OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

156.


Ngụy Vô Tiện nhảy xuống giường, nói:


"A Anh phải đi rồi..."


Trong chốc lát Lam Vong Cơ thế mà lại không biết nên làm gì, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, chẳng hiểu sao trong lòng có chút chua xót. Nhưng mà y cũng chỉ lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện, qua những lời hắn nói hiểu ra được vài chuyện. Nếu như "Khế" làm trí nhớ của Ngụy Vô Tiện dừng lại ở thời điểm này thì đã chứng minh rằng khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng đối với Ngụy Vô Tiện.


Ngụy Vô Tiện vô cùng khổ sở, dường như có thể nhìn thấy nước mắt đang đong đầy khóe mi, nghẹn ngào đến mức khuôn mặt hồng lên, nắm lấy tay Lam Vong Cơ đi ra ngoài, khịt khịt mũi nói:


"Ta không muốn đi đâu."


Lam Vong Cơ thở dài:


"Ta biết."


Cũng may dọc đường đi không có người, những người đến cầu học cũng đang trong giờ nghe giảng, cũng sẽ không thắc mắc vì sao Ngụy Vô Tiện lại hành động kỳ lạ như vậy. Lam Vong Cơ theo hắn ra khỏi Tĩnh thất, bước trên con đường uốn lượn trải đầy đá cuội, băng qua mấy ngọn núi giả cạnh đình nghỉ chân, sau đó dừng lại ở sơn môn. Hai cây trụ bằng thạch bích thượng hạng trắng như ngọc được chạm trổ tinh tế không có lấy một hạt bụi nhỏ, ngày nào cũng có người lau chùi. Bởi vì trấn giữ ở nơi không sơn u tĩnh hết năm này qua năm khác mà khiến cho người ta có cảm giác tiên khí lưu chuyển xung quanh, giống như đặt mình trong tầng mây, sương mù mông lung bao phủ. Từ sơn môn đi xuống đó là những bậc thang núi kéo thật dài, từng bậc từng bậc một trải từ trên núi xuống đến thôn nhỏ dưới chân núi, chẳng khác nào một con rồng màu trắng uốn lượn giữa sơn lâm xanh biếc. Ngụy Vô Tiện dừng lại ở chỗ này, Lam Vong Cơ cũng dừng lại, lẳng lặng nhìn hắn.


Chẳng hiểu vì sao, y hệt như cảm nhận được điều gì đó, suốt quãng đường đi tới đây trái tim luôn đập thật nhanh, đến khi dừng bước ở chỗ này rồi thì lòng bàn tay cũng không thể kiểm soát nổi, toát đầy mồ hôi.


Thịch!


Thình thịch.


Thình thịch...


Cổ họng càng lúc càng khô khốc, hai mắt Ngụy Vô Tiện dần dần mở lớn, đồng tử giống như được phủ một tầng hơi nước cực mỏng, ngẩng đầu nhìn về một chỗ nào đó. Hắn tủi thân đến cực điểm vặn vẹo ngón tay mình, khóe miệng run lên, nghẹn ngào nói:


"Ta có chuyện chưa nói..."


Lam Vong Cơ khàn khàn hỏi:


"Chuyện gì?"


Ngụy Vô Tiện: "Ta còn có chuyện chưa nói với huynh ấy..."


Lam Vong Cơ hít vào một hơi thật sâu, mấy ngón tay không một tiếng động siết chặt lại, khớp xương trở nên trắng bệch. Y cũng ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt của Ngụy Vô Tiện.


Đó là một nơi tuyệt vời, người đứng ở chỗ đó nhìn xuống, phóng tầm mắt có thể chiêm ngưỡng mọi góc của Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất là sơn môn cùng những bậc thang đá kia, cho dù là cành cây ngọn cỏ xanh um tươi tốt hay là những người đi lại trên bậc thang lên xuống núi, đều có thể thu vào đáy mắt. Nhưng mà từ chỗ bọn họ đang đứng nhìn lên chỉ có thể thấy một dãy núi cao vô cùng, một chiếc chuông lớn lẻ loi đứng sừng sững giữa đất trời, ánh sáng chiếu vào đỉnh chuông khiến nó lóe lên ngân quang. Một cơn gió thổi qua chiếc chuông, vỗ lên một hồi rung động khe khẽ, làm đàn chim khách đang đậu trên cành cây gần đấy hoảng hốt vỗ cánh bay đi. Bên cạnh chuông có một thân cây, rõ ràng trong mắt Ngụy Vô Tiện cũng chỉ là một thân cây như bao thân cây khác, nếu có khác thì chẳng qua cũng là cành lá rậm rạp hơn một chút, khiến mặt trời không cách nào thả những tia nắng xuyên qua tán cây mà rơi xuống mặt đất. Nhưng Lam Vong Cơ lại vô cùng quen với cái cây này. Y đã đứng dưới tàng cây ấy chờ thật lâu thật lâu.


Huynh trưởng nghĩ rằng sau năm y mười tuổi đã không tiếp tục đứng chờ ở nơi đấy thêm bất kỳ một lần nào nữa, nhưng thật ra không phải vậy. Y mỗi năm đều đứng chờ ở chỗ này...


"Huynh ấy... Huynh ấy không để ý đến ta."


Ngụy Vô Tiện gần như có chút hoảng hốt, không phân biệt rõ được "huynh ấy" trong miệng mình và người trước mặt, lau nước mắt nức nở nói:


"Ta đến phòng huynh ấy tìm nhưng không thấy ai."


Lam Vong Cơ: "Ừm."


Ngụy Vô Tiện: "Hình như huynh ấy đang đứng ở nơi nào đó nhìn, nhưng lại không nói với ta một lời."


Lam Vong Cơ: "Ừm."


Ngụy Vô Tiện lau đến mức tay áo ướt nhẹp:


"Sang năm ta sẽ mang diều đến cho huynh ấy chơi."


Lam Vong Cơ: "Ừm."


Ngụy Vô Tiện tiếc nuối cắn cắn môi:


"Ta còn... còn thật nhiều món đồ chơi nhỏ chưa cho huynh ấy chơi."


Lam Vong Cơ: "Ừm..."


Ngụy Vô Tiện: "Nhưng mà ta phải đi rồi."


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện dùng tay áo lau mặt một cách qua loa, khiến khuôn mặt tuấn lãng phiếm hồng bị lau loạn thành một đoàn, nhưng động tác thì cố chấp đúng như một đứa trẻ sáu tuổi. Bỗng dưng hắn nở nụ cười, cũng cảm thấy vừa rồi mình khóc như vậy có chút mất mặt, nhưng đôi mắt trong suốt vẫn còn lấp lánh ánh nước.


"Nhưng mà không ngại, sang năm vào đông khi cơn tuyết đầu mùa vừa qua, ta sẽ lại đến đây."


Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, ấm ức nói:


"Ta nhất định sẽ đến, nhưng có thể sẽ đến muộn hơn năm nay một chút. Huynh ấy... sẽ không trách ta đâu nhỉ?"


Lam Vong Cơ trầm thấp "ừm" một tiếng.


"Sẽ không."


Hồi lâu, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt nhạt màu trong suốt như vừa được nước ấm gột tẩy qua.


"Y sẽ không bao giờ trách ngươi."


Bởi vì cuối cùng y cũng đợi được rồi.


_____///____
Mỗi ngày một chương nhé, này là chương của ngày 14/1 hi hi hi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi