Ô VUÔNG THỦY TINH

Sáng sớm hôm sau Giang Nhiễm đã tới trường, ngay cả bác bảo vệ gác cổng vẫn còn díp mắt chưa tỉnh ngủ, mà cô đã cắm đầu chạy vào tòa nhà dạy học rồi, sau đó cả trường lại an tĩnh giống như không có ai vậy.

Đề thi của lớp 12 làm bao nhiêu cũng không hết được, Giang Nhiễm đã làm trước đề thi của cuối tuần này như mọi lần. Giấy nháp đã viết tới tờ thứ ba, thời gian cũng dần trôi đi, rồi trong phòng học đã bắt đầu có có bóng người. Có người sợ hãi nói: “Đại biểu môn, mày cũng liều mạng quá đó?”

Giang Nhiễm cười cười rồi cúi đầu làm bài tiếp.

Về sau chữa đến bộ đề này thì ra một đống sai lầm lớn nhỏ, mà đó lại là những lỗi sai trước kia cô sẽ không phạm phải.

Giang Nhiễm không ngủ cả đêm, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Mắt cô vừa đỏ vừa sưng, mỗi lần thầy cô gọi cô trả lời câu hỏi cũng không nhịn được mà nhìn thêm một chút. Sau đó mấy thầy cô cũng không nhịn được mà nói thêm vài câu bởi cô lên lớp luôn ngẩn người, rõ ràng là rất mất tập trung.

Tới buổi trưa, các thầy cô giáo đều dồn dập phản ánh lại với thầy chủ nhiệm ở văn phòng. Đây là hạt giống tốt bọn họ muốn gửi tới trường đại học trọng điểm, không rõ gần đây trúng tà gì mà lên lớp luôn mất tập trung, làm bài thì sai rất nhiều, tâm tư đâu còn đặt vào việc học nữa.

Mấy thầy cô lặng lẽ thảo luận rồi hỏi nhau: “Hay là đứa nhỏ này yêu rồi?”

Chủ nhiệm lớp nói: “Không thể nào, Tiểu Nhiễm là học trò ngoan đến mức nào chứ, sao có thể yêu sớm. Để tôi đến nói chuyện với em ấy.”

Vào lúc chăm sóc sức khỏe thị giác buổi chiều, chủ nhiệm lớp tranh thủ gọi cô ra cuối hành lang, mà đôi mắt chằng chịt tia máu kia của Giang Nhiễm cũng khiến chủ nhiệm lớp phải giật mình.

“Tối qua em không ngủ à?”

Giang Nhiễm “Vâng”.

Chủ nhiệm lớp: “Thức đêm học bài không tốt đâu, học cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi mới được. Thầy nghe mấy thầy cô giáo khác nói gần đây trạng thái của em không ổn lắm, có phải áp lực lớn quá không?”

Giọng của chủ nhiệm lớp rất ôn hòa, nhưng hốc mắt của Giang Nhiễm đã phiếm hồng. Cô lắc đầu nói “không ạ”.

“Hay là trong nhà có việc gì? Tiểu Nhiễm, bây giờ thầy nói thì nghe có vẻ dễ, nhưng em nhất định phải làm theo. Em nên bỏ lại hết mọi thứ mà tập trung vào học tập đi, chỉ còn lại hai tháng thôi, không có nhiều thời gian nữa đâu, cũng sắp tới hai lần thi thử rồi. Điền bảng nguyện vọng cũng phải quy từ điểm số của hai lần thi thử này mà ra, các em thi tốt sẽ khiến thầy tự hào, các em thi không tốt thì thầy đau lòng. Vì các thầy cô đều là người từng trải nên hiểu rõ xã hội này là thế nào, người tự cường mới là người thật sự giỏi giang. Bất cứ thứ gì có được nhờ người khác cũng không khiến cho em có cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo. Phải trở thành một người ưu tú thì mới biết được những người ưu tú hơn và có thể trở thành một bản thân tốt hơn. Thành công sẽ mang tới tự tôn, mà tự tôn sẽ khiến cho em hạnh phúc.”

Con ngươi của Giang Nhiễm khẽ động, cô nói khẽ: “Em biết rồi ạ.”

Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ vào vai cô: “Tìm thời gian điều chỉnh lại đi nhé.”

Sau tiết này, Quý Vân Tiên chạy tới đưa cốc Ưu Nhạc Mỹ (1) cho cô. Giang Nhiễm ngửi được mùi mới ngẩng đầu lên, sau đó trông thấy trà sữa thì lại nhíu mày mà không uống.

(1) Ưu Nhạc Mỹ: một loại trà sữa đóng hộp nổi tiếng của Trung Quốc

Quý Vân Tiên dùng tay huých nhẹ vào người cô rồi nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhiễm, có phải mày không vui không? Tao nghe nói trưa mày cũng không ăn cơm, không đến chỗ Trầm ca bên kia à? Có đói không? Mắt cũng hồng hồng thế này, mày… sao thế?”

Giang Nhiễm cố nở nụ cười: “Tao ngủ không ngon thôi, không có khẩu vị nên không muốn ăn, ăn không ngon miệng mà cũng không thấy đói.”

Quý Vân Tiên cũng không hỏi nhiều nữa, cô ấy biết Giang Nhiễm không muốn nói nhiều, bởi lần nào gặp chuyện gì cô cũng sẽ thế này. Bây giờ chuyện gì cô cũng giấu trong lòng, sau đó tự mình nghĩ thông rồi sẽ kể lại cho cô ấy nghe với vẻ nhẹ nhõm.

Kiểu người thế này đôi khi sẽ khiến người ta thấy có khoảng cách, nhưng có khi lại làm người ta đau lòng không thôi.

Quý Vân Tiên giả vờ đã hiểu rồi cười tươi nói: “Thế mày làm bài đi, nhớ uống trà sữa đó, tao về chỗ đây.”

“Ừ.”

Giang Nhiễm không đụng đến cốc trà sữa kia, vị ngọt của nó khiến dạ dày cô thấy khó chịu, nhưng đây là Vân Tiên cho nên cô không thể vứt đi được.

Tan học, Giang Nhiễm định lấy điện thoại ra xem giờ theo thói quen, nhưng khi sờ vào cặp sách trống rỗng thì mới nhớ ra tối qua cô đã tắt máy rồi.

Điện thoại đi dộng màu hồng kia bị cô cất vào trong hộp điện thoại, thẻ sim cũng được Giang Nhiễm gói vào trong giấy và cất vào ngăn kéo.

Cô không muốn nhìn thấy tin nhắn và điện thoại của anh, không muốn nói chuyện với anh, không muốn nhìn thấy bất kì thứ gì có liên quan đến anh.

Bao gồm con bạch tuộc bự kia, cả nó cũng bị cô buộc thành hình tròn rồi ném vào ngăn tận cùng của tủ.

Cô muốn tới chất vấn anh, nhưng phải dùng thân phận gì để chất vấn đây? Chẳng may anh hời hợt nói đúng vậy đấy, vì giống nên trêu đùa em thôi thì đến cả chút tự tôn cuối cùng cô cũng không giữ được nữa rồi.

Giang Nhiễm ra khỏi tòa nhà dạy học thì vỗ vỗ vào mặt mình mà tự nhủ: “Chuyên tâm học đi.”

Dương Kế Trầm cố tình dậy từ sớm rồi ra giao lộ chờ cô, nhưng chờ tới khi mặt trời lên tới đỉnh lúc 7 giờ mà vẫn không chờ được. Cuối cùng, anh lại chờ được Giang Mi lái xe điện đi làm.

Đây là lần đầu tiên anh chính thức gặp Giang Mi. Đúng là Giang Nhiễm rất giống bà, cả hai mẹ con đều là những người rất xinh đẹp.

Sau đó Dương Kế Trầm tới tiệm trà sữa vào buổi sáng, anh gửi hơn 50 tin nhắn cho cô nhưng đều không được đáp lại. Đâu giống như hai ngày trước, chỉ cần hết giờ học sẽ trả lời anh ngay. Mà anh lại ngại cô đang đi học nên cũng không dám gọi điện.

Tới giữa trưa, Giang Nhiễm không đến ăn cơm là anh đã hiểu được rồi, bé con này đang cố tình tránh anh.

Dương Kế Trầm ngồi hút thuốc trong tiệm trà sữa, cứ một điếu rồi lại một điếu, không bao lâu thì chỉ còn lại non nửa bao.

Nhân viên cửa hàng thấy Dương Kế Trầm nhăn mày thành chữ xuyên (川), vẻ mặt lại lãnh đạm nên thận trọng khuyên nhủ: “Ông chủ hút ít thôi, hút nhiều một lần như thế không tốt đâu.”

Dương Kế Trầm: “Cậu nghĩ em ấy có thích tôi không?”

“Ai ạ?”

“Giang Nhiễm.”

“Thích chứ, không phải hai người đang yêu nhau rồi à?” Nhân viên cửa hàng không hiểu lắm, rõ ràng ngày nào cũng như ngâm mình trong hũ mật thế mà.

Dương Kế Trầm: “Con gái ghen thì dỗ thế nào?”

“Sao ông chủ lại hỏi em? Em chưa yêu thì làm sao mà biết được.”

Dương Kế Trầm dập tắt thuốc trong tay rồi lườm cậu ấy một cái, sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài.

Nhân viên cửa hàng ở phía sau hô to: “Nếu không được nữa thì cứ cưỡng hôn ấy, trong phim truyền hình đều như thế cả!”

Dương Kế Trầm chờ Giang Nhiễm ở cổng trường, anh dựa vào thân cây với vẻ rảnh rang, con ngươi màu lại đậm bỏ qua những học sinh kia mà rơi vào bóng Giang Nhiễm đang vừa đi vừa vung vẩy tay ở ven đường.

Anh cong khóe miệng cười nhẹ.

Giang Nhiễm cũng trông thấy anh từ phía xa, hai tay cô bỗng cứng đờ, sau đó còn cúi đầu xuống để vờ như không thấy, rồi hòa vào với nhóm người mà nhanh chóng chạy ra khỏi cổng trường học.

Dương Kế Trầm thấy Giang Nhiễm muốn chạy thì túm lấy cô từ phía sau. Anh vừa định mở miệng thì đã thấy hai mắt của cô đỏ bừng, giống như đã khóc vậy.

Ánh mắt của anh hơi nhúc nhích, sau đó lại chợt chần chừ.

Giang Nhiễm hất tay anh ra rồi đưa mắt sang nơi khác, sau đó đánh đòn phủ đầu: “Ngày kia em thi thử rồi, anh đừng tìm em.”

Ánh mắt của Dương Kế Trầm hơi thẫm lại: “Đừng tìm em? Xác định?”

“Đúng.”

“Vẫn còn giận?”

“Em không giận.”

Dương Kế Trầm: “Tôi và Chi Hạ không có gì, trước kia cũng thế. Hôm qua cô ấy bị sốt, lại vừa mới từ bệnh viện về, hiểu không?”

“Em biết hai người không có gì.” Giang Nhiễm khẽ cắn môi rồi muốn hỏi mà vẫn thôi. Cô nhìn vào hai mắt anh rồi xoay người đi mất.

Dương Kế Trầm đuổi theo: “Tôi đưa em về.”

“Không cần.”

“Em bướng bỉnh cái gì?”

“Em đâu có.”

Dương Kế Trầm không có cách nào để giữ Giang Nhiễm lại nên đành phải đi theo lên xe buýt, mà từ đầu tới cuối cô cũng không nói câu nào với anh. Tới cổng Nhị Tà, cô tự đi về phía nhà mình như một đứa bé đang hờn dỗi vậy.

Dương Kế Trầm thở dài, sau đó gọi điện cho Trương Gia Khải để hẹn anh ấy và Từ Chi Hạ đi ăn cơm.

Hai bình rượu một chai bia, một bàn đầy xiên nướng, chợ đêm mùa Xuân cũng náo nhiệt và say lòng người tới vậy.

Dương Kế Trầm chỉ thấy đau đầu, anh biết tính Giang Nhiễm hơi cố chấp và bướng bỉnh, nhưng lại không ngờ có thể dữ dội tới mức đó, rõ ràng đã giải thích rồi mà sao cô vẫn còn giận.

Trương Gia Khải nghe xong thì cười ha ha: “Anh theo đuổi thì phải tỏ tình với em ấy chứ sao.”

Không phải Dương Kế Trầm chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng anh và Giang Nhiễm vẫn còn thiếu chút thời gian. Trước nay luôn là anh chủ động, sau lại sợ dọa cô chạy mất nên muốn nương theo tính của cô mà tiến tới từ từ, cũng cố gắng để cô có nhiều kí ức đẹp nhất trong quá trình này. Đồng thời anh cũng muốn xác định tâm ý của cô nữa. Cô thật sự hơi khiến người ta không đoán ra, trông thì có vẻ mềm mại, dễ nói chuyện và đơn thuần là thế, nhưng thật ra lại là người rất biết giấu tâm sự. Theo đuổi người như thế thì sao có thể vội vàng và nôn nóng được đây.

Cũng là vì cô nên tất thảy mới có thể tiến tới từ từ, mà anh cũng tình nguyện làm như vậy.

Có điều cô nhất định sẽ là người của anh, cũng nhất định sẽ là của anh.

Trương Gia Khải nói: “Con gái thích anh thì mới ghen, nếu không thì sao trước kia không thấy em ấy ghen với Chi Hạ. Chi Hạ, em nói có đúng không?”

Từ Chi Hạ nhấp một hớp bia rồi nói “vâng”.

Cô ấy thấy Dương Kế Trầm vẫn còn suy nghĩ nên nói: “Em thấy tỏ tình có thể chờ sau, Tiểu Nhiễm sắp thi đại học rồi, đừng khiến em ấy phân tâm thì tốt hơn.”

Trương Gia Khải nói: “Đúng vậy, thi đại học xong rồi lại nói. Em nghe Vân Tiên kể thành tích gần đây của Tiểu Nhiễm thụt lùi rất nhiều, chắc chắn là do phân tâm rồi.”

Mấy ngày sau là có thành tích của hai lần thi thử, Dương Kế Trầm phát hiện anh nên chờ thi đại học xong rồi lại nói thì hơn, trong khoảng thời gian này đúng là Giang Nhiễm đã bị phân tâm quá nhiều.

Giang Nhiễm bị tụt khoảng 10 hạng, tất cả các thầy cô giáo trong tổ đều khiếp sợ, sau đó còn lấy bài thi của cô ra xem đi xem lại vì tưởng là chấm sai.

Dương Kế Trầm cũng nghe Quý Vân Tiên nói ngày đó cô đã khóc tới trưa trong phòng học.

Tối đến cô tan học, anh lại đi tìm cô một lần nữa, thế nhưng Giang Nhiễm vẫn bướng bỉnh như cũ, vẫn đánh mặt đi chỗ khác, mà đôi mắt lại sưng như bong bóng cá.

Dương Kế Trầm dập điếu thuốc trong tay rồi sờ đầu cô mà nói: “Đợt này tập trung ôn thi đi, nếu thấy đồ ăn ở canteen không ngon thì nói với tôi một tiếng. Tối có việc thì gõ cửa sổ phòng tôi, nhé?”

Giang Nhiễm hoảng hốt mất mấy giây bởi giọng điệu của anh thật sự quá dịu dàng, mà khi anh dịu dàng lên thì không một ai có thể chịu thấu.

Cô trông thấy ánh mắt của anh thì chợt bừng tỉnh, sau đó nỗi tủi thân lại như con sóng lớn nuốt chửng lấy cô. Giang Nhiễm né tránh sự động chạm của anh, sau đó không nói tiếng nào mà đã lên xe buýt.

Dương Kế Trầm cũng không lên cùng nữa, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn cô rời đi. Giang Nhiễm đứng ở trước cửa sổ xe rồi hai người lại chạm mắt khi xe chuyển bánh.

Giang Nhiễm nắm vào tay xịn của xe buýt, rồi từng giọt từng giọt nước mắt cứ rơi xuống liên tiếp.

Cô khiến mình hỏng bét mất rồi.

Hết chương 46.

Lời của tác giả: Chắc ngày kia là về với nhau.

Bạn gái cũ đã mất rất tốt, người đẹp lại lương thiện, thế nên không phải bạn gái cũ nào cũng là người xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi