OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

71.


Tận đến khi mang theo Lam Vong Cơ ngự kiếm quay về Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa hoàn hồn, đầu óc quay mòng mòng, hai chân mềm nhũn. Nếu không phải có Lam Vong Cơ đứng phía sau ôm hắn, có khi cả hai đã ngã lộn cổ xuống đất rồi. Lam Vong Cơ còn tưởng thân thể hắn không thoải mái, vô cùng áy náy mà bôi thêm cho người nọ một lớp thuốc nữa. Nhưng lúc này Ngụy Vô Tiện chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của y đã ngay lập tức hoa mày chóng mặt, sâu sắc nhận thấy cảm giác tê dại to lớn vừa nãy vẫn còn chưa lui hết. Thân kiếm Tùy Tiện vốn mỏng nhẹ, không đủ để cả hai người đứng lên, cũng may là vừa rồi Ngụy Vô Tiện đã kịp dỗ dành Lam Vong Cơ, thử dùng Tị Trần. Quả nhiên, bởi vì "Khế" để lại tiêu ký trên người cả hai, cho nên Ngụy Vô Tiện cũng có thể thúc giục được thanh linh kiếm này. Từ lúc bắt đầu ngự kiếm, trái tim của Ngụy Vô Tiện đã đập thình thịch trong lồng ngực, không cách nào mà bình ổn lại được. Càng bị người phía sau ôm chặt, mồ hôi trong lòng bàn tay lại càng túa ra, cũng không dám nắm lấy tay người ta nữa.


"Gì cơ? Một thỏi bạc?" Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ len lỏi qua chợ phiên ở Vân Mộng, kinh ngạc hỏi: "Là ngươi cho hắn, hay là do hắn đòi ngươi?"


Lam Vong Cơ đáp:


"Vế trước."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm khí lạnh, lẩm ba lẩm bẩm:


"Một thỏi bạc có thể mua mười cái thuyền loại này, lại còn dám ra tay với ngươi. Vứt hắn xuống sông đúng là hời cho hắn quá mà."


Lam Vong Cơ không giải thích được sao hắn cứ phải lẩm bẩm mãi thế, nói:


"Một thỏi bạc, cũng không nhiều."


Bước chân của Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, nói:


"Lam nhị công tử, không thể để người khác biết mình là người có tiền đâu."


Hắn vẫy vẫy tay, trêu chọc nói:


"Dứt khoát đưa túi tiền của ngươi cho ta đi, ta quản cho."


Lam Vong Cơ "ừ" một tiếng, thò tay vào ngực áo lôi túi tiền ra rồi để vào trong lòng bàn tay hắn. Ngụy Vô Tiện thấy y phối hợp như vậy, trong lòng ngạc nhiên, thầm nghĩ: Ở trên thuyền đùa đùa cợt cợt thì thôi đi, bây giờ cũng nghiêm túc giao nộp như vậy sao?


"Thôi đi thôi đi, ta nói đùa đấy." Ngụy Vô Tiện hiếm khi có lương tâm như vậy, khoát khoát tay áo, trả lại túi tiền cho y, nói: "Tự ngươi cất cho cẩn thận, đừng có vung tiền lung tung khắp nơi, nhỡ may bị người xấu để mắt đến, ngươi lại không có linh lực hộ thân, lúc đấy thì phiền lắm."


Lam Vong Cơ nghe theo, cất túi tiền vào trong ngực, nói:


"Được."


"Đây không phải là Ngụy công tử sao! Lâu rồi không gặp ngươi nha!" Người bán bánh nướng tươi cười hớn hở nói: "Có một mẻ bánh mới đây, lấy hai cái chứ?"


"Lam Trạm Lam Trạm, cái này ngon lắm." Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì lập tức túm Lam Vong Cơ qua, cười cười nói với chủ quán: "Đúng rồi, gần đây ta không ở Vân Mộng mà."


Ngụy Vô Tiện khoa chân múa tay, nói:


"Lấy... ba cái."


Lam Vong Cơ: "Ngươi ăn hết được sao?"


Ngụy Vô Tiện nói:


"Bình thường mình ta ăn hai cái, cái thứ ba cho ngươi."


Lam Vong Cơ nói:


"Ta không..."


Ngụy Vô Tiện không thèm nhìn đến y, chăm chăm mong đợi nhìn mấy cái bánh nướng vàng ươm đang được đặt bên rìa bếp lò, nói:


"Lấy cái kia đi, nướng kỹ một chút, vàng cả hai mặt, nhưng chỉ rắc vừng lên một mặt thôi."


"Ha ha ha ha vẫn là ngươi sành ăn." Chủ quán dùng kẹp nhấc một cái bánh nướng lên, động tác lưu loát gói từng cái lại, đưa cho Ngụy Vô Tiện: "Mẻ này chỉ còn lại hai cái, cái thứ ba đợi mẻ sau được không, ngươi không vội chứ."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Không vội, từ từ cũng được."


Ngụy Vô Tiện tự mình cầm một cái, nhét cái còn lại vào tay Lam Vong Cơ:


"Ăn thử xem có ngon không."


Lam Vong Cơ nhận lấy cái bánh, đang muốn trả tiền thì bị Ngụy Vô Tiện ngăn lại. Hắn cười nói:


"Ở đây mỗi lần ra ngoài mua gì đều ghi sổ, cuối tháng sẽ có người đến Liên Hoa Ổ lấy tiền. Ngươi đừng trả, coi như ta mời ngươi đi."


Lam Vong Cơ im lặng một lát, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra mấy mẩu bạc vụn, đưa cho chủ quán bánh nướng, gật đầu nói:


"Đa tạ."


Y dừng lại một chút, còn nghiêm túc nói thêm:


"Trả luôn cả phần của hắn, tiền ba phần bánh."


Ngụy Vô Tiện không nhìn ra phần tiểu tâm tư này của y, chỉ nghĩ là y không muốn thiếu tiền của người khác, "ôi" một tiếng gãi gãi đầu, nói:


"Thôi kệ vậy, tùy ngươi."


"Ngươi cứ ăn từ từ, tiện thể chờ giúp ta cái bánh còn lại nhé. Ta lượn lờ lên phía trước xem có gì hay không, cũng lâu rồi chưa về." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai y.


Lam Vong Cơ đáp:


"Ừ."


Ngụy Vô Tiện miệng nhai bánh, chân không ngừng bước, dạo qua từng sạp hàng nhỏ bên đường, xem xem có thứ đồ chơi nào hay hay không. Hắn dừng bước trước một sạp bán diều, vô cùng hào hứng nâng một con diều trên sạp hàng lên xem. Con diều này giống hệt cái hơn nửa tháng trước lúc Lam Vong Cơ đến Liên Hoa Ổ mà Ngụy Vô Tiện đang ngắm bắn. Lúc ấy chẳng hiểu tại sao lại có thể tay run bắn trật, còn suýt chút nữa bắn nhầm vào người ta. Con diều kia lại giống như có suy nghĩ vậy, hắn quay đi quay lại đã thấy nó trốn mất tiêu, đến cái bóng cũng chẳng thèm lưu lại trên bầu trời. Ngụy Vô Tiện lúc ấy còn tiếc rẻ con diều đó đẹp cực kỳ, không nghĩ bây giờ lại vô tình tìm được cái giống y như đúc. Hắn đang chuẩn bị nhấc diều lên để hỏi giá thì lại có một người khác túm lấy đầu còn lại của con diều.


Ngụy Vô Tiện quay sang, đụng ngay phải đôi mắt kinh ngạc của Lục sư đệ.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lục sư đệ: "..."


Lục sư đệ sợ hãi các kiểu: "Ơ... Ơ... Huynh..."


"Sao thế?"


Mấy sư đệ khác cũng vội vội vàng vàng chạy lại đây, Giang Trừng thì chậm rãi đi theo sau, giống hệt gà mẹ đang đuổi theo đàn gà con vậy. Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả, hỏi:


"Đệ ơ cái gì mà ơ?"


Lục sư đệ "ơ" nửa ngày mới thốt được một câu:


"Đại sư huynh..."


Đám sư đệ của ngẩn cả người, ào ào đâm đầu tới, vui vẻ kêu lên:


"Đại sư huynh!!!"


"Sao ngươi quay về mà không thèm báo lấy một tiếng thế?!" Giang Trừng cũng bước nhanh tới, đầu mày nhướng cao, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Lam nhị đâu? Không phải ngươi bị Lam gia đuổi về đấy chứ?"


Ngụy Vô Tiện miệng ăn bánh nhưng vẫn có thể mắng người:


"Đoán mò cái gì đấy, ta và Lam Trạm cùng nhau về đấy."


Hắn quay phắt đầu lại nhìn quanh, vẫy vẫy tay với Lam Vong Cơ cách đó không xa đang cầm một túi bánh đi tới, gọi:


"Lam Trạm, ở đây này."


Khí chất thanh lãnh bẩm sinh của thiếu niên tuấn dật kia mang theo sự lạnh lùng vô hình đủ để những người xung quanh phải tự tránh ra nhường đường cho y, làm cho mấy cô nương bên đường đều nâng tay áo lụa che miệng mà thì thầm bàn tán, nhưng không ai dám lại gần. Ai cũng thắc mắc không biết đây là tiểu công tử nhà ai mà lớn lên lại tuấn mỹ thế này, đến Vân Mộng để du ngoạn sao. Lúc Lam Vong Cơ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thì đôi mắt bỗng sáng lên, nhưng ngay sau đó nhìn thấy mấy người bên cạnh hắn, tia sáng dịu dàng kia lại lập tức ảm đạm xuống vài phần. Bước chân của y vô thức nhanh hơn một chút, tận đến khi bước đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện thì trái tim mới ổn định lại. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn cái gói to trong tay y, nói:


"Mẻ này nướng nhanh vậy."


Lam Vong Cơ đáp:


"Ừm."


Ngụy Vô Tiện ăn nốt miếng bánh cuối cùng trong tay, sau đó tùy tiện vò tờ giấy dầu thành một cục rồi vứt đi. Hắn đang muốn nhận lấy cái gói kia thì lại thấy Lam Vong Cơ hạ mắt xuống, cẩn thận dùng giấy dầu cuốn lấy phần dưới của cái bánh. Sau đó, một cái bánh được nướng vàng hai mặt, hương thơm ngào ngạt đưa tới bên miệng hắn, hương vị đó khiến Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa mà vô thức há miệng phập một phát cắn xuống. Hắn ngây ngẩn cả người, thấy Lam Vong Cơ có vẻ như muốn đút tận miệng cho mình ăn thì khó hiểu hỏi:


"Ta tự ăn được mà, lớn như vậy rồi cần gì ai đút."


Cánh tay của Lam Vong Cơ vẫn không động đậy, giữ nguyên tư thế đưa bánh đến bên miệng hắn, nghiêm túc nói:


"Nóng lắm."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Ngươi cầm thì không nóng à?"


Lam Vong Cơ lắc đầu:


"Ta không bị nóng."


Ngụy Vô Tiện thấy y cố chấp như vậy, cũng không dám làm phật ý y trước mặt người khác. Dù sao vừa nãy vất vả lắm mới dỗ dành được người này, nhỡ may lại chọc giận y thì phiền toái lắm. Trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng bi thương mà thở dài một hơi, chẳng lẽ Lam Vong Cơ cho Tiểu Đông Tây ăn, đút nhiều thành thói quen rồi sao. Tuy là vậy, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cắn một miếng bánh. Cắn một miếng lớn xong thì khóe miệng cũng vương lại chút vụn bánh nhỏ, Ngụy Vô Tiện vừa ngẩng đầu lên thì Lam Vong Cơ đã dùng đầu ngón tay lau khóe miệng cho hắn.


Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện, hỏi:


"Ăn ngon không?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện cảm thấy khó hiểu thực sự, đáp:


"Ngon mà, vừa nãy ta đã ăn thử một cái còn gì."


Giọng nói của Lam Vong Cơ cực kỳ dịu dàng, đôi mắt dưới hàng mi đen dài lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.


"Ừm."


Chẳng hiểu vì sao, Ngụy Vô Tiện lại nghe được một chút vui mừng trong tiếng "Ừm" này của y. Hắn cảm thấy mông lung như một trò đùa, quay đầu sang thì va ngay phải mấy ánh mắt kỳ dị của những người đối diện.


Lục sư đệ: "..."


Giang Trừng: "..."


Các sư đệ còn lại: "..."


Lục sư đệ thì trực tiếp phát ngốc tại chỗ, mấy sư đệ còn lại đều để lộ ra biểu tình không dám nhìn thẳng nữa, muốn nói nhưng lại thôi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi