Ô VUÔNG THỦY TINH

“Tới… Tới đâu?” Giang Nhiễm hỏi thận trọng.

Dương Kế Trầm hất hàm về phía lều vải bên kia: “Đêm ngủ cùng với anh?”

Dương Kế Trầm có thói quen ngủ một mình, dù là ở đâu, anh đều thích ngủ một mình, vì thế một mình anh ở một cái lều vải.

“Không hay lắm đâu.”

“Sợ anh ăn em?”

Anh áp vào Giang Nhiễm rất gần, giọng nói khàn khàn cũng quấn quýt lấy cô, trong đó có mầy phần là chòng ghẹo, mấy phần là đùa cợt nửa thật nửa giả.

Giang Nhiễm đã nghe câu này nhiều lần rồi nhưng luôn không tin, có điều ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì anh chợt tới gần bên tai cô rồi nói rõ từng câu từng chữ: “Làm sao bây giờ, bây giờ muốn ăn em thật rồi.”

Bàn tay của anh dán lên da thịt trên bắp đùi cô, mà làn da hơi thô ráp ở lòng bàn tay của người đàn ông cứ cọ sát trên sườn chân cô từng chút từng một.

Cả người Giang Nhiễm cứ mềm nhũn như thế, ngay cả hô hấp cũng đều yếu ớt.

Dương Kế Trầm hôn lên tai Giang Nhiễm rồi từ từ chôn đầu ở hõm cổ của cô. Những cái hôn nóng rực rơi xuống từng tấc từng tấc da thịt của Giang Nhiễm, cảm giác kia như có kiến bò trên da mà ngứa ngáy từ lòng bàn chân tới tận tim can vậy. Giang Nhiễm rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở cũng hơi gấp gáp, hai gò má lại ửng hồng.

Cứ hôn cứ hôn một lúc rồi anh bỗng dừng lại, sau đó hít sâu một hơi như đang cười.

Ánh mắt Giang Nhiễm lại đầy mê ly, chính cô cũng đã không biết mình đang ở đâu nữa rồi.

Dương Kế Trầm thấp giọng nói: “Muốn ngủ cùng anh không?”

Giang Nhiễm chần chừ.

Muốn chứ, sao cô lại không muốn cho được. Cô siêu muốn ôm anh ngủ chung, cũng giống như lúc trước cô ôm chăn màn mà coi là anh, sau đó còn lăn lộn qua lại nữa.

Nhưng nếu bọn họ bị phát hiện thì sẽ rất lúng túng.

Giang Nhiễm nhỏ giọng nói: “Đừng.”

Dương Kế Trầm híp híp mắt, rồi chỉ cần nhìn một chút đã nhìn thấu cô: “Nhưng anh thấy biểu cảm của em như rất muốn đấy.”

“Đâu có…” Giang Nhiễm nghiêng đầu sang chỗ khác rồi trả lời thận trọng.

“Được thôi, không thì không vậy. Anh hơi buồn ngủ rồi, thế anh đi ngủ đây.” Dương Kế Trầm vỗ vỗ vào mông cô để ra hiệu.

Giang Nhiễm ngẩn ra rồi ngồi bất động trên người anh, phải một lúc lâu sau cô mới hiểu ra là anh lại đang trêu mình.

Giang Nhiễm giả vờ muốn đứng lên: “Thế anh đi ngủ đi vậy.”

Dương Kế Trầm sao có thể buông cô ra được, anh thoáng dùng thêm sức mà giữ Giang Nhiễm lại, thế là cô lại chui vào ngực anh mà cáu kỉnh, sau đó lại bị anh dỗ tới bật cười không dứt.

Dương Kế Trầm nói: “Bây giờ em ghê gớm nhỉ, dịu dàng ngoan ngoãn trước đó đâu rồi? Giang Nhiễm, có phải em cố tình gài bẫy anh không đó?”

Giang Nhiễm phản bác: “Rõ ràng người gài bẫy là anh, từ đầu tới cuối đều là anh cố ý, vừa mới bắt đầu cũng là anh —— ”

Giang Nhiễm nói được một nửa thì thấy là lạ, cô nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Dương Kế Trầm: “Sao anh lại thích em?”

Lúc hỏi chuyện này, cô mở mắt thật to mà nhìn anh, trong con ngươi có ánh trăng nhàn nhạt cùng bao mong mỏi và khẩn trương về đáp án.

Cô thật sự quá bình thường, rốt cuộc thì sao anh lại thích cô? Dường như con gái luôn chấp nhất với vấn đề này.

Dương Kế Trầm liếc qua ngực cô, chiếc váy dài này là cổ tròn nên vốn không lộ chút nào. Nhưng vì cô ngồi trên đùi, lại dựa vào người anh khiến hai vai thu lại và uốn lên chút khe hở, khe hở khiến người ta mơ màng.

Tuy cái nhìn thoáng qua này không thấy được gì cả, nhưng anh lại cố tình liếc cho cô xem. Giang Nhiễm vuốt vuốt lại váy rồi nhẹ giọng giục anh: “Anh… Rốt cuộc là vì sao anh lại thích em?”

Dương Kế Trầm không đứng đắn nói: “Em cởi hết ra đứng trước mặt anh như thế rồi, không thích thì có lỗi với…”

“Có lỗi với gì…?”

“Với dáng người học sinh tiểu học của em.”

“Dương Kế Trầm!” Giang Nhiễm lại dùng nắm nhỏ mà đấm anh một trận.

Dương Kế Trầm giữ lấy nắm đấm nhỏ của cô và nói: “Nói thật, ngày đó trông thấy anh cũng chỉ liếc qua rồi rời mắt đi chỗ khác ngay, vì thật sự chẳng có gì đẹp hết.”

Mặt Giang Nhiễm đỏ lên vì tức, sau đó cô phản kích: “Em cũng thế nhé, hôm đó thấy anh đứng thay quần áo trước cửa cũng làm em sợ muốn chạy mất. Lần đầu thấy người không có cả cơ bụng 8 múi cơ đấy.”

“Ồ, bây giờ to gan lớn mật thế này rồi đúng không? Từ cừu non nhỏ biến thành sói xám già rồi? Còn dám nói những lời này.” Dương Kế Trầm buồn cười nhìn cô.

Giang Nhiễm nhếch môi không thèm để ý đến anh.

Dương Kế Trầm đưa tay vuốt ve cần cổ tinh tế mà xinh đẹp của cô, anh cười hỏi ngược lại: “Thế sao em lại thích anh?”

“Em không thèm thích anh.”

Ngoài miệng cô nói là vậy, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung dán trên người anh.

Dương Kế Trầm nhéo nhéo mặt cô, đã gầy đi rồi, không còn cảm giác phính phính trẻ con lúc trước nữa.

Anh nói: “Lần đầu trông thấy đã hứng thú với em rồi, tin không?”

Giang Nhiễm thả chậm hô hấp rồi nhìn anh chăm chú.

Dương Kế Trầm nói: “Nói ra cũng khá hơi khó tin, nhưng trước đó mấy năm có đi xem thì thầy tướng cũng nói vài câu về tình duyên này kia. Lúc ấy nghe không hiểu, về sau vì đi cùng mấy người Trương Gia Khải nên lại xem một lần nữa, sau cùng vẫn là mấy câu nói kia. Lúc đó anh thấy trùng hợp nên hỏi thêm một chút, thầy tướng kia cũng tiết lộ một tin tuyệt mật.”

“Tin gì?”

Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười: “Thầy tướng nói trên người cô bé kia có một cái bớt hình bông tuyết. Nói là tiền duyên kiếp trước kéo dài đến tận lúc này, bảo anh gặp được thì đừng bỏ qua.”

Giang Nhiễm giật mình mà đập vào bả vai anh: “Em có! Em có ở bả vai này!”

“Anh biết em có, chẳng thấy từ lần đầu gặp em rồi còn gì.”

Giang Nhiễm bừng tỉnh: “Thì ra là thế…”

Dương Kế Trầm: “Ai lại vì lời của thầy tướng mà tin mấy chuyện này. Tiểu Nhiễm, anh không nói rõ được vì sao anh thích em, nhưng chính là thích em, ở bên em rất vui vẻ.”

Cô nhếch miệng cười: “Em cũng thế, ở bên anh rất vui vẻ.”

Giang Nhiễm cắn cắn môi rồi chủ động hôn lên môi anh như gà con mổ thóc.

Nhưng mới vui mừng chưa được bao lâu thì cô đã suy sụp.

Dương Kế Trầm không hiểu lắm: “Sao thế? Diễn tuồng à? Lúc thì vào vai tốt, lúc lại vào vai phản diện.”

Giang Nhiễm cau mày nói: “Làm thế nào bây giờ, em để nguyện vọng 1 là đại học ở Chiết Châu rồi.”

Dương Kế Trầm chỉ đến đây vì cuộc thi, sau tháng 7 cuộc thi kết thúc rồi, anh cũng sẽ rời đi, mà trước tháng 9 cô cũng sẽ rời khỏi nơi này. Lúc trước cô cũng từng hỏi Quý Vân Tiên, tốt nghiệp rồi cô ấy và Trương Gia Khải sẽ thế nào? Lúc ấy thấy nửa năm còn thật xa xôi, mà bây giờ lại đã gần ngay trước mắt.

Bọn họ luôn có nơi mình muốn đến.

Dương Kế Trầm lại không để tâm lắm: “Thì tới Chiết Châu.”

“Anh có ý gì?”

“Em qua đó học, anh qua đó ngủ.”

Giang Nhiễm: “…”

Dương Kế Trầm nói: “Em đang lo chuyện gì?”

“Tiệm trà sữa của anh phải làm thế nào bây giờ? Cả đội đua xe của anh nữa? Chẳng lẽ anh đến Chiết Châu chỉ vì em à? Như thế không hay lắm đâu.”

“Tiệm trà sữa thì cứ ở đây, thi đấu đâu phải ngày nào cũng có.” Dương Kế Trầm ôm cô thật chặt: “Em lo cái gì, anh đã tính cả rồi.”

“Hả?”

Dương Kế Trầm cười nói: “Đến lúc đó lại mở một tiệm ở gần đại học của em thì sao, bà chủ?”

Giang Nhiễm: “Anh đang nói đùa đấy à?”

“Đợi tới lúc đó xem thử xem anh có nói đùa không.” Dương Kế Trầm nhướng đầu mày lên như nắm chắc mười phần.

Gió biển thổi tới từng đợt, phía xa là cánh rừng, vài phiến lá cây xanh thẫm bị gió cuốn tới nơi đây. Lúc này đống lửa đã tàn hẳn, bóng của bọn họ cũng đã dần chìm vào đêm tối.

Đáy lòng của Giang Nhiễm bị trận gió này gại vào tới ngứa ngáy, ánh mắt và vẻ mặt của anh cũng như mảnh lông vũ rơi xuống lòng cô vậy.

Cô không biết thì ra anh đã nghĩ sâu xa đến thế, anh đã quy hoạch cả cô vào trong cuộc sống của mình rồi.

Giang Nhiễm nói thật nhỏ: “Vậy sau này anh…”

“Sẽ luôn ở bên em.” Anh tiếp lời.

Giang Nhiễm bật cười: “Sao anh biết em muốn nói chuyện này.”

Dương Kế Trầm thổi khí vào tai cô: “Anh còn biết em vừa mới ướt.”

Giang Nhiễm chợt kẹp chặt đùi lại, tim cũng đập thình thịch không ngừng. Cô xấu hổ nhắm mắt lại, rồi chỉ hận không thể cầm kim khâu miệng anh lại.

Dương Kế Trầm xích lại gần cô: “Hửm? Anh bỏ lỡ rồi à?”

Giang Nhiễm che miệng anh: “Anh vô lại!”

Dương Kế Trầm hôn vào lòng bàn tay cô, Giang Nhiễm sợ buồn nên lại rụt tay về.

Sau khi náo loạn, Dương Kế Trầm nói: “Sắp 2 giờ sáng rồi, đi ngủ không?”

“À… Vâng…”

“Hay chúng ta về tiệm trà sữa ngủ?”

Giang Nhiễm mở mắt ra: “Phải phải về đó?”

Ánh mắt Dương Kế Trầm thâm trầm, anh nói tùy tiện: “Ở đây nóng, ngủ không thoải mái. Sáng mai còn phải dọn lều vải từ sớm, việc này để lại cho họ làm là được rồi.”

Giang Nhiễm nuốt một ngụm nước miếng, rồi mơ hồ thấy như sắp phát sinh chuyện gì, nhưng lại không kiềm chế được mà đi theo anh.



Hai giờ sáng, trên đường an tĩnh không một bóng người, vì trường học đã nghỉ hè nên lại càng thanh tĩnh hơn nữa. Những nhà lầu xung quanh đều đen như mực, chứ đâu còn treo đèn thâu đêm như trước.

Tiệm trà sữa ở ngay gần trường nhưng cũng đã 2 – 3 tháng rồi Giang Nhiễm không tới đây, bây giờ vừa bước vào đã thấy có một mùi hương ập tới.

Dương Kế Trầm khóa cửa chính lại rồi ném chìa khóa đi, nháy mắt sau anh đã cởi áo ra, mà chiếc áo phông kia lại bị ném ngay trên sofa.

Anh vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi thắt lưng.

Tiếng kim loại của móc khóa và thắt lưng da chạm vào nhau vang lên khắp cả phòng, còn Giang Nhiễm thì lại che mắt lại.

Dương Kế Trầm bỗng dừng bước rồi đến bên bàn trà lấy bật lửa. Anh liếc qua Giang Nhiễm rồi cười nói: “Em che mắt làm gì?”

Giang Nhiễm lặng lẽ tẽ ra một khe hở mà nhìn anh. Lúc này anh đang để trần nửa người trên, thắt lưng cũng vểnh lên ở đó, còn quần đã hơi trễ xuống mà hở ra phần cạp quần lót.

Dương Kế Trầm ngậm điếu thuốc lên miệng rồi nhấn bật lửa hai cái để mồi thuốc.

Giang Nhiễm: “Anh muốn tắm thì vào trong cởi cũng được mà…”

Lúc đầu Dương Kế Trầm thấy cũng không có gì, nhưng về sau gặp vẻ này của cô thì lại thấy trêu vui vô cùng. Thế là anh rít mấy hơi khói, sau đó tiến từng bước về phía cô, mà còn tiến lại tới mức dồn người áp vào tường.

Anh xoay người rồi đùa cô: “Anh cởi ở trong thì sao em thấy cơ bụng 8 múi được? Hay là em muốn tắm cùng anh?”

Anh ngậm thuốc lá bên miệng, rồi cầm tay cô hướng xuống và đặt trên bụng mình.

“Nào, đếm đi, xem có đủ 8 múi không?”

Giang Nhiễm vừa chạm tới da của anh đã rụt tay về. Cô co cẳng chạy vào phòng nhỏ, còn Dương Kế Trầm lại bật cười và chậm rãi đi vào theo.

Rầm —— Dương Kế Trầm đóng cửa phòng nhỏ lại.

Giang Nhiễm run lên một cái.

Dương Kế Trầm nói: “Ở đây có quần áo sạch trên nóc ngăn kéo nhỏ đấy. Em chọn một bộ đi, lát nữa tắm xong rồi ngủ.”

Anh nói xong thì bước vào phòng tắm. Không bao lâu sau, trên mặt kính bắt đầu hiện lên hơi nước, mà bóng người bên trong cũng mơ mơ hồ hồ.

Giang Nhiễm căng thẳng đi tới đi lui trong phòng.

Dương Kế Trầm tắm xong đi ra thì thấy cô đang run run rẩy rẩy, mà hơi nóng và mùi hương trên người anh lại dần dần xâm chiếm khắp căn phòng này. Giang Nhiễm đứng ngồi không yên, sau đó cầm quần áo lên mà nói: “Em đi tắm đây.”

Lúc Giang Nhiễm đi ngang qua còn bị vỗ một cái vào mông, và bị chêm thêm câu “đi đi” đầy ngả ngớn mà gợi cảm nữa.

Giang Nhiễm tắm rửa trong ngoài thật sạch sẽ, nhưng cái áo đáng thương này lại chỉ che được tới đúng đùi cô, rồi chỉ cần hơi cử động là sẽ hở ra ngay.

Cô đứng chần chừ trong phòng tắm một lúc lâu, mà người bên ngoài cuối cùng cũng không giữ bình tĩnh được nữa.

Dương Kế Trầm gõ gõ vào cửa kính rồi trêu: “Bị táo bón hay đang cạo lông nách?”

Giang Nhiễm: “…”

Giang Nhiễm mở cửa mà ngượng ngượng nghịu nghịu, Dương Kế Trầm lại hơi nhếch miệng rồi đưa tay vuốt vuốt tóc cô, sau đó lười biếng nói: “Đã hơn 3 giờ rồi, không định ngủ à?”

Anh nắm bả vai cô tới bên giường bên kia.

Ở đầu giường có một cốc trà sữa.

Dương Kế Trầm nói: “Vừa pha đấy, khát thì uống một chút rồi ngủ.”

“Vâng…” Cô đứng bên giường uống trà sữa.

Dương Kế Trầm cởi khăn tắm rồi vén chăn lên định nằm vào.

Giang Nhiễm nhìn thì suýt chút nữa phun hết trà sữa ra ngoài, sau đó mắt cô cũng bắt đầu nhìn loạn khắp nơi.

Bên trong anh chỉ mặc quần tứ giác, mà sao ở giữa lại phồng lên thế kia…

Hết chương 50.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi