OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn


6. Thanh Đàm hội


Lúc Ngụy Vô Tiện đeo cung bước vào bãi vây săn vẫn còn buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài. Ban ngày trong lúc các thế gia bàn luận tuy rằng hắn không phải làm gì, nhưng lại không thể không thu lại tính tình lúc nào cũng muốn nhấc mông chạy loạn, bày ra dáng vẻ nghiêm trang, hiếm khi ngồi đến tứ bình bát ổn như vậy. Cứ cách vài năm tiên môn bách gia sẽ tổ chức Thanh Đàm hội, địa điểm chủ yếu quanh đi quẩn lại ở Lam Giang Kim Nhiếp tứ đại gia tộc. Năm nay hội diễn ra trong bảy ngày, lần trước làm ở Kim gia, lần này đến lượt Nhiếp gia.


Ngày xưa Ngụy Vô Tiện một là chưa đủ tuổi, hai là chưa thành thân nên đại biểu cho Giang gia tới đây. Nhưng lần này người đã gả vào cửa Lam gia rồi, trở thành đạo lữ của Lam nhị công tử, cho nên năm nay là đại diện cho Lam gia mà đến. Vốn còn thầm nghĩ buổi chiều mới tới tham gia trận bắn tên còn có chút thú vị, sáng nay lúc được người ta nghìn ôm vạn ấp gọi dậy, được Lam Vong Cơ ngồi trên giường ôm lấy mặc quần áo cho vẫn còn rầm rì kháng nghị. Trong đầu Ngụy Vô Tiện vẫn còn ôm ý niệm tìm cái cớ nào đó hoặc là vừa hôn vừa dỗ mà từ chối một phen, nhưng lúc sau tiểu phu quân nhà mình trán kề trán, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng giải thích "Thúc phụ cũng sẽ đi", tất cả mọi mưu tính trong khoảnh khắc tan thành mây khói. Kết quả là cuối cùng hắn quy quy củ củ ngồi suốt một buổi sớm. Thật ra cũng không phải vì sợ bị thúc phụ trách móc, dù sao thì trước đó hắn nghe dạy dỗ nhiều thành quen rồi. Nhưng mỗi lần bởi vì liên đới trách nhiệm, hắn lo Lam Khải Nhân lại ngữ khí bình thành mà gọi Lam Vong Cơ đến nói vài câu. Nói cho cùng thì bây giờ Lam Khải Nhân cũng ít quản hắn đi nhiều rồi, bước vào cửa Lam gia thì cũng không cần giữ khuôn sáo như lúc đang còn làm môn sinh đến cầu học nữa. Chẳng qua là Ngụy Vô Tiện đau lòng Lam Vong Cơ, bản thân cũng vì thế mà tự giác lên không ít. Ít nhất là ở trước mặt Lam Khải Nhân cũng tự giác trở nên ngoan ngoãn một chút.


Lúc hắn đến khu vây săn thì cũng đã muộn, nơi đây đã tốp năm tốp ba tụ tập không ít người. Ngụy Vô Tiện liếc mắt đảo một vòng, bởi vì trong lòng đã sớm có mục tiêu tìm kiếm, cho nên ngay lập tức nhìn thấy Lam Vong Cơ, chớp mắt một cái ý cười lan khắp mặt. Nhưng mà khi hắn thấy đối phương mặc quần áo giống y hệt mình thì vẫn sững sờ trợn tròn mắt trong chốc lát. Trước nay Lam Vong Cơ đều mặc quần áo màu sắc trang nhã, nghiêng về màu trắng là nhiều, rất ít khi mặc những màu phô trương diễm lệ như vậy. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện đi Thải Y trấn dạo một vòng đến chỗ hiệu quần áo cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chọn một ít quần áo không phải màu trắng thuần cho tiểu phu quân của hắn thử chơi. Nhưng mà lúc này người kia một thân áo cổ tròn đỏ rực, thắt đai lưng cửu hoàn, tay áo buộc chặt, khoe ra toàn bộ vòng eo thon gọn săn chắc ngày thường bị ngoại bào dài rộng che lấp. Hình như là đang thử cung, hai ngón tay đặt trên dây cung, sau lưng đeo một bó mũi tên có đuôi làm bằng lông màu trắng. Mi mắt buông xuống, thần sắc bình tĩnh, khuôn mặt băng điêu ngọc trác thanh lãnh như sương như tuyết, thân hình cao gầy thẳng tắp. Hồng y tôn lên khí chất của thiếu niên, đẹp không cách nào tả xiết, tựa như một chấm chu sa rực rỡ, hừng hực thiêu đốt tầm mắt, anh tuấn đến mức Ngụy Vô Tiện trong chốc lát không thể nhấc bước, ngây người nhìn chằm chằm.


"Ngụy huynh?" Giọng nói từ bên trái truyền đến, Nhiếp Hoài Tang đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt kỳ quái, nhìn theo ánh mắt của hắn: "Nhìn cái gì đây? Tự dưng chân lại như mọc rễ vậy."


Bởi vì năm nay bị Nhiếp Minh Quyết kéo đến góp cho đủ số lượng, chủ yếu là giúp sắp xếp một số chuyện của Thanh Đàm hội, không cần phải có thành tích, cho nên mặc quần áo khác hẳn với tất cả thiếu niên đang đứng trong trường săn, Nhiếp Hoài Tang một thân thường phục, tay không cung lưng không tiễn, chỉ thong thả phe phẩy cái quạt do một vị danh sư nào đó chế tác, rõ ràng là dáng vẻ của kẻ phú quý rảnh rỗi đến xem náo nhiệt. Ngụy Vô Tiện ho nhẹ, cười nói:


"Tùy tiện nhìn thôi."


Kết quả là miệng hắn nói tùy tiện nhìn, trong lòng cũng nghĩ ngày nào cũng có thể nhìn mà, sau này nhìn nhiều hơn một chút coi như bù lại là được. Thế nhưng lại không thể khống chế được trái tim mình bay đến trên người người khác, trực tiếp dán sâu vào lưng Lam Vong Cơ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía y đến chớp cũng không buồn chớp. Nhưng mà ở trong trường vây săn thì phải nói chuyện bằng bản lĩnh thật sự, không bàn đến tình nghĩa huynh đệ, lại càng không nhắc đến... tình nghĩa phu thê. Trong lòng Ngụy Vô Tiện cầu mong trận này mau mau kết thúc, ra khỏi trường săn tìm cơ hội kéo cải trắng lại gặm gặm một chút. Lam nhị công tử một thân hồng y đặc biệt tuấn mỹ rất hiếm khi gặp được, ngay cả người bên gối như hắn cũng khó gặp qua, trong thời gian ngắn vẫn cảm thấy vô cùng mới mẻ. Hắn cứ không chuyên tâm như vậy mà rút tên ngắm bắn người giấy, chậm chậm chạp chạp không chịu thả đuôi lông vũ để mũi tên bay đi. Những người bên cạnh thay đổi liên tục vì hết người nọ đến người kia ra rồi lại vào trường bắn. Đợi đến khi cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng mạnh mẽ ổn định tâm tư mới bắn xong một mũi, vươn tay ra sau lưng lấy một mũi tên khác lắp lên cung.


Một sợi dây gì đó bay phất phơ nhẹ nhàng lướt qua má hắn, làm Ngụy Vô Tiện có chút ngứa phải nghiêng đầu tùy ý cọ cọ lên vai áo hai lần. Mắt vẫn nhìn thẳng tắp về phía mục tiêu, cung kéo thật căng, không hề phân tâm dù chỉ một chút. Nhưng mà thứ hình dây dài dài đó giống như càng ngày tới càng gần, bị gió thổi tung dính vào sườn mặt của Ngụy Vô Tiện, ngứa đến mức hắn thật sự không chịu nổi nữa, cũng không thèm nhìn, 'chậc' một tiếng buông cung xuống, tiện tay kéo một cái. Kết quả là người này trời sinh hay lỡ tay, tháo đai lưng của Lam Vong Cơ còn nhanh hơn tháo đai lưng của chính mình, tiện tay kéo một cái lại kéo tuột luôn vật kia xuống, nhìn thoáng qua. Một sợi mạt ngạch thêu hoa văn mây cuộn rơi xuống nằm trong tay hắn, vừa mềm mại lại ngoan ngoãn.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Tiểu phu quân đứng sau lưng hắn bị kéo mạt ngạch: "..."


Vài vị đệ tử của Lam gia sợ đến run cả tay, suýt chút nữa không giữ nổi mũi tên. Dáng vẻ người Lam gia không đeo mạt ngạch chỉ có người cực kỳ thân mật mới có thể nhìn, rất nhiều gia tộc đều biết rõ quy củ này của nhà họ, cho nên trước mặt bàn dân thiên hạ mà bị kéo mạt ngạch thì thật sự là rất... bất nhã. Ngụy Vô Tiện lập tức quay đầu lại, chỉ kịp "Ơ" lên một tiếng, cũng nghĩ đến chuyện này, lập tức vô cùng lo lắng cầm lấy hai đầu mạt ngạch, dùng đầu ngón tay vén hai lọn tóc mai của Lam Vong Cơ sang, giắt lên vành tai rồi mới đeo mạt ngạch lên cho y, thắt nút, cười nói:


"Quá lỡ tay rồi."


Lam Vong Cơ chỉ có chút kinh ngạc lúc bị kéo rơi mạt ngạch, ngay sau đó thì lập tức bình tĩnh lại, đứng im tại chỗ, chờ tiểu đạo lữ của mình buộc mạt ngạch lên cho mình, giống như dáng vẻ thường ngày rời giường lúc sáng sớm. Ngụy Vô Tiện vô cùng thuần thục mà buộc lên cho người ta, động tác nhanh nhẹn lại không hề rối loạn, buộc không chặt không lỏng, có thể nói là vừa vặn. Hắn buộc xong rồi thì theo thói quen tập mãi mà thành liếc mắt đánh giá một cái, nói:


"Được rồi."


Lam Vong Cơ gật gật đầu, rút mũi tên trong lúc hỗn loạn mà vội vã cắm ngược trong bao tên đằng sau lưng hắn lên, đảo mũi tên sắc bén đang hướng lên trên đổi hướng xuống dưới, sau đó mới cắm lại như cũ. Lúc thu tay lại thì vô cùng tự nhiên mà vuốt nhẹ lọn tóc bướng bỉnh vểnh lên của tiểu đạo lữ xuống, nhàn nhạt nói: "Đừng vội, từ từ thôi."


Ngụy Vô Tiện cảm nhận được sự ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống, ha ha cười to rồi cọ cọ đầu vào bàn tay còn chưa kịp rút lại của y, hệt như con mèo nhỏ được nuông chiều thành quen: "Ta không vội. Nhưng mà ngươi ấy, cẩn thận một chút nha."


Hắn đang muốn nói thêm gì đó, lại cảm giác xung quanh ban đầu còn nghe thấy tiếng tên vù vù bay qua, tiếng bước chân ồn ào cùng tiếng rì rầm nói chuyện chẳng biết khi nào đã hoàn toàn im ắng, giống như tất cả đều đang rơi vào một sự yên lặng chết chóc. Ngụy Vô Tiện vừa nâng mắt lên nhìn đã phát hiện ra những đệ tử tiên môn bách gia khác đã tự động đứng cách xa bọn họ một chút, thỉnh thoảng lại liếc trộm hai người, ra vẻ muốn nói lại thôi. Cũng có nhiều người, mặt thì đỏ ửng, thỉnh thoảng lại khốn khổ đưa mắt liếc trộm sang bên này, dáng vẻ xấu hổ đến mức không thể xấu hổ hơn. Bắn tên thì không bắn tên, đứng ở đó mà nhìn trời nhìn đất nhìn mây.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Tay Lam Vong Cơ khựng lại một chút, mi dài khẽ run, vành tai đột nhiên đỏ bừng, tay đang nắm cung cũng im lặng siết chặt lại. Lúc này hai người mới nhận ra rằng, đây đều là những động tác họ thường vô thức làm lúc trong phòng. Hai người mới thành hôn không lâu, trưởng bối nhìn thấy cũng sẽ không nói gì, nhưng mà ở đây chính là một đám thiếu niên chưa thành gia lập thất, có người thậm chí trong lòng còn chưa ngưỡng mộ vị tiên tử nào, thoáng cái lại nhìn thấy hai thiếu niên đạo lữ đã sớm thân tâm hòa hợp, cho nên cảm thấy không khí giữa hai người thật sự rất là... đau mắt cẩu độc thân đến mức không chịu nổi. Ngụy Vô Tiện còn chưa nói gì đã thấy người rõ ràng đã bắt đầu xấu hổ trước mắt nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay hắn, giọng nói trầm thấp lại từ tính:


"Nghe lời, về rồi nói sau."


Ngụy Vô Tiện nghe lời ngậm miệng lại, trong mắt ngập tràn ý cười, dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Lam Vong Cơ một chút.


Mọi chuyện xong xuôi thì Nhiếp Hoài Tang đang ngồi đếm sổ trên đài cao, vừa nhấc đầu lên đã không biết mọi chuyện bắt đầu từ khi nào. Bên cạnh là một nhóm thiếu niên vẻ mặt hết sức phiền muộn rầu rĩ, liên tục thở dài vì phải ăn cơm chó kiểu này. Nhiếp Hoài Tang hiểu ra, nở một nụ cười rồi thầm nghĩ: các ngươi nghĩ rằng ta công toi đi học ở Cô Tô bốn năm sao, ngã một lần đi, thì mới khôn ra được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi