OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

119.


Tắm rửa trong dòng nước ấm áp vô cùng thoải mái, Ngụy Vô Tiện ngâm mình một lúc lâu mới chậm rãi bình phục lại. Lặn trong hồ nước lạnh quá lâu, thậm chí tay chân cũng cứng ngắc vài phần, từng tấc da thịt bị đông lạnh đến mức phát đau, nếu chỉ chậm thêm một chút nữa thôi không chừng đến máu nóng toàn thân cũng bị đóng băng luôn rồi.


Hắn cầm hộp tạo giác xoa lung tung lên người, nhưng tốc độ so với ngày thường chậm hơn rất nhiều. Ngụy Vô Tiện lăn đi lăn lại trong nước vài lần, chỉ để lộ một đôi mắt lên trên mặt nước, cẩn thận nhìn qua bình phong. Ánh nến lờ mờ chiếu lên mặt ngoài, loáng thoáng có thể thấy được bấc đèn đang leo lắt cháy, còn cả đôi giày màu trắng đang để bên giường nữa, chắc là Lam Vong Cơ đã tắm rửa xong, ngồi lên giường rồi. Giữa tiếng nước đang dần chậm lại, dường như còn có thể nghe được âm thanh ai đó đang lật sách, có lẽ Lam nhị công tử của Cô Tô cho dù ra ngoài cũng sẽ không quên làm bài tập đúng hạn. Hai người bọn họ đã đi được mấy hôm, Lam Khải Nhân chắc cũng đã trở về tiếp tục lên lớp giảng bài, nhưng hai người cũng có lý do chính đáng để chậm vài ngày học. Nếu như Lam lão đầu kia biết hắn cùng đứa cháu ngoan nhà lão diễn giả làm thật thì không biết sẽ có phản ứng gì, đoán chừng sẽ bị chọc giận đến mức trừng mắt thổi bay cả râu, trong lòng khó chịu vì mầm cây tốt nhất nhà mình đã bị tiểu tử ngang bướng không biết nhảy từ đâu ra tiện tay ngắt một cái hái mất.


"Ùng ục ùng ục..."


Ngụy Vô Tiện tiếp tục rụt đầu vào trong nước, miệng không ngừng thổi khí thành những bong bóng nhỏ, tâm trạng rối như tơ vò, đầu ngón tay cũng có chút mềm nhũn. Một là do ngâm nước lâu, hai là do trong lòng đang cực kỳ bất ổn, không biết phải làm thế nào mới tốt. Sở dĩ hắn ngâm nước đến tận bây giờ, nước nóng trong thùng đã thành nước ấm, là vì đầu óc vẫn còn miên man suy nghĩ đến những chuyện đâu đâu, hơn nữa Lam Vong Cơ vẫn còn ở bên ngoài. Chẳng hiểu sao Lam Vong Cơ lại biến thành thế này, ngang ngược đến hỏng bét, thế mà lại có thể nói ra hai chữ "Không thể" với hắn, khiến cho Ngụy Vô Tiện nghẹn một bụng khẩu khí mà không phản kháng được gì. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là hắn thế mà lại... lại hiếm khi hồ đồ bị ý cười thoáng qua kia của y làm mê mẩn đầu óc, nghe theo lời Lam Vong Cơ ngoan ngoãn đi tắm. Tiểu Đông Tây cũng bị đưa đến phòng sư tỷ rồi, hành động đó có nghĩa gì thì không cần nói cũng biết. Ngụy Vô Tiện vô thức sờ sờ thân thể mình, bên trên còn có vết răng cùng dấu hôn đêm qua lưu lại, ngực vẫn hơi đau, bên dưới lại càng... Những chỗ này đều bị Lam Vong Cơ sờ qua hôn qua, thô bạo hệt như muốn lưu lại dấu vết trên người hắn.


Ngụy Vô Tiện lặng lẽ kẹp chân lại, hai tay vốc nước vỗ lên trên mặt, chẳng hiểu sao nước thì đã nguội mà da mặt lại có chút nóng. Hắn không thể nói rõ là bản thân đang mong chờ chuyện gì đó xảy ra, hay là sợ hãi chuyện gì đó xảy ra. Dù sao chuyện khế ước vẫn giống như một cái gai trong lòng hắn, lúc những lý luận của hắn sắp bị thuyết phục mà trầm luân vào những nụ hôn nóng bỏng cùng vòng tay ôm ấp của người kia, cái gai này sẽ chọn đúng chỗ yếu mềm nhất nơi trái tim hắn mà đâm một cái, làm cho Ngụy Vô Tiện lập tức tỉnh táo lại, không dám tiếp tục thân mật với Lam Vong Cơ nữa, vì như vậy là không tốt với y.


Rõ ràng chỉ mới qua một ngày, tâm tình của hắn lại có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.


"Nước lạnh."


Người ngoài bình phong thản nhiên lên tiếng, giống như nhận ra hắn có suy nghĩ cố ý muốn kéo dài thời gian, hoặc đơn giản chỉ là muốn nhắc nhở hắn mà thôi.


"Ừ."


Tiếng lật sách lại tiếp tục loạt soạt vang lên, Ngụy Vô Tiện chậm chạp mặc lý y và áo ngoài vào rồi mới từ bên trong bình phong bước ra, đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vừa nhìn thấy cách ăn mặc của hắn thì nhíu mày:


"Đi đâu?"


Bình thường sau khi tắm rửa chỉ khoác hờ lý y, làm gì có ai buộc tóc cẩn thận, mặc cả áo ngoài nghiêm chỉnh như vậy. Đừng nói đến cổ áo của Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng lỏng lẻo còn cần người khác để ý lúc này thế mà lại được chính hắn cài thật kỹ. Đai lưng buộc quanh vòng eo thon gọn của thiếu niên, rõ ràng là hai gò má cùng chóp mũi còn hơi hồng vì vừa tắm rửa xong, thế nhưng dáng vẻ lại hệt như chuẩn bị có việc ra ngoài. Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, giả vờ bình tĩnh nói:


"Bây giờ còn sớm quá, ta chưa ngủ được, tranh thủ đến hồ sen xem xét một lát."


Lam Vong Cơ khép quyển kinh Phật đã đọc xong lại, lẳng lặng nhìn hắn.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện nhìn sắc trời bên ngoài, cũng tự hiểu cái cớ mình lấy chẳng có tí sức thuyết phục nào. Vì thế hắn cười một tiếng chữa thẹn, nói:


"À, ta nhầm."


Ngụy Vô Tiện lập tức tiếp lời:


"Ngươi nghỉ ngơi ở phòng này đi. Ngủ ở phòng này ta thấy không thoải mái, ta sang gian phòng khác ngủ."


Lam Vong Cơ: "Đây là phòng ngươi."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện trong lòng buồn phiền đến mức muốn vỗ vào đầu mình một phát, thầm nghĩ: Đần chết đi được! Tại sao mỗi lần thấy Lam Trạm ngồi trên giường hắn đều cảm thấy bản thân mình giống hệt một tên trộm nhỏ nửa đêm lén vào phòng người ta trộm hương chiếm ngọc vậy. Bây giờ còn đang ở Liên Hoa Ổ đấy, đây cũng là phòng của hắn mà.


Sau đó, hắn chỉ chỉ ra bên ngoài, ấp a ấp úng nói:


"Ta đi xem Lục sư đệ đã ngủ hay chưa, thằng nhãi này nhát gan lắm."


Lam Vong Cơ chẳng ừ hử gì cả, chỉ im lặng nhìn hắn. Đầu óc của Ngụy Vô Tiện bắt đầu vận hành hết công suất, ngoài miệng điên cuồng tìm cớ:


"Còn Tiểu Đông Tây đang bên chỗ sư tỷ nữa..."


"Ngụy Anh."


Giọng nói của Lam Vong Cơ vô cùng bình thản, hệt như đã nhìn thấu tất cả những tiểu tâm tư của hắn:


"Lại đây."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nhấc đôi chân đang bất động tại chỗ kia lên, tiến về phía y, mấy câu đang nói dở cũng chui tọt lại vào bụng, chỉ lẩm bẩm một câu:


"Lại thì lại là được chứ gì..."


Ngụy Vô Tiện vừa bước đến cạnh giường thì đột nhiên cảm thấy một cỗ lực đạo đánh thẳng vào thắt lưng, bàn tay đang chống lên cột giường trượt một đoạn. Tiếp sau đó, mùi đàn hương thoang thoảng lập tức bủa vây, thiếu niên dáng người mảnh khảnh được Lam Vong Cơ vòng tay qua eo ôm vào trong ngực, mông đặt lên đùi y.


"Khoan..."


Trái tim Ngụy Vô Tiện run lên, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã bị người ta ôm lấy eo nâng lên một chút, Lam Vong Cơ hạ mắt, nhẹ nhàng giúp hắn cởi giày. Tiếp đến, hai tiếng 'bộp' vang lên, giày rơi xuống mặt đất, ngăn nắp đặt bên cạnh đôi giày trắng. Tiểu phu quân của hắn sau khi cởi giày thì sẽ giúp hắn cởi tất, nắm gọn bàn chân trắng trẻo của thiếu niên trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp. Ngụy Vô Tiện sợ đến mức rụt người lại một chút, rồi theo động tác day ấn huyệt đạo của Lam Vong Cơ mà dần dần thả lỏng, tâm tư vốn muốn kháng cự cũng mềm đi vài phần. Vừa mới tắm rửa xong, mấy đầu ngón chân còn có chút phiếm hồng, được bàn tay to lớn kia nâng niu nhìn vô cùng đáng yêu. Lam Vong Cơ vẫn luôn buông thấp rèm mi, che đi ánh mắt khiến người ta chẳng thể nhìn thấu, càng làm cho Ngụy Vô Tiện khẩn trương hơn. Nhưng bản thân hắn vốn đã sớm là người của y, cho dù y muốn làm gì cũng là chuyện vô cùng chính đáng. Cho nên... bây giờ Lam Vong Cơ đang muốn làm gì đây?


Mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện đang nắm lấy quần áo y không một tiếng động siết chặt lại, nhìn thiếu niên bắt đầu nâng gan bàn chân hắn lên, dùng tay nhấn nhấn những huyệt đạo cùng khớp xương, cảm giác nóng nóng tê dại không biết là vì hai người tiếp xúc thân mật hay là vì huyệt đạo bị tác động bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Bàn tay từ cổ chân nhỏ nhắn trắng nõn sờ dần lên trên, mắt thấy lúc này đã trượt lên cẳng chân hắn, được vải quần che đi, không thấy rõ động tác. Ngụy Vô Tiện có chút bối rối, căng thẳng đến mức chóp mũi đổ đầy mồ hôi:


"Lam Trạm, chúng ta..."


Hắn không kịp nói hết, bởi vì cánh môi nhạt màu đã tiến lại gần, sau đó cuốn đôi môi hắn vào một nụ hôn. Hình như Lam Vong Cơ cũng biết hắn có chút kích động, động tác dịu dàng mà thong thả, hôn đến mức cảm giác ngứa ngáy từ bốn cánh môi kề sát nhau rục rịch mơn trớn khắp cơ thể Ngụy Vô Tiện, vuốt ve trái tim hắn đến mềm nhũn. Động tác xoa nắn bắp chân vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, yêu thích không muốn buông tay mà mân mê da thịt mềm mịn như tơ lụa thượng hạng dưới lòng bàn tay, sờ đến mức Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy muốn gập chân lại, những tiếng rầm rì thở dốc tràn ra giữa từng nhịp hôn nồng cháy. Đúng là hắn thích nhất Lam Vong Cơ sờ hắn như vậy, tốt nhất là bóp một chút nhéo một chút, thô bạo một chút, mới có thể mang đến cho hắn loại cảm giác bị người khác xâm chiếm.


Nhưng mà tình hình bây giờ đã thành vậy, lại rõ ràng có phần không đúng lúc. Thâm tâm Ngụy Vô Tiện vẫn đang suy nghĩ cẩn thận chuyện khế ước, trong đầu toàn nghĩ đến việc chia phòng ra ngủ với Lam Vong Cơ, nhưng chẳng hiểu sao trong lúc choáng váng đã bị người ta ôm lên đùi, ngậm lấy môi mà hôn.


'Xoạt...'


Tiếng vải vóc va chạm cực nhẹ vang lên bên hông, lúc Ngụy Vô Tiện phản ứng lại thì đã cảm thấy quần áo đang ôm lấy vòng eo thon gọn buông lỏng ra, trái tim lập tức treo cao lên.


Lam Vong Cơ cởi đai lưng của hắn.


Ngụy Vô Tiện đột ngột siết chặt lấy vạt áo Lam Vong Cơ, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.


Cái không khí này.


Tiểu Đông Tây không ở đây.


Lại không cho hắn ra ngoài phân phòng ngủ.


Cởi đai lưng... còn có thể làm gì nữa chứ?


Nhưng hắn không cách nào sinh ra nổi nửa phần tâm tư phản kháng, ngược lại còn có chút cảm giác căng thẳng giống như đang đợi tiểu phu quân nhà mình mở từng lớp từng lớp giấy bọc của một phần lễ vật ra. Hắn rất muốn cùng Lam Trạm thân mật da thịt, nhưng chẳng hiểu sao lại đột ngột buột miệng nói ra vài chữ:


"Như vậy không tốt."


Kết quả là, không đợi đến khi hắn bình tĩnh lại, áo ngoài cũng đã bị kéo qua bả vai, không có đai lưng bó buộc, vải vóc mềm mại trượt xuống dọc theo cánh tay của thiếu niên. Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mơn trớn gáy hắn, sau đó cúi đầu, cắn nhẹ một ngụm lên cần cổ thon thả tinh mỹ còn mang theo mùi tạo giác nhè nhẹ của thiếu niên. Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, hai bên đùi không tự chủ mà kẹp chặt lại, trong lòng vừa khẩn trương vừa bối rối.


Nụ hôn tuy rất nhẹ nhàng, nhưng động tác cường ngạnh lột lý y của hắn xuống lại hoàn toàn đối lập.


Hai đùi Ngụy Vô Tiện bị tách ra, ngồi gọn trong lòng tiểu phu quân nhà mình, cảm thấy bản thân hệt như bị một thứ xiềng xích vô hình cố định tại chỗ. Cánh tay đang ôm lấy thắt lưng hắn siết thật chặt, tuy rằng không làm đau hắn, nhưng cũng khiến hắn không thể trốn tránh.


Lại đến nữa...


Loại cảm giác này, đầu giờ chiều hắn đã lĩnh giáo qua một lần, là lúc bị người ta đè xuống bàn mà hôn đến phát sợ. Nếu thật sự giẫm vào ranh giới cuối cùng của Lam Vong Cơ, khiến y trở nên cương quyết, hắn không có cách nào giãy giụa dù chỉ là một chút. Trong lúc hoảng hốt, Ngụy Vô Tiện thấy mình giống hệt con cá đang nằm trên thớt, quẫy đạp cũng vô dụng, bị người ta giữ chặt lấy thắt lưng, thong thả vuốt ve điểm mẫn cảm trên eo. Ngụy Vô Tiện khẽ cắn môi dưới, ngón tay mềm nhũn run rẩy, trái tim đập thình thịch điên cuồng, tiếng thở dốc không thể đè nén thoát ra khỏi cổ họng. Từng nụ hôn tinh tế ngọt ngào rải rác từ cổ hắn xuống đến xương quai xanh, tiếp đến thuận theo vạt lý y vừa bị ngón tay đẩy mở ra, hơi thở ướt át nóng bỏng khựng lại một chút, cuối cùng dừng trên đầu vú mấy ngày nay liên tục bị cắn còn có chút sưng, âu yếm ngậm lấy mà liếm quanh.


Thiếu niên trong vòng tay y lập tức khẽ "a" lên một tiếng trong trẻo, giống như vừa bị động tác dùng răng khẽ cạ cạ vào đầu ngực mẫn cảm kích thích. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng nhận ra nếu cứ tiếp tục thì lát nữa chuyện gì sẽ xảy ra, nôn nóng đến độ hai chân có chút trốn tránh, giọng nói cũng cao lên vài phần:


"Lam Lam Lam Lam Lam Trạm!"


Lam Vong Cơ vẫn không buông tha cho nhũ hoa đáng yêu của tiểu đạo lữ nhà mình, hết liếm rồi cắn, giọng nói bị tình dục làm cho khàn đi vài phần:


"Ơi."


Ngụy Vô Tiện luống cuống nói:


"Lam Trạm, ta dùng tay giúp ngươi nhé! Ta còn chưa chuẩn bị tốt."


Đúng là hắn có chút sợ, nếu như Lam Trạm còn hung dữ giống như chiều hôm nay, trực tiếp đâm thẳng vào, vậy thì đến nửa cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn. Lam Vong Cơ không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng hôn khắp khuôn ngực hắn. Ngụy Vô Tiện sửa lời nói:


"Không đúng, ta dùng miệng... Dùng miệng được không? Giống như lần trước ấy.


Lặn trong hồ nước lạnh lâu, hắn vẫn còn chút rét run. Không biết là bị lạnh hay là vì nguyên nhân khác, trong giọng nói mang theo vài tia khàn khàn giống như ngái ngủ, giọng mũi rất nặng, khiến cho người ta cực kỳ muốn bắt nạt. Hắn đang cảm thấy vô cùng không ổn, giống như có ai đó đánh đổ một vò rượu mạnh vào đại não hắn, khiến mọi thứ trở nên ướt đẫm lộn xộn, nhưng được người ta vừa hôn vừa vỗ về lại hết sức thoải mái, thân thể rất không có tiền đồ mềm nhũn xuống, hành động trái ngược hoàn toàn với lời nói, muốn lắm rồi mà vẫn cố tình ra vẻ chống cự. Nhưng ngay lập tức sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Ngón tay của Lam Vong Cơ đang vuốt ve chỗ mẫn cảm sau lưng Ngụy Vô Tiện trượt dọc xuống, luồn vào trong quần dài sờ soạng, lúc nhấn đến cái miệng nhỏ giữa khe mông kia thì nhẹ nhàng mân mê, không cho phép kháng cự. Khóe môi Ngụy Vô Tiện có chút run rẩy:


"Chỗ đó... A!!!"


Lam Vong Cơ duỗi thẳng một ngón tay vào trong, đâm đâm nhấn nhấn lên vách thịt mềm mại, làm cho Ngụy Vô Tiện ngay tức khắc giống như bị rút mất gân, cả người xụi lơ, run rẩy ngồi ngoan trên đùi Lam Vong Cơ. Hậu huyệt non nớt chật chội kẹp chặt ngón tay, mút lấy không tha. Lúc trước Lam Vong Cơ đã từng tiến vào chỗ này, nó cũng đã ngậm qua hành đầu thô to, bây giờ bị một ngón tay ngang ngược xâm lấn, kích thích cơ thể hắn dù đang hoảng sợ cũng khó có thể tự kiềm chế được mà nuốt trọn lấy. Ngón tay mang theo một tầng chai mỏng của thiếu niên cắm thẳng vào, có chút thô ráp mà chà đạp cái miệng nhỏ nhu nhuyễn, từng cái đụng chạm làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy như có một dòng điện từ xương cụt chạy dọc toàn thân, tê dại đến mức mấy ngón tay hắn không nắm nổi vạt áo y nữa, trượt dần xuống dưới. Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, ôm lấy người kia trở một cái, đặt hắn xuống dưới thân.


Ngụy Vô Tiện chớp mắt liên hồi, giống như là đang né tránh ánh mắt của y vậy, cắn chặt môi dưới cố gắng đè lại tiếng rên rỉ, sắc mặt có chút trắng bệch. Không biết vì sao, hắn như vậy lại chọc vào điểm khổ sở cùng ủy khuất đã mạnh mẽ bị y đè xuống dưới đáy lòng từ sáng nay, ngón tay đang cắm vào hậu huyệt của thiếu niên càng trở nên thô bạo, khiến người dưới thân y khẽ run lên, chẳng còn tí sức phản kháng nào, đáng thương nhắm mắt lại. Cái miệng nhỏ phía dưới tuy rằng chật hẹp, nhưng rõ ràng một ngón tay là không đủ để thỏa mãn nó, đợi đến khi Lam Vong Cơ nhét thêm một ngón tay nữa vào, hai bên vách thịt lại dùng sức mà mút thật chặt, giống như thèm khát đến mức không nhịn nổi nữa.


Thân thể của Ngụy Vô Tiện đúng là rất muốn y, nhưng ngoài miệng vẫn khăng khăng muốn cùng y chia phòng ngủ, còn nói hai người phải tách xa nhau một thời gian, tự mình chủ trương, không thèm nghe lời y nói dù chỉ một câu.


Nghĩ đến đây, trái tim Lam Vong Cơ lại trở nên trĩu nặng, hai ngón tay đang mạnh mẽ đâm chọc bỗng nhiên biến thành ba, khiến mặt Ngụy Vô Tiện ngày càng trắng bệch, hai bắp đùi run run mở rộng ra, miệng khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, như là có chút đau. Lam Vong Cơ buồn bực cúi xuống hung hăng cắn lên ngực hắn một ngụm, thiếu niên dưới thân lập tức sợ hãi rên lên, hơi nước phủ đầy đáy mắt, vòng eo thon gọn căng theo động tác của ngón tay đang cắm trong cơ thể mà khẽ run rẩy, bị dọa sợ rồi.


Ngụy Vô Tiện đúng là sợ muốn chết đi được.


Mấy ngày trước nhiều lần ngừng lại giữa chừng như vậy là bởi vì Lam Vong Cơ thật dịu dàng, nhưng nếu Lam Vong Cơ dứt khoát muốn tiến vào, bản thân hắn cũng có thể nằm thẳng để mặc cho y làm. Bởi chính Ngụy Vô Tiện cũng không tìm thấy lý do gì để khước từ đối phương.


Ban đầu thì vì phu thê làm những chuyện này là vô cùng chính đáng, hắn cũng đã đồng ý với Lam Vong Cơ rằng y muốn làm gì hắn cũng được. Tiếp đến, bây giờ đến ngay cả việc nhìn thẳng vào y hắn cũng không dám, chỉ dựa vào một tia ngoan cố phòng thủ cuối cùng trong lòng mà đấu tranh trong hoảng loạn, nhưng động tác của ngón tay đang ra vào dưới thân hắn ngày càng kịch liệt, cuối cùng Ngụy Vô Tiện nức nở một tiếng, nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn. Hắn cắn chặt môi, không rên lên một tiếng, hoàn toàn cam chịu, đuôi mắt phiếm hồng, một bên tức giận với thân thể không chịu nghe lời của mình, một bên lại tủi thân mà oán trách Lam Vong Cơ tại sao lại hung dữ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi