OAN GIA TƯƠNG PHÙNG

Đứng ngoài cửa cục Dân Chính, nhờ những tia nắng chói chang chiếu xuống mà hồn phách Giả Thược đã quay trở về cơ thể, nhìn tờ giấy đỏ chói bắt mắt trong tay, cô thật không dám tin vào sự thực vừa xảy ra.

Mười phút trước đó, cô đã ký tên mình lên tờ giấy trong tiếng hò reo của rất nhiều người, năm phút trước đó, cô bị vô số đôi tay ấn xuống một chiếc ghế, rồi cùng Chân Lãng chụp chung một bức ảnh.

Nhìn cái tên mình trên tờ giấy trong tay, cô có cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt. Hai mươi lăm năm nay, đây là lần đầu tiên cô ý thức được ký tên là cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Trên bức ảnh đó, Chân Lãng quần áo bảnh bao, khôi ngô, tuấn tú, còn ở bên cạnh, trông cô thật lôi thôi, lếch thếch với chiếc áo thun nhàu nhĩ. Có lẽ đây là cặp vợ chồng không xứng đôi nhất trong lịch sử của cục Dân chính từ trước đến giờ, trông cô cũng thật xấu quá đi!

“Bộp!” Giả Thược vung tay tự tát cho mình một cái.

Nghĩ cái gì thế? Cô còn có thời gian để nghĩ mình có đẹp hay không sao? Còn có thời gian để tính toán xem trên bức ảnh mình và Chân Lãng có xứng đôi hay không sao? Việc cô cần quan tâm nhất bây giờ là phải làm sao mới có thể giải quyết được cái tờ giấy màu đỏ trong tay.

“Ruồi đậu trên mặt hay sao thế?” Một giọng nam điềm đạm vang lên, rồi một bàn tay được đặt lên vai Giả Thược, giữ lấy cơ thể đang đờ đẫn của cô. “Xe ở bên kia.”

“Ừm.” Cô đáp lại trong vô thức, đôi mắt vẫn trợn trừng nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, thầm tưởng tượng mình sẽ hóa thành một siêu nhân, từ trong mắt bắn ra hai tia laser thiêu cháy tờ giấy này, sau đó coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chân Lãng chợt cười vang nói: “Cô bỏ quên đồ rồi.”

Bỏ quên đồ?

Cô cúi đầu nhìn lại mình, một chiếc áo thun nhàu nhĩ, một đôi tông đơn sơ, ví tiền và chìa khóa thì được nhét trong túi quần, chẳng những không thiếu thứ gì, còn có thêm một tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ chói và một cái hộp nhỏ rất đẹp.

“Đâu có thiếu thứ gì.” Cô lẩm bẩm nói, rồi một lần nữa trừng mắt nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, dáng vẻ hung hăng, dữ tợn, vẻ mặt đầy sát khí.

Tiếng cười vang lên không ngớt, rồi dường như còn có giọng nói của Chân Lãng vang lên: “Con trai này, mẹ con không cần con nữa rồi.”

“Oa… Oe… Ô…” Lập tức có ai đó gào ầm lên bằng tiếng từ sao Hỏa.

A! Bé cưng!

Giả Thược vội ngoảnh mặt qua, nhìn thấy Chân Lãng lúc này đang bế bé cưng bằng một tay, chú nhóc tựa đầu lên vai anh, tập trung nghiên cứu một chiếc cúc áo sơ mi, dường như đang rất vui vẻ.

“Để tôi!” Cô đưa tay ra muốn đón lấy chú nhóc, nhưng ngón tay vừa mới chạm vào cơ thể bụ bẫm kia, chú nhóc đã ngoáy mông một cái, nắm chặt lấy cúc áo của Chân Lãng, khuôn mặt thì phụng phịu như sắp khóc.

Bàn tay Chân Lãng nhẹ nhàng vòng qua eo cô, cúi đầu, nở một nụ cười tự nhiên vô cùng: “Cứ để tôi là được rồi!”

“Để anh ta bế đi, bây giờ anh ta đã biết sửa sai rồi, nên để anh ta và đứa bé gần gũi một chút!”

“Đúng thế, đúng thế, nhìn cha con bọn họ thân thiết chưa kìa, thật tốt quá!”

