần nào.

Theo lý mà nói, mẹ đơn thân như bà phải thường xuyên đi lại với nhà mẹ đẻ mới đúng, dù gì đó cũng là nhà cha mẹ và nhà của mình. Nhưng Giang Mi như luôn một thân một mình, từ đầu tới giờ cũng chỉ có bà mà thôi.

Ông bà gì đó, Giang Nhiễm chưa từng được trải nghiệm cảm giác có trưởng bối là thế nào.

Về sau lập lờ nước đôi hỏi thử thì cô mới biết bố mẹ của Giang Mi đã mất khi bà còn nhỏ, mà Giang Mi cũng không muốn nhắc nhiều đến quá khứ.

Giang Nhiễm thấy càng không dễ nhắc đến thì càng không buông bỏ được.

“Tây Châu…” Dương Kế Trầm nhàn tản nói: “Tôi từng đi qua nơi đó rồi, là một thành phố hạng hai, phát triển cũng không tệ lắm, còn tốt hơn Mặc Thành nữa. Tôi biết một người cũng là người Tây Châu.”

“Trong lớp em cũng có một bạn học là người Tây Châu.”

Họ nói chuyện phiếm vài câu thì đã tới cửa tiệm trà sữa, Dương Kế Trầm nói: “Chờ tôi một chút, tôi khóa cửa.”

“Vâng.”

Giang Nhiễm đứng bên cạnh gốc cây chờ anh, anh vào tiệm lấy ít đồ, sau đó đứng khóa cửa kính trước và kéo cửa cuốn xuống sau.

Thật ra Giang Nhiễm vẫn luôn thấp thỏm, trong lòng như có thứ gì luôn nổi lên như bong bóng trên mặt nước vậy, hết cái này lại tiếp đến cái sau.

Dương Kế Trầm ném mũ bảo hiểm cho Giang Nhiễm, anh thấy cô muốn nói lại thôi nên hỏi: “Em muốn nói gì?”

Giang Nhiễm hơi chần chừ: “Sao anh lại muốn mở tiệm trà sữa ở đây?”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng vẫn mang theo tia khẩn trương khó thấy, khi hỏi cũng không dám nhìn thẳng vào Dương Kế Trầm.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, anh đi về phía trước một bước rồi cả thân hình cao lớn bao phủ cô lại, trước mặt Giang Nhiễm bỗng nhiên tối sầm.

Dương Kế Trầm cầm mũ bảo hiểm trong tay cô rồi mở khóa và đội lên cho Giang Nhiễm, vừa đội còn vừa nói: “Em cho là vì gì?”

Đầu Giang Nhiễm hơi động đậy, sau đó mũ bảo hiểm đã bao đầu cô lại thật chặt chẽ.

Cô nói nhỏ: “Em không biết.”

Dương Kế Trầm cong môi cười một tiếng, rồi gõ ngón trỏ xuống mũ bảo hiểm của cô: “Trưa thứ Hai tuần sau đến ăn cơm đi, tôi sẽ nói cho em biết.”

“Ăn cơm trưa?”

Dương Kế Trầm cũng đội mũ bảo hiểm cho mình rồi nói: “Gọi cả Quý Vân Tiên đến cũng được.”



Giang Nhiễm lại mất ngủ rồi trằn trọc không thôi. Có điều tinh thần của cô luôn phơi phới, trong đầu cũng liên tiếp tái hiện lại cảnh ban ngày. Cô thậm chí còn chưa thể tin được rằng Dương Kế Trầm mở tiệm trà sữa ở gần trường mình, tất cả những chuyện này thật quá đột ngột.

Kể cả câu gọi “bà chủ” trước mặt mọi người kia cũng được anh nói bằng giọng cà lơ phất phơ và thật thản nhiên.

Sao cô lại là bà chủ được? Cô dựa vào đâu mà là bà chủ? Cô đồng ý lúc nào?

Giang Nhiễm cứ nằm buồn bực trong chăn mãi, mắt to lại đảo quanh, trong đầu càng là 10 vạn câu hỏi vì sao.

Ý nghĩ thứ Hai sẽ được biết sự thật cứ như ẩn như hiện trong lòng Giang Nhiễm.

Tối Chủ Nhật, Dương Kế Trầm lại đến tản bộ ở phòng cô, còn không quên nhắc cô trưa thứ Hai nhớ đến tiệm trà sữa của anh ăn cơm.

Ngày thứ Hai ấy, Giang Nhiễm đi vệ sinh với Quý Vân Tiên vào giờ nghỉ giữa tiết rồi truyền đạt lại chuyện ăn cơm trưa kia.

Quý Vân Tiên: “Cái gì? Ăn cơm? Tới tiệm của Trầm ca? Tao bị súng bắn vào đầu hay sao mà đi với mày!”

Giang Nhiễm: “… Mày nhỏ giọng chút.”

“Nhỏ cái con khỉ, cả trường đều biết Trầm ca mở tiệm trà sữa vì mày rồi!”

“Vì tao? Sao lại vì tao?” Giang Nhiễm cúi đầu rửa tay.

Quý Vân Tiên dùng tay huých cô: “Mày đỏ mặt cái gì? Đừng có giả ngu với tao nữa, tao biết mày thích Trầm ca rồi, nếu không thì sao lần anh ấy phải vào cục cảnh sát kia mày lại chạy đến? Hỏi mày nhiều lần mà cứ chối mãi. Tối qua tao nghe Gia Khải kể nên biết Trầm ca bắt đầu mở tiệm này từ 1 – 2 tháng trước. Cái gì mà JY, cái gì mà trà sữa, chả là vì mày thì gì? Tên của mày, rồi đồ uống mày thích, không phải vì mày thì còn có thể vì ai? Mày nói thật cho tao biết đi, mày có thích Trầm ca không?”

Trong nhà vệ sinh đầy những người đến người đi, thỉnh thoảng còn có cô giáo, Giang Nhiễm đành phải kéo Quý Vân Tiên ra góc khuất trên hành lang.

Quý Vân Tiên nhìn vẻ cuống quýt của cô thì cười đắc ý: “Mày thế này là thích đúng không?”

Giang Nhiễm đưa tay làm tư thế “suỵt”: “Mày nói nhỏ thôi.”

Quý Vân Tiên: “Mọi người biết mày là bà chủ hết rồi, nhỏ cái gì mà nhỏ.”

Giang Nhiễm: “…”

“Mày bắt đầu thích Trầm ca từ lúc nào?”

“Từ… Từ ngày thi đấu kia, cụ thể thì tao cũng không rõ.”

“Tao biết ngay mà, lúc đấy đã thấy hai người là lạ rồi.”

Giang Nhiễm nhíu mày: “Mày bảo anh ấy có thích tao không?”

“Đương nhiên là thích rồi, không thích thì mở tiệm vì mày chắc?”

“Người kia như thế, vì sao lại thích tao?”

Giang Nhiễm luôn không hiểu, bên cạnh người cao cao tại thượng kia kiểu con gái nào mà không có, vì sao lại luôn hứng thú với cô? Mà loại hứng thú này có thể duy trì trong bao lâu? Anh có bao nhiêu phần là thật tình?

Đến trưa, có đánh chết Quý Vân Tiên cũng không đồng ý đi với cô, cô ấy nói không muốn làm bóng đèn.

Giang Nhiễm lại một mình gian nan tới tiệm trà sữa. Có vài học sinh học tiết 4 là Thể Dục nên chạy nhanh ra ngoài cổng trường, mà trong tiệm trà sữa cũng có học sinh đứng xếp hàng rồi. Mấy cậu nhóc đang tuổi dậy thì cao ráo mà hoạt bát chơi bóng rổ xong người đầy mồ hôi, nhưng vẫn không để ý tới ai rồi chen vào trong, sau đó vung 10 tệ lên hô: “Ông chủ, cho một trà sữa lạnh!”

Giang Nhiễm đẩy cửa vào thì không thấy Dương Kế Trầm đâu. Nhân viên nam kia vừa nhìn đã nhận ra cô nên nhiệt tình nói: “Bà chủ, ông chủ đang ở trong, chị vào trong đi.”

Giang Nhiễm tiến vào trong căn phòng nhỏ kia trong tiếng huýt sáo của mấy nam sinh.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ: “Cách theo đuổi con gái của ông chủ các anh ngầu thật đấy.”

Diện tích căn phòng bên trong không lớn, ở đó có một chiếc giường đơn kê sát tường, một bàn sách hình chữ nhật và có nhà vệ sinh cỡ nhỏ ở bên trái cửa ra vào.

Trong phòng này rất ấm áp, điều hòa vẫn luôn tỏa ra gió ấm.

Dương Kế Trầm vừa đi từ nhà vệ sinh ra, anh còn đang vắt khăn mặt trên cổ, tóc cũng tích nước, có lẽ là vừa gội đầu xong.

“Ngồi đi.” Anh chỉ vào giường.

Trong căn phòng nhỏ này không có cái ghế nào, nơi duy nhất có thể đặt mông ngồi xuống chính là giường.

“Vâng…”

Dương Kế Trầm vừa tựa vào một bên lau tóc vừa nói: “Trên bàn là cơm trưa đấy, ăn đi.”

Trên bàn sách có hai cái túi, Giang Nhiễm lấy từng món đồ ra rồi đếm nhẩm, có bốn món ăn và một món canh.

Cô sửng sốt nhìn về phía anh: “Anh không ăn à?”

“Tôi ăn rồi, đây là cho em.”

“Em ăn một mình?”

“Nếu không thì sao?”

Giang Nhiễm không nói gì mà cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn anh. Dương Kế Trầm vẫn tựa ở nơi ấy rồi nhìn cô chăm chú mà như cười như không.

Một lúc lâu sau, Dương Kế Trầm hỏi: “Đồ ăn hợp khẩu vị không?”

“Vị rất ngon, ngon hơn canteen.”

Dương Kế Trầm gật đầu như rất hài lòng với câu trả lời này.

Giang Nhiễm hỏi thử: “Anh… Những món này không phải anh làm đấy chứ?”

“Em thấy có khả năng à?” Dương Kế Trầm nói: “Mua ở tiệm cơm bên ngoài.”

Giang Nhiễm an tâm.

Cô ăn rất ít nên chỉ một chút là đã no rồi, lúc ăn xong rồi Giang Nhiễm mới nói: “Lần trước anh nói…”

“Ừm, tôi biết.” Anh cắt ngang lời cô.

Dương Kế Trầm cười cười rồi bước mấy bước đến gần cô và ngồi xuống khiến giường lún xuống một chút. Giang Nhiễm còn ngửi được cả mùi dầu gội nhẹ nhàng mà khoan khoái trên người anh.

Anh thu dọn hộp cơm trên bàn rồi nói: “Mai em lại đến đi, mai tôi nói cho em biết.”

Hết chương 39.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi