Tạch —— Anh đưa tay tắt đèn, phòng nhỏ cũng lâm vào bóng tối, sau đó chỉ có âm thanh cót két của khung giường sắt.
Tiếng thở dốc của hai người ngày một nặng hơn.
Giang Nhiễm cắt siết môi, nhưng vẫn tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Không biết đã qua bao lâu, Giang Nhiễm: “Xong… Xong chưa? Em mệt quá.”
“Em mệt cái gì?”
Dương Kế Trầm cúi đầu hôn cô.
Nhịp tim của Giang Nhiễm đập thật nhanh, cô sợ hai người Giang Mi sẽ nghe thấy gì đó.
Mà người này lại đang tùy ý thưởng thức vẻ khổ sở không thể nói thành lời của cô.
Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười, anh thấp giọng nói: “Cắn chăn đi, sắp cắn nát môi rồi.”
Giang Nhiễm cấu anh, đánh anh.
Đêm ngày càng sâu, cổng Nhị Tà cũng dần lâm vào yên tĩnh. Ánh trăng sáng ẩn sau sương mù, tuyết Đông năm nay kéo tới trong yên lặng, không có chút tiếng động.
Giường nhỏ đã dừng lay động, Giang Nhiễm thở mạnh, đầu cũng đã đầy mồ hôi. Nghỉ ngơi chưa được ba phút, nhiệt lượng trên người đã tản ra, sau đó hơi lạnh tràn vào khiến cô phải kéo chăn mà rúc vào.
Dương Kế Trầm uống cạn nước để trên tủ đầu giường của cô, mồ hôi trên Thái dương vẫn còn nhỏ thành giọt.
Giang Nhiễm chỉ để lộ nửa đầu, con ngươi đen bóng cũng nhìn anh chằm chằm, cô duỗi chân ra đá mông anh: “Thu dọn đồ đạc của anh rồi về đi, đừng ở lại đây.”
Trên mặt đất có hai cái ‘áo mưa’ đã dùng.
Dương Kế Trầm dùng khăn giấy cầm lên rồi tiện tay ném lên tủ đầu giường, sau đó vén chăn nằm vào.
Giang Nhiễm: “Anh không đi à?”
“Con gái dễ trở mặt vô tình thế này à? Ăn no căng rồi là không cần nữa?”
Giang Nhiễm chột dạ vô cùng: “Em thấy… không ổn lắm. Anh vẫn nên về đi, chẳng may lát nữa mẹ em gõ cửa thì làm thế nào?”
“Em có kinh nghiệm lắm mà, nhét anh vào nhà vệ sinh, sau đó nói dối một chút.”
Anh như dính chặt vào trên giường, Giang Nhiễm đuổi không đi, đánh cũng không được, sau đó người lại vã ra một tầng mồ hôi. Người này nằm uể oải trên giường mà cười nhìn cô.
Giang Nhiễm tức lên nên cuốn chăn của anh sang một bên: “Tùy anh có về hay không, dù sao bố mẹ em biết cũng sẽ trách anh.”
Dương Kế Trầm nhún vai: “Anh không thành vấn đề.”
“Đợt trước còn nói phải giả vờ giả vịt gì đó, bây giờ lộ nguyên hình rồi đúng không, cún sắc tình.”
“Thế ‘gậy gộc’ của cún này dùng thế nào?” Anh hơi nhướng nhẹ đuôi mắt để lộ mấy phần trêu chọc.
Lúc anh nói mấy lời thô tục và hạ lưu, Giang Nhiễm chưa từng thấy chướng tai. Anh nói thản nhiên và tự nhiên là thế, từ đó cũng nhiễm thêm đôi chút gợi cảm.
Giang Nhiễm dở khóc dở cười rồi xoay người: “Không nói với anh nữa, em muốn ngủ.”
Dương Kế Trầm ôm lấy cô từ phía sau: “Thế mà đã ngủ rồi à? Không vợ chồng tâm sự đêm khuya với anh à?”
“Anh muốn nói gì?”
“Qua Tết về nhà bà ngoại với anh một chuyến? Một năm anh về một lần, hai ông bà chỉ có một mình, anh cũng phải đi thăm mẹ của Lâm Chi Hạ một chút nữa.”
Hai mắt đang nhắm lại của Giang Nhiễm chợt mở ra, cô quay đầu nhìn Dương Kế Trầm: “Anh muốn đưa em về à?”
“Năm ngoái đã báo cáo với bà rồi, năm nay đưa về cho bà gặp cũng phải thôi.”
“Năm ngoái?” Giang Nhiễm chớp mắt rồi hồi tưởng lại. Năm ngoái bọn họ mới quen không bao lâu, lại càng chưa ở bên nhau.
Giang Nhiễm: “Năm ngoái anh đã nói với bà rồi à?”
Giọng điệu này của cô gái nhỏ như chờ mong điều gì đó ngoài câu trả lời.
Dương Kế Trầm bóp eo cô rồi ôm sát, anh “ừm” một tiếng và biếng nhác nói: “Nói xong bà đánh anh một trận.”
“Vì sao?”
“Bà nói anh làm hư trẻ con.”
Giang Nhiễm cười tới rung bả vai, cô đẩy nhẹ anh ra: “Anh… Lúc đó anh đã thích em rồi à?”
“Tạm được, lúc ấy rất muốn cua em.”
“Anh dùng từ chính xác chút được không, cái gì gọi là cua.”
Dương Kế Trầm nghiêng đến rồi hôn lên mặt cô, anh cười nói: “Thế thì lúc ấy rất muốn bị em cua.”
Giang Nhiễm: “…”
Hai người nói câu được câu chăng rồi Giang Nhiễm mơ màng ngủ mất, thế nhưng trước khi ngủ vẫn không quên đuổi anh đi.
Dương Kế Trầm rời giường vào nhà vệ sinh, anh đứng cạnh cửa sổ nhà vệ sinh mà hút điếu thuốc. Bệ cửa sổ đã phủ một lớp tuyết mỏng, góc cửa kính cũng bắt đầu hóa sương, tuyết rơi dày như đang dịu dàng mà triền miên ôm lấy ánh trăng.
Anh nhanh chóng hút xong điếu thuốc này, sau đó về phòng tắt đèn và nhẹ nhàng ôm Giang Nhiễm.
Thói quen là một chuyện rất thần kì, trước kia anh quen ngủ một mình, nhưng sau vài tháng ngủ chung với Giang Nhiễm ở Chiết Châu, sáng tỉnh dậy mà không thấy cô sẽ không quen, rồi lại thấy như thiếu đi chút gì. Mấy ngày trước khi trở về Mặc Thành cũng vậy, đêm đến không có ai để ôm trong ngực và vuốt ve sẽ thấy trống rỗng biết bao.
…..
Đông tới mọi người sẽ có thói quen làm ổ trên giường, Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm cũng đã quen tỉnh muộn. Ngủ muộn dậy muộn chính là tiêu chí cơ bản của giới trẻ thời đại này, quả là có hơi khác với các bậc lão thành trung niên.
Dù tối qua Trịnh Phong say tới bất tỉnh nhân sự, nhưng sáng tỉnh lại uống ít nước rồi bài xuất xong, thì cả người lại sảng khoái vô cùng. Ngày tái hôn chính thức đầu tiên, mọi thứ đều là danh chính ngôn thuận.
Giang Mi lại vẫn giống như ngày thường, bà không có phản ứng gì quá lớn, nên làm gì thì làm cái đó.
Trịnh Phong ho khan hai tiếng, rồi dùng âm thanh mà ông cho là có từ tính để hỏi: “Vợ à, anh có thể làm gì giúp em không?”
Giang Mi đã đun canh bí đỏ cho ông: “Bưng lên bàn đi, rửa ba cốc thủy tinh cho em.”
“Được!”
Trịnh Phong nhìn Giang Mi vài lần rồi cười cười, dù có nhìn thế nào thì bà cũng không thay đổi quá nhiều. Ông thật cảm kích trời xanh, bởi nhiều năm như vậy mà vẫn nhân từ với Giang Mi, cũng coi như nhân từ với ông.
Trịnh Phong nói: “Tiểu Mi, đợi sau này việc của Tiểu Nhiễm ổn thỏa rồi, anh đưa em về Tây Châu được không? Anh vẫn luôn giữ lại căn nhà kia của chúng ta, nhiều năm rồi em không về đó, chúng ta về xem thử đi.”
Giang Mi hơi giật mình, mặt mày cũng nhàn nhạt, bà lắc đầu: “Không muốn về, ở đây rất tốt.”
“Anh biết em coi đó là nơi đau buồn, nhưng dù sao đó cũng là nhà của chúng ta, không phải sao? Tiểu Nhiễm lại chưa từng tới đó, con bé cũng nên tới xem một chút.”
“Anh muốn giữ thì đi mà giữ, em không về.”
“Nhưng chúng ta đã tái hôn rồi, không thể cứ ở đây mãi được. Đây dù sao cũng là nhà thuê, anh đâu phải không có năng lực cho em một mái nhà mới. Tiểu Mi, bây giờ anh có thể cho em hết thảy. Đây đều là những thứ trước kia anh liều mạng làm ra, anh cũng muốn làm vài chuyện cho em và Tiểu Nhiễm.”
Giang Mi: “Như bây giờ rất tốt, em hiểu lòng anh là được rồi.”
Trịnh Phong không còn cách nào khác: “Em vui là được, em muốn thế nào thì là thế đó đi. Anh lên gọi Tiểu Nhiễm rời giường.”
Trịnh Phong đã tính về sau định cư ở đâu, trong đầu ông còn nghĩ đến một vài nơi phong thủy hữu tình. Ông gõ cửa phòng của Giang Nhiễm, sau đó vặn tay nắm cửa.
T —— Đầu óc Trịnh Phong chợt thẳng băng, nhịp tim như ngừng lại, tất cả đều trống rỗng.
Rõ ràng trên giường kia có hai người!
Ông dụi dụi mắt, tay cũng run run rồi bước từng bước qua.
Dương Kế Trầm dùng một tay ôm lấy Giang Nhiễm, một tay khác gối sau đầu. Anh nghe được tiếng động thì chậm rãi mở mắt ra, mà vừa mở ra đã thấy Trịnh Phong đứng dựng râu trừng mắt ở đó.
…
Ba bát canh bí đỏ trên bàn bỗng biến thành bốn bát, Trịnh Phong tức tới nỗi không cầm nổi thìa, ông thử mấy lần rồi ném luôn thìa lên bàn.
Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm đều không động tới, Giang Nhiễm chỉ hận không để đập nát đầu mình, rồi cũng không dám nhìn Giang Mi chút nào.
Trước kia bà đã dặn dò cô thế nào, khoảng thời gian trước cũng đã dặn dò tiếp, rồi còn hỏi thăm nữa.
Giang Mi phá vỡ cục diện bế tắc này, bà hỏi Dương Kế Trầm: “Cậu còn nhớ trước khi Tiểu Nhiễm đi học đại học, cậu đã hứa gì với tôi không?”
“Nhớ ạ.” Dương Kế Trầm dừng một chút rồi nói: “Thế nên cháu không định giấu mọi người nữa. Đàn ông dám làm dám chịu, qua Tết cháu định đưa Tiểu Nhiễm về quê một chuyến để ra mắt ông bà ngoại. Nếu được thì sẽ đính hôn trước, chờ Tiểu Nhiễm tốt nghiệp rồi kết hôn.”
Ba người cùng sững sờ.
Đính hôn, kết hôn.
Anh chưa từng đề cập chuyện này với cô, đến Giang Nhiễm cũng thấy đột ngột.
Nhưng nhìn anh thì như đã nghĩ kĩ từ sớm rồi.
Giang Nhiễm bỏ tay Dương Kế Trầm ra, nhưng lại bị anh nắm chặt. Giang Nhiễm nói khẽ: “Sao tự nhiên anh lại nói đến chuyện này?”
Giang Mi vội ho một tiếng: “Tiểu Dương này, Tiểu Nhiễm còn nhỏ, có phải hai đứa nhanh quá rồi không?”
Dương Kế Trầm: “Cháu đã mua nhà và xe, tất cả đều để Tiểu Nhiễm đứng tên. Về sau bọn cháu định định cư ở Chiết Châu.”
Giang Nhiễm như dần hiểu ra chuyện gì, từ lúc anh quyết định mua nhà thì đã nghĩ sẽ ở bên cô cả đời rồi. Thế nên tới tới bây giờ mọi chuyện đã chắc chắn, anh cũng có thể quang minh chính đại nói ra ý nghĩ của mình.
Lúc này Giang Nhiễm mới phát hiện, thật ra anh còn khát vọng ở bên nhau cả đời hơn cô. Để có một chỗ ở cố định, có một sinh hoạt như người bình thường.
Răng trên răng dưới của Trịnh Phong đập lập cập vào nhau, thằng nhóc này thế mà còn nhanh hơn cả ông.
Giật mình của Giang Mi dần qua đi, bà bình tĩnh lại rồi cũng tiếp nhận điều Dương Kế Trầm vừa nói. Bà hỏi: “Tiểu Nhiễm, con nghĩ sao?”
“Con…” Giang Nhiễm gật đầu nhẹ.
Giang Mi không nói gì nữa, sau đó để hai đứa nhỏ ăn bữa sáng.
Ăn xong, Giang Nhiễm vào rửa bát theo ra hiệu của Giang Mi, còn hai người đàn ông ngồi xem TV và hút thuốc trong phòng khách.
Giang Mi hỏi: “Con ở chung với cậu ấy từ bên kia rồi đúng không?”
“Vâng.”
“Tiểu Nhiễm, con đã nghĩ kĩ chưa? Cậu ấy sẽ vào đội tuyển quốc gia, con đường đại học của con lại mới bắt đầu rồi, con có chắc chắn hai đứa sẽ đi được tới lúc tốt nghiệp không?”
“Mẹ, anh ấy vào đội tuyển quốc gia là chuyện tốt, con cũng hi vọng anh ấy có thể tiến càng xa hơn. Nếu như anh ấy thật sự để con vào lòng, thì bọn con có thể tiến rất xa. Con thấy ở bên anh ấy rất hạnh phúc, anh ấy cũng đã cho đi nhiều thứ vì con. Mẹ, con muốn gả cho anh ấy.”
Giang Mi thở dài rồi cười: “Cậu ấy có dũng khí nhắc tới kết hôn, mẹ cũng bội phục. Nhưng cậu ấy mới 25 tuổi thôi, nói thật, thanh niên ở tuổi này vẫn chưa trưởng thành hẳn, dù đúng là cậu ấy xuất chúng hơn những người đồng trang lứa. Nếu hai đứa nghĩ kĩ rồi thì làm đi, mẹ không phản đối. Nhưng con gái vẫn phải tự yêu lấy mình, phải tự bảo vệ bản thân, hiểu không?”
Mặt Giang Nhiễm dần đỏ lên, cô nhỏ giọng nói “biết rồi ạ”.
Trịnh Phong ở bên kia xụ mặt: “Cậu nhảy cửa sổ vào?”
Dương Kế Trầm vẫn dửng dưng: “Không thì xuyên tường chắc?”
“Trước kia cậu cũng nhảy?”
“Ừm, thường xuyên.”
“Trước kia cậu cũng ngủ ở đó?”
“Ừm.”
Trịnh Phong gẩy thuốc để mình bình tĩnh lại một chút, ông lại hỏi: “Cậu mua nhà và xe thật đấy à? Khoảng thời gian trước bận bịu cũng là vì chuyện đó?”
“Ừm.”
“Không đúng, cậu vội vã như thế làm gì, Tiểu Nhiễm mới bao lớn mà cậu đã nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Dương Kế Trầm rũ mắt, anh đặt thuốc vào trong gạt tàn rồi gõ gõ một cái, sau đó thờ ơ nói: “Em ấy thích suy nghĩ lung tung, dù sao cũng là người của tôi, sớm hay muộn một chút cũng không khác gì.”
Hết chương 86.