“Đúng thế, dám chịu trách nhiệm như vậy thì mới là đàn ông chân chính chứ, coi như chúng ta đã làm được một chuyện tốt rồi.”

Giả Thược ngẩn ngơ ngoảnh đầu lại, khóe miệng giật giật: “Mọi người… vẫn ở đây sao?”

Những người sau lưng cứ như là đang chuẩn bị chụp ảnh tập thể, đứng thành ba bốn hàng hết sức chỉnh tề trên mấy bậc thềm trước cục Dân chính, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

“Xem hai người kết hôn, còn vui hơn chúng tôi kết hôn ấy chứ.”

Giả Thược lại ngó nghiêng cái đầu, ánh mắt nhìn qua phía cặp vợ chồng đang chuẩn bị ly hôn vừa nãy, thấy bọn họ lúc này đang ôm nhau thân mật vô cùng, người chồng còn nói: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn nữa nhé?”

“Vậy anh đưa hết thẻ ngân hàng, bất động sản và cổ phiếu cho em nhé?”

“Có thì anh sẽ đưa, dù sao bây giờ anh cũng chẳng có.”

Trông bọn họ lúc này thật ân ái và hòa hợp biết bao, kết quả này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng, duy có mình Giả Thược là tâm trạng rất tệ, chỉ muốn lên tiếng mắng một phen.

“Vợ ơi, về nhà thôi!” Câu nói của Chân Lãng khiến Giả Thược rùng mình, bây giờ là tháng Năm, nhưng cô không ngờ lại có cảm giác rằng mình đang ở trong hầm băng.

Vợ ư? Cô đã trở thành vợ của tên khốn này rồi ư? Ông trời đúng là không có mắt mà…

“Này!” Cô đưa tay khẽ kéo áo Chân Lãng, giơ tờ giấy bắt mắt trong tay lên: “Cái thứ này phải làm thế nào mới hủy bỏ được ấy nhỉ?”

“Hủy bỏ?”

Không đợi Chân Lãng kịp mở miệng, sau lưng đã có vô số người thốt lên, khiến đôi tai Giả Thược như muốn điếc đặc.

“Thôi được rồi!” Giả Thược tỏ vẻ hết cách. “Bác sỹ thú y, chúng ta ly hôn thôi!”

“Ly hôn?”

Lần này tiếng hô lại càng lớn, Giả Thược không kìm được ngẩng lên nhìn tấm biển lớn phía trên cục Dân chính, rất sợ tiếng hô của bọn họ sẽ làm nó rơi xuống mất.

“Cô xấu tính quá!” Chân Lãng tỏ ra rất ấm ức. “Cô lấy hết bất động sản của tôi, lấy hết thẻ ngân hàng của tôi, lấy hết cổ phiếu của tôi, sau đó thì đá tôi, cô thật không chung thủy!”

“Đúng thế, không chung thủy chút nào!” Mọi người ở sau lưng lại đồng thanh lên tiếng.

“Tôi…” Trong đầu Giả Thược không ngừng vang lên những tiếng ong ong, hậm hực nói: “Tôi đâu có cầm thẻ ngân hàng của anh.”

Chân Lãng nhanh chóng móc ví, rồi lấy ra một xấp thẻ, nhét hết vào trong tay Giả Thược mà không hề chớp mắt: “Đây, cho cô!”

“Này cô ơi, tuy ban đầu anh ta không đúng, có lỗi với cô, nhưng bây giờ đã hối hận rồi, cho dù cô không vui thì cũng chỉ nên mắng mỏ, chỉ trích một chút thôi, ly hôn không phải chuyện chơi đâu.”

“Đúng thế mà, mới vừa kết hôn chưa đến mười phút, ly hôn làm gì chứ?”

“Hai người bây giờ đã là người một nhà rồi, mau về nhà với nhau đi thôi!”

Vừa nãy không phải bọn họ xúi giục cô kết hôn xong lấy được tài sản rồi hãy ly hôn để dạy dỗ cái gã bạc tình phụ nghĩa này ư? Sao mới thoáng cái mà đã thay đổi hết cả như thế chứ?

Nhìn những “con người” tốt bụng xung quanh, Giả Thược hiểu rằng bây giờ mình không cách nào nói chuyện rõ ràng với Chân Lãng được, do đó đành hậm hực trừng mắt nhìn Chân Lãng, không nói năng gì.

“Vợ ơi…” Người nào đó lại một lần nữa kéo dài giọng, vòng tay qua vai cô. “Có phải chúng ta nên đi tìm nơi nào đó để chúc mừng chuyện này một chút không nhỉ?”

Chúc mừng ư? Có mà tính sổ cộng thêm nghĩ cách giải quyết chuyện này ấy!

Trong nụ cười tươi và những cái vẫy tay tạm biệt của mọi người, Giả Thược bước lên xe của Chân Lãng, rồi rời đi với những lời chúc phúc và sự hâm mộ chất đầy trên xe.

Chiếc xe dừng lại bên ngoài một quán ăn cao cấp, Chân Lãng xem thời gian một chút, rồi tắt máy, quay sang gật đầu ra hiệu với cô: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”

“Có quỷ mới đi chúc mừng cùng anh.” Giả Thược buột miệng nói.

Nụ cười trên khuôn mặt Chân Lãng trở nên rạng rỡ, rồi anh đưa tay đón lấy bé cưng từ trong lòng cô: “Trưa rồi, đi ăn thôi!”

“Tôi muốn về nhà ăn cơm.” Bây giờ cô không muốn ở cùng Chân Lãng thêm một chút nào nữa, trong đầu là vô số khúc mắc, khiến tư duy của cô trở nên rối loạn.

“Được thôi.” Chân Lãng tỏ ra rất dễ nói chuyện. “Vậy chúng ta quay về, nói với cha mẹ tôi và cả cô Giả, chú Giả tin tức tốt này.”

Giả Thược nghẹn họng, rồi lặng lẽ đẩy cửa xe, ngoan ngoãn bước xuống xe.

Nếu quay về nói chuyện này với cha mẹ cô và cha mẹ Chân Lãng, chỉ e cả đời này cô đừng hòng rời khỏi hắn được nữa. Không được, cô nhất định phải khuyên can Chân Lãng, rồi giải quyết việc này khi mà cha mẹ hai nhà đều chưa hay biết gì.

“Đi ăn cơm, đi ăn cơm thôi!” Giả Thược cười ngây ngô. “Tôi mời anh.”

“Không cần!” Chân Lãng đưa ngón tay ra nâng cằm cô, rồi lướt nhẹ trên đó. Trong mắt cô, nụ cười rạng rỡ của hắn tràn ngập vẻ gian là: “Đây là bữa cơm đầu tiên của hai vợ chồng chúng ta, dù thế nào cũng nên là tôi mời mới phải.”

Cô không tiếp tục dây dưa với hắn về vấn đề này nữa, mà trút hết nỗi bực dọc vào các món ăn trước mặt, đồng thời không ngừng tự hỏi mình, tại sao lại thành ra thế này chứ, tại sao lại thành ra thế này chứ?

“Cái dáng ăn của cô trông còn tệ hơn cả bé cưng nữa.”

Giả Thược ngẩn ngơ ngẩng lên, thấy Chân Lãng đang cầm một bát canh, tay kia thì cầm thìa, bé cưng ngồi trong cái ghế dành cho trẻ con bên cạnh, đang uống canh cá anh bón cho một cách ngon lành.

Mà trước mặt cô, cơm và thức ăn đã vãi đầy ra bàn, trên người còn dính mấy hạt cơm.

“Tại sao anh lại bày kế lừa gạt tôi?” Cô bỏ đôi đũa trong tay xuống, hậm hực cất tiếng. “Đừng cho rằng tôi không biết gì, rõ ràng là anh cố ý.”

Chân Lãng thổi nhẹ thìa canh, cẩn thận bón cho bé cưng ăn, thản nhiên trả lời mà chẳng ngẩng đầu: “Đâu có.”

“Tôi không tin!”

Anh dừng động tác, trong mắt tràn ngập nét cười: “Thật sự là như vậy.”

“Vậy tại sao anh gạt tôi là sắp đi đăng ký với Bạch Vi?” Cô bắt đầu vạch tội.

“Bạch Vi có mua một căn nhà ở chỗ tôi, mà tôi là bạn học của cô ấy, đi giúp đỡ một chút thì cũng là chuyện nên làm chứ nhỉ?” Chân Lãng tỏ ra vô tội. “Đăng ký quyền sở hữu nhà đất thì cũng là đăng ký mà.”

Đăng… ký… quyền… sở… hữu… nhà… đất…

Khuôn mặt cô lại một lần nữa trở nên xám xịt: “Vậy… vậy anh mang sổ hộ khẩu đi làm gì chứ? Còn nữa, đăng ký quyền sở hữu nhà đất sao lại tới chỗ đăng ký kết hôn làm gì?

“Nhà chúng ta đều đã chuyển chỗ rồi, mà chúng ta cứ ở bên ngoài suốt, chưa chuyển hộ khẩu, bây giờ về rồi tất nhiên phải đi làm cho xong chứ. Mà cô cũng vậy, cô Giả nói cô ấy bận nên tôi đi làm giúp cô một chút, việc vặt thế này thì nhà họ Chân chúng tôi vẫn còn làm được, không cần cô Giả phải tới tận nơi.” Nét mặt Chân Lãng hết sức hoàn mỹ, không thể tìm thấy một chút sơ hở nào. “Còn về việc tôi và Bạch Vi tới chỗ đăng ký kết hôn, đó là bởi căn nhà là tài sản cá nhân của cô ấy trước khi kết hôn, cho nên cô ấy cần làm một tờ giấy chứng nhận đơn thân, không tới chỗ đó làm thì tới đâu chứ?

Giấy… chứng… nhận… đơn… thân…

Lại một tia sét nữa giáng xuống đỉnh đầu, khiến thất khiếu của Giả Thược đều bốc khói.

“Cô và anh ta đã không có quan hệ gì, tại sao lại chạy đến đây mua nhà chứ?” Chẳng qua là bạn học đại học, quen nhau ở nơi đất khách xa xôi, vậy mà lại chạy đến quê của bọn họ mua nhà, nếu nói hai người đó không có chút gian tình, ai mà tin được chứ?

Chân Lãng không kìm được ho lên sặc sụa một hồi, rồi đưa tay lên lau khóe mắt: “Bạch Vi là bạn học hồi cấp ba của chúng ta, cùng khối nhưng không cùng lớp, là người gốc ở đây, ngay đến điều này mà cô cũng không biết sao?”

Bạn học hồi cấp ba? Người gốc ở đây?

Cô đưa tay lên gãi cái đầu bù xù, mặt mày méo xệch nói: “Hồi cấp ba tất cả con gái đều bị anh lừa gạt đi hết, tôi luôn phải đi lại một mình, làm gì có hơi sức đâu mà chú ý tới những điều đó chứ?”

Lúc đó, đám con gái trong lớp cô cứ nhìn thấy cô là lập tức đi đường vòng, đừng nói gì tới đám con gái lớp khác. Ngay đến việc lớp mình có bao nhiêu con gái cô còn không rõ, làm sao có thể rỗi hơi mà đi để ý tới các lớp khác được chứ?

Chân Lãng đặt chiếc bát xuống, lấy khăn giấy lau miệng cho bé cưng, rồi lại bế chú nhóc lên, vỗ nhẹ vào lưng nó một cách thuần thục: “Tôi giảm giá hai mươi phần trăm cho cô ấy, cô ấy đến cảm ơn cha mẹ tôi, sau đó cha mẹ tôi giữ cô ấy lại ăn cơm.”

“Cô ta còn làm cơm ở nhà anh nữa.” Đây dù gì cũng không phải là chuyện một người khách nên làm chứ nhỉ?

Chú nhóc ợ một cái rõ kêu, rồi Chân Lãng mới đặt chú nhóc trở lại ghế, để nó tự chơi đùa một mình: “Cô ấy học được mấy món ăn ở nước ngoài, nói là muốn mời cha mẹ tôi thưởng thức. Mà cô cũng biết tính cách của cha mẹ tôi rồi đấy, đều rất tò mò, đương nhiên là để cô ấy đi nấu ăn ngay.”

Một lời giải thích hợp lý như vậy, một kết cục hợp lý như vậy, cô phải làm sao bây giờ?

“Vậy ý của anh là tất cả đều là trùng hợp đúng không?” Giả Thược đã hoàn toàn không còn gì để nói nữa, thế nào gọi là trời cao bỡn cợt, thế nào gọi là ý trời trêu ngươi, chính là hoàn cảnh của cô lúc này.

“Không…” Chân Lãng giơ một ngón tay ra trước mặt cô rồi đưa qua đưa lại, nhìn đăm đăm vào cô vẻ rất nghiêm túc. “Thế này gọi là tự làm tự chịu, không trách ai được.”

Tự làm tự chịu, không trách ai được.

Ai bảo cô nảy lòng trêu đùa bọn họ chứ? Ai bảo cô cứ nghĩ cách ngăn cản người ta kết hôn chứ? Kết quả thì sao đây, cuối cùng bản thân mới là người chịu thiệt, nói là đã mất phu nhân lại thiệt quân cũng thực xác đáng trong trường hợp này.

Chân Lãng bưng bát cơm, bắt đầu ăn một cách tao nhã. Tròng mắt Giả Thược xoay chuyển không ngừng, nói giọng nịnh bợ: “Bác sĩ thú y này, chúng ta thương lượng một chút được không?”

Chân Lãng ăn cơm ngon lành, dường như những món ăn trước mặt anh đều là sơn hào hải vị, nét mặt tỏ ra hết sức hài lòng.

Còn Giả Thược thì giống như mông đã mọc mụn, cứ ngọ nguậy không ngừng, thỉnh thoảng lại nhìn Chân Lãng, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.

Khó khăn lắm mới đợi được đến khi Chân Lãng ăn xong, bỏ bát đũa xuống, cô liền vội vàng nói một lần nữa: “Thương lượng một…”

Chân Lãng lấy khăn giấy lau miệng, ngắt lời cô: “Chuyện khác thì còn có thể thương lượng, nhưng ly hôn thì khỏi cần bàn!”

Chỉ một câu nói đã phá tan mọi hy vọng của Giả Thược.

“Cô đã lấy hết toàn bộ tài sản của tôi rồi, bây giờ lại muốn đá tôi sao?”

Giả Thược vội móc cả một đống thẻ ra, còn cả tờ giấy biên nhận đã được công chứng: “Trả lại anh, trả lại hết cho anh.”

Chân Lãng ngó qua một chút, không hề có ý cầm lên: “Hàng đã ra khỏi cửa, không thể trả lại.”

Ý của hắn là hắn đã vào cửa nhà cô rồi, quyết không bao giờ chịu bị đá ra nữa ư?

“Nhưng…” Cô vẫn cố gắng đấu tranh đến giây phút cuối cùng. “Chúng ta thật sự không thích hợp đâu.”

“Không thích hợp?” Chân Lãng hơi nhướn mày. “Trông tôi rất xấu trai sao?”

Giả Thược lắc đầu thật mạnh, nếu Chân Lãng mà bị tính là xấu trai, chắc ít nhất cũng phải có chín mươi chín phần trăm đàn ông trên cả nước cần được đưa vào vườn thú.

“Vậy tôi nghèo lắm sao?”

Cô lại lắc đầu thật mạnh, thế nào gọi là vương lão ngũ nạm kim cương chứ, chính là để chỉ loại người như hắn, có thể nghèo được sao?

“Vậy tôi không biết làm việc nhà hay sao?”

“Biết! Rất biết!” Cơm hắn nấu ngon đến nỗi lần nào cô ăn cũng no căng bụng, còn nhà cửa thì cũng được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, trên phương diện này hắn quả thực là một người đàn ông tốt hiếm có.

“Vậy tôi có tật xấu gì?”

Thế nào gọi là có nề nếp, thế nào gọi là có sức kiềm chế, thế nào gọi là chặt chẽ, cẩn thận, chính là để chỉ loại người như Chân Lãng. Cái đầu Giả Thược đã lắc nhiều đến nỗi hơi chóng mặt.

“Vừa rồi tôi trông bé cưng cũng không tệ đấy chứ?”

Giả Thược nhìn chú nhóc đang ngồi cười toe toét trên chiếc ghế, lại uể oải gật đầu.

“Vậy tôi có được tính là một người chồng tốt không?”

Cô đưa tay lên chống cằm, phát hiện mình quả thực không thể tìm ra tật xấu nào của anh hết: “Có!”

“Vậy không phải là được rồi sao?” Chân Lãng vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, rồi đứng dậy vỗ nhẹ vào vai Giả Thược lúc này đang ngồi trầm tư. “Sau này cứ thế này mà sống bên anh thôi nhé, vợ yêu!”

Giả Thược: “A…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi