OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

104.


Nét mặt của Lam Vong Cơ có một chút dao động rất nhỏ, nhưng động tác trong tay lại không hề thả lỏng, siết chặt Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa lao ra hệt như mũi tên rời cung hết mức có thể. Lá sen tầng tầng lớp lớp che kín bọn họ, lực tay của Lam Vong Cơ còn vô cùng lớn, cho nên tuy là Ngụy Vô Tiện muốn nhào ra đến nơi rồi nhưng người ở bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ cho rằng chim chóc làm loạn, lá sen chỉ hơi khẽ động đậy một chút. Lam Vong Cơ đặt tay lên lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ về vòng eo đang căng chặt của thiếu niên, thấp giọng gọi:


"Ngụy Anh."


Ngụy Vô Tiện đặc biệt không nghe nổi y dùng loại ngữ khí này mà gọi tên mình, giống hệt như một con cá nóc đang phồng ngược tức giận bị chọc cho một phát xì hơi. Thanh âm trầm thấp từ tính mang theo ý vị thanh lãnh thường ngày, còn vô cùng nghiêm túc mà gọi hai chữ "Ngụy Anh", hắn chỉ cần nghe thấy thôi cả người đã như bị điện giật, cảm giác như có ai đó đang dịu dàng vuốt ve sau gáy, từng chút từng chút một dỗ dành. Ngụy Vô Tiện rất không đúng lúc mà suy nghĩ lung tung: Nếu như đang ở trên giường, ngươi chỉ cần gọi hai tiếng thôi, chân ta sẽ tự động dạng rộng ra mất.


Rõ ràng là hắn vẫn còn cực kỳ tức giận, nhưng thân thể đã không tự chủ được mà mềm xuống, bị tiểu phu quân nhà mình ôm vào trong ngực, hơi nheo mắt lại, vẻ mặt khó chịu mà xem xét động tĩnh bên ngoài đám lá sen. Người bên ngoài lá sen vẫn không phát hiện ra có gì khác thường, trong lòng mỗi người đều mang theo tâm tư riêng. Bội kiếm của Kim Tử Hiên đã để ở trên bờ, dù sao đi dạo chơi quanh hồ thôi, cũng không thể xảy ra chuyện lớn được. Vốn là đang chán chết nhìn cảnh trí xung quanh, mấy ngón tay như có như không gõ nhẹ lên đầu gối, nhưng khi ánh mắt lướt qua Giang Yếm Ly đang ngồi ở đối diện, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn lập tức cau lại, bực mình hừ lạnh một câu:


"Cũng có gì hay đâu mà ngắm."


Giang Yếm Ly không nói gì, dịu dàng cúi đầu xuống, hệt như hoa văn thêu trên góc váy của chính mình là thứ gì đáng nghiên cứu kỹ lắm vậy. Ngụy Vô Tiện vốn cũng không hiểu câu kia của Kim Tử Hiên có ý gì, nhưng nhìn thấy cái vẻ mặt vênh váo ngang ngược kia cũng đủ ghét rồi. Hắn nheo mắt lại, thầm nghĩ, đúng là không nói được lấy nửa câu cho tử tế. Kim Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, tiện tay bẻ xuống một cái lá sen, nói:


"Vân Mộng cũng chẳng có gì hay mà ngắm."


Khóe môi Giang Yếm Ly giật giật, không lên tiếng. Kim Tử Hiên lại nói tiếp:


"Cô đừng hiểu lầm, là nương của ta muốn ta đến."


Giang Yếm Ly đáp:


"Ừm."


Kim Tử Hiên nhíu mày nói:


"Hôn ước cũng giải trừ rồi, chẳng biết còn phải thân cận với nhau làm cái gì."


Giang Yếm Ly nói:


"Kim bá... phu nhân cũng chỉ có ý tốt, muốn để Kim công tử đến đây dạo chơi một phen thôi."


Kim Tử Hiên: "Dạo chơi?"


Đôi mày kiếm của Kim Tử Hiên nhướng lên cao hết mức có thể:


"Nhìn đi nhìn lại chẳng phải cũng chỉ có mỗi một cái ao sen rách thôi sao. Tuy rằng lúc nở rộ trông cũng được, nhưng so với cảnh tượng Kim tinh tuyết lãng của Lan Lăng khoe sắc thì không bằng một phần vạn."


Một mảnh hồ sen đẹp đến nhường này vào miệng hắn ta là thành "ao sen rách", Ngụy Vô Tiện vừa rồi còn nghĩ thôi thì nể mặt Lam Vong Cơ, bây giờ nghe được những lời này cơn tức trong lòng lại bùng lên, thầm phỉ nhổ: Hứ, Kim tinh tuyết lãng là cái thá gì, theo như ta thấy nó cũng không bằng một phần vạn hồ sen của Vân Mộng.


Thanh âm nhẹ nhàng tinh tế của Giang Yếm Ly vang lên:


"Hồ sen của Vân Mộng và Kim tinh tuyết lãng, mỗi thứ có một vẻ đẹp riêng."


"Mỗi thứ có một vẻ đẹp riêng?" Kim Tử Hiên cười nhạo một tiếng: "Thế đến cùng là muốn ta đến nơi này ngắm cái gì, nhìn cái này có gì vui không?"


Hắn ta dừng lại một chút, dài giọng kinh bỉ:


"Sợ là ý của Túy Ông không phải ở rượu đi."


Bàn tay đang nắm lấy tà váy của Giang Yếm Ly không một tiếng động siết chặt lại, rõ ràng là đối mặt với "vị hôn phu cũ" đã giải trừ hôn ước này còn rất căng thẳng, chỉ cúi đầu không lên tiếng. Lam Vong Cơ cảm thấy người trong ngực lại giãy giụa điên cuồng, giống hệt như con báo nhỏ đang trong cơn tức giận, khiến thuyền nhỏ lắc lư, bọt nước bắn lên dính ướt góc áo. Ngụy Vô Tiện cúi đầu bẻ mấy ngón tay Lam Vong Cơ ra, dùng khẩu hình nói với y: Buông ra. Mắt hắn trừng thật lớn, tràn ngập lửa giận, dưới đáy mắt thậm chí còn dâng lên một tầng tơ máu, hệt như đã giận đến không kiềm chế nổi nữa rồi, chuẩn bị nổ tung đến nơi. Lam Vong Cơ không một tiếng động siết chặt vòng tay đang ôm lấy hắn.


"Giang cô nương, có đạo lý nào hi vọng cô hiểu rõ, mọi việc không thể cưỡng cầu."


Kim Tử Hiên tiện tay ném lá sen vừa mới bẻ xuống nước, hệt như ném một chiếc giày rách nát cần vứt đi, thanh âm lạnh đến tám phần:


"Cho dù cô muốn níu kéo cũng vô dụng... Vậy nên xin cô hãy tự trọng."


Lá sen đáp xuống mặt hồ, nhưng không chìm xuống, tạo thành một tiếng vang rất nhỏ, hệt như một mũi dùi tinh xảo khoan sâu vào trong lòng Giang Yếm Ly. Nàng có chút sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch. Những lời này nói ra đúng là không để lại mặt mũi cho người nghe đến mức cùng cực. Đơn giản chính là nghĩ Giang Yếm Ly vẫn không cam lòng chuyện Ngụy Vô Tiện năm trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ náo loạn dẫn đến việc hủy hôn, muốn thông qua quan hệ của Kim phu nhân và Ngu phu nhân hóa giải chuyện này, quay về như cũ, tiếp tục thực hiện cái hôn ước kia.


Kim Tử Hiên từ nhỏ đến lớn đã được xem như con cưng của trời mà nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có thể chịu được chuyện bị mẫu thân mình ngàn căn vạn dặn ép đến Liên Hoa Ổ ở lại vài ngày, đồng nghĩa phải cùng vị hôn thê cũ mà mình cực kỳ không thích sớm chiều tiếp xúc mấy hôm, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ bực bội rồi. Lúc này thấy xung quanh vắng lặng cũng chẳng muốn cố nén giận làm gì nữa, thầm nghĩ cứ nói huỵch toẹt ra cho rồi, tốt nhất làm Giang Yếm Ly mất hết thể diện, để nàng không dám tơ tưởng đến cuộc hôn sự này nữa. Cánh môi của Giang Yếm Ly khẽ run run, kích động thở gấp muốn giải thích:


"Kim công tử, ta không có..."


"Không có cái gì?" Kim Tử Hiên làm ra vẻ mình đã hiểu rõ mọi chuyện, bực bội nói: "Nếu không phải cô yêu cầu thì sao nương của ta lại muốn ta đến Vân Mộng chứ."


Kim Tử Hiên nhìn Giang Yếm Ly, tựa như chán ghét nàng đến cực điểm, nói:


"Nếu không phải cô mong muốn, tại sao nương ta vẫn luôn nghĩ cách biến hôn ước này trở về như ban đầu?"


Hắn ta một câu nối tiếp một câu, Giang Yếm Ly nghe từng đợt chất vấn mà trái tim dần trở nên lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch khác thường, mấy ngón tay siết chặt cổ tay áo thêu hoa văn sen chín cánh. Cả người nàng run lên đến mức ngồi sắp không vững, vừa giống như tức không nói nên lời, vừa giống uất ức đến cực hạn. Kim Tử Hiên thấy dáng vẻ này của nàng, nghĩ là nàng giả vờ đáng thương, còn căm tức hơn nữa:


"Cô..."


"Kim Tử Hiên!"


Sau tiếng quát to bất ngờ đó thì đám lá sen bị vạch ra, một luồng gió mạnh ập đến làm con thuyền nhỏ khẽ dập dềnh. Kim Tử Hiên còn chưa kịp thấy rõ là ai đã bị một đấm mang theo cơn giận không thể kìm nén đánh thẳng vào mặt. Một đấm này thực sự hung ác, Kim Tử Hiên bị đánh đến mức ngã trên thuyền lăn mấy vòng, gần như là bị đấm cho lăn từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, da mặt nóng rát đau nhói, máu tràn ra khỏi khóe miệng. Giang Yếm Ly không nghĩ rằng sau đám lá sen kia còn có người, hoảng hốt đứng dậy, lại cảm giác được có một cỗ linh lực tác động đến nàng, nâng nàng từ chiếc thuyền này sang một chiếc thuyền khác, an an ổn ổn mà ngồi ở đầu thuyền.


Tay áo trắng tinh thêu họa tiết mây cuộn phất một cái, Lam Vong Cơ đứng ở đầu thuyền, đưa tay muốn kéo Ngụy Vô Tiện ra, trong đôi mắt nhạt màu hiện lên một tia buồn phiền, trầm giọng nói:


"Ngụy Anh."


Vừa rồi y vốn còn ôm Ngụy Vô Tiện rất chặt, vừa vuốt ve vừa dỗ dành, sợ hắn xúc động gặp chuyện không may. Dù sao lúc này cũng không ở trên cạn, nước hồ tháng mười một rất lạnh, nếu như đánh nhau náo loạn động tác quá lớn, cả hai rơi xuống nước thì chẳng ai chiếm được chỗ tốt cả. Hơn nữa Giang Yếm Ly còn ở trên chiếc thuyền kia, thân thể cũng không được khỏe khoắn cho lắm, chỉ cần nhiễm lạnh một chút có thể để lại bệnh căn triền miên, khi ấy Ngụy Vô Tiện sẽ không tránh khỏi vì hối hận mà cảm thấy khó chịu. Nhưng y lại không nghĩ rằng, lúc y đang giữ chặt lấy Ngụy Vô Tiện thì bỗng dưng thấy có thứ gì đó ấm nóng chạm vào cổ mình, lập tức theo bản năng cúi đầu nhìn người trong ngực. Cánh môi mềm mại còn mang theo mùi sen thoang thoảng áp lại gần, theo động tác cúi đầu của y cùng với khoảng cách cực kỳ thân mật mà kéo cả hai vào một nụ hôn, còn duỗi cái lưỡi ướt át nhu nhuyễn ra liếm một chút. Chỉ là liếm một chút thôi, hơi thở ngọt thanh vương vấn trên mặt y, nũng nịu lấy lòng. Trái tim Lam Vong Cơ lập tức mềm như nước, động tác giữ chặt hắn cũng lỏng ra vài phần. Ngụy Vô Tiện giống như đã sớm đoán được y sẽ phản ứng như vậy, thừa dịp lực tay của Lam Vong Cơ buông lỏng một chút, cơn giận bị kiềm chế đã lâu ầm ầm phát tác, tức đến mức nhịn không được nữa mà vọt ra khỏi đám lá sen, căm phẫn túm lấy cổ áo Kim Tử Hiên đấm như điên.


Kim Tử Hiên bị đấm đầu tiên kia làm cho choáng váng mặt mày, lúc định hình rõ người đánh mình là ai thì cơn tức cũng bốc lên, cáu giận quát:


"Tại sao lại là ngươi?!"


Ngụy Vô Tiện lại đấm thêm phát nữa lên mặt Kim Tử Hiên, nhưng lần này tên kia đã sớm đoán được mà nghiêng mặt sang một bên tránh né. Nắm đấm mang theo sát ý kia gần như đục thủng một lỗ trên sàn thuyền, theo một tiếng 'rầm' ầm vang, con thuyền chấn động một chút:


"Con mẹ nó nữa chứ, ta còn chưa hỏi tại sao lại là ngươi đấy!"


Kim Tử Hiên cố gắng tách bàn tay đang túm lấy cổ áo mình ra, thúc một khuỷu tay vào bụng Ngụy Vô Tiện, sắc mặt tái xanh:


"Ngụy Vô Tiện, liên quan gì đến ngươi? Cút ra chỗ khác!"


Khoảng cách giữa Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên quá gần, Lam Vong Cơ cũng ngăn kịp, chỉ nghe thấy Ngụy Vô Tiện hự lên một tiếng khó chịu, nhe răng trợn mắt mà đánh tiếp. Hắn và Kim Tử Hiên đánh nhau loạn thành một đoàn. Lam Vong Cơ nghe được tiếng hự đau đớn kia của hắn, sắc mặt trầm xuống, động thủ ngăn hai người đang đánh nhau trên thuyền kia lại:


"Đừng đánh!"


Ngụy Vô Tiện cũng không quay đầu, tức giận nói:


"Ngươi cũng không nhìn xem cái tên chó má này..."


Kim Tử Hiên chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy, lập tức bùng nổ, phẫn nộ nói:


"Ngươi gọi ta là gì?"


Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhổ một ngụm máu ra, cười lạnh nói:


"Ngươi tưởng ngươi là thứ gì tốt đẹp lắm sao? Cũng không nhìn lại xem bản thân mình đáng giá được mấy đồng, còn muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga! Sư tỷ của ta là người mà ngươi có thể bắt nạt sao?!"


Kim Tử Hiên vốn muốn mắng lại, nhưng miệng lưỡi không lợi hại bằng Ngụy Vô Tiện, cũng không nói được cái gì thô tục, cho nên chỉ có thể nghẹn một cục tức đỏ bừng cả mặt. Ai ngờ vừa giương mắt lên đã thấy ngay Giang Yếm Ly đang ngồi trên một chiếc thuyền khác nhìn đến ngây cả người, cục tức không biết trút đi đâu kia lập tức phun trào, cười lạnh nói:


"Cô nhìn đi, đây chính là đệ đệ tốt của cô đấy!"


"Câm miệng!!!"


Ngụy Vô Tiện ghét nhất là nghe thấy chuyện hắn làm liên lụy đến Giang Yếm Ly, tầng tơ máu dưới đáy mắt lại cuồn cuộn dâng lên, nhào đến túm chặt lấy cổ áo của Kim Tử Hiên, dùng cả tay lẫn chân mà lăn lộn đấm đá một trận.


'Rầm!'


Chiếc thuyền vốn chẳng lớn gì cho cam, hai người phía trên còn dùng sức mà đánh nhau, cuối cùng nó cũng không chịu nổi nữa, lắc lư rồi lật nhào. Kim Tử Hiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã 'ùm' một tiếng rơi xuống hồ, cả người ngập trong tầng tầng lớp lớp lá sen, uống một ngụm nước thật lớn. Đáy thuyền xanh xanh xám xám toàn rêu bám, hệt như một con cá phơi ngửa bụng, bóng nước không ngừng ùng ục nổi lên ở cái lỗ trên sàn thuyền lúc nãy vừa bị Ngụy Vô Tiện đấm thủng, từ từ chìm xuống hơn quá nửa. Trong nháy mắt có một người toàn thân ướt đẫm chui lên khỏi mặt nước vẫn còn gợn sóng, Kim Tử Hiên bám hờ vào chiếc thuyền đang chìm kia, phun nước trong miệng ra, trên đầu còn dính một phiến lá sen, chật vật không chịu nổi mà vuốt nước trên mặt. Dù vậy nhưng đến giờ phút này hắn ta vẫn không chịu lép vế, giương mắt tìm kiếm, muốn cười nhạo Ngụy Vô Tiện cũng bị rơi xuống nước giống mình. Có điều Kim Tử Hiên vừa nhấc mắt lên thì lập tức ngây ngẩn cả người, cảm giác hổ thẹn theo cơn giận từ hai lỗ tai đánh thẳng lên đại não, nổ ầm một tiếng khiến đầu cũng phát đau:


"Ngươi..."


Lam Vong Cơ ngự Tị Trần, tay vững vàng túm lấy Ngụy Vô Tiện còn mang theo cơn giận còn sót lại chưa vơi rồi nâng lên trên kiếm, không dính lấy một giọt nước, sắc mặt rất không tốt nhìn người trong ngực. Giang Yếm Ly đứng trên một chiếc thuyền khác, bỗng dưng không biết nên ngồi xuống hay tiếp tục đứng. Nghe thấy một tiếng uất hận kia của Kim Tử Hiên, cả ba người cùng lúc nhìn về phía đó, cùng hắn ta mắt to trừng mắt nhỏ.


Kim Tử Hiên: "..."


Cho nên, chỉ có mình Kim Tử Hiên hắn cực kỳ mất mặt mà rơi xuống hồ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi