OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

47.


Năm ấy Lam Vong Cơ bảy tuổi, trời mới vừa vào đông.


Mấy ngày liên tiếp Lam Hi Thần đều thấy đệ đệ mình tránh sau một gốc cây, dường như đang im lặng chờ đợi gì đó, vậy nên mới tò mò lại gần, gọi:


"A Trạm."


Lam Vong Cơ: "Huynh trưởng."


Lam Hi Thần nhìn thoáng qua một cái, lập tức hiểu ra, cười nói:


"Đệ đang đợi ai sao?"


Chỗ này rất cao, ngay bên cạnh là tháp chuông lớn, thường ngày cứ đến đúng giờ sẽ có người gõ lên một hồi, chỉ rung động một chút nhưng thanh âm mang theo sự lạnh lẽo nơi núi rừng phảng phất thiền ý sẽ lập tức truyền đến mọi ngóc ngách của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chỉ cần phóng tầm mắt là có thể nhìn thẳng đến những bậc thang đá quanh co dẫn lên núi cùng với sơn môn, nếu như không phải là đang chờ ai đó thì cũng chẳng có gì đáng nhìn. Lam Vong Cơ lại chỉ im lặng. Lam Hi Thần hỏi tiếp:


"Là đang chờ tiểu Ngụy Anh sao?"


"Đệ..." Lam Vong Cơ lưỡng lự một chút rồi mới do dự hỏi: "Huynh trưởng, từ trước đến nay không phải là cứ khoảng thời gian này hắn sẽ..."


Lam Hi Thần đáp:


"Đúng vậy."


Lam Hi Thần cười cười nói tiếp:


"Tính toán thời gian, chắc là sẽ đến trong khoảng mấy ngày này đây."


Lam Vong Cơ: "Vâng."


Nhưng lần này, y không đợi được.
Không chỉ mình lần đó, tận đến mùa đông năm chín tuổi, y đứng dưới tàng cây này vẫn không đợi được người kia.


Cho đến một ngày nào đó được báo lại rằng: Cả hai phu thê Ngụy Trường Trạch đều đã mất mạng, Ngụy Vô Tiện lưu lạc bên ngoài mấy năm nay, cuối cùng vài tháng trước cũng được Giang gia đón về.
Không hiểu vì sao Lam Vong Cơ mười tuổi nghe được tin này thì lại lặng im không một tiếng động một mình ra ngoài, tuy rằng ngự kiếm còn chưa thuần thục nhưng vẫn lặn lội đến Liên Hoa Ổ cách xa cả ngàn dặm. Bản thân y vốn chỉ muốn đứng từ xa mà nhìn qua Ngụy Vô Tiện một cái, lại không cẩn thận bị Giang Phong Miên vừa ra ngoài trở về bắt gặp, được người ta mời vào Liên Hoa Ổ. Y cẩn thận hữu lễ theo sát người lớn, ánh mắt như có như không mà nhìn hành lang bên cạnh.


Một trận tiếng bước chân lạch bạch truyền đến, vài vị thiếu niên tươi cười hớn hở nối đuôi nhau chạy về phía này, người đi đầu đúng là Ngụy Vô Tiện. Tuy rằng bây giờ đã ra dáng một thiếu niên rồi, thân hình cũng không còn non nớt mềm mại như năm đó, nhưng y vẫn có thể mơ hồ nhìn ra những đường nét quen thuộc trên khuôn mặt kia. Tay Lam Vong Cơ siết chặt thành nắm đấm, đứng yên tại chỗ, đôi mắt nhạt màu lóe lên một tia sáng mông lung như có như không.


"Giang Trừng, ngươi chạy nhanh thế làm gì, chiều nay có đi bắn diều không?"


Ngụy Vô Tiện một tay khoác vai Giang Trừng, một tay cầm diều, cười cười nói. Giang Trừng mấy ngày trước bắn diều thua hắn vẫn đang còn hậm hực, lập tức đẩy tay hắn ra, bực bội nói:


"Ôm vai bá cổ cái gì, để nương ta thấy thì lại bị giáo huấn lời nói cử chỉ không đứng đắn."


Ngụy Vô Tiện cười ha ha, huých huých vai với Giang Trừng:


"Hai chúng ta là ai chứ, kề vai sát cánh là chuyện hết sức bình thường mà. Còn coi ta là huynh đệ thì lập tức đi chơi bắn diều với ta, có đi hay không hả? Có đi hay không nào."


Mấy thiếu niên bên cạnh cũng ồn ào hẳn lên:


"Đệ cũng muốn đi!"


Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy tay:


"Đi hết, đi hết, ai cũng đi!"


Bàn tay của Lam Vong Cơ đang thu trong tay áo siết lại chặt hơn, đáy mắt cũng vô thanh vô tức mà ảm đạm hẳn xuống. Đám người kia chạy đến hành lang bên này, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Phong Miên thì ngây ngẩn cả người.


Ngụy Vô Tiện: "Giang thúc thúc."


Giang Trừng: "A cha."


Các sư huynh đệ: "Sư... Tông chủ."


Giang Phong Miên cũng không quản chuyện bọn họ muốn nghịch ngợm chơi bời giống Ngu Tử Diên, chỉ cười cười nói với Lam Vong Cơ:


"Đây là Giang Trừng, còn đây là Ngụy Anh."


Ông dừng lại một chút, hơi giật mình:


"Hình như trước đây con và Ngụy Anh đã từng gặp nhau rồi phải không?"


Ngụy Vô Tiện cười nói:


"Ơ? Sao cơ ạ?"


Ánh mắt của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, sau đó chần chừ mà dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện:


"Ngụy Anh..."


Ngụy Vô Tiện thấy thiếu niên tuấn tú vô cùng kia cứ nhìn mình chằm chằm thì cũng lưỡng lự mà nhìn y một lúc, dường như là đang suy nghĩ thật lâu thật lâu. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện mới chắp tay lại, có chút xấu hổ, lễ độ nói:


"Xin lỗi, trí nhớ của ta không được tốt, ngươi là...?"


Trái tim của Lam Vong Cơ như bị ai bóp nghẹt, mở to mắt khó tin nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện cũng có chút đăm chiêu mà quan sát y:


"À, ngươi là Lam nhị công tử đúng không? Trước đây ta và ngươi đã từng gặp nhau rồi sao?"


Sự lạnh lẽo ùn ùn dâng lên, tràn ngập khắp cơ thể Lam Vong Cơ, lạnh đến mức khiến mấy đốt ngón tay của y rất nhanh đã trở nên trắng bệch. Hơi thở của Lam Vong Cơ cũng rét buốt hơn vài phần, khuôn ngực của y khẽ phập phồng, giống như là tức giận đến cực hạn rồi, gằn từng chữ một:


"Đúng."


"Chúng ta đã từng gặp nhau..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi