OAN GIA! LÀM BẠN GÁI TÔI NHA!

2:30 chiều... 

Nó đang loay hoay với đám rau cỏ và thịt trên bàn ăn nhà Lâm Thiên Khánh. Còn cậu thì cũng vật vã với đám hành đám tỏi, vừa làm, nước mắt vừa chảy ra như suối. 

Nó chán nản than vãn:

- Lâm Thiên Khánh, cậu có biết nấu ăn không vậy? 

- Không biết. - Cậu trả lời gọn lỏn. 

- Trời...tôi không biết nấu, cậu không biết nấu. Vậy làm sao thi? - Nó nhăn nhó. 

- Thì học. - Lâm Thiên Khánh vứt con dao xuống đất làm nó hơi giật mình. 

- Thì...ai dạy? - Nó thắc mắc. 

- Có một trung tâm dạy nấu ăn hơi bị nổi tiếng ở gần nhà tôi đấy. Hôm nào tôi dắt cậu đi. - Cậu đổ hết chỗ hành tây vào đĩa - Giờ thì thử nấu xem trình độ thế nào.

Nó gật đầu, rồi lúi húi xào xào nấu nấu. 

Món đầu tiên nó và cậu nấu đó chính là...canh gà... 

Sau một hồi nấu nướng dưới bếp, nó cũng bê được khay canh gà lên bàn ăn. Mùi hương thơm vô cùng làm Lâm Thiên Khánh hít lấy hít để. 

- Tôi nghĩ là mình chẳng cần đi học nấu ăn nữa. 

Cậu ngồi xuống bàn, phán một câu như thế. Nó không tự chủ mà lỗ mũi cứ nở phình phình. Cái mặt cũng bắt đầu nghênh ngáo hết cả lên. 

- Ăn thử đi. - Nó cũng ngồi xuống, lấy thìa múc cho cậu một muỗng canh gà - Rồi cho nhận xét. 

Cậu cười nhẹ, đưa một muỗng canh lên miệng. Một cảm giác thật khó tả len lỏi vào trong cổ họng cậu. 

Nó phấn khởi:

- Sao? Ngon không? 

- Ngon lắm, muốn ăn thử không? 

Rồi cậu không để nó tự múc, liền đút cho nó một miếng canh gà vào miệng. Một giây sau, toàn bộ canh gà trong miệng nó phụt hết ra ngoài. 

- Oẹ oẹ, cái thứ gì khó ăn thế? Kinh tởm, oẹ...oẹ...

Nó nôn thốc nôn tháo. Canh gà của nó mặn đến khó tả, cứ như nó đổ muối ở biển Chết vào vậy. 

Lâm Thiên Khánh uống ừng ực một cốc nước, nhăn nhó:

- Tại sao cậu lại có thể nấu được một cái món mà nó gọi là...cực phẩm như thế nhở?

- Tôi... 

- Cậu có phải dốc hết cả tải muối vào đó không? 

- Tôi...tôi chỉ cho có...ba thìa muối thôi mà. - Nó giải thích rồi đưa ra một cái thìa to bự choảng. 

- Trời má...cái thìa này của cậu đem đi xúc đất được đấy. - Lâm Thiên Khánh tối tăm mặt mày. 

Nó ỉu xìu ngồi chống tay suy nghĩ, Lâm Thiên Khánh thì trầm ngâm ngồi thiền. Cảnh tượng bây giờ giống kiểu như là “một phút mặc niệm” trong truyền thuyết. 

Cuối cùng, Lâm Thiên Khánh mở tủ lạnh, đưa cho nó một cốc nước cam:

- Ngày mai đến đây, tôi dẫn cậu đi học. Còn bây giờ thì xem xét cái vụ bán kết gì đó đi đã. 

- Nấu ăn dở như thế thì sơ loại còn không được, lo xa thế làm gì. - Nó chán nản - Tôi thực sự không đủ khả năng để đối đầu với họ, nhất là hai người đó. 

Lâm Thiên Khánh nhíu mày:

- Hai người đó? 

Nó lắc đầu:

- Không có gì.

Sau đó không lâu, nó rời nhà Lâm Thiên Khánh, về nhà mình. Hắn đã ra khỏi nhà từ chiều, chắc lại đi với Huỳnh Lệ Anh. Sáng nay còn khen cô ấy dễ thương cơ mà. 

Nó ỉu xìu ngồi gặm táo:

- Dương Hàn Phong, anh vô tâm vừa thôi. Rõ ràng nói thích tôi, bây giờ lại đóng cặp với một cô gái khác. Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa. Đồ lừa đảo. 

Nó hết chọc ngoáy quả táo rồi lại nằm bẹp xuống sofa. Chắc giờ này hắn và Huỳnh Lệ Anh đang vui vẻ lắm. Càng nghĩ, nó lại càng thấy ảo não. 

- Bực mình thật mà. 

Trong cơn tức, nó có ý định đi nấu ăn một cái gì đó. Nhưng vừa bước vào cửa bếp, nó vội vàng quay đi. 

- Mình sẽ đốt nhà hắn mất. Thôi, chịu đói lên phòng ngủ đã. 

Thế là nó ôm cơn đói đi ngủ. Trong giấc mơ, nó vẫn thấy nụ cười của Dương Hàn Phong nở rộ trong ánh nắng, nhưng lại hướng về người còn khác, không phải nó. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi