OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

172.


Con Hổ yêu vẫn còn trốn trong sương mù, không thấy nổi dù chỉ là bóng của nửa cái đuôi. Nếu vẫn tiếp tục dây dưa thế này thì không thể kết thúc nhanh được.


"Có cách."


Ngụy Vô Tiện dường như nhớ ra gì đó, thò tay vào trong ngực áo Lam Vong Cơ, sờ soạng cả nửa ngày. Nếu như không phải vẻ mặt hắn đang vô cùng đứng đắn, Lam Vong Cơ sẽ nghĩ rằng hắn lại muốn giở trò lưu manh. Ngụy Vô Tiện sờ soạng thật lâu cũng không tìm thấy thứ mình tìm, giương mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ một lúc, sau đó mới chậm rãi thắc mắc:


"Quái lạ, tấm phù triện lần trước ta làm đâu? Ta thấy ngươi thu rồi mà, ngươi không vứt nó đi đấy chứ?"


Lam Vong Cơ khựng lại một chút, sau đó nắm lấy cổ tay hắn, nghiêm túc nói:


"Không thể dùng nhiều."


Tấm phù triện đó là Ngụy Vô Tiện dựa theo một quyển sách Chiêu tà vật nhỏ mà hắn mua lại được từ ai đó vẽ thành, lần trước bị Lam Vong Cơ bắt được, lập tức sắc mặt không tốt lắm. Ngụy Vô Tiện vừa chạy theo vừa dỗ dành, bám lấy lưng y cọ qua cọ lại lảm nhảm một lúc lâu nào là "Không tổn hại đến thân thể, thật sự không tổn hại đến thân thể mà, ta chỉ thấy nó hay hay thì nghịch chơi thôi", cam đoan hết lần này đến lần khác, mới nói trước hết để ở chỗ y, đợi sau này khi nào Ngụy Vô Tiện muốn dùng thì đến chỗ y lấy.


"Làm gì có ai như ngươi chứ..." Ngụy Vô Tiện thấy dáng vẻ này của y thì có chút ấm ức, nói: "Rõ ràng là đã nói sẽ bảo quản nó giúp ta, giờ ngươi lại vứt đi mất rồi! Bây giờ có nó chẳng phải là có thể lấy ra dẫn yêu rồi sao!"


Ai ngờ vừa mới lùi về phía sau một bước đã nghe thấy một tiếng 'rắc' giòn tan, tiếng gió vù vù từ bốn phía đang úp lại chỗ này!


"Cẩn thận!" Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng lúc đẩy đối phương ra, cấp tốc né tránh những mũi tên dùng yêu khí hóa thành chẳng biết từ khi nào đã ập tới từ bốn phía, từng ngọn gió yêu tà tạo thành mưa tên xé nát không trung, mang theo ánh sáng trắng lóa dày đặc lướt thẳng đến mặt họ. Lam Vong Cơ giấu mình đằng sau một thân cây lớn, bỗng nghe thấy giọng nói của Ngụy Vô Tiện, giống như đối phương còn chưa nói xong chuyện vừa rồi, không thuận theo không buông tha, phải nói cho ra lẽ mới thôi.


"Chẳng qua là mấy ngày trước ta lén cùng Ôn Ninh ra ngoài săn đêm không nói với ngươi thôi, ngươi bận chuyện thành thân lại không cho ta đụng chạm, ta không biết làm gì cả, cứ quanh quẩn bên cạnh chắc chắn làm ngươi vướng chân vướng tay mà!" Ngụy Vô Tiện dùng hai ngón tay kẹp lấy một mũi tên vừa lao thẳng đến giữa hai mắt hắn, cong ngón tay búng 'rắc' một phát nát đầu: "Ngươi giận thì giận, nhưng chuyện đã đồng ý với ta thì không được đổi ý chứ."


Hơi thở của Lam Vong Cơ ngưng trệ, dùng thân kiếm gạt mũi tên, linh lực cuồn cuộn dâng lên trong lòng bàn tay đánh tan yêu khí, bực bội nói: "Ta vẫn chưa..."


"Lúc ta gặp Ôn Tình trong y quán nàng mở dưới Thải Y trấn đã bị nàng dạy dỗ một trận rồi, ngươi vẫn còn tức giận với ta." Thân kiếm của Ngụy Vô Tiện chém thẳng xuống một nhát, đánh vỡ nát một tảng đá lớn, linh quang bùng lên, hùng hổ dọa người: "Ta còn chưa ghi thù với ngươi thì thôi, lần trước ta đánh nhau với Kim Tử Hiên, ngươi kéo ta lại làm gì?"


Lam Vong Cơ đè thân kiếm xuống, nghiêng người 'keng' một tiếng đánh văng mũi tên, trầm giọng nói: "Sư tỷ không muốn ngươi đánh nhau."


Ngụy Vô Tiện nói: "Ta thấy tên mưu đồ đen tối đó đã ăn đồ ăn xong xuôi rồi còn muốn lét lút đi theo sư tỷ, ta không đánh hắn một trận đã là may cho hắn lắm rồi!"


Lam Vong Cơ nói: "Nếu hắn không khiêu khích, không thể."


"Vậy ngươi tức giận cái gì?" Ngụy Vô Tiện giống như muốn tính sổ rõ ràng với y, mày kiếm nhướng cao: "Quyển Xuân cung đồ kia thật sự không phải của ta, là của Nhiếp nhị mang đến hối lộ ta... Có ngươi ở bên rồi ta còn xem Xuân cung đồ làm gì cơ chứ."


Lam Vong Cơ: "..."


Hàng mi dài của Lam Vong Cơ run lên, mím môi không đáp lời. Ngụy Vô Tiện nâng tay búng gãy một mũi tên đang xé gió lao tới, giống như vẫn còn nghĩ đến mà sợ nói: "Cắn ta đau muốn chết. Chúng ta thương lượng rõ ràng một chút, về sau ngươi không vui cũng đừng cắn ta có được không? Ngươi cứ hung hăng mà... làm ta này nọ cũng được mà."


Vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng: "Ngươi..."


Ngụy Vô Tiện đột nhiên "à" lên một tiếng, lại nghĩ đến chuyện khác: "Còn nữa, lần trước đại ca nhắc đến 'chuyện nuôi mèo' với ta, ngươi còn chưa giải thích với ta đâu đấy, đến cùng là ngươi có ý gì hả?"


Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện: "Ngươi 'nuôi' Tiểu Đông Tây hay là 'nuôi' ta đây?"


Lam Vong Cơ: "..."


"Lam nhị công tử, ngươi đây là châm chọc ta lúc ta không có mặt ở đó." Ngụy Vô Tiện híp mắt lại: "Làm hại ta tốn bao nhiêu công sức đi bắt một con mèo. Ngươi có biết tiểu gia hỏa này không chỉ gây cản trở chuyện sinh hoạt phu thê mà ăn còn rất nhiều không?"


Lam Vong Cơ: "Ta..."


Ngụy Vô Tiện tung chân đá văng một mũi tên, thở hổn hển cao giọng ngắt lời y, ngữ khí còn mang theo chút ấm ức:


"Nếu như ngươi không tức giận, tại sao tối qua lại làm ta ác như vậy, sáng nay mông ta đau muốn chết... Vừa rồi còn bị chuột rút!"


Mắt thấy Ngụy Vô Tiện càng trốn càng tiến lại gần mình, hô hấp của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, thẹn quá hóa giận muốn đưa tay nắm lấy cổ tay hắn:


"Ta không có..."


Mưa tên bên trên đột nhiên rúng động, yêu khí đen sì chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng rót đầy miệng vết thương đang rướm máu của Hổ yêu. Lúc bọn họ đang còn tranh cãi thì hàm răng dày đặc trắng ởn mang theo mùi tanh nồng bỗng nhiên từ một bên nhào đến, giống như cuối cùng cũng bắt được một khe thất thần của hai người đang càng cãi càng hăng kia, mưu đồ một kích lấy mạng.


'Phập!!!!!'


Hai đường kiếm quang dùng khí thế sét đánh đồng thời đâm vào thân thể, linh lực bùng nổ tăng vọt dung hòa với nhau rồi đâm xuyên qua mình con Hổ yêu. Đôi mắt trắng dã của con hổ già trợn lớn, vẫn còn chưa kịp hiểu ra tại sao mọi chuyện lại thành như vậy, hắc khí vây quanh thân vì một đòn này mà tán loạn, lớp da dày như mặt trống như muốn nổ tung. Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện không hề giống như đang mụ mị trong trận cãi lộn, cười khẽ một tiếng rồi hung hăng đạp vào phần thân con hổ, rút kiếm ra. Lam Vong Cơ đánh ra một chưởng vừa nhanh vừa mạnh, trong khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện nhấc chân thì linh lực trong phút chốc cuồn cuộn dâng lên trong lòng bàn tay, lập tức đánh vào chỗ tròn tròn nhô lên dưới lớp da của con hổ. Viên tròn tròn trên thân con yêu thú kia vốn là yêu đan, bởi vì nó muốn dùng một kích trí mạng đả thương đối thủ, yêu khí bùng nổ, cho nên mới nổi hẳn ra ngoài như vậy. Một chưởng này cộng với một đạp kia của Ngụy Vô Tiện cùng lúc đánh văng nó ra ngoài, va vào thân cây phía sau tạo thành một tiếng 'rầm' thật lớn, sương trắng dày đặc chốc lát đã bị khói đen bao trùm.


Yêu đan bị diệt.


Lúc lâu sau, sương mù mới dần dần tản ra. Ngụy Vô Tiện tay cầm Tùy Tiện, lồng ngực khẽ phập phồng, đứng vững trước mặt Lam Vong Cơ. Bỗng nhiên khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười, chậm chậm rãi rãi nói:


"Lam nhị công tử được đấy, chỉ cần ta liếc một cái đã biết phải giả vờ cãi nhau với ta để lộ sơ hở dẫn dụ nó ra?"


Vừa rồi thò tay vào trong ngực sờ soạng rồi nâng mắt lên nhìn y một hồi, bản thân hắn vốn cũng chỉ muốn thử thôi, ai ngờ Lam Vong Cơ thế mà thật sự phối hợp diễn cùng hắn. Lam Vong Cơ thu Tị Trần vào vỏ, nhàn nhạt đáp:


"Hiểu quá rồi."


Ngụy Vô Tiện cười ha ha, vỗ tay đắc ý nói: "Hai ta thật sự là một đôi trời đất tạo thành."


Lam Vong Cơ: "Ừm."


"Chẳng qua." Ngụy Vô Tiện đổi giọng, cười nói: "Ngươi không vứt phù của ta đi thật đấy chứ?"


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ: "Không có, ở dưới gối."


Ngụy Vô Tiện: "Thế tại sao đêm qua ta đây lại lục không thấy?"


Lam Vong Cơ: "Ở dưới gối trong phòng ngươi."


Ngụy Vô Tiện sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra vì sao tối qua mình lục mãi không thấy. Bởi vì tối qua hắn... đâu có ngủ trong phòng của mình!


"Ngươi..." Khóe môi Ngụy Vô Tiện giật giật, giống như hiểu ra gì đó, chẳng hiểu sao mặt lại nóng bừng lên: "Ngươi đoán trước được ban đêm ta sẽ lén đến phòng ngươi lục lọi?"


Lam Vong Cơ khẽ mím môi: "Ừ..."


Ngụy Vô Tiện: "Thế tại sao ngươi còn hung dữ như vậy... Ta vẫn tưởng người vì tấm phù đó mà tức giận với ta."


Lam Vong Cơ hơi siết tay lại, mạt đỏ từ tai lan xuống cổ, cảm giác như sắp bị thiêu cháy đến nơi. Mãi sau y mới thong thả nói:


"Ta cũng không... cũng không tức giận."


Ngụy Vô Tiện miệng nóng lưỡi khô nhìn khuôn mặt thanh tuấn gần trong gang tấc, bị sắc đẹp mê hoặc đến mụ mị đầu óc, nói:


"Vậy, vậy... thì là gì?"


Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu, đôi môi nhạt màu nhẹ nhàng chạm vào khóe môi người đối diện một cái, sau đó thở dốc, giống như khó mà mở miệng nói thành lời:


"Ta chỉ là..."


Rất nhớ ngươi.


Hai người đã được báo rằng không được gặp mặt trước khi cưới, phải chia phòng ngủ. Nhưng Ngụy Vô Tiện cuối cùng vẫn không thể khống chế được bản thân, càng gần ngày thành thân càng không chịu nổi, cuối cùng nửa đêm vin vào cớ tìm phù lặng lẽ lén trèo lên giường trong Tĩnh thất, rồi bị người cũng không ngủ được giống hắn đặt dưới thân, gần như khát cầu mà triền miên một phen. Chỉ mới mấy ngày không gặp thôi nhưng chẳng khác nào đã thật lâu thật lâu chưa được chạm vào đối phương, tình yêu bùng cháy dưới từng tấc da thịt, chỉ có ở lúc hơi thở quấn quýt lấy nhau mới có thể làm dịu đi sự nóng bỏng bức bối này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi