Ô VUÔNG THỦY TINH

1.

Ngày 5 tháng 6 năm 2013, CRRC lần thứ 4 khép lại tốt đẹp tại chặng Tân Châu, Dương Kế Trầm phá vỡ kỷ lục vòng đua nhanh nhất của thể thức 150cc tại trường đua quốc tế Tân Châu. Anh cũng giành được chức vô địch tổng quan hàng năm, trở thành nhà vô địch CRRC về điểm tích lũy 8 năm liền.

Vào lúc fan hâm mộ vô cùng mong chờ thì trong buổi họp báo sau khi kết thúc trận đấu, Dương Kế Trầm lại tung ra một quả bom quyết định. Anh đứng giơ cúp trên bục rồi cười với khán đài và hời hợt nói: “Dù tôi vẫn chưa đến 30 tuổi, nhưng đã đến lúc giải nghệ rồi.”

Cả trường đua lặng thinh trong giây lát, sau đó bắt đầu náo động, ngay cả phóng viên, bình luận viên cũng chợt không biết phải nói sao, bởi trước đó chưa từng có manh nha gì về việc này.

Lúc Dương Kế Trầm tuyên bố chuyện này, Giang Nhiễm đang ngồi xem tường thuật trực tiếp trận đấu của anh trong văn phòng.

Phòng làm việc của cô không lớn, tổng cộng chỉ có 3 bàn, ngoài cô ra thì còn có hai cô giáo nữa. Cả hai bọn họ đều dạy vũ đạo, bên cạnh văn phòng cũng là phòng vũ đạo, bên trong là âm nhạc sôi trào và mãnh liệt hòa cùng với tiếng bước chân có tiết tấu của người nhảy.

Giang Nhiễm nhìn hình ảnh anh cười khẽ trên màn hình, rồi tiện tay sửa soạn lại sách trên bàn một chút. Dưới mặt bàn làm việc bằng kính là mấy tấm ảnh: Ảnh chụp hai người sau khi anh cầu hôn vào năm đó, ảnh cô và anh chụp lúc cô tốt nghiệp, và ảnh cưới được gửi tới từ một tháng trước.

Chương trình tường thuật trực tiếp kết thúc, khung hình cũng tối đen, chuông tiết cuối cùng của buổi sáng vang lên, Giang Nhiễm tắt máy tính và định đi ăn cơm.

Phòng vũ đạo bên kia truyền đến tiếng học sinh nói chuyện ồn ào, cô giáo vũ đạo Tiểu Lâm lau mồ hôi và đi tới: “Tiểu Nhiễm, cùng đi ăn đi, chờ tôi một chút.”

“Được.”

“Xem chồng thi đấu xong rồi à?”

“Ừ.”

“Thi đấu thế nào?”

Giang Nhiễm dựa vào cạnh bàn rồi cười nói: “Không tệ lắm.”

Cô giáo Tiểu Lâm rửa mặt rồi cười: “Cô lại khiêm tốn rồi, chắc chồng cô lại đoạt chức vô địch đúng không, đúng là không tầm thường. Này, hai người đã đăng kí kết hôn rồi, bao giờ mới tổ chức hôn lễ thế?”

Giang Nhiễm cầm phiếu ăn rồi ra khỏi văn phòng với cô giáo Tiểu Lâm: “Sớm thôi, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cô.”

Sau Tết bọn họ đã đi đăng kí kết hôn, vì là ngày làm việc đầu tiên sau kì nghỉ nên có nhiều người tới cục dân chính. Rất nhiều cặp vợ chồng coi đây là khởi đầu tốt đẹp của năm mới, nhưng bọn họ lại không như vậy, lần đăng kí kết hôn này của họ có hơi vội vàng.

Ngày nghỉ của Dương Kế Trầm rất ngắn, vừa qua nghỉ Tết anh đã phải vội vàng chạy về Bắc Thành để bắt đầu việc huấn luyện và thi đấu của năm mới. Thời gian đi đăng kí kết hôn này cũng là cấu ra từ đó, sau khi đăng kí xong xuôi, anh phải lên chuyến bay đi Bắc Thành ngay.

Hai người phải xếp hàng một lúc lâu trong trời Đông giá rét, vì đẹp mà Giang Nhiễm ăn mặc phong phanh. Tay chân cô đều lạnh buốt, sau còn phải núp ở cổng chính của cục dân chính mà run lẩy bẩy.

Dương Kế Trầm nói chuyện điện thoại xong và xoay người đã trông thấy cô như vậy nên vừa thương mà vừa buồn cười.

Anh không nhanh không chậm trêu ghẹo: “Cảm giác không mặc quần thun bên trong thế nào? Thôi đừng làm cô giáo nữa, đi diễn kịch là được rồi. Diễn vai cô bé bán diêm ấy, bảo đạo diễn là em có kinh nghiêm thực tế.”

Giang Nhiễm xoa tay hà hơi mà không thèm để ý đến anh.

Luôn độc miệng như thế.

Dương Kế Trầm cười rồi kéo tay cô qua mà đặt trong lòng bàn tay mình để xoa. Anh nói: “Con gái bọn em thật đáng sợ, vì đẹp mà cái gì cũng làm được, vì chụp ảnh cưới mà bao lâu rồi em không ăn tối?”

Giang Nhiễm mềm giọng nói: “Anh không hiểu.”

Dương Kế Trầm hơi cúi người xích lại gần cô, anh cười hơi xấu xa: “Đúng là anh không hiểu nổi, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, chỉ có hai nơi đó là nhỏ đi thôi, nơi khác thì không nhỏ. Đúng là đáng thương cho anh mà.”

“Anh nói linh tinh gì đó.” Giang Nhiễm dở khóc dở cười.

“Tay này của anh còn chính xác hơn thước dây đấy. Anh đo thử cho em xem, lúc trước chỉ được ngần này, về sau là chừng này, nhưng bây giờ lại về như lúc trước rồi.” Ngón tay của anh thu ra thu vào để biểu thị nhỏ, to, nhỏ.

Giang Nhiễm tức đến mức muốn đánh anh.

Dương Kế Trầm cười trầm thấp rồi ôm người vào trong ngực: “Anh sắp phải đi rồi, còn muốn đánh anh à? Tối qua đánh còn chưa đủ?”

Giang Nhiễm chôn trong ngực anh: “Anh đáng đánh.”

“Ồ ~ Thế nên tối qua em thay nhiều quần áo như thế rồi cưỡi lên người là để đánh anh?”

Giang Nhiễm mau chóng không lạnh nữa, vẻ mặt cô lại như lửa đốt. Cũng may cô đang được Dương Kế Trầm ôm lấy, giọng anh cũng đủ thấp, nếu không thì xấu hổ quá rồi.

Giang Nhiễm: “Anh đừng nói nữa.”

Chỉ chủ động một chút như thế, mà sau khi xong việc anh cũng nói, sáng tỉnh lại nói, lúc ăn cơm vẫn nói, bây giờ còn nói tiếp.

Dương Kế Trầm nhớ đến phong tình tối qua thì yết hầu hơi dịch chuyển, anh thấp giọng nói: “Thật ra là rất đẹp, về sau mặc nhiều cho anh xem một chút?”

“Không mặc.”

“Anh mua cho em, để em đổi.”

“Không muốn.”

“Con gái nói không muốn chính là muốn.”

“Anh đáng ghét!”

Dương Kế Trầm nắm chặt tay mặc cho cô làm loạn trong ngực mình. Anh nhìn Giang Nhiễm chăm chú rồi nói: “Hết CRRC năm nay xong anh sẽ về.”

Giang Nhiễm nghe không hiểu ý nghĩa trong đó, cô còn tưởng anh nói về là về nghỉ ngơi một khoảng thời gian, vì thế cô cũng gật đầu nói “vâng”.

Dương Kế Trầm: “Về rồi sẽ không đi nữa.”

Lần này khiến Giang Nhiễm thật sự ngẩn người.

Cô chưa từng nghĩ đến ngày anh sẽ từ bỏ đua xe, còn là từ bỏ khi đang ở trong thời kì đỉnh cao. Dù cô vẫn luôn lo lắng cho anh, nhưng cô cho là anh sẽ mãi mãi tiếp tục như vậy.

“Vì sao?” Giang Nhiễm nhẹ nhàng hỏi lại hai chữ này mà xen lẫn chút cảm xúc rung động.

Dương Kế Trầm hơi nhướng mày: “Còn có thể vì sao nữa, vì muốn bị em cưỡi mỗi ngày chứ sao.”

Chỉ cần người này nói vài câu không nghiêm chỉnh, thì nỗi lòng thấp thỏm của Giang Nhiễm đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại chút bất đắc dĩ và buồn cười.

“Số 59! Số 59!” Nhân viên bên trong hô to.

Đến lượt bọn họ rồi.

Giang Nhiễm nhìn Dương Kế Trầm, sau đó ánh mắt dời xuống cổ áo sơ mi hơi lệch của anh, cô đưa tay sửa lại một chút.

Áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, người đàn ông trước mắt đã tôi qua thử thách của năm tháng mà càng thành thục và tuấn lãng. Chỉ chớp mắt một cái, bọn họ đã quen nhau 5 năm rồi.

Giang Nhiễm hỏi: “Anh nghĩ kĩ chưa?”

Dương Kế Trầm ôm eo cô đi lên phía trước: “Hưởng qua tư vị đó là được rồi, cố chấp quá cũng không phải chuyện tốt. Anh còn muốn làm chút việc khác nữa.”

Ví dụ như bây giờ trở thành vợ chồng với cô, ví dụ như đi sớm về khuya đều có thể trông thấy cô, ví dụ như sinh con dưỡng cái và trải qua sinh hoạt thú vị mà bình thản.

Anh từng có gia thế hiển hách, từng hưởng tất thảy những gì tôn quý nhất, cũng từng bị quăng từ trên tầng cao xuống, từng mất đi hết thảy. Nhưng phồn hoa tan rồi sẽ lại là một khởi đầu mới.

2.

Hôn lễ của bọn họ diễn ra vào tuần thứ ba của tháng 6, cũng là thời điểm họ bắt đầu ở bên nhau vào 5 năm trước.

Lúc Giang Nhiễm thay váy cưới và nhìn mình trong gương thì rất nhiều thứ chợt hiện rõ mồn một trước mắt. Cô thậm chí còn nhớ tới cả một câu nói của một người thầy dạy Toán năm lớp 6. Người thầy ấy nói, đừng luôn cho rằng thời gian còn rất dài, thật ra tất cả đều là chuyện của một cái chớp mắt. Nếu không tin thì em chờ xem, chỉ chớp mắt một cái là các em đã tốt nghiệp trung học, nháy mắt sau lại lên đại học, chớp mắt nữa đã lại kết hôn và sinh con.

Khi đó mọi người đều là mấy đứa nhỏ nên cũng không hiểu lời thầy giáo nói, lúc nhắc đến kết hôn và sinh con thì tất cả các bạn học trong lớp đều che miệng cười rộ lên.

Bây giờ nghĩ lại thì đúng là như vậy thật.

Hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn nghỉ dưỡng của Chiết Châu. Họ lo mấy trưởng bối không tiện đi đi về về nên tổ chức ở trong nước, nếu không Dương Kế Trầm còn định đưa cô ra nước ngoài tổ chức hôn lễ.

Cũng không phải là sính ngoại, chỉ là Giang Nhiễm rất thích phong cảnh ở nước ngoài, bởi trong lòng mỗi cô bé đều chất chứa một hôn lễ thế kỷ tại thị trấn phong tình, con đường nông thôn nho nhỏ và ruộng lúa mạch nơi sườn núi.

Anh luôn muốn cố gắng trao cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Khi ấy Giang Nhiễm nghe xong thì đã cười thật lâu, bởi chỉ nói chuyện như vậy thôi cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Nhưng hiện thực có rất nhiều điều không tiện, không phải ai cũng có hộ chiếu, và không phải ai cũng có thời gian dài như vậy, hơn nữa bọn họ cũng bận bịu chi trả cho khoản vay mua nhà. Trước sau gì Giang Nhiễm cũng thấy đừng nên phô trương quá thì hơn.

Dương Kế Trầm bao khách sạn nghỉ dưỡng trong 3 ngày, nơi đây có bãi cỏ, bể bơi và vườn hoa oải hương. Tuy so ra vẫn kém những nơi mỹ lệ và phong tình kia, nhưng may rằng hoa tươi và cỏ xanh đều đủ cả.

Hôn lễ được cử hành ở sân sau của của khách sạn, trong tiết trời tháng 6 sáng rỡ và trong lành là hương thơm quẩn quanh của từng đóa tường vi.

Giống như tất cả các hôn lễ bình thường khác, chú rể cũng đứng ở cuối thảm đỏ chờ đợi cô dâu của mình.

Đây là lần thứ hai Giang Nhiễm trông thấy anh mặc âu phục, một lần là ngày đi đăng kí kết hôn, một lần là lúc cử hành hôn lễ này.

Về sau Dương Kế Trầm nói với cô, anh cũng chỉ mặc âu phục hai lần như vậy thôi, tất cả đều vì cô.

Giang Nhiễm khoác tay Trịnh Phong mà chậm rãi tiến về phía anh, mà lần này cũng là lần duy nhất Dương Kế Trầm không chọc tức Trịnh Phong và thật lòng gọi ông một tiếng “bố”.

Trao lời thề, trao nhẫn cho nhau, hôn, tất thảy đều thật trang trọng mà mỹ hảo.

Quý Vân Tiên là người bắt được hoa cưới, 2 – 3 năm trôi qua, cô ấy đã nghĩ thoáng hơn trước kia rất nhiều, có điều tính xấu vẫn chưa đổi được.

Một thanh niên tài tuấn là bạn của Dương Kế Trầm ở tiệm trà sữa bên kia thấy Quý Vân Tiên xinh đẹp, nên không nhịn được mà nói đùa đôi câu. Người này khen Quý Vân Tiên đã đẹp mà còn nhận được hoa cưới như vậy thì sẽ nhanh kết hôn thôi, sau còn hỏi cô ấy rằng: “Không biết Quý tiểu thư đã có bạn trai chưa?”

Quý Vân Tiên cười cười rồi nói: “Có rồi.”

Thanh niên tài tuấn nói đùa: “Vậy sao, thế thì… Quý tiểu thư xem, tôi cạy góc tường có được không?”

Tống Dật Thịnh đã nhịn lâu rồi, sau đó thật sự không nhịn được nữa nên giả lả cười cười, nhưng thật ra là đang đuổi người: “Anh tôi và chị dâu kết hôn, anh lại muốn cạy góc tường của bạn thân chị ấy, đây là điềm xấu đấy. Người anh em, làm người nên biết điều một chút.”

Thanh niên tài tuấn thức thời không nói gì nữa.

Sau khi hôn lễ kết thúc, đoàn người vào phòng khách uống rượu mừng, Giang Nhiễm và Dương kế Trầm đi ở phía trước, mà Quý Vân Tiên và Tống Dật Thịnh ở phía sau lại bắt đầu ồn ào. Một người nói anh cản đào hoa của tôi, cạy thì kệ người ta cạy đi, liên quan gì đến anh. Một người lại nói tôi như thế là cản tai họa cho anh tôi, tính cô như thế ai cưới phải mới là không may!

Giang Nhiễm thâm ý nhìn Dương Kế Trầm: “Có phải em nghĩ nhiều rồi không?”

Dương Kế Trầm ôm cô: “Không, có chuyện gì mà thằng ngốc kia không viết hết lên mặt, vừa nhìn là đã thấy rồi.”

Giang Nhiễm cũng cười và không nhiều lời thêm.

Chuyện tình cảm xưa nay không chịu chi phối của người ngoài, Tống Dật Thịnh không công khai cũng phải.

Hơn 9 giờ tối, khách mời đã về hết, hai người cũng về tới phòng.

Phòng khách sạn được trang trí rất tình thú, nào là rèm đỏ chữ hỉ, nào là cánh hoa hồng.

Dương Kế Trầm uống rượu nên hơi say, đôi mắt hẹp lại ánh lên tia sáng thâm thúy, mà vì say rượu nên càng gợi cảm thêm mấy phần. Anh tựa vào tường rồi cởi hai cúc áo sơ mi.

Có lẽ do hôm nay là ngày đặc biệt, nên Giang Nhiễm lại có cảm giác căng thẳng và không biết phải làm sao đầy khó hiểu.

Cô giả vờ trấn định mà lấy áo ngủ và đồ lót định đi tắm, sau đó còn ném quần áo cho anh như ngày thường: “Anh đấy, mau đi tắm đi, cả người đầy mùi rượu.”

Dương Kế Trầm nhướng đuôi mắt rồi nhíu mày và đi qua ôm lấy cô từ phía sau.

Cô mặc váy đuôi cá màu trắng ôm sát lấy người, đường cong trên người cũng được phô ra đầy trang nhã mà vũ mị.

Dương Kế Trầm thổi khí vào tai cô: “Bà Dương, đêm nay muốn cưỡi ngựa không?”

3.

Dương Kế Trầm bận rộn việc của tiệm trà sữa trong cả năm 2014. Tất cả mọi việc cũng không thuận lợi đến mức đó, khi ấy cũng từng xảy ra vài vấn đề, hai người cũng từng phải lo nghĩ một khoảng thời gian, may thay lúc đón mùa Đông thì mọi chuyện dần chuyển biến tốt hơn.

Dương Kế Trầm nói, mùa Đông đúng là may mắn.

Năm 2014, Dương Kế Trầm nghênh đón tuổi 30, mà bạn bè quanh Giang Nhiễm cũng bắt đầu kết hôn và sinh con, trong vòng bạn bè đều là ảnh chụp em bé.

Hai người họ đều rất thích trẻ con, nhưng trước mắt cả hai còn chưa có ý định sinh con, dù Giang Mi không thể hiểu được việc đó và vẫn luôn thúc giục bọn họ.

Khi đón Tết năm 2015 xong, Giang Mi lại thúc giục.

Sau khi bận rộn tròn một năm, lời thúc giục này của Giang Mi cũng khiến họ bắt đầu suy tính. Có lẽ họ đã thật sự trưởng thành, hoặc có lẽ bắt đầu thấy trong nhà vắng lạnh, tóm lại là Giang Nhiễm dần tràn ngập tình mẹ, còn Dương Kế Trầm cũng không hề hấn gì, đâu phải không nuôi nổi.

Mùa xuân năm 2015 bắt đầu kế hoạch tạo người, nhưng Dương Kế Trầm vừa mới hưởng thụ tiếp xúc thân mật một chút thì sau đó đã trúng thưởng.

Đây quả thực là thể nghiệm mới lạ với cả hai người, trong bụng Giang Nhiễm có một sinh mệnh mới thuộc về anh và cô, giống như có điều gì đó càng thắt chặt và khiến họ càng khăng khít hơn nữa.

Giang Nhiễm bị ốm nghén rất nặng, thế nên mới mang thai 4 – 5 tháng đã phải xin nghỉ sinh và ở nhà dưỡng thai.

Mà phụ nữ vừa nhàn hạ một cái sẽ xảy ra chuyện. Cô bắt đầu lo lắng cho cơ thể dần đầy đặn của mình, rồi lại bắt đầu mẫn cảm và đa nghi, tính tình cũng bất định, đồng thời còn thích mua đồ trên mạng.

Trước kia Giang Nhiễm không hề hứng thú mấy thứ kia, khi mua đồ cô cũng thích đến cửa hàng xem tận nơi, dạo phố với cô mà nói chỉ là tản bộ sau bữa ăn, là giải sầu, và cũng là một cơ hội khác để ở bên chồng.

Dường như mỗi ngày Dương Kế Trầm tan làm về đều phải bê mấy hộp đồ chuyển phát nhanh lên cho cô, rồi mỗi ngày đi ra ngoài lại phải vác một vỏ hộp đã mua xuống dưới.

Đồ Giang Nhiễm mua đều là mấy món linh tinh, trong nhà cũng mau chóng bị chất đầy.

Dương Kế Trầm mời bạn đến nhà làm khách còn bị hỏi thăm: “Chị dâu mua nhiều như thế nhưng có cái nào dùng được đâu, nên mua mấy món đồ có ích một chút.”

Dương Kế Trầm lại thấy không thành vấn đề, anh hờ hững nói: “Em ấy thích mua thì mua, đâu có thiếu chút tiền ấy.”

“Được được được, ông chủ Dương thì rộng tay rồi.”

Chỉ là câu nói vô tâm của một người bạn như vậy, mà đêm đến Giang Nhiễm nằm trên giường lại chảy nước mắt. Lúc này bụng cô đã lớn, lại nước mắt lưng tròng như thế nên càng như chịu oan ức cực đại.

Dương Kế Trầm tắm xong đi ra rồi kiên nhẫn dỗ: “Bảo bối của chúng ta sao thế?”

Giang Nhiễm khóc nức nở: “Có phải em phá của lắm không, tiền đều là anh vất vả kiếm về.”

“Em tiêu tiền của chồng em thì có vấn đề gì à?”

Giang Nhiễm nghĩ nghĩ: “Không có vấn đề gì…”

Dương Kế Trầm bóp mặt cô: “Mang thai rồi mà còn như trẻ con. Bé Giang lại đây ba ba ôm nào.”

Giang Nhiễm đá anh.

Luôn chiếm tiện nghi ngoài miệng với cô.

Dương Kế Trầm lau tóc xong thì xoa bóp cho đôi chân bị phù của cô. Hai người đang thảo luận về tên con, dù họ đã thảo luận vấn đề này hơn mấy tháng rồi nhưng lại chưa bao giờ biết mệt.

Cuối cùng họ quyết định được hai cái tên, nếu là con trai sẽ gọi là Dương Hoành, với ngụ ý về sau bé sẽ công minh và bình tĩnh, càng là có người thanh nhã và không tranh quyền đoạt thế. Nếu là con gái thì sẽ gọi là Dương Nguyệt, với ngụ ý bé là hòn ngọc quý trên tay bọn họ.

Về chuyện con trai hay con gái, thì không ngờ hai người đều thiên vị con gái hơn.

Nhưng lúc mang thai tới tháng thứ 10, em bé chào đời lại là một bé trai. Khi ấy khuôn mặt bé nhăn tít, nhất thời không nhìn ra được là giống ai.

Sau 10 ngày nửa tháng, mặt mày bé hơi giãn ra một chút, khiến người đến thăm đều nói trông giống Dương Kế Trầm, đặc biệt là khuôn mặt.

Nhưng bé con lại rất thích cười, bé gặp ai cũng cười, hoặc chỉ cần được trêu một chút cũng sẽ cười rộ lên. Giang Mi nói đây là một đứa bé cởi mở.

Bé con cũng không để người khác lo lắng chút nào, đêm đến không khóc không nháo mà ngủ say hơn bất kì ai khác, bởi vậy hai người Giang Nhiễm cũng được ngủ an ổn.

Bắt đầu vào Thu, trời Xuân thường mệt, còn trời Thu hay buồn ngủ, lúc này Giang Nhiễm cũng ham ngủ hơn. Dương Kế Trầm cũng để mặc cho cô ngủ, sáng ra đều là anh thay tã, có điều lúc bé con đói khóc thì đành phải đánh thức cô.

Lúc cái miệng nhỏ kia bú chụt chụt chụt, Dương Kế Trầm cũng có mấy lần nhìn mà đỏ ngầu cả mắt, gọi tắt là đỏ mắt. Tới lúc rơi vào đường cùng, anh đành phải ra ban công rít vài hơi thuốc để bình tĩnh lại.

Giang Nhiễm nhân dịp Dương Kế Trầm không thể muốn làm gì thì làm nên cố tình cười anh. Khi ấy, Dương Kế Trầm luôn cười biếng nhác, hoặc vỗ mông cô rồi nói chờ mấy tháng nữa là em tiêu rồi.

Trời Thu ngày càng dày hơn, tiết trời cũng dần se lạnh, ngay cả mặt trời mọc lên cũng mang theo tia rét lạnh nhàn nhạt.

Đó là một ngày rất đỗi bình thường, sáng sớm Giang Nhiễm mơ màng xoay người. Tuy cô vẫn còn buồn ngủ nhưng hơi hé mắt ra đã thấy nắm đấm nhỏ trắng noãn của bé con quơ quơ, đôi mắt to tròn cũng láu lỉnh đảo quanh, miệng còn cười ha ha ha.

Mà Dương Kế Trầm đang nằm nghiêng, anh dùng một tay đỡ mặt, một tay khác lại cù bụng nhỏ để trêu bé con.

Anh mặc áo choàng tắm màu xanh đậm, ngực hơi lộ ra ngoài, nắng sớm trong veo như dát viền vàng khiến cả người vừa cường kiện mà vẫn dịu dàng.

Bé con cười, anh cũng cười theo.

Giang Nhiễm đưa tay chạm vào mặt anh, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.

Hết ngoại truyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi