OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

5.


Nói thì nói thế, tuy phản kháng đủ đường, từ chối mọi cách, Ngụy Vô Tiện vẫn là bị mọi người nhét cho một cái tay nải căng phồng, sau đó rất không tình nguyện mà bước đến trước mặt Lam Vong Cơ.


Lam Vong Cơ đợi hắn ở cửa một lúc lâu rồi, không vội vàng không khẩn trương, cứ như một chút gấp gáp cũng không có. Ngụy Vô Tiện trong lòng oán giận mà cằn nhằn: Ngươi cũng đâu có tình nguyện, cần gì phải một mực vâng theo cái "khế" này chứ?


Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng thì Lục sự đệ đi sau hắn thò đầu ra, cười hì hì nói:


"Đại sư huynh, khi nào thì huynh về?"


Ngụy Vô Tiện bị hỏi đến chuyện này lại giống như con nhím xù lông, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:


"Không biết."


Lục sự đề "Ồ!" một tiếng thật dài, lại quay sang thăm dò Lam Vong Cơ:


"Cô gia, lần sau khi nào huynh lại đến tiếp vậy?"


Câu này hỏi so với hỏi Ngụy Vô Tiện khi nào trở về còn thật lòng hơn gấp vạn, tràn đầy sự mong mỏi. Giỏi lắm, một cái diều là đã có thể hoàn toàn mua chuộc con khỉ nhỏ này!


"Cô gia cái gì?! Không biết gọi thế nào cho đúng thì cũng đừng gọi bậy gọi bạ!"


Ngụy Vô Tiện nghe thấy loại xưng hô này tí nữa thì nộ khí công tâm, sắc mặt hết xanh lại trắng. Từ sư đệ lớn nhất đến sư đệ nhỏ nhất đều bất chấp mà lên tiếng:


"Lúc đầu còn định gọi là ca phu, nhưng nghe cứ chối tai thế nào ấy, nên đành thống nhất gọi là cô gia."


Lục sư đệ còn tiếp tục biện minh:


"Bởi vì đại sư huynh huynh là gả đến Cô Tô chứ không phải là Lam nhị công tử gả đến Vân Mộng. Cho nên huynh ấy đúng là cô gia của Liên Hoa Ổ còn gì nữa."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Một lúc lâu sau, hắn giống như là hoàn toàn bó tay, không biết phải cãi lại thế nào, nhìn đi chỗ khác. Sau lưng lại liên tiếp vang lên vài tiếng "cô gia" nữa, Ngụy Vô Tiện uể oải nói với Lam Vong Cơ:


"Đi thôi, ta không muốn ở cùng lũ ngốc này nữa."


Lam Vong Cơ vẫn ung dung bình thản như cũ, bỏ qua cái chuyện xưng hô thế nào cho hợp bối cảnh kia, nói:


"Ừ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi