161.
"Đúng là gặp quỷ mà!" Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại trong phòng, hậm hực nói: "Tại sao không ai chịu tin ta chứ, ta có bịa chuyện đâu."
Lam Vong Cơ đáp:
"Việc này người bình thường khó mà tin được."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Ta thực sự không nhớ được gì hết! Rõ ràng trước đó còn đang chơi bắn diều, vậy mà chớp mắt một cái đã lăn lên giường ngươi rồi?!"
Lam Vong Cơ: "Ừm..."
Ngụy Vô Tiện: "Đối với chuyện ta và ngươi có phu thê... khụ, ta chẳng có chút ấn tượng nào cả."
Lam Vong Cơ hơi hạ mi, nhẹ nhàng đáp:
"Ừm."
Tuy không dám nhìn thẳng nhưng khóe mắt của Ngụy Vô Tiện vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của y, bước chân khựng lại một chút. Hắn di di mũi chân trên mặt đất, chỉ cảm thấy hàng mi đen dài của thiếu niên kia run rẩy như vậy chẳng khác nào đang cào qua trái tim mình, vừa tê dại lại có chút đau đớn xót xa. Khiến bản thân hắn càng lúc càng có nhiều nghi ngờ chất vấn cái vấn đề mà từ sâu trong đáy lòng hắn vẫn không dám tin tưởng kia, cuối cùng không thể không bắt đầu ngờ vực mà hỏi ra một câu:
"Cho nên... ta mất trí nhớ thật sao?"
Lam Vong Cơ nâng mắt lên, nghiêm túc đáp:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm:
"Thảo nào ta cảm thấy trời đặc biệt lạnh như vậy, bây giờ đang là tháng mấy?"
Lam Vong Cơ: "Tháng mười một."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Mớ nghi hoặc trong đầu Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng được giải đáp, hắn cắn môi, ấp úng nói:
"Trí nhớ của ta đang dừng ở tháng chín."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
"Tuy rằng rất không dám tin nhưng dường như lại không thể không tin..." Ngụy Vô Tiện thở dài, đụng trái đụng phải cuối cùng cũng ngồi xuống thành giường, thăm dò hỏi: "Cho nên chúng ta đã là phu thê rồi?"
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện bỗng dưng cảm thấy có chút khó mở miệng:
"Ta nói trong lòng ta có ngươi?"
Vành tai Lam Vong Cơ lại ửng lên một mạt hồng nhạt:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "Vì sao ta lại mất trí nhớ?"
Lam Vong Cơ: "Vì 'Khế'."
Chỉ cần vừa nghĩ đến "Khế" là Ngụy Vô Tiện đã thấy đau đầu, xua tay nói:
"Được rồi không cần phải nói nữa, ta vẫn không hiểu rõ được cái thứ đồ chơi quỷ quái đấy. Lúc trước còn nơm nớp lo sợ đến năm mười sáu tuổi hai chúng ta sẽ phải thành thân, giờ thì tốt rồi, vừa tỉnh ngủ thì đến phu thê chi thực cũng có luôn rồi."
Lam Vong Cơ: "Ừm..."
"Trách không được trong lòng ta vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, giống như còn chuyện gì chưa kịp làm, hoặc là đã quên đi chuyện gì đó vậy." Ngụy Vô Tiện ngồi ở thành giường nghịch ngón tay của mình một lúc lâu, giống như có chút bứt rứt bất an: "Chẳng qua là... bây giờ ta chẳng nhớ ra được bất kỳ điều gì."
Lam Vong Cơ: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện: "Vậy... vậy ngươi có vì thế mà không vui không? Dù sao thì hai chúng ta cũng đã là phu thê rồi."
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ là một cái liếc mắt nhưng lại chẳng khác nào chứa đựng cả nỗi lòng bên trong, khiến Ngụy Vô Tiện nhìn thấy thì hơi hơi hoảng hốt. Trong ký ức của hắn, hoàn toàn chưa hề nhìn thấy ánh mắt nào giống như vậy, tựa như cất giấu hàng ngàn hàng vạn lưu luyến. Dưới đáy mắt nhạt màu nhấc lên từng đợt sóng, được thấm đẫm nhu tình mật ý chạm vào mắt Ngụy Vô Tiện, sau đó trượt thẳng vào trái tim hắn, an ủi tất cả những xao động nơi đáy lòng. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
"Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Nếu ta không nhớ lại được thì phải làm sao bây giờ?"
Lam Vong Cơ nâng tay lên, muốn thử chạm vào Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vốn theo bản năng muốn né tránh, nhưng... không biết phải giải thích thế nào, à giống như khi nãy bị ôm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cả người mềm mại nghe lời không hề phản kháng.
"Không nhớ được, cũng không sao."
Đoạn đối thoại giống hệt cách đó không lâu, bây giờ lại một lần nữa xuất hiện giữa hai người, nhưng Lam Vong Cơ đã thành thục chín chắn hơn rất nhiều. Tựa như khi trước sẽ vì chuyện này mà tức giận để bụng, bây giờ ngược lại học được cách bao dung lý giải. Đây là lần đầu tiên y học cách làm phu thê với người khác, đối phương lại còn là người trong lòng, tuy rằng có chín chắn trầm ổn hơn người khác thì cũng có lúc xúc động, cũng có lúc không khống chế nổi cảm xúc của mình. Ngụy Vô Tiện làm ầm ĩ y sẽ nhường nhịn, nhưng ngẫu nhiên trong lòng vẫn sẽ có chút ấm ức nho nhỏ, chỉ có ôm lấy người này, hít hà mùi cỏ xanh tươi mát thoang thoảng, trái tim y mới có thể thật sự cảm thấy an toàn.
Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy vậy, đáy lòng giống như ngâm trong một dòng suối ấm áp, bỗng dưng hiểu ra vì sao mỗi lần mình nhìn thấy Lam Vong Cơ sẽ có loại bản năng ghé lại gần mà thân mật. Đã hiểu vì sao những năm tháng đã qua gần như luôn vì "Khế" mà vô thức chống đối y, nhưng bây giờ cẩn thận nhớ lại trong chớp mắt cũng chỉ nhớ đến chuyện... Lam Vong Cơ lợi hại như thế nào. Kiếm pháp rất lợi hại, học thức rất uyên thâm, mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng chữ đẹp, giọng nói dễ nghe, khuôn mặt cũng... vô cùng anh tuấn. Đêm đã khuya, trên bàn chỉ còn một ngọn nến đang lẳng lặng cháy, ánh sáng phản chiếu lên tấm màn, phản chiếu lên khuôn mặt người kia từng đốm nhỏ đốm nhỏ đẹp tựa hoa đào, làm gò má trắng như ngọc cũng ửng lên một tầng phấn hồng nghiên lệ. Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ một lúc lâu, cũng không biết là tâm trí chi phối thân thể hay thân thể chi phối đầu óc, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ghé sát lại gần hôn y một cái. Cánh môi ẩm ướt mềm mại chạm vào nhau, chậm rãi nếm thử hương vị, ấy thế mà lại ngọt hơn tất cả các loại kẹo hắn từng ăn. Chẳng hề có một chút không quen, cũng chẳng hề có một chút kỳ quái, hệt như hắn đã hôn lên hai cánh môi này không ít lần vậy.
Môi chỉ khẽ chạm vào môi rồi lập tức tách ra, nhưng cả hai người đều trợn tròn mắt.
"...!"
Ngụy Vô Tiện 'oạch' một tiếng lăn đùng ra giường, chỉ muốn chôn sống mình trong chăn luôn cho xong. Hắn thầm nghĩ bị ấm đầu hay gì, tự dưng lại hôn bậy hôn bạ. Hắn con mẹ nó đây là giở trò lưu manh với y! Đầu hắn nóng hệt như có một cái bếp lò đang thiêu đốt bên trong, nhiệt độ cùng đại não đao kiếm đấu nhau loạn xạ, khiến tai hắn ù hơn cả lúc bôn ba trong gió lốc, đệm giường tưởng chừng sắp bị hắn xé rách đến nơi, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đệt, này đúng thật là...
Im lặng hồi lâu, cuối cùng một đôi tay dịu dàng kéo cái chăn đang trùm kín đầu hắn xuống. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã cảm giác được mùi đàn hương ùn ùn kéo đến đổ ập xuống, giống như đã áp chế thật lâu, lúc này không chịu nổi nữa, phóng thích hoàn toàn mà đè hắn ở dưới thân. Cánh môi mềm mại khi nãy vừa nếm qua nhẹ nhàng chạm vào môi hắn rồi cọ cọ, chút ngứa ngáy vô cùng nhỏ lan thẳng đến đầu trái tim khiến nó cũng trở nên tê dại, làm cho Ngụy Vô Tiện bứt rứt đỏ cả mặt, tim đập cực nhanh, gần như muốn nảy lên cổ họng đến nơi. Nếu không tính cái hôn phớt vừa nãy thì đây chính là lần đầu tiên hắn hôn người khác, mà người đầu tiên hôn hắn lại chính là người từ nhỏ đến lớn bất hòa với hắn, nói gì đi chăng nữa cũng có chút kỳ quái, nhưng lại không thể kháng cự được sự rung động của đáy lòng mà phối hợp cùng y.
Cũng có thể thật sự giống như lời Lam Vong Cơ nói, bọn họ đã là phu thê, cũng thân mật rồi, cho nên lúc hôn môi mới có thể hòa hợp đến mức khó nói nên lời thế này. Trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, dù sao thì hôn môi cũng là việc chỉ làm với người vô cùng thân mật, lúc này dừng ở trên người hắn là Ngụy Vô Tiện, rõ ràng cả hai chẳng hợp nhau, nhưng nụ hôn này lại thuận lý thành chương mà xảy đến. Cánh tay vốn theo bản năng muốn chống đẩy chẳng hiểu vì sao lại mềm nhũn chẳng còn chút sức lực. Đôi môi gợi cảm kia có vẻ như không muốn nụ hôn chỉ dừng ở mức này, răng khẽ nhay nhẹ bên bờ môi căng mọng đang kề sát, khiến Ngụy Vô Tiện ngứa đến mức hơi co rúm người lại, khóe miệng run rẩy, đáy mắt long lanh nước mông lung mơ hồ. Hồi lâu, Lam Vong Cơ thấp giọng nói:
"Há miệng."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện không hiểu vì sao phải làm vậy, cho nên mở miệng ra. Lam Vong Cơ dừng lại, dường như có chút bất đắc dĩ:
"Còn răng nữa."
Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ hé mở hàm răng đang cắn chặt, để lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại, dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn y, ậm ờ nói:
"Như thế này?"
Hắn nói xong thì cười hì hì, túm lấy tay áo Lam Vong Cơ, mở to mắt nhìn y nhỏ giọng nói:
"Lần đầu tiên biết hôn là gì, cho nên... Ưm!"
Đôi môi đang ngậm lấy môi hắn vừa vội vàng lại vừa nhiệt liệt, hôn đến mức Ngụy Vô Tiện đầu óc choáng váng, sự tê dại từ đầu ngón tay truyền vào tận xương tủy, cả người mềm nhũn lún xuống đệm giường, thắt lưng còn bị người ta day ấn lung tung, làm hai chân hắn run lên, tiếng thở dốc nho nhỏ tràn ra khỏi khóe miệng. Khác hẳn với nụ hôn lưu luyến vừa rồi, lúc này đôi môi kia như mang theo dục vọng xâm lược cực mạnh, nóng bỏng chẳng khác nào muốn chiếm đoạt hết thảy, đầu lưỡi quấn quýt mút mát phát ra tiếng nước lép nhép. Nụ hôn làm mặt Ngụy Vô Tiện càng lúc càng ửng hồng, tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính vào trên trán, tiếng thở dốc dần chuyển thành tiếng rên rỉ ngọt ngào nũng nịu, trêu chọc người đang đè phía trên gần như muốn đại phát thú tính.
Thế nhưng bàn tay Lam Vong Cơ đang ghì tay hắn xuống lại không hề dùng sức, chỉ là hờ hững giữ lấy, chỉ cần Ngụy Vô Tiện có một chút không tình nguyện thì lập tức có thể giãy ra. Chẳng qua người này lại giống hệt một thân cây dây leo, theo nụ hôn nóng bỏng, ngón tay cũng từ từ cuộn lại nắm lấy tay Lam Vong Cơ, cho đến khi mười ngón tay đan chặt vào nhau, chiếc lưỡi nhỏ mềm cũng quấn lấy lưỡi y mà mút mát, bờ môi căng mọng ánh lên từng vệt nước dâm mỹ vô cùng. Bàn tay đang đỡ lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện chậm rãi vuốt ve lên xuống, mỗi lần day ấn đều khiến hắn rên lên vài tiếng mơ mơ hồ hồ, sóng tình dồn dập dâng lên từ dưới đáy mắt mông lung. Cuối cùng đôi chân dài kia không nhịn nổi nữa vòng lên quấn chặt lấy eo Lam Vong Cơ, người dưới thân y hừ nhẹ một tiếng rồi rướn người kéo cả hai vào một đợt môi lưỡi triền miên. Hắn nũng nịu như vậy làm hơi thở Lam Vong Cơ ngày càng nặng nề, đè chặt thiếu niên dưới thân xuống mà hôn sâu hơn.
Nụ hôn nay từ dịu dàng đến nóng bỏng, triền miên hồi lâu, sau khi hôn xong Ngụy Vô Tiện vẫn còn ngơ ngác, cả người mềm nhũn được Lam Vong Cơ ôm vào trong lòng, như có như không mà cắn nhẹ môi trên rồi môi dưới, làm hắn ngứa ngáy đến tận xương tủy. Nụ hôn mang theo bao nhiêu nhớ nhung trăn trở lại lưu luyến không rời, cả người Ngụy Vô Tiện thoải mái như ngâm mình trong suối nước nóng, hừ nhẹ một tiếng rồi lại ôm lấy cổ Lam Vong Cơ đòi hôn. Nhưng Lam Vong Cơ lại chỉ nhẹ nhàng cọ cọ vào môi hắn rồi dịu dàng hôn 'chụt' một cái. Động tác này ngược lại khiến cho trái tim Ngụy Vô Tiện đập rộn ràng hơn ngàn lần, miệng nóng lưỡi khô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ đáng ghét gần trong gang tấc, lắp bắp nói:
"Ngươi... Ngươi đây là học từ ai thế hả?"
Lam Vong Cơ khựng lại một chút, ngón tay mang theo một lớp chai mỏng mơn trớn bờ môi đã hơi sưng lên, ấm ấm nóng nóng đánh thẳng xuống đáy lòng, trêu chọc đến mức Ngụy Vô Tiện thân ngứa tâm lại càng ngứa hơn. Thanh âm trầm thấp từ tính lại còn tràn đầy ý cười của y khẽ vang lên:
"Ngươi."
____///___
Nếu còn bất kỳ từ "Hóng" nào xuất hiện thì mình sẽ ngừng up truyện này lên wattpad, còn ai cảm thấy đi xin được tác giả cho phép dịch truyện này thì cứ xin, còn nếu muốn dịch chui thì cứ thử ????
Mình không khó tính, không thích làm mình làm mẩy, nhưng thật sự một số bạn làm mình không cách nào mà dễ tính hoà nhã vui vẻ được ????
Trước kia mình chăm rep cmt thế nào, ai còn nhớ thì vào xác nhận xem có đúng là mình ĐÃ TỪNG rất thích rep cmt của độc giả không. Nhưng gần đây mình gần như không rep cmt nữa vì một số bạn làm mình khó chịu cực kỳ, mình sợ mình rep cmt thì cảm xúc tiêu cực của mình làm ảnh hưởng đến mọi người. Cho nên coi như mình xin các bạn, đừng để ngay đến việc up truyện mình cũng lười ???