OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

32.


Trước khi rời đi, Ngụy Vô Tiện chỉ kịp bỏ lại một câu:


"Lam Trạm, ngươi đưa bọn họ về trước đi."


Sau đó hắn xách Tùy Tiện lên, không đi theo đường núi mà ngự kiếm bay thẳng lên đỉnh.


Đỉnh núi của trấn Thúy Tùng đúng là nơi linh khí tràn ngập bốn phía, xanh tươi rậm rạp, so với dưới chân núi nhìn đến cuối chân trời cũng chỉ thấy đất vàng cằn cỗi hoang tàn thì nơi đây đúng là xứng với hai chữ "Thúy Tùng" hơn nhiều. Nói chung trời vào đông cũng không phải là dịp thích hợp để đi chơi, cho nên dọc đường cũng không thấy ai lên dâng hương bái Phật.


Từ trước đến nay, La Hán đều mang ngụ ý "sát tặc, bất sinh, ứng cúng*", đều là những vị tôn giả lục căn thanh tịnh, thông thạo giáo lý Tiểu Thừa* đến mức cực điểm. Trong dân gian, được dựng nhiều nhất là miếu Quan Âm hoặc miếu Thần Tài, rất ít miếu nào có thể cung phụng đủ mười tám vị La Hán. Thứ nhất là vì không đủ tài lực để chống đỡ. Thứ hai, nếu không phải là võ giả thì không cần thiết phải cung phụng những vị La Hán có chính khí và sát khí cùng tồn tại này. Nhưng mà một cái trấn nhỏ nơi hẻo lánh lại có thể cung phụng được một tòa miếu La Hán tôn quý đến nhường ấy, đúng là vô cùng kỳ lạ.


(*Sát tặc, bất sinh, ứng cúng: nghĩa của chữ A La Hán theo Đại Trí Độ Luận, quyển 3, Đại Thừa Nghĩa Chương quyển 37 phần đầu, Phiên Dịch Danh Nghĩa Tập, quyển 1, quyển 2. Sát Tặc là giết giặc, giặc là Kiến Hoặc và Tư Hoặc, bậc A La Hán có khả năng đoạn trừ Kiến Hoặc và Tư Hoặc trong ba cõi, nên gọi là Sát Tặc. Bất Sinh là Vô Sinh, tức là không tái sinh, A La Hán chứng đắc Niết Bàn, không còn bị luân hồi sinh tử trong ba cõi sáu đường, thoát khỏi sinh tử luân hồi nên gọi là Bất Sinh. Ứng Cúng nghĩa là A La Hán đã được lậu tận, dứt trừ tất cả phiền não, xứng đáng lãnh nhận sự tôn kính cúng dường của Trời và Người, nên gọi là Ứng Cúng.


*Tiểu Thừa: một quan điểm giáo lý của Phật giáo. Phái Tiểu thừa (Hyayana) hay còn gọi là Phật giáo Nam Tông nghĩa là "con đường cứu vớt nhỏ" hoặc "cỗ xe nhỏ", chủ trương chỉ những người xuất gia tu hành mới được cứu vớt. Phái này cho rằng những người theo Tiểu thừa phải tự giác ngộ, tự giải thoát cho bản thân mình, không thể giải thoát cho người khác. Chỉ có Thích Ca là Phật duy nhất, những người bình thường không thể thành Phật. Vì vậy, việc cứu độ chúng sinh chỉ có Phật mới làm được. Với quan điểm đó, về sự thờ phụng, ở các chùa thuộc phái Tiểu thừa chỉ thờ tượng Phật Thích Ca ở chính điện, ngoài ra không có pho tượng nào khác.)


Miếu tuy không lớn nhưng cái gì cần đều có, lư dâng hương, bồ đoàn quỳ lạy, nhang đèn, thùng công đức đầy đủ. Trên lư hương còn cắm mấy nén hương chưa cháy hết, tàn hương ở đầu cuốn thành vòng màu xám trắng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể rung rinh rồi rơi xuống nền tro dưới lư hương. Hàng Long, Phục Hổ cùng mười sáu vị La Hán khác chia thành hai bên, đều là những pho tượng chạm trổ không hề cẩu thả tí nào, giống như chỉ cần chớp mắt một cái sẽ lập tức cử động, bừng tỉnh mà nhìn qua, ánh sáng phản chiếu lên mặt đồng bóng loáng, ắt hẳn là thường xuyên được người ta cung kính lau chùi. Nhất là vật cưỡi của La Hán Phục Hổ, đúng thật được chạm khắc mài giũa cực kỳ tinh tế, rõ ràng là tượng đồng lại được tráng một lớp men sứ mỏng, đôi mắt trắng dã trợn ngược vô cùng uy phong, miệng mở lớn để lộ hai cái răng nanh, cứ như chỉ cần đâm vào máu thịt là đủ khả năng đóng đinh người khác xuống mặt đất.


Hành lang dẫn vào cửa lớn được bao trùm bởi một luồng không khí lạnh lẽo như băng. Đầu mày của Ngụy Vô Tiện hơi nhíu lại, nắm chặt Tùy Tiện trong tay, chậm chạp nện nhẹ từng bước tiến vào bên trong. Suốt cả quãng đường đều quá mức im lặng, đúng là cực kỳ quỷ dị, nhưng mà hắn vừa nâng mắt nhìn thấy người đang dâng hương khấu bái trong miếu thì lập tức yên tâm được một chút. Trần công tử đến gần bên hắn, nét mặt tán thưởng mà nhìn một pho tượng La Hán Phục Hổ, tấm tắc khen:


"Chạm trổ tốt."


"Đúng vậy." Ngụy Vô Tiện cũng tiến về phía gã, ngẩng đầu cười nói: "Hình dáng trạng thái đa dạng, vô cùng sống động."


Trần công tử nói:


"Ngụy huynh vậy mà cũng lên núi sao? Nếu như dậy sớm hơn chút thì ta đã có thể gọi ngươi cùng nhau vừa lên vừa ngắm cảnh rồi."


Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, nói:


"Ngại quá, ta đây không dậy nổi."


Trần công tử cũng cười "ha ha" hai tiếng, nói:


"Cũng đúng."


"Trước mắt đừng nói nhiều như vậy, xuống núi đã rồi tính." Ngụy Vô Tiện bước nhanh đến, vỗ vỗ vai gã, nói: "Chỗ này không nên ở lâu, để Lam Trạm sớm đưa các ngươi..."


'Keng!'


Tiếng vuốt nhọn đâm vào vỏ của Tùy Tiện nghe chói tai vô cùng. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng xoay cổ tay phải, bàn tay vốn dĩ đang đặt lên vai Trần công tử 'bụp, bụp' điểm vào mấy huyệt đạo lớn, cổ tay còn lại vung lên, vỏ kiếm rỗng ruột kịp thời kẹp ngân trứ ở giữa, đè nén cỗ cự lực vừa đột nhiên bùng phát. "Trần công tử" ban đầu còn đứng bên cạnh hắn lúc này sắc mặt tái nhợt, quanh thân được bao phủ bởi một tầng yêu khí bất thường, khuôn mặt gần ngay trước mắt lộ ra vẻ mặt hung tợn trước giờ chưa từng thấy. Gã thấy ngân trứ của mình bị giữ chắc không thể nào rút ra được, cổ họng rung lên, khàn khàn nói:


"Ngươi đã nhận ra..."


Tay Ngụy Vô Tiện căng lên, dùng sức vững vàng mà ngăn chặn sức lực của đối phương, cười một tiếng rồi nói:


"Từ trước đến nay mỗi khi Trần huynh thấy ta ở cùng với Lam Trạm đều tránh không kịp, sao có thể bảo ta dậy sớm cùng đi ngắm cảnh chứ."


Nghe vậy, sắc mặt của "Trần công tử" lạnh hẳn đi, tia ngụy trang cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất:


"Đúng là thông minh."


Trong đầu Ngụy Vô Tiện không thể đoán được gã chỉ là biến hình thành để đóng giả hay là đang phụ hồn bên trên, cho nên trong chốc lát không dám làm bị thương thân thể của Trần công tử. Hắn vận khởi linh lực tập trung trong lòng bàn tay, sau đó tuôn trào như suối chảy thẳng vào huyệt Khúc trạch*.


(*Huyệt Khúc trạch: là huyệt nằm ở chỗ lõm giống cái ao (trạch) ở nếp khuỷu cổ tay khi cong tay (khúc), vì vậy gọi là Khúc trạch, nằm trên bờ trong gân cơ hai đầu cánh tay. Là huyệt chi phối các dây thân kinh vận động ở cánh tay.)


Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt của Ngụy Vô Tiện đại biến.


Người vốn bị hắn chế trụ trong tay lúc này chỉ còn là một bộ quần áo, giống hệt như đống cát vụn bị gió thổi qua, chớp mắt một cái đã hoàn toàn biến mất. Linh lực cuồn cuộn trong lòng bàn tay không có chỗ dùng, đành phải quay ngược về đan điền. Ngụy Vô Tiện không thể tin nổi:


"Đây..."


Một người khỏe mạnh như vậy, sao lại đột nhiên biến mất được?!


Nhưng hắn cũng không có quá nhiều thời gian để mà giật mình, chớp mắt một cái đã thấy ngôi miếu vốn còn chút ánh sáng leo lắt giờ đã tối sầm, dường như từng cơn gió lạnh đang thổi qua đã dập tắt hết nến trong này, khiến cho người ta không rét mà run, xương khớp căng lên. Ngụy Vô Tiện rút ngân trứ đang kẹt trong vỏ kiếm ra rồi vứt xuống đất, cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh tối đen như mực. Dù có thôi động đến mức nào thì hỏa quyết trong tay cũng không dậy nổi, giống hệt như bị ai đó phong ấn thuật pháp vậy. Quá tối, không có cách nào nhìn rõ tình hình bốn phía, trong miếu yên tĩnh đến mức tiếng bước chân cũng được phóng đại lên vài phần. Gió lạnh không biết từ đâu đến quét qua mặt hắn, còn mang theo mùi khói, khiến cho người ngửi thấy lập tức tê xương mềm gân. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ổn định tâm trí, nín thở.


'Rắc...'


Tiếng một vật gì đó rất lớn bắt đầu lung lay vang lên phía sau, mi tâm Ngụy Vô Tiện nhíu chặt, dùng tư thế phòng ngự hướng kiếm về phía phát ra âm thanh đón đỡ, vững vàng bước từng bước. Cho dù hắn cũng đoán được là vật gì đánh úp tới, nhưng lại không nghĩ đến... nguồn sức mạnh này lớn hơn tưởng tượng của hắn nhiều đến vậy!


Nguồn lực khổng lồ khó mà chống lại kia giống như thẳng tắp rơi từ trên mái hiên xuống, nện trúng vào giữa tay trái đang vận khởi linh lực của Ngụy Vô Tiện, khiến sắc mặt hắn trắng bệch, một dòng máu đỏ tươi rỉ ra bên khóe miệng, kèm theo đó là tiếng gãy xương 'răng rắc' thanh thúy, khiến cho hai chân đang trụ vững trên mặt đất cũng phải khuỵu xuống vài phần.


Đến cùng là cái thứ quái quỷ gì mà lại có sức lực khủng khiếp như vậy chứ?!


Đầu óc Ngụy Vô Tiện suy nghĩ thật nhanh, đầu tiên loạn xạ lui về sau mấy bước, ôm chặt lấy tay trái bị trật khớp đau đớn vô cùng, nắn lại qua loa một chút, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, đứng dựa hẳn vào tường. Nếu như đang còn tường để mà dựa thì chứng tỏ vẫn ở trong miếu, con yêu quái này không thể mạnh đến mức chuyển một người như vậy sang một chỗ khác mà hắn không hay biết gì. Nếu vẫn còn ở trong miếu thì có nghĩa là, chẳng phải là....


La Hán hóa yêu sao?!


Trán Ngụy Vô Tiện mướt mồ hôi lạnh, nghiêng người tránh thêm một kích nữa. Bức tường kế bên lập tức bị đập nát, đất đã văng đầy dưới chân khiến hắn đi không vững nữa. Trong lúc khéo léo lăn một vòng né tránh, hắn thấy một khuôn mặt bằng đồng nhoáng lên trước mặt mình.


"Tiểu tử, đã đến miếu của La Hán Phục Hổ ta đây mà còn muốn chạy?"


Thanh âm kia buồn buồn trầm lắng, giống như đang đè nén một luồng kình lực ghê người, nghe qua đã biết công lực thâm hậu, linh khí cuồn cuộn.


La Hán vốn đã gần như thành tiên, nếu như sa vào tà đạo, luyện thành nửa tiên nửa yêu cũng không có gì lạ, lại cực kỳ đáng sợ, sức người không thể địch nổi. Ngụy Vô Tiện nhớ lại linh khí được trời cao ưu ái dày đặc quanh miếu, rồi đến những pho tượng cực kỳ sống động kia, càng nghĩ càng cảm thấy mình sơ suất quá rồi. Nếu như thật sự là La Hán hóa yêu, bằng sức của mình hắn làm sao chống lại được? Chuyện này hắn vốn chỉ thấy trong sách vở, cũng chưa từng gặp trên thực tế bao giờ. Ở cái nơi núi non hoang sơ này vậy mà lại có thể chạm trán loại tà vật này, dù không chống nổi cũng phải cố mà chống. Nếu không, chẳng lẽ bỏ mạng ở trong này à!


Ngụy Vô Tiện sờ soạng bờ tường phía sau, cảm thấy một trận kình phong lại đánh úp đến trước mặt mình. Thân thể khỏe mạnh của thiếu niên lập tức căng lên, linh hoạt ngửa ra sau thành một thế Thiết Bản Kiều, tránh việc trực tiếp đối mặt với luồng sát khí đang đột kích đến. Đang sờ sờ bỗng nhiên đụng phải một pho tượng đồng phía sau, cảm giác lạnh lẽo khiến cho hắn hơi rụt tay lại một chút. Ngụy Vô Tiện khẽ "Ơ" một tiếng, thuận theo đường nét hoa văn mà sờ lên phía trên, sờ đến con mắt được chạm khắc nhô trên bề mặt, hoa văn rõ ràng, đúng là sau khi điêu khắc còn được phủ một lớp men trên đó. Hắn lại tiếp tục lần mò xuống dưới, sờ đến cái miệng đang há to trên mặt đồng, vừa nhấc tay lên thì chạm ngay phải hai cái răng nanh nhọn hoắc.


Đây là...!


Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ.


Hắn nhắm mắt lại, sau đó khẩn trương hít sâu một hơi, thôi động linh lực vừa trở về đan điền dâng lên trong lòng bàn tay. Tiếp đến, linh lực cuồn cuộn tuôn ra từ đầu ngón tay, bao bọc thân kiếm Tùy Tiện, thế như chẻ tre xé gió đâm thẳng về phía trước. Hình như thân kiếm mang theo linh lực đã đâm xuyên vật gì đó rỗng ruột, 'keng' một tiếng ghim nó lên bức tường đằng sau!


"A!!!"


Tiếng thét chói tai vang lên, giống như có người sống sờ sờ bị ném vào trong dòng nham thạch nóng chảy, đau đớn quằn quại đến đứt hơi khàn tiếng. Bức tường bị kiếm đâm phải ầm ầm run rẩy, vữa vụn vôi nát rào rào rơi xuống, xung quanh bụi tung mù mịt. Ngụy Vô Tiện cố gắng đè nén cảm giác mệt mỏi vô lực xuống, mạnh mẽ vực dậy tinh thần, hỏa quyết trong tay cuối cùng cũng sáng lên.


Ánh lửa đột ngột khiến hai mắt đau nhức, nhưng lúc này Ngụy Vô Tiện không quản được nhiều vậy nữa, nhanh chóng nhấc chân tiến về phía trước vài bước, rút Tùy Tiện đang găm ở "ngực" kẻ kia ra, dùng bàn tay đã được bao bọc bằng linh lực mà bóp lấy cổ nó.


"Khục!" Ngụm máu bị Ngụy Vô Tiện cố gắng nuốt xuống cuối cùng cũng phun ra từ lồng ngực nặng nề, khiến cho đôi giày đen dưới chân càng thêm sẫm màu. Ấn đường của thiếu niên non nớt tuy xanh xao tái nhợt, nhưng trên khóe miệng lại là một mạt ý cười cực kỳ ngạo nghễ: "Ta thắng!"


"Làm sao ngươi... nhận ra được..."


Người nọ, à không đúng, phải gọi mà một thứ gần như vô hình toàn thân bám đầy tro bụi, giống hệt như một dòng suối bị Ngụy Vô Tiện bóp chặt mạch nguồn, vẫn cuồn cuộn chảy trong lòng bàn tay hắn nhưng lại không cách nào nhúc nhích giãy giụa dù chỉ một chút. Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, mi tâm cũng thả lỏng ra.


Quả nhiên, đúng là Huyễn yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi