OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

17.


Lam Hi Thần vốn là muốn đến Lan thất sắp xếp lại thư tịch mấy ngày nay dùng để giảng bài, không nghĩ rằng vừa bước vào cửa đã thấy Lam Vong Cơ.


Bản thân biết đệ đệ mình sau khi qua mười lăm tuổi đã rất ít khi trồng chuối tĩnh tâm như thế này rồi, vì tâm trí vốn đã ổn định đến mức cao nhất. Xem ra lại xảy ra chuyện gì thú vị đây.


Lam Hi Thần cười nói:


"Vong Cơ."


Lam Vong Cơ vẫn duy trì tư thế dùng tay trái làm trụ mà trồng chuối, hai mắt bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, không dám đối diện với ánh mắt của Lam Hi Thần:


"Huynh trưởng."


Lam Hi Thần hỏi:


"Xảy ra chuyện gì vậy?"


Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:


"Không có gì."


Lam Hi Thần "ừm" một tiếng, lại nói:


"Sao môi đệ đỏ thế?"


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ đổi tay trụ, giọng nói vẫn cực kỳ bình thản:


"Có chút chuyện ngoài ý muốn."


Lam Hi Thần ngạc nhiên hỏi:


"Ngoài ý muốn."


Lam Vong Cơ không đáp. Một lúc sau, Lam Hi Thần thấy y không muốn nói nhiều đến chuyện này cũng không hỏi thêm nữa, đang định ôm thư tịch đi thì lại nghe thấy Lam Vong Cơ ở phía sau kêu mình một tiếng.


"Huynh trưởng."


Lam Hi Thần dừng chân:


"Ơi?"


"Nếu như huynh..." Lam Vong Cơ cân nhắc nói: "Nuôi một con thỏ, nhưng con thỏ kia không chỉ thích cắn huynh, lại còn rất nghịch ngợm, nhưng huynh lại không thể kìm chế được ham muốn thân thiết với nó, vậy là có ý gì..."


"Thỏ con? Con lúc trước đệ nói chỉ ầm ĩ chút thôi, gần đây lại bắt đầu nghịch ngợm sao?" Lam Hi Thần ngạc nhiên nói: "Không phải đệ đang nuôi nó ở sau núi sao? Bắt nó về phòng nuôi rồi à?"


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ sửa lời, nói:


"Là Vong Cơ nói nhầm."


"Không phải là thỏ, mà là mèo." Y dừng lại một chút: "Mới nuôi... mấy ngày gần đây."


"Mèo?" Lam Hi Thần cảm thấy chuyện này đúng là thú vị, nói:


"Nghịch ngợm như vậy mà đệ vẫn muốn gần gũi với nó, vậy nhất định là đệ rất thích nó rồi đấy. Nhưng mà Ngụy công tử có biết đệ nuôi mèo không?"


Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, tiếp theo khóe mắt của thiếu niên giật giật một chút, vành tai dưới mái tóc đen nhánh dần hồng lên, nhưng giọng nói vẫn thật thản nhiên:


"Hắn... không cần biết."


_______


Lam đại mà còn hỏi nữa là tiểu Kỷ đáp: "Đệ nói nhầm, đệ đang nuôi một con ve sầu" luôn đấy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi