Ô VUÔNG THỦY TINH

Trịnh Phong, huấn luyện viên Trịnh.

Giang Nhiễm từng nghe về người này, trước đây nghe nói ông vẫn luôn cố gắng chiêu mộ Dương Kế Trầm, chỉ là hình như tác phong làm việc không ra sao cả. Nhưng hôm nay ông lại mang đầy tinh thần trượng nghĩa, mặt mày góc cạnh tản ra ánh sáng chính nghĩa mà nhìn cô bằng đôi mắt thật tâm.

Giang Nhiễm hơi lùi về phía sau một bước để bảo trì khoảng cách với ông, cô muốn nói cảm ơn nhưng lại thấy không quen biết thì không cần thiết. Cô giương lên nụ cười nhàn nhạt rồi lấy đó như cảm ơn, sau đó vừa xoay người đi thì vị huấn luyện viên Trịnh này bỗng gọi giật lại.

Trịnh Phong ho hai tiếng để điều chỉnh giọng mình: “Cô bé, trở về ta sẽ dạy dỗ lại người kia, đừng để trong lòng nhé, ta thay mặt cậu ta xin lỗi cháu.”

“Vâng…” Giang Nhiễm đáp lại đầy lúng túng.

Trịnh Phong ân cần nói: “Cháu đừng sợ, về sau cậu ta không lại quấy rối cháu nữa đâu.”

Giang Nhiễm gật gật đầu.

Trịnh Phong còn muốn nói tiếp điều gì, nhưng lại căng thẳng tới mức đầu óc cũng đông lại, nghìn câu vạn ý mà thật khó để nói thành lời. Giang Nhiễm cũng không hiểu lắm, mà ông nói nhiều sẽ chỉ dọa đến cô, có điều đây là lần đầu gặp mặt, Trịnh Phong vẫn muốn để lại ấn tượng tốt một chút.

Từ nhỏ tới giờ Giang Nhiễm không có bố, nhất định sẽ bị mọi người dị nghị. Giang Mi hận ông như thế, có lẽ cũng sẽ không nói với Giang Nhiễm rằng bố mình là một người tốt. Ông bố không quan tâm tới cô 18 năm thì sao có thể là một ông bố tốt được đây.

Trịnh Phong thở dài, ông muốn vỗ vỗ vào vai Giang Nhiễm, nhưng tay đang đưa ra giữa không trung lại thu về. Ông nở nụ cười, rồi cũng cố gắng để biểu hiện hòa ái và dễ gần: “Ta là Trịnh Phong, cũng là huấn luyện viên của người kia. Nếu về sau cậu ta còn bắt nạt cháu, cháu cứ đến tìm ta. Đây là danh thiếp của ta.”

Ông đưa ra như vậy nên Giang Nhiễm cũng lễ phép nhận lấy, sau đó lại lặng lẽ đi mất, mà cô càng đi càng nhanh, mãi đến khi chạy đến nhà vệ sinh bên kia.

Mấy cây nhãn thơm cao lớn đứng ngăn ở một bên, gió thổi xuyên qua từng cành cây mà đưa vài chiếc lá rơi xuống trước mặt Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm tựa trên lan can inox và nhìn chằm chằm tấm danh thiếp này, sau lại cảm thấy khó hiểu.

Cô nhìn về phía trường đua bên kia, bóng dáng của Trịnh Phong rất dễ nhận ra. Ông không giống các vị huấn luyện viên khác mà khí khái và thời thượng hơn nhiều. Cả người ông mặc đồ thể thao, đầu để trọc, nhưng trông như được bảo dưỡng cẩn thận và rất đẳng cấp.

Nhìn mặt bên ấy lại khiến Giang Nhiễm thấy quen thuộc như từng gặp ở đâu rồi, nhưng cô cố nhớ mãi mà vẫn không nổi. Nghĩ lại thì có lẽ đúng là từng gặp thật, dù sao đó cũng là huấn luyện viên của Lục Tiêu, lại từng năm lần bảy lượt tới tìm Dương Kế Trầm.

Từ Chi Hạ đi từ trong nhà vệ sinh ra với hốc mắt đỏ bừng. Lúc nhìn thấy Giang Nhiễm, cô ta chợt sững ra, cả bầu không khí cũng hơi cứng lại.

Từ Chi Hạ lạnh mặt nhìn cô: “Tới xem tôi trở thành trò cười?”

Gió nhẹ thổi lên mấy sợi tóc con bên tai Giang Nhiễm, cô cất danh thiếp đi rồi nhẹ giọng hỏi: “Chị thích anh ấy đúng không?”

Từ Chi Hạ cũng thừa nhận không chút e dè: “Phải, tôi thích Dương Kế Trầm.”

“Câu nói đôi mắt rất giống đó là lừa em?”

“Cô đi mà hỏi Dương Kế Trầm.”

Giọng của Giang Nhiễm rất mềm mại, cũng không mang tia địch ý chút nào: “Nếu em hỏi, anh ấy sẽ càng lạnh nhạt với chị hơn.”

Cô ta và Dương Kế Trầm có nhiều năm tình nghĩa như thế, nghĩ lại thì có thể nhịn tới bây giờ cũng không dễ dàng chút nào. Giang Nhiễm không cho là bản thân mình chân thiện mỹ gì, chẳng qua là nói thì dễ, và vì cô đã giành được Dương Kế Trầm nên cũng đồng cảm với Từ Chi Hạ.

Giang Nhiễm không nói nhiều về những lời Từ Chi Hạ nói ngày đó với Dương Kế Trầm, cô chỉ nói là cô ta kể một chuyện cũ như vậy mà thôi.

Nhưng Dương Kế Trầm thông minh như thế thì sao có thể không biết nguyên do trong đó, hơn nữa sao anh có thể không biết một người con gái thích mình nhiều năm đến thế.

Có điều tình bạn giữa bọn họ là thật. Ngoài mặt Dương Kế Trầm không phá vỡ, nhưng từ lời nói và hành động cũng thấy được rằng anh đang lạnh nhạt với Từ Chi Hạ, cũng là đang cảnh cáo cô ta.

Từ Chi Hạ đã dự đoán được việc họ ở bên nhau từ sớm, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, thế nên cô ta không tới bữa tiệc bên bờ biển ngày đó. Chỉ là Từ Chi Hạ không ngờ cho tới giờ Dương Kế Trầm vẫn không nói với mình một câu. Sự lãnh đạm kia chợt dâng lên trong lơ đãng, tuy anh không làm cô ta khó xử chút nào, nhưng vẫn khiến Từ Chi Hạ biết sức nặng của bản thân mình trong lòng anh.

Nhiều năm tình nghĩa như thế chẳng bằng được một học sinh cấp 3 mới quen nửa năm.

Từ Chi Hạ cười lạnh, khuôn mặt của cô ta dưới ánh đèn mờ nhạt vừa gầy lại vừa trắng, nhất là ánh mắt kia càng sắc bén vô cùng.

Cô ta nói: “Dăm ba câu của anh ấy đã dỗ được cô rồi à? Không lẽ cô gái kia không trở thành cục u trong lòng cô? Anh ấy thích cô cái gì? Cô có thể mang lại cho anh ấy cái gì?

Giang Nhiễm rũ mắt xuống, vẻ mặt cũng lạnh nhạt.

Từ Chi Hạ bóp khăn giấy trong tay thành vụn nhỏ rồi nói: “Chẳng qua chỉ là mới mẻ nhất thời thôi.”

Cô ta nắm chặt mấy mảnh giấy kia rồi ném vào thùng rác, sau đó cũng không nhìn Giang Nhiễm mà đi thẳng.

Giang Nhiễm cúi đầu, mũi chân chống trên mặt đất thỉnh thoảng lại cọ cọ một chút. Cô nghĩ chỉ có cô mới biết rốt cuộc anh có thích mình hay không, bởi tình cảm của anh chỉ dùng trên người cô, bởi chỉ có hai người họ mới có thể trải nghiệm tâm ý của nhau.

Dù có là mới mẻ nhất thời, thì được ở bên nhau như vậy cũng đã đủ lắm rồi.

Giang Nhiễm bỗng bị ý nghĩ của mình dọa sợ, thì ra cô thích Dương Kế Trầm đến thế sao? Vậy mà lại thích đến mức này.

Giang Nhiễm gãi gãi đầu.

Quý Vân Tiên mang đầu đầy mồ hôi mà đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó hô hào nóng chết luôn rồi. Khi thấy Giang Nhiễm đứng ở đó, cô ấy lại kéo cô đi về phía trường đua.

“Mày làm gì mà đứng chờ tao trước cửa nhà vệ sinh thế, không thấy mùi hả? Tao còn sắp bị mình hun chết đấy. Haiz, biết thế không ăn cốc kem kia, đều tại Trương Gia Khải không ngăn tao!”

“Tiểu Nhiễm, mày làm gì mà cười thành thế này vậy?”



Vì Trịnh Phong bận chuyện bên Giang Mi, nên huấn luyện lâu như thế mà đây mới là lần thứ 3 ông có mặt. Trương Huy nhìn thấy ông thì trêu chọc: “Tình nồng mật ý với chị dâu quên luôn cả chuyện chính rồi à? Này, em vừa thấy anh nói chuyện với em gái nhỏ, nhận rồi à?”

Trịnh Phong châm điếu thuốc: “Nhận rồi mà con bé còn chạy chắc?”

“Thế chị dâu nói thế nào, bao giờ mới sắp xếp cho hai người? Em thấy em gái nhỏ cũng không quá bạo dạn, tính tình mềm mềm, đáng yêu vô cùng. Không chừng lúc biết rồi sẽ nhào vào lòng, gọi anh một tiếng bố đấy!”

Lời này khiến Trịnh Phong bật cười: “Nếu được như thế thì tốt quá, chỉ sợ sẽ khó thôi. Từ nhỏ con bé đã ở với mẹ, làm sao biết cảm giác có bố là thế nào. Giang Mi khổ sở nhiều mà cũng hận anh như thế, chỉ sợ bé con cũng hận anh, thậm chí còn hận sâu ấy chứ.”

“Ha ha, không phải đều là hiểu lầm à, chỉ cần dỗ được chị dâu bên kia thì em gái nhỏ cũng dễ dụ thôi. Đúng rồi, mà em gái nhỏ lợi hại thật đấy, còn thu phục được Dương Kế Trầm. Mấy ngày trước em nghe bọn họ nói Dương kế Trầm có bạn gái mà không nghĩ là con bé đâu. Em nói này, con rể này của anh sợ là hơi khó chơi đấy, cẩn thận lại bị con rể đục góc tường làm gió thổi qua, rồi đến con gái cũng không nhận anh luôn.”

Trịnh Phong híp mắt nhìn về phía các tay đua đang lao vun vút trên đường đua, mà người dẫn đầu lúc này đang là Dương Kế Trầm: “Dù thằng nhóc kia kiêu căng khó thuần nhưng bản chất không xấu. Cậu cho cậu ta là Lục Tiêu, sẽ làm ra những chuyện hạ lưu chắc?”

“Vừa rồi Lục Tiêu nói gì với em gái nhỏ thế? Bọn họ cũng quen nhau à?”

“Quen cái con khỉ, việc này cũng chỉ có cậu biết thôi, mấy lời kia đều thô tục nên bị tôi dạy dỗ vài câu. Tôi đoán là thấy con bé có quan hệ với Dương Kế Trầm, nên không nhịn được mà nổi nóng với Giang Nhiễm.”

Trương Huy nói: “Em nghe nói Lục Tiêu từng tìm người theo dõi em gái nhỏ, vẫn nên đề phòng một chút. Dù sao thì Lục Tiêu cũng hận Dương Kế Trầm tới thấu xương, biết đâu lại giận cá chém thớt lên Giang Nhiễm.”

“Biết rồi.” Trịnh Phong rít mạnh một hơi thuốc rồi cười nói: “Tôi thấy Dương Kế Trầm còn khẩn trương hơn tôi nhiều.”

“Chẳng thế thì là gì? Em nghe nói Dương Kế Trầm coi con bé như bảo bối mà cưng chiều. Lúc tốt nghiệp còn tặng chiếc dương cầm đặt ở bờ biển, lãng mạn vô cùng. Dương cầm đó có ít thì cũng 6 vạn tệ đấy.”

Trịnh Phong nhíu mày: “Dương cầm? Cũng phải, có lẽ đứa nhỏ này giống mẹ.”



Sau khi chạy ba vòng, Dương Kế Trầm vượt qua vạch đích rồi cởi mũ bảo hiểm ra mà vẩy tóc, sau đó cúi người chậm rãi lái xe tới bên cạnh. Anh treo mũ bảo hiểm rồi nhanh chân đi tới chỗ khán đài, tiếp đó đã tùy ý ngồi xuống bên cạnh Giang Nhiễm và uống nước của cô.

Giang Nhiễm cười đến xán lạn, mắt ngọc mày ngài cực động lòng người. Cô vui vẻ mà nói: “Anh lợi hại quá đi! Người khác cũng không vượt qua được, lúc ép cua là đẹp nhất!”

Lòng hư vinh của đàn ông luôn dễ bành trướng nhờ phụ nữ.

Dương Kế Trầm cười vài tiếng rồi hơi nghiêng vào ghế, ánh mắt cũng lưu luyến trên người Giang Nhiễm, anh cứ nhìn cô khoa chân múa tay mà phấn khích vì màn vừa rồi như vậy.

Người mấy ngày trước còn rầu rĩ, hôm nay đã như thay da đổi thịt rồi, trong mắt cũng đều là tia sáng.

Anh đội mũ bảo hiểm trong trời mùa hè một lúc lâu như thế nên lọn tóc đã ướt cả, Giang Nhiễm thấy trán Dương Kế Trầm đổ mồ hôi thì đưa khăn giấy cho anh.

Dương Kế Trầm lười biếng hỏi: “Không lau cho anh à?”

Giang Nhiễm nghiêng người xích lại gần anh, nhưng khăn giấy còn chưa chạm được vào Dương Kế Trầm, thì cô đã bị xoay 180 độ mà an vị trên người anh. Cái kéo này của Dương Kế Trầm khiến Giang Nhiễm cuộn mình thành tôm mà hãm trong ngực ai kia.

Áo đội của anh sáng bóng mà trơn trượt, chất liệu cũng hơi lạnh, nhưng vừa áp sát vào một chút thì đã nóng lên.

Ánh sáng của đèn lớn kéo dài tới tận khán đài, nhưng chỉ là những tia sáng mờ mịt. Phần mái uốn lượn đua ra làm mái che nắng che mưa đã ngăn trở ánh trăng và tia sáng chiếu tới, bọn họ lại ngồi trong góc khuất nên có thể sánh với chỗ ngồi tình nhân trong rạp chiếu phim. Dưới đêm tối và nhìn từ nơi xa lại thì chỉ mơ hồ thấy được hai bóng người.

Quý Vân Tiên thức thời rời đi.

Dương Kế Trầm cúi đầu hôn cô một chút, Giang Nhiễm lại tình trong như đã mặt ngoài còn e mà đỏ bừng mặt.

Người phía dưới cầm nước rồi ồn ào, những tiếng “ồ” cứ vang khắp cả trường đua. Giang Nhiễm giãy ra muốn đứng lên, nhưng Dương Kế Trầm lại túm lại không cho cô đi.

Người phía dưới nói: “Người có vợ khác thật đấy, nghỉ ngơi thôi mà cũng có thể vui vẻ một chút.”

Dương Kế Trầm cười rồi hỏi thật nhỏ: “Trốn cái gì?”

Lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm nóng sẽ phả vào mặt cô, là hương bạc hà sạch sẽ, nhẹ nhàng lại khoan khoái.

Giang Nhiễm: “Bọn họ đều đang nhìn kia.”

“Nhìn thì nhìn, liên quan quái gì đến anh.”

Giang Nhiễm: “…”

“Vừa rồi Trịnh Phong nói gì với em?” Chóp mũi của anh nhẹ nhàng áp vào ngửi cổ cô.

“Cũng không có gì, chỉ xin lỗi em thôi, còn đưa cả danh thiếp nữa. Nào, ngứa, đừng.”

Dương Kế Trầm cười nhạo: “Xin lỗi? Ông ta ăn phân rồi hả?”

Giang Nhiễm giải thích: “Lục Tiêu kia nói mấy lời khó nghe, nên ông ấy xin lỗi em.”

Dương Kế Trầm chuyển mắt nhìn Lục Tiêu cách đó không xa, sau đó nhướng nửa bên lông mày: “Hắn lại tìm em gây phiền toái?”

“Nói vài câu thôi, cũng không có gì, anh đừng…”

Lời kia của Lục Tiêu quá ghê tởm, Giang Nhiễm ngại nói ra thành lời. Có điều cô cũng lo Dương Kế Trầm chỉnh Lục Tiêu như lần trước, cô thật sự rất sợ anh xảy ra chuyện.

Dương Kế Trầm cười nhẹ, trong đôi mắt thâm thúy càng nổi lên mấy phần khinh cuồng.

Anh nói: “Gan nhỏ như thế làm gì? Lần sau hỏi hắn xem còn muốn gãy xương chỗ nào nữa? Bị thương còn nhẹ quá đúng không, có muốn người đàn ông của tôi hái hai trứng của anh xuống luôn không?”

Giang Nhiễm bật cười rồi cúi đầu xuống hừ một tiếng: “Anh còn lâu mới là đàn ông của em.”

“Sao anh lại không phải?” Dương Kế Trầm giữ chặt eo Giang Nhiễm, khóe miệng ngậm ý cười lại hôn cô một chút.

Mà Trịnh Phong đứng bên dưới phiền muộn rít một hơi thuốc lá, rồi suýt chút nữa lại tự làm mình sặc chết.

Trương Huy nói: “Anh đừng nhìn nữa, người trẻ có cách sống của riêng họ.”

Hết chương 56.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi