Vì có người ngoài ở đây nên Giang Mi không thể gào lên với Trịnh Phong được, bà cũng không muốn để người khác chế giễu, bởi những năm này bà đã mang đến cho Giang Nhiễm đủ loại đồn đại rồi.
Việc ông tìm đến đây cũng là nằm trong dự liệu.
Lần đầu tiên Giang Mi thấy gặp Trịnh Phong ở bệnh viện thì đã biết việc sẽ đến nước này rồi. Trong những năm này, nhiều ít gì bà cũng nghe được những tin tức liên quan tới Trịnh Phong. Ông trở thành nhân vật số một trong giới, ông gây dựng đội xe, mà đội xe cũng đứng đầu trong cả nước. Nhà Trịnh Phong gia tài bạc triệu, mỹ nữ bên người như mây, ông đã trở thành người mà trước đây bản thân từng ao ước.
Điều duy nhất khiến Giang Mi không hiểu là phần chấp nhất đó của Trịnh Phong, bởi ông vẫn liều mạng tìm bà.
Bà cho là ông đã quên từ rất lâu rất lâu rồi.
Trịnh Phong dựng xe điện lên cho Giang Mi, sau đó nhìn vào trong nhà: “Chúng ta vào nhà rồi nói, được không?”
Người giúp việc vừa đứng cạnh cửa nhìn bọn họ vừa cắn hạt dưa, sau đó còn la hét nói: “Tiểu Mi, đây là ai thế? Họ hàng của cô à?”
Giang Mi khẽ cắn môi rồi để ông vào nhà, sau đó đóng cửa “rầm” một cái khiến tay người giúp việc run lên, hạt dưa đang cầm cũng rơi xuống đất.
Giang Mi không nhịn được mà châm chọc ông: “Trịnh Phong, tôi nợ anh còn không được à?”
Sau khi Trịnh Phong tiến vào cũng đã dò xét xung quanh xong xuôi, dù ở đây đơn sơ nhưng nơi nào cũng tràn ngập ấm áp. Giang Mi luôn là một người phụ nữ tháo vát, bà cũng có những sắp xếp và lý tưởng cho cuộc sống của mình. Trên bàn có bình hoa và hoa khô, khăn trải bàn màu hồng phấn xinh đẹp, trên ghế sofa có gối ôm nhỏ, đồ điện đều được bọc bằng vải hoa chìm màu trắng.
Trịnh Phong trầm mặc, sau đó nhìn về phía Giang Mi mà chậm rãi nói: “Tiểu Mi, anh tới không phải vì chọc giận em. Ngày đó em không đến, anh cũng biết em sẽ không đến. Nhưng Tiểu Mi, đã được gặp lại chính là cơ hội thứ hai ông trời ban cho chúng ta. Dù em không tha thứ cho anh, nhưng có một số việc anh vẫn muốn nói cho rõ. Cho anh chút thời gian được không?”
Giang Mi cười lạnh: “Nghe anh ở đây nói bừa nói bãi à? Rốt cuộc anh muốn gì? Giang Mi tôi kiếp trước đã làm chuyện xấu gì mà lại gặp phải anh!”
“Em hận anh, em hận anh vì chuyện năm đó. Tiểu Mi, anh thừa nhận là mình không tốt, là khi đó anh thay đổi, từ một kẻ nghèo khó không có gì trong tay trở thành người được tôn sùng và vây quanh. Khi ấy cũng vì còn trẻ nên không chống lại được những thay đổi do danh lợi mang tới, rồi tự mình cũng thấy mình không còn như trước nữa, ra ngoài có thể ưỡn ngực thẳng người, nhìn thấy ai cũng sẽ khinh thường. Khí phách và tự cao sẽ khiến một người thay đổi, nhưng anh thật sự không làm việc gì có lỗi với em!”
Giang Mi nghe được câu nói sau cùng thì trừng mắt thật lớn, hô hấp cũng trở nên gấp rút. Bà không tin nổi mà nói: “Trịnh Phong, anh còn mặt mũi nào nữa không? Việc anh nằm trên giường với người phụ nữ khác không phải lời đồn, mà là Giang Mi tôi chính mắt trông thấy! Anh và người phụ nữ kia ở trong phòng 510 khách sạn Tương Nghi, ngày đó anh mặc áo phông và áo khoác, quần áo còn rơi đầy đất, người phụ nữ kia thì chỉ quây khăn tắm, ngực và cổ đầy dấu hôn. Sao bây giờ lại thành anh không làm việc gì có lỗi với tôi?”
Giang Mi không đợi ông mở miệng đã chỉ vào cửa: “Đời này tôi không muốn gặp nhất chính là anh! Tôi không muốn nghe anh nói hươu nói vượn, cũng không muốn có liên quan gì tới anh nữa! Không có anh, Giang Mi tôi vẫn sống rất tốt.”
Giang Mi thấy ông bất động thì đẩy người đi, thế nhưng Trịnh Phong nhất định không chịu ra ngoài. Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng ông đưa tay ra kiềm chế Giang Mi và ôm luôn người vào trong ngực.
Giang Mi chán ghét vô cùng, bà gào lên: “Trịnh Phong! Anh buông tôi ra! Anh có bệnh à!”
Trịnh Phong dùng lực rất lớn, rồi có chết cũng không buông ra.
Ông sốt ruột nói: “Tiểu Mi, em nghe anh nói đã, anh thật sự không làm như vậy! Anh thừa nhận khi đó anh không tốt với em, đã để em đau lòng, rồi cũng là một người chồng thất trách. Nhưng anh thật sự không làm vậy, cho tới giờ anh cũng chưa từng ngủ với người phụ nữ nào khác! Anh thề, đời này anh chỉ có một mình em! Khi đó thường xuyên ra ngoài chơi với bọn họ cũng sẽ gọi gái, nhưng đó là bọn họ, anh không chạm vào mấy cô đó, bọn họ còn giễu là vợ anh quản nghiêm nữa. Lần em thấy đó cũng phải mấy tháng sau anh mới biết được sự thật! Tiểu Mi, anh bị gài bẫy!”
Giang Mi chợt cứng đờ.
Trịnh Phong nói: “Sau khi bố mẹ em qua đời, anh đi tìm nhưng em đã bỏ đi rồi. Lúc đó anh bị đâm xe phải nằm viện một tháng, sau đó xuất viện được một tuần mới biết ngọn nguồn chuyện kia. Có cả mấy người mà em không quen, người phụ nữ kia là kẻ bừa bãi, cũng là con gái nhỏ của ông trùm săm lốp, cô ta luôn nghĩ trăm phương nghìn kế để lên giường với anh. Việc em đến tìm cũng là do bọn họ bày mưu, nhưng sao anh lại phát sinh chuyện gì với cô ta được? Một người say tới bất tỉnh thì sao có thể phát sinh quan hệ? Sau khi tỉnh lại, anh cũng nghĩ là sự đã rồi, rồi cũng tránh né vài ngày vì không biết phải đối mặt với em thế nào. Nhưng về sau anh mới biết được, khi đó anh phải nằm viện, cô ta năm lần bảy lượt đến thăm rồi có người lỡ miệng nói ra việc đó. Tiểu Mi, em phải tin anh, dù khi đó anh không ra gì làm em đau lòng, nhưng tình cảm của anh với em chưa bao giờ thay đổi.”
Người đã sống đến cái tuổi này, Trịnh Phong thật sự không thể nói một chữ “yêu” kia thành lời, nên đành phải dùng những từ ngữ khác để thay thế.
Giang Mi nghe tới mơ mơ hồ hồ, một lúc sau bà mới phản ứng lại được, nhưng người lại nổi giận đùng đùng và không ngừng giãy dụa.
“Anh tưởng tôi sẽ tin chuyện ma quỷ của anh chắc? Tôi đã tận mắt trông thấy! Trịnh Phong, anh khốn kiếp! Con mẹ nó, anh cút cho tôi!”
Trịnh Phong ôm càng chặt hơn, vẻ vô lại lúc này lại như thời còn đang theo đuổi bà vậy.
“Phải, anh khốn kiếp! Lúc đó đầu óc anh mẹ nó có bệnh!”
“Đã qua lâu như thế rồi, anh còn muốn làm gì nữa! Coi như tôi cầu xin anh đi, anh buông tha cho tôi không được à!”
“Tiểu Mi, không được… Khó lắm anh mới tìm được em, không được. Em cho là 18 năm nay anh không kết hôn, không tìm phụ nữ là vì gì? Anh vì về sau gặp lại có thể nói với em những lời kia, cũng vì với anh, không ai có thể sánh bằng em. Tiểu Mi, không ai sánh được với em. Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như thế, dù là ai cũng không sánh bằng.”
“Cái gì mà 18 năm không tìm phụ nữ, anh nghĩ tôi vẫn dễ bị lừa như thời 17, 18 tuổi đó chắc? Anh cút cho tôi!”
“Vậy em muốn anh phải chứng minh thế nào? Anh dẫn em đi gặp bạn bè xung quanh anh, em thử hỏi xem Trịnh Phong này là hạng người gì, hoặc là anh sẽ từ từ chứng minh cho em thấy.”
Giang Mi thấy ông điên rồi, bà cho ông một cái tát tàn nhẫn.
Mặt của Trịnh Phong mau chóng hằn lên vết đỏ, điều này cho thấy Giang Mi đã dùng lực lớn tới mức nào.
Đây là oán hận chất chồng 18 năm của bà.
Trịnh Phong nói: “Em lại đánh thêm hai cái nữa đi.”
Giang Mi giận đến phát run.
Trịnh Phong lại muốn ôm lấy nhưng Giang Mi cảnh giác lùi về phía sau. Bà cảnh cáo ông: “Anh lại chạm vào nữa, tôi chết cho anh xem!”
Bà luôn cố chấp và cực đoan như thế, Trịnh Phong cũng không dám làm gì mà chỉ thận trọng nói: “Em bình tĩnh lại một chút, nghĩ kĩ lời anh nói xem.”
Hai mắt của Giang Mi đã đỏ lên vì giận, nước mắt cũng không gắng gượng được nữa mà rơi xuống.
Trịnh Phong nói: “Từ ngày bắt đầu, anh chưa từng lừa dối em một câu, cũng chưa hề mong mỏi chuyện gì. Nếu như hôm nay Trịnh Phong anh nói láo một lời thì ra đường xe bị xe đâm chết!”
Giang Mi giễu cợt: “Anh có chết hay không thì liên quan gì tới tôi, bây giờ tôi chỉ muốn anh cút ra ngoài ngay thôi!”
“Tiểu Mi, em nghĩ kĩ lại chuyện kia đi. Hôm nay anh đến một là vì nói rõ với em, hai là vì con gái.”
Trán của Giang Mi nảy lên thình thịch, tim cũng như bị siết lại một chút. Trịnh Phong có thể nghe ngóng để đến được đây, thì cũng sẽ biết được về chuyện của Tiểu Nhiễm.
Giang Mi quơ lấy cái chổi bên cạnh rồi đuổi Trịnh Phong đi, đến giờ thì lời đồn đại gì bà cũng không để tâm nữa.
“Anh cút cho tôi! Cút! Con gái cái gì, không có con gái!”
Trịnh Phong cướp lấy chổi của bà: “Em bình tĩnh một chút! Anh không đến để giành con của em, con bé là sinh mạng của em, sao anh có thể làm việc đó được! Chỉ là Tiểu Mi, anh có thể cho con bé đời sống vật chất và sinh hoạt tốt hơn. Nếu em nghĩ thông suốt rồi và thấy không ngại thì hãy cho anh gặp con bé một lần. Tiền học phí và sinh hoạt, của hồi môn sau này của con bé hãy để anh lo, anh có thể cho nó một đời không lo cơm áo. Anh giữ số tiền kia thì có ích gì, con bé là con gái anh, tất cả vốn là của nó. Còn chúng ta, Tiểu Mi, anh muốn theo đuổi em lần nữa!”
Trịnh Phong không đếm xỉa đến cái mặt già này nữa mà cắn răng nói ra lời kia.
Giang Mi nghe được những chữ này thì ngẩn người, sau đó càng hoảng loạn mà luống cuống không thôi.
“Đầu óc anh có bệnh!” Bà nói.
Trịnh Phong thấy bà đã nguôi giận không ít nên cười nói: “Dù sao em cũng không đi làm, ngày mai anh tới đón em đi dạo phố.”
Lúc ông cười lên vẫn anh tuấn như xưa, đàn ông sống an nhàn quả là không già đi chút nào. Đến cả Giang Mi cũng đã có giây phút xuất thần ngắn ngủi.
Trịnh Phong cất chổi cho bà rồi rời đi.
Giang Mi ngã ngồi trên sofa, rồi nhìn ấm trà chằm chằm tới ngẩn người, sau cũng cứ ngồi như thế cho tới trưa.
…
Giang Nhiễm phải dùng 10 ngày mới điều chỉnh lại bản thân được. Ngày nào cô cũng đi tuyến 2, ăn nhiều, ngủ muộn, và còn mua thêm năm cuốn tài liệu bổ trợ nữa.
Nhưng cô không cười, cũng không nói chuyện nhiều. Dù học sinh có bận rộn tới đâu thì vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi mà cho mình vui vẻ một chút. Nhưng Giang Nhiễm không hề tham dự vào những câu chuyện trong giờ nghỉ giữa tiết, bàn học trong lớp của cô đã bị chất đầy sách, dưới chân cũng đầy những đề thi. Cô đã tự cách li bản thân mình trong thế giới nho nhỏ này.
Về đến nhà ăn cơm tối xong, Giang Nhiễm sẽ lên làm bài tập. Cô cũng không còn nghe chương trình trên radio kia nữa, mà trong tai nghe sẽ là bài nghe tiếng Anh.
Ô cửa kính hình vuông kia bị cô lấy giá sách chặn lại, bên trên cũng chất đầy sách chứ không lọt ra chút khe hở nào.
Hơn một tháng trôi qua, cô gầy đi tới 5 – 6 cân. Quý Vân Tiên đau lòng vô cùng, rõ ràng mỗi bữa Giang Nhiễm đều ăn hai bát cơm to nhưng lại vẫn gầy đi.
Quý Vân Tiên khuyên cô đừng mệt mỏi quá, nhưng Giang Nhiễm như đã biến thành người khác vậy, cô nói: “Bây giờ không mệt thì về sau sẽ hối hận. Tao không thể dựa vào bất kì ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, đây cũng là việc tao có thể làm tốt nhất vào lúc này.”
Về phần yêu, yêu có thể mang đến cho cô thứ gì đây? Học tập thụt lùi, cảm giác đau khổ, mà dù có ngọt ngào thì cũng đầy lo lắng và đề phòng.
Quý Vân Tiên thấy như sắp không quen cô nữa, Giang Nhiễm điên rồi.
Cô ấy chạy tới tiệm trà sữa tìm Dương Kế Trầm, sau đó liến thoáng kể lại tình hình. Thế nhưng Dương Kế Trầm lại cực kì bình tĩnh, anh tựa vào sofa mà nói: “Như thế mới là em ấy.”
Giang Nhiễm của anh làm gì cũng đều rất cố gắng, đồng thời cũng có thể làm rất tốt.
Giang Nhiễm của anh luôn rất thông minh, rồi cũng sẽ trở thành một người đứng đầu như anh.
Quý Vân Tiên vỗ bàn nói: “Em thấy nó như thế là bị kích thích! Trầm ca! Thi đại học xong anh đừng chọc giận nó nữa, cũng đừng đối tốt với cô gái khác, bạn bè cũng không được! Không phải em nói xấu sau lưng chị Chi Hạ đâu, nhưng chị Chi Hạ xinh đẹp như thế mà vẫn luôn độc thân, rồi còn luôn đi theo anh như thế thì dù là ai cũng sẽ nghĩ quá cả thôi. Tiểu Nhiễm chưa yêu bao giờ, hồi trước em ép hỏi nó mới thừa nhận là thích anh. Tâm tư của nó mỏng manh mà nhạy cảm lắm, anh phải cho nó cảm giác an toàn mới được!”
Dương Kế Trầm cũng là nửa tháng trước mới nghe được Quý Vân Tiên nói Giang Nhiễm thích mình, còn Giang Nhiễm thì vẫn không biết gì như trước. Quý Vân Tiên theo Trương Gia Khải tới ăn cơm, còn kích động nói đến tìm anh để tính sổ, sau đó lại lỡ miệng nói ra bí mật của Giang Nhiễm.
Dương Kế Trầm vui tới không ngủ cả một đêm, nhưng lại không thể tới nhiễu loạn Giang Nhiễm, vì thế anh chỉ có thể chờ đợi.
Dường như Dương Kế Trầm rất chắc chắn, anh không nhanh không chậm nói: “Em lo cho việc học của mình trước đi.”
Quý Vân Tiên: “…”
Về sau Giang Nhiễm không quá để ý đến chuyện của Giang Mi nữa, nhưng cô lại phát hiện ra những thay đổi từ chuyện nhỏ nhặt nhất. Cả người Giang Mi như sống lại vậy, lúc rửa bát sẽ hát hai câu, cũng bắt đầu nghiên cứu thực đơn và còn tô son kẻ mày nữa. Khí sắc của Giang Mi lúc này quả thực như hai người khác biệt, mặt mày hồng hào cũng khiến bà như trẻ ra 10 tuổi.
Giang Nhiễm chưa từng thấy bà vui vẻ như thế bao giờ.
Tới lúc điền bảng nguyện vọng vào tháng Năm, Giang Nhiễm cầm quyển sổ các trường đại học về bàn bạc với Giang Mi. Giang Nhiễm nói: “Nguyện vọng 1 để là Hoa Tây đi ạ.”
Giang Mi suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Hai lần thi thử lúc trước của con không tốt, chẳng may thi đại học có sơ sảy thì sao. Có lẽ đại học Hoa Tây sẽ hơi khó, để đại học Mặc cho chắc ăn đi.”
Giang Nhiễm nhìn bà mà hơi giật mình.
Lúc này thật đúng với câu: Lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Giang Mi nói: “Con muốn học trường nào?”
Giang Nhiễm lật vài tờ giấy trong sổ rồi nói thật nhỏ: “Con muốn cách xa nơi này một chút.”
Ánh mắt của Giang Mi hơi lay động như nhận ra điều gì, bà hỏi: “Thế con thấy có thi được đại học Hoa Tây không?”
“Chắc là được ạ, gần đây con làm đề thi của mấy năm trước rồi, điểm số đều rất ổn định. Chắc là có thể thi đỗ.”
“Vậy thì được, con tự cân nhắc đi.”
Giang Nhiễm điền nguyện vọng 1 là Hoa Tây, tới một nơi cách xa Mặc Thành, cũng là rời xa anh.
Cảm xúc của Giang Nhiễm chưa khi nào giấu được Giang Mi. Dù bà không nói hẳn ra nhưng cũng đã đoán được đại khái, rồi tới khi Trịnh Phong nói thì mới biết đến toàn bộ.
Sau lần Trịnh Phong tới tìm bà kia, ngày sau hôm nào ông cũng đến cả. Lúc đầu Giang Mi còn đóng cửa nhốt ông ở ngoài và rất lạnh nhạt, nhưng Trịnh Phong lại luôn đứng ở cửa, mà còn vừa đứng là đứng luôn tới trưa nữa. Người khác hỏi thì ông nói: “Theo đuổi phụ nữ không tốn ít sức sao được, này thì có tính là gì.”
So với những gì bọn họ từng trải qua, thì điểm ấy có tính là gì.
Giang Mi vờ như không thèm để ý, nhưng thật ra lại đang lén nghe động tĩnh.
Sau khi Trịnh Phong rời đi ngày đó, bà lại tỉnh táo suy nghĩ kĩ những lời ông nói lần nữa. Khi đó có người phụ nữ thích Trịnh Phong phát điên rồi còn bày mấy trò ác ý, có người lại 2 – 3 ngày tới gây sự với bà một lần, mà tất cả đều là mấy trò xiếc trẻ con. Về sau Trịnh Phong phải giải quyết mấy việc đó, nhưng Giang Mi vẫn không yên lòng. Trịnh Phong luôn dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, có rất nhiều phụ nữ thích ông, Giang Mi nhìn nhiều mà cũng thành quen.
Nhưng điều bà không chấp nhận được là ông bắt đầu tiếp nhận những phụ nữ kia, rồi hưởng thụ cảm giác xa hoa trụy lạc.
Không rõ tại sao họ lại bắt đầu bất hòa và tranh cãi trong khoảng thời gian kia, nhưng phương hướng sống của hai người không còn đồng nhất nữa, vì thế cũng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, một người bất chấp muốn người kia nói yêu mình bao nhiêu, một người lại dần dần mất đi kiên nhẫn khi nói những lời ấy. Cố tình gây sự là thật, hiểu lầm trùng điệp cũng là thật, quá trẻ tuổi, không thể thông cảm cho nhau cũng là thật.
Nếu như ông thật sự làm việc có lỗi với bà, thì sao bây giờ còn tới giải thích, sao bây giờ vẫn còn chưa kết hôn. Ông muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, vì sao hết lần này tới lần khác vẫn phải là bà.
Như Trịnh Phong đã nói vậy, bà có thể đi nghe ngóng, nghe ngóng xem rốt cuộc ông đã kết hôn hay chưa, rồi ở bên ngoài là người thế nào.
Nhưng Giang Mi vẫn giận ông đồng ý ly hôn dễ như trở bàn tay, giận cả vì bố mẹ mình lần lượt qua đời.
Ít nhiều gì ông cũng biết về nỗi khổ trong mười mấy năm này, nhưng dù có thế nào thì ông cũng không đền bù hết được.
Có điều bà biết mình bắt đầu lay động rồi. Bớt đi tầng hiểu lầm kia, khi lại thấy ông xuất hiện trước mặt mình lần nữa, với Giang Mi mà nói thì là hận mà cũng là yêu.
Đời này bà cũng chỉ yêu mình ông.
Giang Mi lạnh nhạt ông vài ngày, nhưng Trịnh Phong đứng ở ngoài cửa lại luôn vui vẻ, tinh thần cũng tốt vô cùng. Mấy ngày kế tiếp, hàng xóm đều biết có người đang theo đuổi Giang Mi.
Lại qua mấy ngày nữa, Trịnh Phong chợt nhanh mồm nhanh miệng nói mình là bố của Giang Nhiễm.
Lời này truyền tới tai bà Tôn đang ốm liệt giường, sau còn khiến bà cụ giận tới bật dậy từ giường. Bà ấy kéo giày vải của mình rồi dữ dằn đuổi đánh Trịnh Phong, vừa đánh còn vừa mắng: “Đồ hèn nhát nhà anh! Quân khốn kiếp!”
Cảnh này dọa Giang Mi sợ tới mức phải mau chóng mở cửa đi khuyên can, thế là cuối cùng chuyện Trịnh Phong và Giang Mi mới có ít chuyển biến.
Tuy Giang Mi không tươi cười với ông, cũng không nói gì nhiều, nhưng Trịnh Phong lại tự vui tự mừng. Ông giúp bà lau nhà, nấu cơm, rồi còn tiện thể đi thăm quan phòng của Giang Nhiễm.
Trịnh Phong nhìn giá sách kia mà tò mò: “Sao lại che cửa sổ lại? Bỏ ra ánh sáng sẽ tốt hơn mà.”
Giang Mi nói: “Con bé muốn thế nào thì cứ thế đó đi.”
Trịnh Phong đi dạo một vòng rồi ngồi xuống giường nhỏ, sau đó nói: “Khi nào thì cho anh chính thức gặp Tiểu Nhiễm một chút?”
Giang Mi thản nhiên nói: “Nó sắp thi đại học nên không thể lại phân tâm được nữa, trước đó em đã dọa con bé rồi.”
“Có thể phân tâm đến mức nào? Con bé thông minh như thế cơ mà, đã đăng kí trường nào rồi?”
“Con bé muốn học Hoa Tây, em cũng không biết nó có thi đỗ được không, thành tích đợt này thụt lùi rất nhiều so với lúc trước.”
Trịnh Phong thấy Giang Mi do dự thì nói: “Em muốn nói gì thì cứ nói, nếu giúp được thì anh sẽ giúp.”
“Không phải.” Giang Mi kéo ghế qua rồi ngồi xuống: “Em nghĩ con bé yêu rồi.”
Trịnh Phong rơi run lên một cái.
Giang Mi mau chóng nhận ra điều gì: “Anh biết?”
Trịnh Phong gãi gãi lông mày rồi nói: “Chắc là biết một chút, do hôm đó tình cờ biết được thôi. Em biết thằng nhóc sống ở nhà bên không?”
Giang Mi kinh ngạc: “Anh nói người thuê nhà bên?”
Trịnh Phong gật đầu: “Anh biết thằng nhóc kia, cũng chơi đua xe, kỹ thuật của người này là số một, nhưng tính tình cũng kiêu ngạo bậc nhất. Vì theo đuổi Tiểu Nhiễm mà còn mở tiệm trà sữa ở gần trường nữa, anh nghĩ cũng có mấy phần là thật tình.”
Giang Mi sụp hẳn xuống, bà suýt chút nữa đã không đứng vững, rồi một chữ cũng không bật ra được nữa.
Trịnh Phong nói: “Có điều anh thấy tình hình lúc này là đang cãi nhau. Không sao, bây giờ cứ để Tiểu Nhiễm ôn thi cho tốt đã.”
Giang Mi day day huyệt Thái dương: “Em biết rồi.”
…
Hai ngày thi đại học ấy trời nắng chang chang, nhưng tháng Sáu vốn mưa nhiều, tới chiều của ngày thi thứ hai thì trời đột nhiên đổ mưa lớn, cũng vì thế mà đã dịu mát đi nhiều.
Tất cả mọi người đứng bên ngoài trường thi phải chờ những 2 tiếng, nhưng không ai chịu rời đi.
Lúc Giang Mi đứng cạnh gốc cây thì trông thấy Dương Kế Trầm trong một đám người, anh đang đứng hút thuốc và cười cười nói nói với mấy người bạn trước một tiệm văn phòng phẩm.
Đây là lần đầu tiên Giang Mi đánh giá Dương Kế Trầm thật kĩ. Dù có là hàng xóm thì họ cũng chưa từng gặp nhau, càng chưa nói đến việc người này chơi đua xe. Giang Mi thật sự rất không thích những người như vậy, rồi cũng không ngờ con gái mình sẽ có dính líu tới họ.
Nói tới bề ngoài thì quả là dáng dấp cao ráo, mặt mũi anh tuấn, không có gì phải chê. Nhưng tính cách thì sao? Nghe Trịnh Phong nói là một người khó thuần. Sau bà lại nhớ đến đôi mắt sưng đỏ của Giang Nhiễm, người thế này Giang Nhiễm có thể cầm chân được không đây?
Giang Mi tưởng tượng thôi đã thấy đau đầu. Vì sao Tiểu Nhiễm lại đi vào con đường năm xưa của bà, đúng là không phải người một nhà thì không đi cùng cửa.
Trận mưa này kéo dài ba tiếng rồi tạnh, các học sinh giẫm lên bọt nước mà bước từ trong trường thi ra. Họ đã hoàn toàn thoát khỏi cấp 3, kết quả học hành gian khổ đều đã viết lên giấy thi hết cả rồi.
Quý Vân Tiên lôi kéo Giang Nhiễm mà ríu rít không ngừng. Bước chân của Giang Nhiễm nhẹ bẫng, như thể cả người cô bỗng chốc trống rỗng vậy.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng lúc này có hơi chói mắt, cũng có học sinh đang khóc, có người lại đang cười, còn Giang Nhiễm lại ngây ra như thế.
Vừa ra đến cổng trường học, Quý Vân Tiên đã vẫy tay với mấy người Trương Gia Khải. Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm liếc nhau một cái, ánh mắt của anh sâu thẳm mà nặng nề, bên trong lại như mang ý cười. Ánh mắt ấy như đang nói, chúc mừng em tốt nghiệp.
Giang Nhiễm lên tiếng chào Quý Vân Tiên rồi đi thẳng tới chỗ Giang Mi, mà đương nhiên Dương Kế Trầm cũng không thể đi theo được.
…
Giang Nhiễm ngủ ở nhà ba ngày ba đêm, cô đột nhiên trở nên mệt lử, ánh nắng và phồn hoa ngoài cửa sổ cũng không liên quan gì đến cô nữa, trận đánh này của cô đã quá mệt mỏi rồi.
Tới ngày thứ tư, Giang Nhiễm nhận được điện thoại của Quý Vân Tiên, cô ấy nói muốn đi cắm trại ở bờ biển.
Giang Nhiễm bẻ đầu ngón chân cũng biết sẽ có ai đi cùng, thế là cô mệt mỏi từ chối, sau đó chôn người trong chăn mà chợt bật khóc.
Nhưng dù cô có không muốn đến mức nào thì ngày hôm sau Quý Vân Tiên vẫn xông tới tận cửa nhà, sau đó trang điểm giúp và kéo người đi. Giang Nhiễm lại luôn không nóng nảy được với Quý Vân Tiên, nên chỉ uể oải mà không nói gì.
Quý Vân Tiên ở bên vừa làm vừa nói: “Mày nhìn mày xem, ở nhà lôi thôi thành thế nào rồi đây, đây là tiểu tiên nữ đáng yêu tao quen à? Chúng ta đã thi xong rồi, có thể tự do tự tại đi chơi rồi, mày cứ buồn bực trong nhà làm gì? Đừng bày ra vẻ mặt ấy nữa, tao đảm bảo mày không đi sẽ hối hận cho xem!”
Giang Nhiễm nghĩ Dương Kế Trầm sẽ đi cùng bọn họ, nhưng không ngờ cô và Quý Vân Tiên lại đi xe buýt tới đó.
Cô cảm thấy mất mát, rồi lại chán ghét loại mất mát này.
Lúc tới bờ biển thì đã là chạng vạng tối, trời chiều thay áo và tỏa ánh tà dương rộng khắp mặt biển, từng đợt sóng lững lờ cũng lấp lánh xinh đẹp. Giang Nhiễm đứng trên bờ cát mà nhìn trời chiều, gió nhẹ nâng làn váy của cô lên, lộ ra hai đùi trắng nõn mà tinh tế.
Cô hầu như không bao giờ mặc váy, nhưng Quý Vân Tiên nói lúc đi mua lại mua thừa một cái, mà đây lại là chiếc váy trắng dáng dài có viền ren và đai thắt ở eo, kích thước cũng rất vừa vặn.
Tâm tình của Giang Nhiễm bỗng thoải mái hơn một chút, buồn bực chất chứa ở ngực kia cũng như đã tiêu tan.
Quý Vân Tiên gọi cô: “Lại đây, ở đây này, Tiểu Nhiễm!”
Giang Nhiễm chậm rãi đi qua đó, Dương Kế Trầm và mấy người bọn họ đã có mặt ở bờ cát gần đó rồi.
Bọn họ nhóm đống lửa rồi vây quanh lại nướng cánh gà. Giang Nhiễm chọn chỗ ngồi cách xa anh nhất, Dương Kế Trầm đều nhận ra cả nhưng chỉ mỉm cười rồi nhấp một ngụm bia.
Trương Gia Khải nói: “Đêm nay chúng ta đều ở lại đây, đã dựng lều vải cả rồi. Tiểu Nhiễm, em thích cái nào?”
Trương Gia Khải chỉ về phía Đông có lều vải hình nấm, hình hươu cao cổ, hình rùa đen, vân vân.
Giang Nhiễm nói: “Cái nào cũng được ạ.”
Chu Thụ và Hạ Quần mới từ quê lên, mà vừa lên đã gặp hoạt động náo nhiệt thế này nên hưng phấn vô cùng. Chu Thụ hô hào đòi ở lều hình hươu cao cổ kia.
Họ nói đùa vài câu thì trời chiều đã khuất sau mặt biển, thay vào đó là trời đêm đầy sao. Đống lửa trước mặt cháy rất đượm, rồi cũng ánh lên khiến mặt mỗi người đều đỏ bừng. Gió biển thổi tới nhưng không nóng chút nào, mà lại mang theo một hương vị khác.
Giang Nhiễm uống mấy ngụm đồ uống thì bị Quý Vân Tiên đổi thành bia, cô ấy nói: “Chúng ta tốt nghiệp rồi, uống chúc mừng nào! Tiểu Nhiễm, cạn ly vì cuộc sống sau này của chúng ta!”
Giang Nhiễm thở dài, sau đó vừa uống đã là cả một lon.
Hôm nay trong nhóm người lại không có Từ Chi Hạ, Giang Nhiễm chợt thấy lạ, rồi trong người lại có ít cồn nên nhiều chuyện hỏi Quý Vân Tiên một câu. Quý Vân Tiên nói: “Chị ta không muốn đến, không đến thì thôi, tao cũng không muốn gặp đâu.”
Chu Thụ ăn được mấy cái cánh gà nướng xong thì phát biểu đầy hùng hồn để chúc mừng họ tốt nghiệp.
Anh ấy nói: “Lúc này gió Thu đẩy đưa, trái cây được mùa, chúng ta sẽ nghênh đón một sinh hoạt mới. Chúng ta tạm biệt quá khứ và nghênh đón tương lai, nhưng thanh xuân vẫn còn đó, tuổi 18 là mãi mãi. Chúc hai vị mỹ nữ luôn xinh đẹp đáng yêu, chúc bốn vị trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!”
Bộp bộp bộp, cả mấy lon bia đều bay vào người Chu Thụ.
Giang Nhiễm hơi siết chặt hai tay, sau đó liếc mắt nhìn Dương Kế Trầm thật nhanh rồi lại rời đi.
Dương Kế Trầm biếng nhác dựa vào một gốc cây, trong tay anh kẹp thuốc lá, đầu tàn thuốc lại chợt lóe như vì sao trên bầu trời. Mà sự chú ý của anh dường như đều tập trung trên người của Giang Nhiễm.
Đã hai tháng rồi anh không được ngắm cô kĩ một chút, tối đến không sang phòng cô cũng luôn thấy như thiếu đi thứ gì đó.
Theo như Trương Gia Khải nói thì lần này Dương Kế Trầm mê muội thật rồi, nếu sau này gặp lại thầy tướng thì phải biếu mấy phần lễ lớn mới được.
Sau lúc sôi nổi, Chu Thụ lại nghĩ ra một ý: “Hôm nay đẹp trời thế này, đêm cũng vừa mới bắt đầu, sao chúng ta không làm tí trợ hứng nhỉ!”
“Cậu muốn chơi gì?”
“Lời nói thật, đại mạo hiểm thì sao? Trò chơi thiết yếu khi tốt nghiệp, thúc đẩy các cặp tình nhân!”
Mấy người nhìn Giang nhiễm đầy sâu xa, sau đó ồn ào nói muốn chơi. Họ xoay chai rượu rồi khi dừng lại chỉ vào ai thì người đó sẽ bị phạt.
Lần đầu tiên là Chu Thụ, lần thứ hai vẫn là Chu Thụ, lần thứ ba vẫn là Chu Thụ, mà sau mấy lần chọn đại mạo hiểm, anh ấy đã cởi tới mức chỉ còn quần cộc mà thôi.
Đến lần thứ tư, trong lúc mọi người đều cầu nguyện thì chai rượu vững vàng chỉ vào Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm vẫn còn nghịch cỏ xanh bên cạnh nên không tập trung lắm, tới lúc ngẩng đầu lên lại càng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Quần nói: “Nào, lời nói thật hay đại mạo hiểm?”
Giang Nhiễm hơi chần chừ rồi nói: “Lời nói thật đi.”
Cô không muốn phải cởi quần áo.
Hạ Quần nói: “Vậy xin hỏi, em thích ai trong số mấy người đàn ông ở đây?”
Từng đôi mắt đầy ý vị đều nhìn Giang Nhiễm chăm chú, mà cả câu hỏi này cũng có chút ý tứ. Giang Nhiễm đối mắt với Dương Kế Trầm, sau đó lửa giận lại xông lên. Tất cả những tủi thân, không cam lòng, đau khổ mà cô cố gắng đè xuống trong những ngày này đều chợt dâng lên.
Cô nói: “Không thích ai cả, đều như nhau. Xin lỗi, em đi vệ sinh một chút.”
Giang Nhiễm đứng dậy đi ra, mà càng đi lại càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy chậm và để lại một đám người đối mặt với nhau.
Chu Thụ nói: “Trầm ca, anh với Tiểu Nhiễm chia tay à? Sao em ấy lại không thích anh được?”
Trương Gia Khải cũng không nghĩ ra: “Theo lý mà nói thì bây giờ đã thi xong rồi, cũng đã nghỉ ngơi đầy đủ, sao có thể vẫn không vui được. Không phải anh hết cơ hội rồi đấy chứ?”
Dương Kế Trầm cũng đứng dậy, anh dập tắt thuốc rồi nhanh chân đuổi theo.
Tối đến trên bãi biển vẫn có mấy du khách nhưng không nhiều. Bãi biển này không quá nổi tiếng, hoặc cũng có thể được coi là một nơi hẻo lánh.
Giang Nhiễm chạy một đường tới cánh rừng ở gần đó. Cô nghe được tiếng bước chân phía sau nên càng gấp gáp hơn, nhưng lúc muốn nâng chân chạy nhanh thì cánh tay lại bị người khác giữ chặt.
“Em đứng lại.” Anh nói.
Giang Nhiễm hất anh ra rồi quay đầu đi không nói tiếng nào.
Dương Kế Trầm hạ giọng hỏi: “Vẫn còn giận dỗi với tôi? Rốt cuộc là giận dỗi cái gì, hửm?”
Bóng dáng cao lớn của anh bao phủ lấy cô, khi thấy Giang Nhiễm không đáp lại, anh càng tiến đến gần hơn. Mà cô cũng không còn đường lui vì phía sau lại là một thân cây đại thụ.
Dương Kế Trầm bắt gặp vẻ bướng bỉnh này của Giang Nhiễm thì cũng không còn cách nào khác, mà chỉ có thể kiên nhẫn dỗ cô.
Anh chống một tay lên thân cây nhốt chặt Giang Nhiễm lại, sau đó xoay người cúi gần tới và trầm giọng nói: “Tôi đã chờ hơn hai tháng rồi, còn cáu kỉnh nữa, tôi cũng sẽ buông tha cho em.”
Giang Nhiễm giận vô cùng, cô bỗng nhìn về phía anh: “Em trêu chọc anh hay sao? Không thích thì đừng đối tốt với em. Dương Kế Trầm, em không phải vật thay thế của ai hết! Em cũng không cần anh thích!”
Cô gái nhỏ nói một tràng khiến anh không thể hiểu được.
“Tôi không thích em? Tôi không thích mà mở tiệm trà sữa vì em, ngày nào cũng sang phòng tìm em, rồi chỉ sợ em ăn không ngon uống không tốt. Trông tôi rảnh lắm à, chuyên đi tìm nữ sinh như em để chơi trò mập mờ?”
Giang Nhiễm đẩy Dương Kế Trầm, nhưng ngực anh lại cứng như đá, độ nóng cũng khiến tay cô nóng rát.
Giang Nhiễm: “Đúng vậy, anh chỉ tìm em để chơi trò mập mờ! Rõ ràng anh không thích em, anh chỉ đùa em chơi thôi!”
Lúc cô hét lên giọng cũng đã run rẩy, sau đó nước mắt không khống chế được mà rơi xuống như tủi thân đến cùng cực.
Dương Kế Trầm thở dài rồi đưa tay lau nước mắt cho cô: “Ai nói với em?”
Giang Nhiễm khóc không thành lời, cô vừa nấc vừa nói: “Anh không thích em đúng không? Chỉ vì em giống cô gái kia đúng không? Anh có thể đừng lại trêu chọc em nữa không?”
Dương Kế Trầm nhắm mắt lại: “Chi Hạ nói với em?”
Giang Nhiễm cho là anh cam chịu, lòng cô đã đau đớn tới sắp đứng không vững rồi. Cô quệt mặt qua loa rồi định đi.
Nhưng chân còn chưa rời đi thì trên môi đã nóng rực, hơi thở ấm áp của anh cũng lập tức phả vào mặt cô. Giữa răng môi đều là vị bia và thuốc lá, còn có cả hương vị quen thuộc kia trên người anh nữa.
Dương Kế Trầm đẩy Giang Nhiễm áp vào thân cây, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Lần hôn này còn mãnh liệt và gấp gáp hơn lúc trước. Khi hai đôi môi vừa kề sát, anh đã luồn vào mà khuấy động, sau đó ra sức mút lấy.
Một tay khác của anh nắm lấy eo của Giang Nhiễm, sau đó cũng tự do di chuyển trên eo cô.
Giang Nhiễm nắm lấy áo phông của anh, cô không thể cự tuyệt anh được, mà càng đẩy càng không ra, sau lại thành vừa khóc mà vừa hôn.
Không bao lâu sau, cả người bọn họ đều đẫm mồ hôi. Giang Nhiễm mở hai mắt đẫm lệ ra, còn bờ môi kia đã sưng đỏ cả lên rồi.
Dương Kế Trầm lại cắn môi cô rồi thấp giọng nói: “Ông đây chỉ thích mình em.”
Hết chương 48.