OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

153.


"Ngoan, há miệng."


Lam Vong Cơ kiên nhẫn lặp lại lần thứ mười. Ngụy Vô Tiện vẫn che miệng, lắc lắc đầu, để lộ ra vài tiếng nức nở khàn khàn nhỏ vụn. Rõ ràng là khóe mi không hề có tí nước mắt nào, nhưng mà nghe qua lại thấy vô cùng tội nghiệp, chẳng khác nào bị người đặt trên thớt, toàn thân trên dưới để lộ vẻ kháng cự. Đầu gối co lại, cuộn tròn người ngồi nép vào một bên giường, căng thẳng hệt như lâm đại địch. Nói đến chuyện này, đại khái là thân hình thiếu niên còn chưa hoàn toàn phát triển, khuôn mặt ngây ngô, cơ thể cao gầy, thắt lưng cùng tứ chi săn chắc hữu lực, vì vậy cho nên trên mặt để lộ ra biểu tình giống hệt một đứa bé thì cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái, chỉ sinh ra một cỗ xúc động muốn ôm hắn vào lòng mà vỗ về dỗ dành.


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ thở dài, đặt chén thuốc xuống cái bàn nhỏ bên cạnh, sau đó vươn tay ra gọi Ngụy Vô Tiện.


"Ngụy Anh, qua đây."


Ngụy Vô Tiện thấy y đã đặt cái chén thuốc chỉ ngửi mùi thôi cũng đắng muốn chết đó xuống thì trái tim đang treo cao cũng thả lỏng. Đôi mắt đen láy chậm rãi đảo qua đảo lại giữa chén thuốc và Lam Vong Cơ một lúc lâu, cuối cùng nỗi sợ hãi cũng bị ý niệm muốn ôm ôm trong đầu đè bẹp, khuôn mặt tràn ngập ý cười, he he một tiếng rồi nhào vào lồng ngực Lam Vong Cơ, ngẩng đầu hôn chụt lên má y.


"Thích Nhị ca ca nhất!"


Trái tim của Lam Vong Cơ run lên, câu nói kia như trêu chọc đến nơi sâu nhất trong đáy lòng y, khiến nó lăn tăn nổi sóng. Thuận theo động tác nhào vào lòng của Ngụy Vô Tiện, y dịu dàng ôm hắn thật chặt, không nói một lời. Khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh chôn ở bên cổ Ngụy Vô Tiện, nặng nề hít một hơi tràn ngập mùi cỏ xanh trên người thiếu niên. Đây là tiểu đạo lữ của y, tuy hiện tại tâm trí chỉ có bốn tuổi, nhưng vẫn khiến y thương tiếc đến mức lồng ngực phát đau. Ngụy Vô Tiện ở tuổi này chắc chắn không biết cái gì gọi là thích, không biết là thuận miệng học được từ chỗ nào, suốt ngày gắn trên miệng nói loạn, nhưng vẫn làm cho Lam Vong Cơ nghe xong thì trái tim mềm mại như hóa thành một hồ nước mùa xuân như trước. Ngụy Vô Tiện vòng tay ôm lấy Lam nhị ca ca của hắn, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực kề sát, nghi ngờ hỏi:


"Kêu vang quá nhỉ..."


Lam Vong Cơ: "Sao?"


Tay Ngụy Vô Tiện bắt đầu sờ loạn trên lồng ngực Lam Vong Cơ, sau đó cách một lớp quần áo chạm đến vị trí trái tim y, còn nghiêm túc nói:


"Chỗ này này, kêu vang lắm."


Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, vành tai phiếm hồng, điều chỉnh tư thế để hắn được thoải mái hơn. Nhưng mà đầu Ngụy Vô Tiện vừa đáp xuống đã áp tai sát vào ngực Lam Vong Cơ, khuyến khích trái tim y đập lên từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ hữu lực, giống như xuyên qua tầng quần áo không dày lắm rồi chui vào trong vành tai của Ngụy Vô Tiện đang dán sát vào lồng ngực. Càng nghe hắn càng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng lại thấy có chút thần kỳ. Lam Vong Cơ khẽ mím môi, ánh mắt lóe lên, hỏi:


"Ngươi có biết thích là cái gì không?"


Ngụy Vô Tiện hơi hơi cau mày, lắc đầu nói:


"Ta... hình như không biết."


Hắn không biết vì sao bản thân lại đột nhiên nói ra từ "thích" này, nhưng lại cảm thấy nhất định mình phải nói.  Đáy lòng giống như có một con thỏ nhỏ đang liều mạng nhảy lên nhảy xuống, không ngừng lặp đi lặp lại với hắn... Đây là một chuyện rất quan trọng rất rất quan trọng, tuyệt đối phải nói ra.


Lam Vong Cơ hơi hạ mắt, siết chặt người trong lồng ngực hơn, cúi đầu hôn khẽ lên thái dương hắn. Ngụy Vô Tiện được hôn thì có chút ngứa ngáy mà hơi nheo mắt lại, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp đang dừng trên bờ mi, cả người thoải mái giống như đang ngâm trong suối nước nóng, tiếng rầm rì nũng nịu vô thức tràn ra khỏi khóe miệng, cảm giác như được người ta nuông chiều đã thành quen, cọ cọ mặt vào bàn tay Lam Vong Cơ đang đỡ lấy má hắn. Y lại hôn nhẹ lên hàng mi dài đen nhánh của Ngụy Vô Tiện, vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc. Cũng đúng, đứa nhỏ ở tuổi này làm sao biết được thích là cái gì, là do y quá nóng vội rồi.


"Lam nhị ca ca..."


Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lồng ngực y bỗng dưng lên tiếng, thanh âm trong trẻo thế mà để lộ ra chút giọng sữa. Lam Vong Cơ cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi hắn rồi nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh kia:


"Ơi."


Ngụy Vô Tiện dùng tay nhấn nhấn lên lồng ngực Lam Vong Cơ, sau đó vụng về sờ sờ, nghi ngờ nói:


"Cuối cùng ta cũng cảm nhận được rồi. Chỗ này, hình như có chuyện muốn nói với A Anh."


Lam Vong Cơ trầm mặc. Ngụy Vô Tiện lại cẩn thận từng ly từng tí dán đầu vào vị trí trái tim của Lam Vong Cơ rồi nghe, có chút khó hiểu mà nhăn mặt lại:


"Nhưng mà ta không nghe được nó muốn nói gì... Hình như là có chuyện gì quan trọng lắm ấy."


Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn tít lại như một cái bánh bao, nước mắt ầng ậng sắp trào khỏi khóe mi đến nơi rồi. Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy thì trái tim chẳng khác nào bị bọc trong tầng tầng lớp lớp chua xót trộn lẫn với mãn nguyện, trong chốc lát ùn ùn kéo đến tuôn trào khắp tứ chi bách hài, khiến y gần như run rẩy hít sâu một hơi. Thanh âm trầm thấp từ tính, đè nặng chút nghẹn ngào không thể diễn tả bằng lời, chẳng hiểu tại sao nghe như đào lên những câu tâm tình sâu dưới đáy lòng từ lâu đã bị gạch vụn đá nát mang tên thời gian phủ kín, sau đó lau đi lớp bụi mù bám bên trên, cuối cùng mới hoàn toàn khoe nó ra dưới ánh sáng rực rỡ.


"Nó nói..." Cuối cùng y cũng có thể mở miệng, vô cùng khó khăn mà thốt ra: "Đã lâu không gặp ngươi, rất nhớ ngươi."


"Lam Trạm, nếu như trong mơ ngươi gặp được ta năm bốn tuổi, nhất định phải..."


Ngụy Vô Tiện khịt khịt mũi, ấp úng nói:


"Thật... không?"


Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng là quan hệ của hai người đã vô cùng thân mật, nhưng giờ phút này Lam Vong Cơ lại ngốc nghếch hệt như mao đầu tiểu tử lần đầu bày tỏ tâm ý của mình, mấy ngón tay cũng không nhịn được mà khẽ run rẩy. Sau đó y lặng im không một tiếng động mà siết chặt tay lại, đè xuống sự nghẹn ngào trong cổ họng, nghiêm túc nói từng chữ từng chữ một:


"Trong lòng có ngươi, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."


"Nói rằng ngươi rất thích ta, muốn ở bên ta cả đời."


Vừa nói dứt lời, trong chốc lát tựa như thứ gì đó vẫn đè nặng trong lòng lẳng lặng bị kéo tuột xuống, lồng ngực trống rỗng. Lam Vong Cơ mím chặt môi, không biết tiếp theo nên nói cái gì. Nhưng chỗ nào đó trong lồng ngực y không hề trống rỗng quá lâu, tình ý cùng cảm giác mãn nguyện ngay lập tức lấp đầy nó, nóng đến mức y siết chặt tay hơn, hàng mi dài rung động. Mấy ngón tay của ai kia đang đáp trên ngực y khựng lại một chút, sau đó cũng cuộn chặt lại, nắm lấy vải áo. Lam Vong Cơ có chút ngạc nhiên mà hạ ánh nhìn, gặp ngay khóe mắt phiếm hồng của Ngụy Vô Tiện.
Y thoáng cái kích động, cẩn cẩn thận thận dùng đầu ngón tay gạt nhẹ giọt lệ đã gần như trào ra khỏi khóe mi hắn, vô cùng đau lòng mà dịu dàng hôn lên vành mắt ửng hồng:


"Sao thế?"


Người trong ngực rầu rĩ "ờm" một tiếng, hệt như cảm nhận được cái gì đó, cắn môi vùi đầu sâu vào lồng ngực y hơn, hơi thở quẩn quanh, còn mang theo chút khàn đặc. Thanh âm của thiếu niên còn để lộ chút giọng sữa non nớt, nhưng lại bướng bỉnh muốn chết, giống như không chịu buông ra dù chỉ là một chút.


"Ta... Ta cũng rất nhớ nó."


Hơi thở của Lam Vong Cơ run lên. Trái tim như bị người ta nhẹ nhàng giẫm xuống, trong chốc lát mềm nhũn như nước, loạn thành một đoàn.


_________


Các mẹ nhà ngoại, xin hãy nhớ A Anh đã gả vào Lam gia, nhập gia phả Cô Tô Lam thị, xin đừng đòi bắt con về nuôi =))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi