OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

44.


Đến tận khi xách hồ yêu ra đến lối vào của kết giới, trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn còn lên án Tùy Tiện sao có thể dễ dãi đến mức đó, chẳng có tí giá nào cả.


Nó không phải là kiếm của hắn sao? Tốt xấu gì cũng là linh kiếm thượng phẩm đã nhận chủ rồi cơ mà?! Sao vừa nói đưa cho người khác dùng thì đồng ý để cho người ta dùng luôn vậy, tự giác đến thế cơ à?!


Nhưng mà Ngụy Vô Tiện nghĩ lại mới thấy, bản thân mình cũng đâu có giữ giá gì cho cam, rơi vào trong tay Lam Trạm, bị người ta hôn một cái vuốt một cái thì lập tức ngoan ngõan nghe lời như mèo con luôn. Vậy nên tâm tư rối bời cũng theo đó mà ổn định xuống, ngược lại còn rất không có mặt mũi mà nghĩ: Thôi vậy, người thế nào thì của thế ấy, hết cách rồi.


Chỉ cần ngước mắt lên là Ngụy Vô Tiện đã có thể thấy kết giới trên đỉnh đầu, giống hệt như một cái võng được kết lại từ linh lực, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nếu cố tình dùng sức chắc chắn sẽ không ra được. Nhưng nếu ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay rồi đánh thẳng lên, kết hợp với Lam Trạm phía bên kia cùng lúc phá vỡ kết giới thì đương nhiên là cách giải quyết tốt hơn nhiều.


"Chính là nơi này."


Hồ yêu bị hắn túm cổ, lơ lửng giữa trời, hữu khí vô lực nói. Ngụy Vô Tiện thấy dáng vẻ của nó rất là tâm không cam tình không nguyện thì cười nói:


"Đừng chán đời vậy chứ, cười cái xem nào? Ta mà ra ngoài được thì sẽ thả ngươi mà."


Hồ yêu nhe răng nhe lợi với hắn:


"Rồi loài người các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!"


Ngụy Vô Tiện hỏi ngược lại nó:


"Thế các ngươi còn muốn hút tinh khí của con người làm gì?"


Hồ yêu bị nghẹn họng:


"Ta..."


Ngụy Vô Tiện ngắt lời nó, nói:


"Thôi bỏ đi, ngươi không nói ta cũng biết. Đơn giản là muốn tăng nhanh tốc độ tu luyện, đi đường tắt để luyện thành yêu quái nghìn năm thôi."


Hồ yêu như bị chọc trúng tim đen, tức giận quát:


"Câm miệng."


Ngụy Vô Tiện lại nói:


"Lười biếng thôi mà, cũng là chuyện thường. Ai mà chẳng thích nhàn nhã, ta đây cũng thích mà. Lúc ta ở Vân... lúc ta ở nhà ta ấy, quanh năm lười nhác không chịu luyện công bị Ngu phu nhân bắt phạt quỳ, nhưng mà lần tới vẫn tiếp tục tái phạm, không biết chán luôn."


Hắn dừng lại một chút, cười nói:


"Nhưng mà ta lười biếng sẽ không làm hại đến tính mạng người khác, còn ngươi thì có đấy."


Hồ yêu bị hắn chặn họng nói một hồi đầu không ra đầu đuôi không ra đuôi như vậy thì chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng, nhìn sang chỗ khác không thèm cãi lại. Ngụy Vô Tiện im lặng được một lát, ra vẻ thân thiện mà vỗ vỗ hai cái lên gáy con hồ yêu, nói:


"Ầy, ngươi không nói ta cũng im thì nhàm chán quá mức cho phép rồi, hay là chúng ta tâm sự tí cho vui được không."


Hồ yêu bị hắn vỗ 'bộp bộp' đến mức nghiêng sang một bên, bực bội nói:


"Tâm sự cái gì mà tâm sự?!"


Ngụy Vô Tiện gãi gãi chóp mũi, khóe môi giật giật, muốn nói lại thôi. Hắn lưỡng lự một lúc rồi mới ậm ờ:


"Lần trước ngươi nói, phu thê với nhau có thể làm... một số chuyện, là chuyện gì?"


Hồ yêu sửng sốt:


"Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?!"


Một lúc lâu sau, nó mới bừng tỉnh đại ngộ "à" một tiếng, mắt cáo giảo hoạt mà cong lên:


"Tiểu lang quân, hóa ra là muốn học hỏi bản lĩnh của ta."


Nói đến chuyện này, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện cảm thấy hơi khô nóng, nhưng vẫn cứng miệng:


"Cũng không hẳn, tò mò tí thôi."


Hắn vẫn cảm thấy nếu như hai người đã thành thân thì đương nhiên phải làm thêm vài chuyện khác nữa. Chẳng phải là nếu không đủ thân mật thì tiêu ký sẽ không hiện ra sao. Nhưng mà từ trước đến nay hắn chỉ mới xem qua Xuân cung đồ, chưa bao giờ tìm hiểu nam nhân với nam nhân trong lúc đó thì làm như thế nào, bởi vậy nên trong lúc thân mật cùng Lam Vong Cơ luôn có một loại cảm giác bị áp chế rất khó hiểu. Hắn vẫn thấy Lam Trạm hiểu biết thật rõ, còn mình thì ù ù cạc cạc, vậy nên mới luôn rơi vào thế hạ phong, đến hôn cũng không hôn lại y.


Hồ yêu thấy dáng vẻ do do dự dự lại tò mò này của hắn thì giọng nói cũng nhẹ đi vài phần, có chút dịu dàng khác thường:


"Tiểu lang quân, ngươi ghé sát tai lại đây, ta nói cho ngươi nghe."


Ngụy Vô Tiện tính toán thời gian, nghĩ rằng Lam Trạm chắc phải đi thêm một lúc nữa mới đến được cái ao kia, vì vậy nên nghiêng đầu sang, ghé lại gần.


"Ta nói cho ngươi biết này, phu thê với nhau trong lúc đó đơn giản chỉ là..."


Hồ yêu vừa thấy hắn ghé sát lại thì lập tức cười tủm tỉm, vô cùng dịu dàng, đợi đến khi Ngụy Vô Tiện tiến lại gần hơn chút nữa thì sắc mặt lập tức biến đổi. Cái miệng hồ ly mở thật lớn, từng cái răng nanh sắc nhọn còn mang theo khí lạnh, phập một phát cắn xuống.


'Keng!'


Răng nanh của nó bị thân kiếm Tùy Tiện ngăn lại, sau đó lập tức bị ai đó túm lại kéo ra xa, cắn một phát vào khoảng không, tí nữa thì cắn vỡ cả răng chính mình. Sắc mặt hồ yêu tái xanh mà nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ chẳng biết đến từ khi nào, đuôi thì bị người ta nắm trong tay, liều mạng giãy giụa. Thiếu niên thanh lãnh tuấn dật kia cau mày nhìn con hồ yêu trong tay, nói:


"Quá sơ suất."


"Đương nhiên là ta đã sớm phòng bị rồi, cũng không nghĩ dã tính của nó khó thuần như vậy, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định." Ngụy Vô Tiện thản nhiên mà hóa giải thuật pháp đã thành hình bên tay còn rảnh, nói: "Sao ngươi lại đến đây?"


"Không tìm được kết giới cạnh hồ, có lẽ là muốn lừa gạt chúng ta. Ngươi chờ ở đây..." Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Ta mang theo nó đi tìm lần nữa."


Thứ đang túm trong tay bị giật mạnh một cái, Lam Vong Cơ ngoảnh đầu lại nhìn thì đã thấy Ngụy Vô Tiện đang túm lấy cái đuôi con hồ ly, khó hiểu nói:


"Ngụy Anh?"


Ngụy Vô Tiện cười cười, bỗng dưng hỏi một câu chẳng liên quan gì:


"Lam Trạm, khúc ca lúc nãy ta vừa hát nghe có hay không?"


Lam Vong Cơ nhíu mày:


"Không để ý lắm."


Ngụy Vô Tiện "ồ" một tiếng, ngón tay búng nhẹ, sợi Khổn tiên tác đang trói chặt con hồ yêu lập tức thả lỏng ra, thong thả nói:


"Vậy thì tốt rồi."


Tiếp theo chớp mắt một cái, Khổn tiên tác giống hệt một con rắn lớn, bạo phát kình lực mà quấn quanh cả người Lam Vong Cơ lẫn con hồ yêu trói chặt lấy, sau đó siết lại thật mạnh!


"Ngươi..." Lam Vong Cơ có chút ngây người, bị trói bởi Khổn tiên tác, sắc mặt cực kỳ xấu, giãy giụa rồi lạnh giọng quát: "Ngụy Anh, nghịch cái gì đấy?"


Ngụy Vô Tiện nói:


"Đừng diễn nữa."


Lam Vong Cơ hỏi lại:


"Ngươi nói bậy nói bạ gì vậy?!"


Đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện được bao bọc bởi linh lực, khéo léo đâm mạnh vào giữa mi tâm của Lam Vong Cơ:


"Ta đã nói rồi, cùng một bài mà dám giở hai lần trước mặt chúng ta, nằm mơ đi."


Làn da dưới cánh tay hắn lập tức giống hệt như một tờ giấy Tuyên Thành bị xé rách từ từ, 'roẹt' một tiếng để lộ một thứ trong suốt như nước bên dưới cái vỏ ngoài kia. Đôi mày kiếm của Ngụy Vô Tiện nhướng lên, nói:


"Huyễn yêu, tóm được ngươi rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi