OAN GIA TƯƠNG PHÙNG

Trong khoa Ngoại của bệnh viện, Giả Thược nhìn lớp thạch cao trên chân mình đang được bóc đi từng chút một, cảm giác nặng nề ở chân nhẹ dần đi, cô ấn nhẹ chân xuống đất một cái, tuy vẫn còn hơi đau, nhưng so với sự bất tiện khi cái chân bị bó chặt lại, thế này đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.

Cái đầu cô đã không chỉ một lần nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, tuy mới có nửa tiếng ngắn ngủi, nhưng cô cảm thấy dường như đã vài giờ trôi qua. Thế nào gọi là ngày dài tựa năm, lúc này thì cô đã hoàn toàn hiểu rõ.

“Bác sĩ Chân mới rời đi được có một lúc, cô nhóc đã sốt ruột đến vậy rồi cơ à?” Trong đôi mắt của chủ nhiệm Phạm toát lên vẻ trêu chọc: “Tuy ông lão này không dễ nhìn cho lắm, nhưng ít ra cũng không bị hôi nách hay gì đó cả, có cần phải tỏ ra khó chịu như vậy không chứ?”

Khóe miệng Giả Thược hơi co giật, cô đưa tay lên cào cào mái tóc ngắn cũn của mình một chút, rồi nở một nụ cười ngờ nghệch.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mới chỉ một thoáng không nhìn thấy người đó, cô đã có cảm giác da diết ngóng trông.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mới chỉ một thoáng không nghe thấy giọng nói của anh, cô lại cảm thấy trái tim mình vô cùng trống trải.

Cô nhắm hai mắt, trong đầu toàn là hình ảnh của anh. Có hình ảnh uể oải của anh khi nằm bên cạnh trêu đùa cô vào buổi sáng, có hình ảnh gợi cảm của anh khi mặc chiêc áo ngủ bị cô cạ vào làm cho xộc xệch, có hình ảnh quyến rũ của anh khi đang mặc chiếc áo sơ mi và chậm rãi cởi từng chiếc cúc...

Cô đưa tay lên ôm mặt, cảm thấy khuôn mặt mình lúc này đã nóng bừng.

Cô thậm chí vẫn còn nhớ rõ, sau khi anh hôn cô, trên đôi môi vẫn còn vương vài giọt nước của anh hiện rõ vẻ đắc chí, cặp mắt thì đột nhiên trở nên thâm trầm, giọng nói khàn khàn, tất cả đều khiến cô đắm say.

Không ổn rồi, bây giờ ngay đến cơ thể cô cũng đã trở nên nóng bỏng.

Nhưng suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô lại càng lúc càng nhiều hơn, toàn là những cảnh tượng khi anh hôn cô, ôm cô, thậm chí còn có cả cảm giác nóng bỏng khi bàn tay anh vuốt ve cơ thể cô.

Không thể nghĩ nữa, nêu còn nghĩ, cô chỉ sợ dòng máu trong cơ thể mình sẽ sục sôi lên mất.

Đưa tay lên bám vào khung cửa, cô đặt mũi bàn chân xuống đất, chậm rãi đứng dậy. Trọng lượng của cơ thể đè xuống đôi chân từng chút một, sau khi cảm thấy không còn quá đau, cô vui vẻ bước đi hai bước.

Có điều, cô cũng chỉ bước đi được hai bước mà thôi, ngay sau đó đã có một cánh tay ôm lấy eo cô từ phía sau, rồi bế cô lên.

“Vừa mới tháo thạch cao ra mà em đã muốn chạy rồi à?” Một làn hơi nóng phả vào gáy cô, khiến cô ngứa ngáy rụt cổ lại.

Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy nụ cười rạng rỡ của Chân Lãng, cô toét miệng nói: “Bác sĩ nói rồi mà, bây giờ em đã có thể đi được, vốn chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần làm lớn chuyện như vậy.”

Thấy Chân Lãng sa sầm mặt, cô liền xoay người lại, vòng tay qua cổ Chân Lãng một cách rất tự nhiên, rồi cạ nhẹ đầu vào người anh: “Đi mà, đi mà...”

“Được rồi, được rồi.” Chân Lãng vừa nói vừa hôn phớt lên má cô. “Nhưng chỉ được đi một lát thôi đấy!”

“Vâng!” Cô vui vẻ nói, thò chân về phía trước.

“Đợi một chút!” Cô nàng lại một lần nữa bị túm trở lại. “Em định cứ như vậy mà đi hay sao?”

“Tất nhiên!” Theo ánh mắt anh, cô nhìn xuống phía dưới một cách khó hiểu.

Trong ánh nhìn nhìn chăm chú, năm ngón chân trắng hồng đáng yêu kia cào nhẹ xuống mặt đất vài cái, sau đó run rẩy trốn sau chiếc chân còn lại.

Giả Thược cười ngô nghê nói: “Lúc ra ngoài còn bọc... bọc thạch cao, em quên... quên mất.”

Khi ra ngoài cái chân này của cô vẫn còn bọc thạch cao, không thể nhét vào giày được, đã thế lúc đó Chân Lãng còn đang trao cho cô những nụ hôn nóng bỏng, ướt át, cô làm sao có thể nhớ được chuyện này cơ chứ?

Chân Lãng đưa tay ra, ôm chặt lấy eo cô: “Thôi vậy, để anh bế em ra ngoài, rồi chúng ta đi xe về nhà.”

“Không được!” Giả Thược trợn tròn mắt. “Tay anh không thể vận động nhiều được!”

“Vậy...” Chân Lãng khẽ mỉm cười, cởi chiếc áo vét của mình ra đưa cho Giả Thược, rồi xoay người lại quay lưng về phía cô. “Lên đây!”

Giả Thược hơi do dự một chút, rồi liếc mắt nhìn về phía mấy người đàn ông đang ló đầu ngó nghiêng ở chỗ cách đó không xa: “Hay là để bọn họ bế nhé, dù sao cũng chỉ đến cửa thôi mà.”

Nói gì thì bọn họ cũng là vệ sĩ mà Tạ Quốc Trường phái tới, kêu bọn họ giúp đỡ chắc không có vấn đề gì nhỉ?

Chân Lãng ngoảnh đầu lại, giọng nói trầm hẳn xuống: “Em cho rằng anh sẽ để người đàn ông khác chạm vào em sao?”

Giả Thược còn đang ngẩn ra thì cặp mắt Chân Lãng đã lóe sáng, vẻ uy hiếp hiện ra rõ ràng. Cô lập tức ngoan ngoãn bò lên lưng anh, hai chân quặp lấy eo anh.

Chân Lãng vòng một tay ra sau lưng, vỗ nhẹ lên mông cô: “Ôm chặt đấy nhé, anh đi đây.”

Giả Thược ôm lấy cổ anh, cười khanh khách, mắt đã híp cả lại.

“Bác sĩ Chân!” Thấy Chân Lãng đã bước đi được vài bước, Vương Thiếu Hoàn đứng cạnh đó từ lâu, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà lên tiếng.

Chân Lãng xoay người lại, khẽ xốc cô vợ sau lưng lên một chút: “Cô Vương, thật ngại quá, tôi còn phải hầu hạ bà cô này cái đã!”

Sau khi nhìn thấy Vương Thiếu Hoàn, Giả Thược trên lưng anh vốn đang vui vẻ cũng đột nhiên ngây ra, cặp mắt hơi nheo lại: “Lãng, anh mệt rồi sao? Chúng ta mau lên xe đi!”

Chân Lãng lẳng lặng xoay người, chẳng buồn nhìn Vương Thiếu Hoàn lúc này đã mặt mũi cứng đờ, khó coi thêm lần nào nữa, rảo bước đi thẳng về phía cửa bệnh viện.

Bộ ngực của Vương Thiếu Hoàn không ngừng phập phồng lên xuống, những chiếc móng tay được sơn màu rất đẹp cắm cả vào lòng bàn tay, bờ môi hồng xinh thì bị hàm răng cắn chặt, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.

Đúng lúc Chân Lãng chuẩn bị bước ra ngoài cửa lớn của bệnh viện, cô đột nhiên lớn tiếng nói: “Bác sĩ Chân, anh có biết người đàn bà này là vợ chưa cưới của người khác không? Cô ta rõ ràng là một người đàn bà lẳng lơ, đang đùa bỡn với tình cảm của anh, cô ta chắc chắn không chịu từ bỏ người chồng chưa cưới có tiền có thế kia đâu.”

Giọng nói của cô rất lớn, vang vọng trong khắp tiền sảnh của bệnh viện, khiến vô số người ném tới những ánh mắt tò mò, sau đó thì rì rầm bàn tán.

Thái độ thù địch giữa hai cô gái trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Giả Thược hơi cử động, cánh tay ôm lấy Chân Lãng càng chặt hơn, rồi liếc mắt nhìn về phía Vương Thiếu Hoàn.

Không hề có sự khiêu khích, bởi cô sớm đã là người chiến thắng, trong ánh mắt cô lúc này là sự lười nhác. Cô lười đấu đá, lười tính toán và cũng lười giải thích.

Chân Lãng ngoảnh đầu lại, trong ánh mắt sâu sắc mang theo một tia sáng mà chỉ có cô mới hiểu, rồi anh khẽ cất tiếng hỏi cô: “Chồng em rất giàu phải không?”

Giả Thược nghiêng đầu qua một bên, cũng đáp lại anh bằng một tia sáng y như thế, rồi khẽ mỉm cười trả lời: “Chắc là vậy.”

“Vậy em yêu anh hay là yêu chồng em?”

Giả Thược cười hì hì nói: “Đều yêu.”

Câu trả lời trơ tráo của cô khiến tất cả mọi người đang có mặt đều không kìm được mà tỏ vẻ khinh thường, nhưng câu nói tiếp theo của Chân Lãng thì lại trơ tráo hơn.

Anh cao giọng nói: “Vậy bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ bám váy em để em nuôi nhé?”

Giả Thược cười vang, gật gật đầu.

Hai bóng người rất nhanh đã biến mất khỏi cửa lớn của bệnh viện, chỉ còn lại cô gái bị bỏ rơi kia, sắc mặt từ xanh biến thành trắng, rồi từ trắng chuyển sang tím ngắt.

“Xông lên...” Giọng nói trong trẻo của một cô gái vang vọng trong siêu thị, kèm theo đó là tiếng bánh xe lăn lộc cộc lộc cộc cùng những tràng cười vui vẻ, trông Chân Lãng và Giả Thược lúc này có vẻ nhàn nhã vô cùng.

Bàn tay Giả Thược vỗ lên tay vịn của chiếc xe lăn, đột nhiên mừng rỡ chỉ tay về phía trước: “Bia đại hạ giá kìa, nhanh, nhanh lên...”

Chân Lãng đẩy xe lăn bằng một tay, chạy về phía giá bia cao vút ở cách đó không xa: “Uống ít thôi, nếu không, anh cấm em uống rượu bia luôn đấy!”

“Biết rồi, biết rồi.” Giả Thược nhìn giá bia càng lúc càng gần, cặp mắt sáng lên lấp lánh, chẳng nghĩ ngợi gì đã buột miệng nói ngay.

Sau khi từ bệnh viện trở về, Giả Thược rốt cuộc đã được Chân Lãng xóa bỏ lệnh cấm bia rượu, nhưng cô không thể thay đổi quyết định của Chân Lãng, lại một nữa bị anh ấn xuống chiếc xe lăn, rồi chiếc xe lăn đó được dùng tạm làm xe chở hàng trong siêu thị.

Chiếc giỏ mua hàng trên đùi cô đã được đặt đầy những lon bia, mà lúc này Giả Thược vẫn không ngừng lựa chọn: “Này, vừa nãy ở bênh viện anh không sợ bị người ta cười sao?”

Nói mình muốn bám váy đàn bà trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn tỏ ra đường hoàng hết sức, da mặt anh cũng dày thật đấy.

“Đó là sự thực thôi mà.” Chân Lãng nhún vai nói vẻ thản nhiên. “Tất cả tài sản của anh đều đã đưa cho em hết rồi, không ăn bám em thì ăn bám ai đây? Chẳng lẽ em cho rằng anh không đủ tư cách để bám váy em sao?”

Giả Thược cắn chặt môi, bật cười khúc khích nói: “Này anh có nhớ vẻ mặt của cô ta lúc đó không, cứ như là muốn nuốt chửng anh luôn ấy.”

Vòm ngực Chân Lãng không ngừng phập phồng lên xuống, xoa nhẹ lên mái tóc ngắn của Giả Thược, khóe mắt bỗng sáng rực: “Anh còn tưởng là em không hiểu gì hết cơ đấy.”

“Hừ...” Giả Thược làm bộ hậm hực nói: “Từ nhỏ đến lớn, những người con gái vây quanh anh có ai mà không có ánh mắt như vậy đâu, em nhìn nhiều quá thành quen rồi.”

“Vậy sao?” Chân Lãng cúi đầu, áp má vào má cô. “Thế từ nhỏ đến lớn anh cũng đều dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người nào đó, tại sao em lại không phát hiện ra?”

“Vậy sao?” Giả Thược cười ngô nghê, làm bộ không hiểu gì.

Nhưng Chân Lãng hiển nhiên là không muốn buông tha cho cô: “Trước giờ em đều không để ý tới những cô gái bên cạnh anh, vừa rồi anh còn tưởng em sẽ vì một bữa cơm mà đồng ý đi ăn cơm cùng cô ta nữa cơ, chẳng lẽ là...”

Vừa nói anh vừa chớp chớp cặp mắt đào hoa như muốn ám chỉ điều gì đó.

“Em chỉ không có hứng thú với một số người lòng dạ xấu xa nhưng thủ đoạn quá kém cỏi thôi.” Giả Thược ôm cái giỏ mua hàng vào lòng, đưa mắt lườm Chân Lãng một cái. “Anh cho rằng em không biết anh đang lấy em làm lá chắn sao? Thực ra anh còn không có hứng thú hơn cả em ấy chứ.”

“Đi theo anh lâu như vậy, em cũng trở nên thông minh rồi đấy.” Vừa mới nói xong, Chân Lãng đã lập tức lách người qua một bên tránh khỏi cú đấm của Giả Thược, rồi bật cười cầm một gói khoai tây chiên lên, vứt vào chiếc giỏ trên đùi cô.

Hai người cất tiếng trêu chọc nhau, thỉnh thoảng lại cười vang khoan khoái.

Ôm theo một đống đồ to tướng, Giả Thược phải khó khăn lắm mới bò về được đến nhà. Khi cửa thang máy vừa mở ra cô không khỏi sững sờ bởi người đang đứng ngay bên ngoài: “Chú Tạ!”

Tạ Quốc Trường đưa mắt nhìn xuống chân Giả Thược, Giả Thược thấy vậy liền giơ cao cái chân trần của mình lên, nói vẻ lấy lòng: “Cháu khỏi rồi mà, không cần lo lắng cho cháu nữa đâu!”

Tới lúc này vẻ mặt nghiêm túc đó mới dãn ra một chút. Tạ Quốc Trường đưa tay véo nhẹ mũi Giả Thược: “Cái con nhóc này...”

Giả Thược lại nở một nụ cười ngây ngô: “Chú Tạ nhớ cháu hay là nhớ Chân Lãng thế?”

Nhìn thấy nét mặt đó của cô, dù là người nghiêm túc, ít nói hơn nữa thì cũng không kìm được phải bật cười: “Nhớ cả hai đứa bọn cháu, vậy đã được chưa?”

Cửa mở ra, Giả Thược đá chiếc giày duy nhất qua một bên, rồi vui vẻ chạy vào trong nhà: “Vậy cháu đi pha cà phê cho chú.”

Bóng người thoáng cái đã mất hút trong căn bếp.

Sắc mặt Tạ Quốc Trường trở nên có chút khó coi, Chân Lãng vẫn đang xách theo một đống túi lớn túi nhỏ đứng gần đó liền bật cười nói: “Cơm cô ấy nấu đúng là rất đáng sợ, nhưng pha cà phê thì cũng không tệ lắm đâu.”

Người nào đó thở phào một hơi, đưa mắt nhìn về phía căn bếp, nhẹ nhàng nói: “Nhóc con cũng đâu có ngốc.”

“Cháu nói cô ấy ngốc bao giờ nào?” Chân Lãng vừa nói vừa xoay người lại, đặt những cái túi trong tay lên bàn. “Người luyện võ không chỉ cần có sự tập trung và chăm chỉ, cần có khả năng quan sát nhạy bén nữa, cô ấy ngốc mới là lạ đấy, nhưng rất lười thì đúng là sự thực.”

Có một số người lười, đó là lười làm việc, lười phấn đấu.

Cũng có một số người lười, nhưng lại là lười tính toán, lười dùng mưu mô, Giả Thược hiển nhiên thuộc loại người lười thứ hai.

Tạ Quốc Trường mỉm cười gật đầu: “Tập đoàn Vương Thị gần đây đã hơi sốt ruột rồi, từ sau khi cháu cho tạm dừng hợp tác, bọn họ đã rất nhiều lần hỏi chú xem tới khi nào thì mới có thể tiếp tục.

“Bọn họ không đợi được nữa sao?” Chân Lãng hơi nhướng mày, nở một nụ cười quái dị.

Một cốc cà phê thơm lừng được đặt xuống trước mặt anh, cặp mắt tròn xoe xinh đẹp lấp lánh những tia sáng của sự mong chờ. Chân Lãng cầm cốc cà phê, nhấp một ngụm, vẻ mặt khoan khoái đã nói lên tất cả.

“Nhóc con, ngày mai hãy đi cùng anh tới nơi này nhé!”

Anh chậm rãi thưởng thức cốc cà phê, ánh mắt thoáng hiện lên những tia sáng rực như đang chờ xem vở kịch thú vị.

Tập đoàn Vương Thị là tập đoàn lớn số một, số hai trong thành phố C, từ ngày thành lập đến nay đã mở rộng đến rất nhiều lĩnh vực như thời trang, y dược, hiện giờ còn đang có sự phát triển mới trong lĩnh vực xây dựng, danh tiếng có thể nói là nổi như cồn.

Còn có tin đồn rằng sau khi tập đoàn Vân Lãng đổ bộ vào thành phố C trên quy mô lớn, phần lớn việc xây dựng của Vân Lãng được giao cho Vương Thị, ngay đến việc xây dựng một khách sạn năm sao và một khu nghỉ mát quy mô lớn lần này cũng có đến tám, chín phần mười sẽ được giao cho Vương Thị.

Nhưng hai tháng trước, tập đoàn Vân Lãng đột nhiên tạm dừng tất cả các hợp đồng, nguyên nhân chỉ là vì một bức ảnh.

Vương Thị đã đăng báo xin lỗi, còn rất nhiều lần tới Vân Lãng để giải thích chuyện này, nhưng Vân Lãng vẫn không có động tình gì cả, hợp đồng bị dừng từ đó đến nay.

Đúng lúc này, cậu chủ của Vân Lãng đột nhiên xuất hiện trong cuộc họp tổng bộ của Vương Thị, khiến những tin đồn vu vơ được chứng thực.

“Cậu chủ của Vân Lãng đẹp trai quá đi mất…” Cô thư ký vừa đi ra từ phòng họp, hai mắt sáng ngời, bước chân vẫn còn hơi chao đảo, ôm tập tài liệu trong tay mà đứng ngây ra đó.

“Vậy sao, vậy sao?” Các cô gái trẻ gần đó vội vã chạy ào tới hỏi han, có người còn lâm la lấm lét thò đầu nhìn về phía phòng họp.

“Đừng có ôm hy vọng, người ta mang cả vợ đến đấy.” Cô thư ký vừa nói vừa thở dài. “Tuy tôi đã lấy chồng, có con, nhưng nhìn mấy anh đẹp trai vẫn thích thật đấy!”

“Có vợ rồi à...” Vô số những tiếng kêu gào lập tức vang lên, khiến những ô cửa sổ kính như muốn vỡ tung.

“Có điều...” Cô thư ký ra sức ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Cô gái bên cạnh anh ta, tôi cứ cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, một cô gái xinh đẹp như vậy, không lý nào mà tôi lại quên được.”

Sau khi suy nghĩ một lát mà vẫn không nhớ ra được gì, cô đột nhiên tỉnh táo trở lại, vội vã chạy đi: “Giám đốc kêu tôi đi lấy bản kế hoạch của tất cả các hạng mục hợp tác, tôi phải đi ngay đây, giải tán, giải tán...”

Một lát sau, cửa phòng mở ra, ánh mắt mọi người chỉ kịp liếc nhìn thoáng qua một chút, rồi cánh cửa đã lập tức đóng lại.

Trong phòng họp, anh chàng ngồi trên ghế đầu của hàng ghế khách mời đưa một tay lên chống cằm, những ngón tay dài mảnh khảnh gõ nhẹ vào bên má, liếc nhìn mặt bàn. Trước mặt anh là bản kế hoạch rất dày đã được mở ra, nhưng trông anh có vẻ rất thảnh thơi, dường như chẳng để tâm tới điều gì.

Vị trưởng phòng Kế hoạch trước mặt ban đầu thì nói với giọng hùng hồn hăng hái, sau đó thì trở nên hờ hững, điềm nhiên, đến lúc này thì biến thành ỉu xìu, uể oải, giọng nói càng lúc càng dài hơn, cuối cùng thì chỉ nói như một cái máy.

Không phải anh ta không muốn nói ra những lời khiến người ta phải rung động, nhưng vị công tử trước mặt này từ khi bước vào đến giờ chưa thèm ngó qua bản kế hoạch lần nào, lúc thì nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt lơ đãng, lúc thì cầm bàn tay cô gái xinh đẹp bên cạnh lên mà ngắm nghía, thậm chí vừa rồi vị công tử này còn ngáp dài một cái ở ngay trước mặt mọi người. Cho nên dù anh ta có vẽ ra một viễn cảnh đẹp đến đâu, người ta cũng chẳng nghe nổi tiếng nào.

“Trong khu nghỉ mát, chúng tôi dự định sẽ trồng tổng cộng ba ngàn cái cây, trong đó có một ngàn cây được trồng trên thảm xanh lớn nhất của khách sạn. Quan điểm của chúng tôi là phải tạo cho khách hàng một khu nghỉ mát xanh thân thiện với môi trường...”

Khi anh ta đang cúi đầu đọc bản kế hoạch một cách máy móc, chợt có tiếng gõ nhẹ xuống bàn, ngắt lời anh ta.

Anh ta ngẩng lên, phát hiện vị công tử vừa rồi còn nheo mắt vẻ buồn chán kia không biết đã mở bừng mắt từ khi nào trong đôi mắt toát lên sự lạnh lùng, sắc sảo. Khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, anh ta không kìm được vội ngoảnh đầu sang hướng khác theo phản xạ, không dám nhìn thẳng.

Nụ cười rạng rỡ của vị công tử đó rõ ràng là rất vô hại nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng: “Anh đọc lại những lời vừa rồi một lần nữa đi!”

“Tôi...” Anh trưởng phòng Kế hoạch vội vã cúi đầu nhìn xuống, đưa mắt tìm kiếm trên tờ giấy khổ lớn chi chít những chữ nhỏ như đầu ruồi, lặng lẽ nhớ lại xem vừa rồi mình đã đọc đến đâu.

“Vừa rồi anh nói sẽ trồng một ngàn cái cây trên thảm xanh lớn nhất của khách sạn, đúng vậy chứ?” Chân Lãng đưa ngón tay ra, chỉ vào đúng một hàng nào đó trên bản kế hoạch. “Bên trên anh đã viết như vậy đấy.”

Trưởng phòng Kế hoạch ngỡ ngàng gật đầu: “Vâng!”

Chân Lãng khẽ mỉm cười, rồi lại tiện tay lật qua mấy trang trước, ngón tay chỉ vào một chỗ nào đó: “Đây là bản vẽ quy hoạch của các anh, bên trên viết rõ, thảm xanh lớn nhất của khu nghỉ mát là bãi cỏ rộng hai ngàn mét vuông ở ngay phía sau khách sạn, không biết các anh định làm thế nào để trồng được một ngàn cái cây trên bãi cỏ rộng hai ngàn mét vuông ấy đây? Theo nguyên tắc, mỗi hàng cây phải cách nhau từ ba đến năm mét, như vậy thì mới có đủ không gian cho cấy cối phát triển, hơn nữa...” Anh uể oải dựa lưng vào ghế, lấy lại dáng vẻ buồn chán. “Đây là thảm xanh chứ không phải rừng cây, anh có chắc là làm thế này sẽ không che mất tầm mắt của những người ở tầng thấp không? Có chắc là một rừng cây rậm rạp sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn là một bãi cỏ không? Hay là anh định giải thích rằng các anh đã gõ nhầm, từ một trăm gõ thành một ngàn?”

“Tôi...”

Anh lật tiếp bản kế hoạch, ngón tay lướt đi không ngừng: “Phần thang máy thì bỏ sót bộ phận thang máy chuyên dụng. Khu đỗ xe thì không đủ chỗ trong tình huống lượng khách đạt đến tối đa...”

Mỗi lần lật một trang, ngón tay anh chỉ vào một chỗ, sắc mặt của mọi người trong phòng Kế hoạch mỗi lúc một trắng bệch. Một bản kế hoạch dày như thế, vậy mà Chân Lãng có thể chỉ ra những sai sót, không ai có thể tưởng tượng được đây là gã công tử vừa rồi còn ngủ gà ngủ gật trên ghế.

Lật được một phần ba bản kế hoạch, Chân Lãng dường như đã mệt, vứt nó lên bàn, rồi vươn người đứng dậy: “Không nói nữa, đi thôi!”

Nói tới là tới, nói đi là đi, thật là một người mừng giận thất thường, không để lại cho đối phương chút thể diện nào cả.

“Anh Chân!” Trường phòng Kế hoạch vội vàng đứng dậy chặn đường. “Là thế này, đây mới chỉ là bản kế hoạch chưa hoàn chỉnh của chúng tôi thôi, nếu anh thấy không hài lòng, chúng tôi có thể sửa.”

Sai sót tuy nhiều, nhưng đối với một hạng mục quy mô lớn cỡ này, đó đều là những chi tiết vụn vặt vẫn có thể sửa chữa.

“Không cần đâu.” Chân Lãng chỉ hờ hững bỏ lại ba từ đó, không hề có bất cứ lý do nào, đi vòng qua chỗ trưởng phòng Kế hoạch mà bước ra khỏi phòng họp.

“Thế này...”

Trưởng phòng Kế hoạch vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc không dám tin rằng một kế hoạch hợp tác lớn như thế mà lại hoàn toàn sụp đổ chỉ vì mấy lỗi lặt vặt.

“Thế này còn chẳng phải là cố ý gây chuyện hay sao?” Phía sau lưng, không biết là ai đã kêu lên một câu như thế.

Bóng người cao lớn đã đi tới cửa, chậm rãi xoay người lại, rồi chợt nở một nụ cười kỳ quái, nhìn về phía cô gái đang ngồi trong góc phòng, từ đầu đến cuối không chịu ngẩng lên: “Tôi đúng là đang cố ý gây chuyện đấy, mục đích của tôi hôm nay khi đến đây chính là để nói với các vị rằng, tôi sẽ không hợp tác với tập đoàn Vương Thị. Thế nào, cô Vương, cô có ý kiến gì không?”

Tất cả mọi người đều không kìm được ném về phía hai người bọn họ những ánh mắt hoài nghi, trao nhau ánh mắt vẻ phỏng đoán, nhưng không có ai dám hé răng.

Vương Thiếu Hoàn vẫn cúi gằm mặt, không nói lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi