OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

151.


"Sao lại thế này?" Ôn Tình nhấc đầu ngón tay vừa bắt mạch lên: "Mạch tượng hỗn loạn, không phải vì tà túy cũng không phải trúng độc. Rõ ràng là hôm qua đang còn khỏe mạnh chạy đến làm phiền ta hỏi xem thân thể ngươi khôi phục thế nào, bây giờ lại nằm mê man một chỗ... Tình huống này phát hiện ra từ khi nào?"


Sắc mặt Ngụy Vô Tiện tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi, nằm mê man trên giường, giống như đang bị cơn sốt hành hạ siết chặt lấy chăn đệm, khàn giọng rên lên hừ hừ nhưng không rõ là muốn nói gì, đơn giản chỉ là đang hôn mê. Lam Vong Cơ đưa tay dùng khăn vải lau mồ hôi cho hắn:


"Sáng nay."


Sáng nay y vốn là muốn đánh thức Ngụy Vô Tiện dậy, nhưng lại không chờ được người này nũng nũng nịu nịu nói không dậy nổi cùng những nụ hôn, ngược lại sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, cả người run rẩy. Lam Vong Cơ dò xét mạch tượng của hắn trong chốc lát, mạch đập đứt đoạn không theo quy tắc nào, cho nên vội vàng đi tìm Ôn Tình.


"Lúc nãy ngươi nói, trước kia hắn cũng từng phát sốt một lần."


"Sáng nay..." Ôn Tình suy tư: "Vậy chỉ có thể là xảy ra trong đêm, còn có ác mộng mở đầu, không phải do bên ngoài tác động thì chỉ có thể là vấn đề từ bên trong."


Đầu ngón tay của Ôn Tình khựng lại một chút, giật mình nói:


"Chẳng lẽ là Khế!"


Lam Vong Cơ: "Khế?"


Ôn Tình nói:


"Lam nhị công tử, vừa rồi ngươi nói năm chín tuổi Ngụy công tử đã từng phát sốt một lần, quên đi rất nhiều chuyện phải không?"


Lam Vong Cơ: "Đúng."


Ôn Tình: "Trước thời điểm Ngụy công tử chín tuổi, có phải từng có một số chuyện muốn quên, hoặc là... từng trải qua những việc không thoải mái?"


Lam Vong Cơ suy nghĩ trong chốc lát, trầm giọng nói:


"Phải."


Tuổi còn nhỏ nhưng cha mẹ mất sớm lưu lạc bên ngoài, chịu nỗi đau mất đi người thân, chịu qua đủ loại gian khổ, còn bị chó dữ cướp thức ăn, mỗi lần nghĩ đến lồng ngực Lam Vong Cơ lại co thắt, trái tim phát đau.


"Vậy đúng rồi." Ôn Tình vuốt phẳng những nếp nhăn trên vải bọc đệm giường, giải thích: "Hồi ức của con người có thể chia ra hai loại, vui vẻ và không vui vẻ. Nếu như những ký ức không vui biến thành cơn ác mộng khiến hắn trăn trở lại không thể thoát ra, sự tồn tại của "Khế" sẽ có tác dụng bảo vệ và gia cố tinh thần, tự tách ra một phần để phong bế phần ác mộng này lại. Thế nhưng như vậy thì "Khế" sẽ không còn hoàn chỉnh..."


Nói đến đây, hai người gần như đồng thời hiểu ra mọi chuyện. Ôn Tình chẳng khác nào tỉnh táo lại giữa màn sương mờ nghi hoặc, khiếp sợ nói:


"Lúc trước ta còn thấy lạ, tại sao "Khế" giữa hai người là sai, thế mà lại có thể dùng kiếm của đối phương, hóa ra..."


Nếu như đêm qua Ngụy Vô Tiện không bỗng dưng nhớ tới chuyện này, cho dù là ai cũng không thể biết được "Khế" của hắn xảy ra vấn đề. Cho nên... căn bản khế ước giữa hai người không hề sai lầm, mà là "Khế" trong người Ngụy Vô Tiện không hoàn chỉnh, từ đó mới dẫn đến việc không thể dung hợp mà thôi.


Người nằm trên giường đầu đầy mồ hôi, tiếng kêu khàn đặc phát ra từ cổ họng dường như ngày càng nóng nảy, giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo phía sau. Lam Vong Cơ tuy đã hiểu ra, nhưng lúc này cũng không rảnh để bận tâm nhiều như vậy. Cái người từ trước đến nay luôn nghịch ngợm tươi cười bây giờ đang tội nghiệp nằm đó, bị ác mộng nuốt chửng, chẳng khác nào lâm vào mộng cảnh vô cùng thê thảm vĩnh viễn không có hồi kết. Hô hấp của Lam Vong Cơ cũng không còn bình tĩnh được nữa, siết chặt tay Ngụy Vô Tiện đến mức trắng bệch, vội vã hỏi:


"Làm cách nào để giải trừ?"


Ôn Tình đáp:


"Chờ."


Lam Vong Cơ: "Chờ?"


"Đúng." Ôn Tình gật đầu: "Không ai dám chắc lần này đến cùng "Khế" sẽ giúp hắn nhớ lại hay phong tỏa nhiều ký ức hơn nữa. Khi Ngụy công tử tỉnh lại, có lẽ sẽ bị mất trí nhớ, hoặc có lẽ sẽ biến thành tiểu hài tử, cũng có thể sẽ xuất hiện kết quả khác. Nhưng những thứ đó trước mắt đều không thể đoán được, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại mới có thể biết rõ."


Vừa nói xong, nàng dường như cũng ngồi không yên, đứng phắt dậy:


"Lam nhị công tử, trước hết ngươi ở đây trông chừng hắn, ta quay về tìm một quyển sách."


Lam Vong Cơ: "Được."


Đợi đến khi bước chân vội vã dần dần rời xa Tĩnh thất, Lam Vong Cơ mới lo lắng thở dài một hơi, ôm người đang ướt đẫm mồ hôi vào ngực, cánh môi khô hanh khẽ run lên chạm vào trán hắn:


"Ngụy Anh."


Rõ ràng hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, tại sao hôm nay đã... Cuối cùng là sai ở chỗ nào?!


Ngụy Vô Tiện giống như đau đớn vô cùng, run rẩy lợi hại, cả người cuộn tròn lại như con tôm, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy ra, sắc mặt gần như trắng bệch:


"Đừng..."


Lam Vong Cơ thấy vậy thì trái tim đau đớn, ôm người chặt hơn, tầng tơ máu dưới đáy mắt ngày càng dày đặc:


"Đừng sợ."


Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào một tiếng, giống như gặp gì đó trong mộng, hoảng hốt túm chặt lấy ống tay áo y:


"Lam, Lam Trạm..."


Lam Vong Cơ: "Ta đây."


Ngụy Vô Tiện: "Lam..."


Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh, đừng sợ."


Y cẩn thận từng li từng tí vuốt dọc sống lưng Ngụy Vô Tiện, tuy biết là không có tác dụng nhưng vẫn cố chấp, tựa như có thể thông qua cảm giác ấm áp khi tứ chi tiếp xúc làm người này không phải sợ hãi đến mức vậy nữa, làm cho hắn biết, hắn không còn tứ cố vô thân như ngày đó.


"Ưm!"


Người trong ngực y run mạnh một cái, không biết lấy sức lực từ đâu ra, giãy giụa thoát khỏi lồng ngực y, ngã xuống đống chăn đệm bên cạnh.


"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ nắm chặt lấy tay người đang run lên vì lạnh mà nức nở vùi trong chăn: "Ngươi..."


Sắc mặt Ngụy Vô Tiện tái nhợt, hai mắt mở lớn, hoảng hốt nhìn y, giống như vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng mông lung mơ hồ. Bàn tay của Lam Vong Cơ đang nắm lấy tay hắn cũng khẽ run lên, thấy hắn mở mắt thì từ đáy lòng sinh ra vài phần không dám đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu như theo lời Ôn Tình nói lúc trước, đến cùng là bây giờ Ngụy Vô Tiện...


Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi im tại chỗ không hề nhúc nhích, Lam Vong Cơ hạ thấp giọng, thật cẩn thận nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, muốn tiến lại gần:


"Ngụy Anh...?"


Ngụy Vô Tiện lặng im không một tiếng động siết chặt tay lại, nghe thấy y gọi thì hoảng hốt giương mắt lên nhìn:


"Ngươi là..."


Lam Vong Cơ chẳng khác nào bị người ta dội cho một chậu nước đá từ đầu xuống chân, sống lưng căng cứng, ngón tay cũng khựng lại. Yết hầu của y trượt lên trượt xuống trong chốc lát, khó khăn lắm mới có thể nói thành lời:


"Ta là Lam Trạm... Lam Vong Cơ."


Nghe thấy vậy, Ngụy Vô Tiện mơ hồ gật gật đầu, giống như mới bắt đầu học nói, chậm rãi lặp lại.


"Lam..."


Lam Vong Cơ: "Lam, Trạm."


Ngụy Vô Tiện: "Lam... Trạm."


Bỗng nhiên, không hiểu vì sao trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một tia ý cười non nớt trong veo, đặt trên dung mạo của thiếu niên mười sáu tuổi thì có phần ngây ngô quá mức. Cuối cùng thì đôi mắt cũng không hoảng hốt như vừa nãy nữa, giống như ai đó vừa lẳng lặng xốc tấm rèm hơi nước bao phủ nó lên, để lộ ra đáy mắt đen láy lấp lánh. Hắn hệt như đứa nhỏ chỉ mới bốn năm tuổi, cười đến vô cùng trong sáng thuần khiết. Thân thể mềm mại theo bản năng nhào vào trong lồng ngực y, hai tay siết chặt thắt lưng Lam Vong Cơ, cánh môi ướt át mềm mại rướn lên hôn chụt vào má y một cái, giống như vui sướng vô cùng:


"Lam nhị ca ca!"


Một tiếng gọi mềm mại này cứ thế nhẹ nhàng đánh thẳng vào tim y, không một tiếng động dịu dàng dung nhập vào mỗi tấc kinh mạch, khẽ khàng chạm vào da thịt. Lồng ngực người được gọi bỗng dưng mềm nhũn, rồi lại cảm thấy quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Lam Vong Cơ gần như chẳng cách nào tin nổi mà mở to mắt. Không hiểu vì sao, một cỗ nhiệt ý bùng cháy trào lên khóe mắt y, khiến y phải mím chặt môi, bàn tay run rẩy ôm người vào lòng, vùi đầu xuống hõm cổ Ngụy Vô Tiện. Hơi thở càng ngày càng ẩm ướt, hàng mi dài đen nhánh không ngừng run rẩy, khó khăn lắm mới che đậy được biểu tình nơi đáy mắt.


"Ngụy Anh, ngươi cái người này..."


Giọng nói của Lam Vong Cơ đè nặng vài tia khàn khàn nghẹn ngào khó mà phát hiện, liều mạng ôm lấy người trong ngực, dùng sức hệt như hận không thể khiến huyết nhục hai người hòa vào với nhau. Y hít vào một hơi, gần như nghẹn lời nói:


"Thật sự là... rất đáng ghét"


"Ngươi nói xem, nếu ta có thể trở lại năm bốn tuổi thì tốt biết mấy. Sau đó chúng ta có thể sớm ở bên nhau rồi."


"Lam Trạm, nếu như trong mơ ngươi gặp được ta năm bốn tuổi, nhất định phải..."


"Nói rằng ngươi rất thích ta, muốn ở bên ta cả đời."


Vật có linh tính, nếu như đã kết "Khế" với ai thì sẽ nhận người đó làm chủ, mặc cho người đó sai khiến.


Chỉ cần người ký khế ước tình nguyện giao phó, nó cũng sẽ thuận theo tâm ý của người đó mà thực hiện.


____///____


Chúc mừng năm mới!!!!
Nhà mình ơi, 2021 vui vẻ khoẻ mạnh nhé!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi