OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

110.


"Sư tỷ, tỷ đang làm gì thế?"


Ngụy Vô Tiện đến phòng Giang Yếm Ly lấy mấy thứ đồ lặt vặt chuyên dụng của Tiểu Đông Tây như gối đầu nhỏ rồi chén uống nước, sau đó dè dặt tiến đến bên cạnh Giang Yếm Ly, quan sát nàng. Nói là đến lấy đồ, chẳng qua chủ yếu là vẫn muốn nhìn xem Giang Yếm Ly có phải vẫn còn khổ sở chuyện vừa rồi hay không. Dù sao tên Kim Tử Hiên kia nói cũng khó nghe như vậy, ai thì cũng sẽ tức giận thôi. Ngụy Vô Tiện rất sợ Giang Yếm Ly buồn khổ, bèn để tiểu phu quân nhà mình ở trong phòng lòng đầy áy náy mà trấn an Tiểu Đông Tây đang ủy ủy khuất khuất, thỏa mãn quẹt quẹt miệng, hệt như vừa được ăn no xong, rồi chạy tót đến phòng Giang Yếm Ly.


Giang Yếm Ly gấp mảnh vải trên tay lại, sau đó bỏ vào trong giỏ trúc, cúi đầu chăm chú nhìn hoa văn vừa thêu xong trên vạt áo, nhìn qua thì sắc mặt cũng không có gì khác thường. Nàng nghe thấy hắn hỏi vậy thì động tác trong tay cũng không dừng, cười nói:


"Dù sao cũng rảnh rỗi mà, muốn thêu vài thứ cho đệ và A Trừng thôi."


Giang Yếm Ly tuy rằng võ công bình thường, dung mạo bình thường, nhưng lại có một đôi tay vô cùng khéo léo. Trước đây lúc Ngụy Vô Tiện mới đến Liên Hoa Ổ, giày quá lớn không đi vừa chân, ngại nói với Giang Phong Miên, càng không dám nói với Ngu Tử Diên, chỉ có thể lén bám đuôi theo Giang Yếm Ly lí nhí nói một chút, sau đó được sư tỷ của mình sờ sờ đầu, dịu dàng sửa lại giúp cho. Ngày đó Ngụy Vô Tiện sợ nhất là làm phiền đến người khác, chỉ cần có người đối tốt với hắn một chút, hắn sẽ lập tức trả lại gấp trăm ngàn lần. Ngược lại Giang Yếm Ly không để ý đến mấy chuyện này, chỉ là qua qua lại lại thành thói quen, mỗi khi đến mùa đông cũng sẽ may thêm cho hắn một hai bộ quần áo. Kích thước quần áo là do đích thân nàng dặn dò người hầu trong nhà đi đặt làm, hai thiếu niên lớn rất nhanh, hệt như măng non nhú lên sau cơn mưa mùa xuân, chỉ qua một thời gian ngắn thì ống tay ngắn ống quần kéo lên đến mắt cá chân. Giang Yếm Ly không ngại phiền toái, thỉnh thoảng cũng sẽ may vá một số thứ, hoặc là hoa văn trên áo nhìn không được đẹp, nàng cũng sẽ tiện tay sửa lại. Lúc Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đánh nhau, ngã lăn lộn trên mặt đất, quần áo rách một đường thật lớn, lại sợ bị Ngu Tử Diên mắng cả ngày chỉ biết nghịch ngợm không ra thể thống gì, cũng sợ người làm trong nhà báo lại với Ngu Tử Diện, chỉ có thể nhờ Giang Yếm Ly vá lại cho cả hai. Lúc còn nhỏ, cả hai tên tiểu tử lúc nào cũng mang tâm tư ganh đua với nhau, đứa này được sư tỷ dùng hết tâm tư thêu cho một con hổ nhỏ ở chỗ khó thấy trên y phục, đứa kia nhìn thấy cũng sẽ lập tức đi xin xỏ a tỷ thêu cho mình một con rồng nhỏ lên quần áo. Rồi đến đêm giao thừa, hai tiểu tử sẽ mỏi mắt chờ mong nhận được mũ quả dưa nhỏ do chính tay sư tỷ thêu, vội vàng đội lên che đi đôi tai lạnh đến mức ửng đỏ.


Ngụy Vô Tiện mới đi Vân Thâm Bất Tri Xứ gần một tháng, vậy mà có cảm giác như bản thân đã rời xa nơi này rất lâu rồi. Hắn mỉm cười nói:


"Việc này giao cho tú nương là được mà, sư tỷ, tỷ đi nghỉ ngơi một lát đi."


Giang Yếm Ly lắc lắc đầu, dịu hiền cười:


"Quần áo mùa đông mang đến Vân Thâm Bất Tri Xứ có đủ dùng không?"


Ngụy Vô Tiện nói:


"Đủ ạ! Đương nhiên là đủ rồi!"


Hắn dang hai cánh tay ra để Giang Yếm Ly có thể nhìn rõ:


"Đây, tỷ xem, đệ đang mặc đây này."


Trong lòng Giang Yếm Ly biết rõ, nếu như nàng mà tiếp lời Ngụy Vô Tiện thì đoán chừng có khả năng sẽ nghe được hắn tâng bốc tú công của mình, cho nên chỉ có thể im lặng một cách bất đắc dĩ. Lúc lâu sau, nàng vòng tay đánh nút thắt kết thúc đường thêu, dùng kéo cắt đứt đoạn chỉ, nhẹ nhàng mở rộng bộ quần áo trên tay ra, thuận theo động tác dang tay của Ngụy Vô Tiện mà ướm thử lên người hắn, thấy kích thước vẫn vừa vặn thì yên tâm:


"Tốt rồi, ta còn tưởng đệ đi lâu như vậy, may theo kích thước cũ sẽ ngắn mất."


"Cám ơn sư tỷ!" Ngụy Vô Tiện cười hì hì nhận lấy quần áo từ trong tay Giang Yếm Ly, nói: "Cũng đâu có lâu lắm, không phải mới qua một tháng thôi sao?"


Giang Yếm Ly thả kéo vào trong rổ, nhẹ giọng nói:


"Một tháng cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện nha."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Có chút hoảng hốt lướt qua đáy mắt Ngụy Vô Tiện, hiếm khi hắn không biết phải mở mồm nói như thế nào, chỉ đành sờ sờ chóp mũi, ậm ờ:


"Sư tỷ... Tỷ nhìn ra rồi à."


Giang Yếm Ly nhoẻn miệng cười, khiến khuôn mặt chỉ có thể coi là thanh tú có thêm vài phần mềm mại:


"Đệ là đệ đệ của ta nha."


Nàng dừng lại một chút, nâng mắt tinh tế đánh giá Ngụy Vô Tiện:


"Nhưng trước đây ta chưa bao giờ nghĩ rằng, thái độ của A Tiện một tháng trước lúc rời đi và thái độ của A Tiện bây giờ... đối với Lam nhị công tử, lại có thể khác biệt như thế..."


Nàng không nói thẳng, nhưng Ngụy Vô Tiện hiểu ý nàng muốn nói gì. Hắn ho nhẹ một tiếng:


"Tuổi trẻ chưa trải sự đời, chớ nhắc lại."


Giang Yếm Ly gật gật đầu:


"Đệ thích là tốt rồi."


Đáy lòng Ngụy Vô Tiện bỗng dưng mềm xuống, hệt như chỉ cần nghĩ đến người yêu thì sự ngọt ngào lập tức tràn ngập trái tim, không thèm quay đầu vươn tay ra phía sau tìm kiếm cái ghế kéo lại chậm rãi ngồi xuống, giả bộ lơ đãng hỏi Giang Yếm Ly:


"Đúng rồi sư tỷ, tỷ cảm thấy y đối với đệ... thế nào?"


Giang Yếm Ly sửng sốt:


"Ta nhìn ra được, Lam nhị công tử đối với đệ tốt lắm ấy."


Khóe môi Ngụy Vô Tiện giật giật, nuốt cái câu "Tỷ cảm thấy y có phải là... rất thích đệ hay không" thực sự muốn hỏi xuống bụng, cảm thấy hỏi thẳng như thế thì có chút xấu hổ. Tính hắn đã vậy rồi, cho dù biết là người đó thích mình, nhưng vẫn luôn vô thức muốn biết khi người khác nhìn vào có thấy đối phương thực sự thích hắn hay không. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thích một người, đương nhiên mỗi giây mỗi phút đều hi vọng Lam Vong Cơ có thể ngày càng thích hắn nhiều hơn một chút, hắn cũng sẽ thích Lam Vong Cơ y hệt như vậy, tốt nhất là gắn bó dây dưa bên nhau cả đời không buông tay. Ngụy Vô Tiện "ừm" một tiếng, ậm ờ hỏi:


"Sư tỷ, tỷ có cảm thấy Lam Trạm là một người đặc biệt tốt hay không?"


Hắn không đợi Giang Yếm Ly đáp lời đã tự mình lảm nhảm bổ sung:


"Thì là đặc biệt anh tuấn, tính tình đặc biệt tốt, nhìn bề ngoài thì lạnh như băng nhưng thật ra thì..." Hắn dừng lại một chút: "Thật ra thì lại cực kỳ dịu dàng."


Ngụy Vô Tiện khoa tay múa chân nói:


"Sư tỷ, tỷ cứ nhìn Tiểu Đông Tây là biết, lúc trước đệ mới nhặt nó về ấy, nó chỉ là một con mèo đi lạc gầy teo tóp. Thế mà khi nãy đệ ước lượng cân nặng của nó ấy, phát hiện nó béo lên đấy, nhìn qua cũng biết là Lam Trạm nuôi vô cùng tốt."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Còn nữa, tỷ nhìn đệ này, có phải đệ cũng bị y nuôi béo lên rồi không. Đệ cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng là..."


Hắn đang nói dở thì im bặt, bởi vì Giang Yếm Ly chỉ mỉm cười nhìn hắn, không nói lời nào. Ngụy Vô Tiện bị nhìn chằm chằm như vậy thì cũng có chút ngại, ho khan một tiếng. Lúc sau, Giang Yếm Ly mới nhẹ giọng nói:


"Bây giờ trong lòng A Tiện cũng đã hiểu rõ Lam nhị công tử là người thế nào rồi mà."


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Đúng vậy, lúc trước chán ghét y như vậy, nói thẳng ra là không muốn tìm hiểu kỹ người này mà thôi. Bởi vì trong lòng lúc nào cũng mang một phần tâm lý kháng cự, kháng cự chuyện này, kháng cự người này, đợi đến khi thật sự mở rộng trái tim mà đối mặt với đối phương thì chợt phát hiện ra, y tốt đến mức không cách nào kể xiết. Dường như hắn đã không thể... rời xa Lam Vong Cơ được nữa rồi.


"A Tiện, có một việc, lúc trước ta quên hỏi."


Giọng nói của Giang Yếm Ly ngắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Ngụy Vô Tiện hỏi:


"Việc gì thế?"


Giang Yếm Ly đáp:


"Nếu quan hệ của đệ và Lam nhị công tử tốt như vậy, chuyện "Khế" cũng được giải quyết rồi phải không?"


Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người. Không ai nhắc đến chuyện này, chính hắn cũng quên mất...


Bản thân hắn là vì "Khế" nên mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, thành thân với Lam Trạm, trên người cũng xuất hiện tiêu ký của khế ước. Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng chỉ thi thoảng cảm thấy cái tiêu ký ở ngực mình nóng lên, chẳng hề đặc biệt như lúc tiêu ký của khế ước giữa người khác và linh vật kết khế xuất hiện. Bây giờ hắn nghĩ lại, tuy là vẫn còn nghi ngờ, nhưng thầm cân nhắc một chút, Lam Trạm và hắn tâm ý tương thông, quan hệ thân mật như vậy, chắc là "Khế" cũng được giải quyết rồi đi...


Hắn ậm ờ một chút, nói:


"Chắc là giải quyết xong rồi."


Giang Yếm Ly cũng không nghĩ nhiều, thở phào một hơi, nói:


"Vậy là tốt rồi."


Nếu không, đến năm mười bảy tuổi, đến tính mạng của mình hai thiếu niên này cũng không giữ được.


Ngụy Vô Tiện lười truy đến cùng nhiều chuyện như vậy, chống cằm ngồi bên cạnh Giang Yếm Ly nhìn nàng thêu cái gì đó một lúc lâu, bỗng dưng nhớ ra một chuyện. Hắn vội vàng lấy thứ gì đó từ trong túi Càn khôn ra, đưa cho Giang Yếm Ly xem.


"Sư tỷ, tỷ dạy đệ sửa thứ này thế nào đi." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi