OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

27.


Ngụy Vô Tiện lắc lắc cửa, nhưng nó vẫn chẳng nhúc nhích tí nào, không mở ra dù chỉ là một khe nhỏ.


"Kết giới." Lam Vong Cơ nói.


Ngụy Vô Tiện dùng Tùy Tiện đâm vào khe cửa, nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì, nói:


"Chắc là vậy."


Hắn không kiên nhẫn mà chép miệng một cái, quay về bên giường, nhấc mông muốn ngồi xuống, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy không được tự nhiên, cho nên nhích ra xa một chút. Lam Vong Cơ cũng không nhìn đến hắn, cực kỳ bình tĩnh mà nhìn chằm chằm con hồ ly đang bị Khổn Tiên tác trói chặt dưới sàn. Bỏ lớp da người bên ngoài, không giấu đi răng nanh, vẻ hung thần ác sát lập tức lộ ra, khác xa với dáng vẻ của phụ nhân dịu dàng lúc gặp ban ngày. Cái miệng đầy răng trắng ởn, lông dài chấm đất phủ kín bắp đùi, ba cái đuôi thu vào phía sau thắt lưng, con mắt tối đen nhìn chằm chằm bọn họ đầy cảnh giác. Nó thấy Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một lúc lâu vẫn không mở được cửa thì đắc ý nở một nụ cười:


"Thả ta ra đi, không có ta, các ngươi vốn dĩ không mở được cái kết giới này."


Ngụy Vô Tiện ném Tùy Tiện lên bàn, uể oải nói:


"Kết giới tuần linh chứ gì."


Hồ ly sửng sốt:


"Ngươi cũng biết?"


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Chép sách ở Lam gia nhiều thì biết thôi chứ có gì đâu, trong Tàng Thư Các nhà y cái gì chẳng có.


Đây là một loại kết giới có thể tự xưng là cực kỳ bí ẩn, lại rất lợi hại, tồn tại cùng một thể với linh mạch của người dựng nên kết giới. Nếu người dựng nên kết giới bỏ mạng, nó sẽ trở thành một cái lồng giam vĩnh viễn, hấp thu hồn phách và linh lực của người kẹt bên trong, đồng thời giấu những người trong cái lồng giam đó vào một không gian mà người bên ngoài không thể tìm thấy, vĩnh viễn chẳng thoát ra nổi. Bởi vậy cho nên, trừ khi con yêu quái này tự mình mở lồng cho bọn họ thì đúng là không có cách nào có thể ra ngoài. Hơn nữa, nếu như thẳng tay giết nó cũng có nghĩa là cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc thoát thân.


"Không được giết ngươi, lại còn phải đợi ngươi thả ra mới thoát được." Hắn ngồi xếp bằng trên giường, gãi cằm gật đầu: "Đúng là có chút phiền toái."


Hồ ly cười lạnh một tiếng:


"Nếu ngươi đang nghĩ đến chuyện dùng nghiêm hình đả thương ta ấy, cùng lắm thì ta tự bạo linh mạch. Mặc dù chẳng được lợi lộc gì nhưng ít nhất có thể kéo theo hai ngươi chết chung một chỗ."


Ngụy Vô Tiện lại lười biếng đáp:


"Chuẩn rồi."


Hắn sớm biết hồ yêu sẽ nói vậy, dù sao thì hắn cũng không đoán được ý chí muốn chết của con yêu quái này lớn đến mức nào. Nói đùa chứ, nhỡ may nó tự bạo thật thì chẳng phải hắn và Lam Trạm sẽ bị nhốt trong cái kết giới quái quỷ này cả đời sao?


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, tại sao mà từ lúc sinh ra đến giờ chẳng hiểu vì lý do gì mà lúc nào cũng bị buộc chung cùng người này. Ở cùng Lam Vong Cơ thực sự không phải chuyện tốt đẹp gì, vận xui của mình cũng hiếm khi mà ào ào đổ về như nước giống vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hắn thấy cũng công bằng lắm. Chính mình gặp xui xẻo, còn không phải khiến Lam Vong Cơ cũng gặp xui xẻo cùng mình luôn sao.


"Các ngươi..." Hồ ly nheo mắt lại, tỏ vẻ như nhìn thấu tâm tư của bọn họ, khàn khàn cười một tiếng, nói: "Có phải đang cãi nhau không?"


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, nghiêng đầu liếc Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh một cái.


Cãi nhau???


Không thể nói vậy được nha...


Cùng lắm thì chỉ có thể nói lúc hai người ở chung với nhau vẫn còn chút ngượng ngập thôi. Hành động và lời nói của Lam Vong Cơ nhiều ngày gần đây khác thường và kỳ quái như thế, làm hắn đoán không ra lại bắt không tới, khiến chính mình tâm phiền ý loạn theo.


Chỉ là xuống núi thôi mà, làm gì phải phát động ầm ĩ tự mình đi bắt người chứ, còn tiện thể buộc luôn mình bên người, giống như mình đang nợ y cả vạn lượng bạc trắng vậy, không nhân nhượng nửa phần, phải đòi nợ bằng được thì thôi. Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ, chẳng thể nào mà nói rõ được luôn. Lúc nãy còn bị người ta bắt nạt đến mức phải khóc lóc xin tha, hiểu chuyện mà gọi bậy một tiếng "ca ca" mới khiến người này nhẹ tay một chút, không thì bản thân sẽ bị y giày vò đến chết.


"Ồ..." Hồ ly hiểu rõ, nói: "Hai vị tuy đã thành thân, nhưng xích mích cãi nhau chứ gì."


Ngụy Vô Tiện ậm ờ nói:


"Châm ngòi ly gián không có tác dụng đâu."


Hồ ly thấy hắn phản ứng như vậy, lập tức hào hứng hẳn lên. Từ trước đến nay nó thành thạo nhất chính là kỹ xảo nắm bắt tâm sự của người khác, thấy dáng vẻ Ngụy Vô Tiện chần chừ do dự như vậy, chứng tỏ mình chọc đúng tim đen của hắn rồi. Nó cười nói:


"Ban đầu nghe tiểu công tử ngươi nói như vậy, ta còn tưởng ngươi có thê tử thật đấy, còn nghĩ âm dương giao hòa thì bổ dưỡng quá rồi." Nó kéo dài giọng ra, mờ ám nói: "Lại không nghĩ vừa vào đến cửa lại lập tức nhìn thấy hai tiểu lang quân đang vui vẻ ân ái với nhau."


Ngụy Vô Tiện tự rót cho mình một chén trà, trong đầu không ngừng nghĩ cách thoát ra ngoài:


"Nói cái quái quỷ gì đấy, ta và y vô cùng trong sạch?"


"Chẳng lẽ là việc chăn gối không hòa hợp?" Hồ ly xảo quyệt nói: "Cũng đúng thôi, hai người các ngươi mới tầm tuổi này, rất nhiều chuyện chưa hiểu được."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện vốn muốn chặn cái miệng nó lại, nhưng trước mắt không có công cụ gì thích hợp, lại không thể tùy tiện làm nó bị thương, chỉ có thể ngồi yên nghe con yêu quái kia nói nhăng nói cuội, tặc lưỡi một tiếng, đáp:


"Vốn dĩ giữa ta và y chẳng có gì, không cần ngươi dạy đời."


Mi tâm Lam Vong Cơ nhíu chặt, giống như không nghe nổi những lời dâm ngôn uế ngữ đến mức này, khẽ nhúc nhích đầu ngón tay muốn thi thuật, nhưng lại nhận ra loài này không phải người, chỉ có thể xem như thú, thuật Cấm ngôn không có tác dụng với nó.


Hồ ly "Ồ..." một tiếng thật dài:


"Nhưng mà với ai thấy rồi thì sẽ không nghĩ giữa hai ngươi chẳng có chuyện gì xảy ra cả đâu."


Ánh mắt của nó rất sắc sảo, chỉ cần nhìn lướt qua cánh môi có chút sưng đỏ cùng với cổ áo lỏng lẻo của hai người một cái là đã nhiều nhiều ít ít biết được chuyện gì xảy ra.


Cảm xúc còn lưu lại trên môi lại nóng lên, Ngụy Vô Tiện nhớ đến những chuyện kia thì ngón tay liền nhũn ra. Nhưng từ trước đến nay hắn đều làm trước nghĩ sau, một khi đã thoải mái thì mặc kệ mọi thứ, đầu óc mơ hồ ôm lấy cổ người ta mà ướt ướt át át hôn sâu. Bây giờ tỉnh táo lại, chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ. Tuy rằng cái trò lừa bịp hôn ba lần một ngày là do chính Ngụy Vô Tiện hắn bày ra, nhưng mà từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ luôn cực kỳ phối hợp, chẳng kháng cự dù chỉ một chút, khác hẳn ngày trước. Cho nên hắn cũng không hỏi thử... đến cùng là Lam Trạm thấy mấy nụ hôn này thế nào. Không phải sẽ cảm thấy cho dù là thử kích thích tiêu ký xuất hiện thì cũng thân mật quá mức rồi đấy chứ?


Hồ ly thấy khóe mắt của Ngụy Vô Tiện còn vương lại ánh nước chưa tan hẳn, dáng dấp như vừa chịu đủ mọi loại yêu thương, ngay cả môi cũng sưng hơn vài phần, cảm thấy mình đoán không sai rồi:


"Tiểu lang quân, ngươi thả ta ra đi, dù sao cái mạng này của ta ngươi giữ cũng vô dụng. Chi bằng để ta dạy ngươi lúc ở trên giường nên làm thế nào mới có thể..."


Nó dừng lại một chút, hạ giọng xuống thật nhỏ nhẹ, còn mang theo chút ngữ khí mềm mại uyển chuyển. Giống như thoắt một cái từ phụ nhân dịu dàng như nước lắc mình biến thành hoa khôi đầu bảng, phong tình vạn chủng, thành thục quyến rũ trong kỹ viện, từng câu từng chữ đều dây dưa dụ dỗ cùng dẫn dắt.


"Khiến tiểu phu quân của ngươi thoải mái... Có được không?"


Ngụy Vô Tiện đang nhàn nhàn nhã nhã tự rót cho mình chén trà, nghe thấy vậy thì cánh tay run lên, "ào" một tiếng đổ hết ra người thành bãi nước nhỏ. Lam Vong Cơ càng nhíu mày chặt hơn, thở nhẹ một tiếng, từ từ nhắm mắt lại, ngồi trên giường ngưng thần điều tức.


"Hừ, cái con yêu quái nhà ngươi..."


Một cỗ cảm giác khô nóng đã dâng lên trong lòng Ngụy Vô Tiện, lại bị một câu nói trần trụi không che không đậy của con hồ yêu này biến thành xấu hổ đến mức toàn thân phát bực. Còn Lam Vong Cơ thì vẫn giữ cái dáng vẻ bình tĩnh mà ngồi thiền, cho nên có thêm một loại xúc động hận không thể vươn tay bịt kín lỗ tai y lại. Hắn qua loa lau đi vệt nước trên người, thấp giọng cảnh cáo:


"Ta khuyên ngươi nên câm miệng lại."


Hồ yêu nói tiếp:


"Việc hoan ái có gì mà phải thẹn, chẳng phải cũng là chuyện thường tình của con người thôi sao? Ngươi cũng đã thành thân với tiểu phu quân của ngươi rồi, chẳng lẽ không muốn cùng hắn gần gần gũi gũi, tận hưởng một phen cá nước thân mật?"


Nó dừng lại một chút, ra vẻ tường tận mà nhả ra một chữ "à" thật mờ ám, nhìn Lam Vong Cơ đang nhắm mắt dưỡng thần một cái rồi lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, cười cười nói:


"Xem ra là không biết cách yêu thương người khác rồi. Xem ra kỹ thuật trên giường của vị tiểu phu quân này quá kém... cho nên làm đau ngươi phải không?"


Tiếng động chén trà rơi xuống rồi vỡ tan nát chợt vang lên, con hồ yêu kia há to miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.


Cuối cùng Lam Vong Cơ cái người này cũng chịu mở mắt ra.


Khóe môi y giật giật, vành tai ẩn dưới mái tóc đen đã đỏ ửng tới mức rỉ máu đến nơi, trong đôi mắt nhạt màu là đủ mọi loại cảm xúc xấu hổ, bực bội, ghét bỏ, căm hận cùng tức giận. Y giống như đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi, cuối cùng nhịn không nổi nữa mới ra tay.


Cánh tay của Ngụy Vô Tiện cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ vừa giật lấy chén trà từ trong tay hắn, sau đó uyển chuyển xoay cổ tay ném một phát, trúng ngay huyệt câm của hồ yêu. Bản thân Ngụy Vô Tiện cũng tức giận thực sự, nhưng còn e ngại không thể dễ dàng động đến con hồ yêu này, cho nên vẫn luôn chịu đựng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp thoát ra, tóm lại là không thể tiếp tục giằng co trong này. Bây giờ thấy Lam Vong Cơ động thủ, không những không phát cáu mà còn cảm thấy đúng là kỳ lạ. Vốn hắn còn tưởng ngoài ngồi thiền cũng chỉ ngồi thiền, sẽ không bị mấy lời của hồ yêu làm nhiễu loạn tâm trí giống mình, không ngờ rằng phản ứng của người này còn mạnh mẽ hơn hắn nhiều. Ngụy Vô Tiện liếc trộm sườn mặt của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên hiểu ra.


Cũng đúng thôi, mới chỉ nhìn phải Xuân cung đồ cũng đã xấu hổ đến mức muốn đánh nhau với mình rồi, nghe cái loại nói năng ô uế đến cực hạn này không phải còn tức giận hơn gấp vạn lần sao. Xưa nay Lam gia đều nhã chính, Lam Vong Cơ lại còn là một tên tiểu cổ bản không trượt đi đâu được, nếu như cấm ngôn được có khi đã sớm cấm tiệt cái miệng toàn những lời nói xằng nói bậy của con hồ yêu này rồi.


"Lam Trạm, ngươi đừng để bụng lời nó..."


Ngụy Vô Tiện vốn định trấn an y một chút, bảo y không cần để bụng, lại nhìn thấy lồng ngực đang khẽ phập phồng lên xuống của Lam Vong Cơ, sau khi y thu mắt lại còn nhẹ nhàng ném một cái liếc mắt sang chỗ mình. Trong chốc lát Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đừng có nói nữa thì tốt hơn.


Tóc gáy của hắn dựng đứng lên, vô thanh vô tức dịch dịch mông, tránh xa Lam Vong Cơ ra một chút.


Oa, ánh mắt thật đáng sợ...


Đáy mắt vốn nhạt màu, giờ trầm xuống tối đen, giống như có một con sóng thật lớn đang cuồn cuộn dâng lên, khiến cho Ngụy Vô Tiện thấy mà hết hồn, trong lòng dành vài phút mặc niệm cho con hồ yêu kia: Ai bảo ngươi nói cho lắm vào làm gì.


Hồ ly bị trói gô ở đấy, há to miệng nhưng không nói được câu gì, ba cái đuôi cuống cuồng đập mạnh trên sàn.


"Còn ngọ nguậy, không chỉ mình huyệt câm."


Lam Vong Cơ chậm rãi nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói. Giọng nói rõ ràng là cực kỳ bình thản, nhưng khiến cả hồ ly và Ngụy Vô Tiện nghe được đều cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, một kẻ thì ngoan ngoãn thu đuôi, tên còn lại cũng ngoan ngoãn rụt tay để trên đầu gối. Hồ ly khẽ cắn môi, thầm nghĩ dù sao cũng không thoát được, tiếp tục cũng chỉ uổng công vô ích, nhắm mắt dưỡng thần còn hơn. Ngụy Vô Tiện buồn chán muốn chết, một tay chống cằm, một tay gõ gõ đầu gối, giống như đang tính toán gì đấy.


Một lúc lâu sau, hắn mới đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nhảy xuống giường đứng thẳng người, đi đến cạnh con hồ yêu rồi ngồi xổm xuống, tiện tay giải huyệt câm cho nó. Tuy rằng hồ yêu không đoán được hắn muốn làm gì, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập ý cười:


"Chẳng lẽ tiểu lang quân nghĩ thông rồi, muốn ta giúp..."


Cái đuôi của nó bị thiếu niên kia túm lấy. Ngụy Vô Tiện tò mò mà cầm cái đuôi đầy lông lật đi lật lại xem xét:


"Tu thành yêu chắc cũng mất nhiều năm lắm nhỉ."


Hồ ly bị túm đuôi, lập tức nâng cao cảnh giác:


"Đúng thế..."


Ngụy Vô Tiện tấm tắc khen ngợi:


"Thấy đạo hạnh của ngươi cũng sâu đấy, chắc là tu ít nhất trên ba trăm năm đi."


Hồ ly hỏi:


"Ngươi muốn thế nào?"


"Ta có thể muốn thế nào chứ? Ngươi cũng quá xem trọng ta rồi, hiện giờ không phải ta cũng đang bị nhốt trong kết giới của ngươi sao?" Ngụy Vô Tiện vỗ đầu nó, cười hì hì nói: "Yên tâm, nếu ngươi không mở cửa, chúng ta cũng đâu ra được."


Hồ ly nghĩ ngợi một lúc, thấy hình như đúng là như thế thật, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện không có việc gì làm đang buộc ba cái đuôi nó lại với nhau hệt như bánh quẩy:


"Rồi sao nữa...?"


Ngụy Vô Tiện vuốt một cái, thầm nghĩ cái đuôi lông này sờ thích thật đấy, thảo nào lúc hôn Lam Vong Cơ luôn thích vuốt ve sau gáy mình, cảm giác lông tơ mềm mại trượt qua lòng bàn tay cũng không tồi.


"Ta chỉ đang suy nghĩ thôi, ngươi sống lâu như vậy rồi, lại thông hiểu cách đối nhân xử thế, chắc là cũng có không ít bạn đi." Ngụy Vô Tiện nhếch miệng lên thành một nụ cười: "Nếu không sao ngươi có thể hạ thuốc vào đồ ăn, lại còn có thể nhìn chằm chằm chúng ta lúc dạo chợ. Một đêm tốt như thế này, chắc là một kẻ đến phòng chúng ta, người còn lại đến phòng của bọn Nhiếp huynh rồi."


Hai mắt của hồ yêu bỗng dưng trừng lớn. Ngụy Vô Tiện búng cái gáy nó, cười cười:


"Để ta đoán xem nào, là lão bản kia đúng không? Hay là tiểu nhị của khách điếm?"


'Ầm!'


Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên trong hành lang, khiến cho khung cửa sổ chịu tác động mà rung rung.


"Ta đã hạ một tầng thuật pháp trên người ba vị kia, chuyên dùng để đối phó với những con yêu thú hung tàn nhất." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, tiếc hận nói: "Nếu như ngươi còn không ra ngoài cứu nó, sợ là nó khó mà giữ được cái mạng nhỏ rồi."


Hồ ly sợ đến phát run, bất an đập đuôi trên mặt đất tạo thành những tiếng 'bộp bộp', nói:


"Đừng... van xin ngươi! Đừng giết nó!"


Lam Vong Cơ bình tĩnh mở mắt ra, đứng dậy xuống giường cầm Tị Trần lên. Y nhàn nhạt nói:


"Là hai tầng."


Ba người bọn Nhiếp Hoài Tang không tim không phổi, ăn uống bừa bãi, nếu không để mắt một chút... sợ rằng cái mạng đã sớm mất lâu rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi