OAN HỒN KHÔNG TAN



Cô dè chừng cúi người cầm chiếc điện thoại lên, điều kỳ lạ là sau cú va đập vừa rồi, chiếc điện thoại vẫn còn hoạt động rất tốt, không hề có một vết trầy xước nào.Tiểu Vy bình tĩnh nghĩ đến sự việc ban nãy, toàn thân không tự chủ được liền rùng mình nhẹ.

Không muốn tự hù doạ bản thân, nhưng mọi chuyện diễn ra không phải là quá kỳ lạ hay sao? Và hiển nhiên tất cả điều này đều bắt nguồn từ lúc cô mới chuyển đến đây.Bỗng Tiểu Vy cảm thấy đầu óc có phần choáng váng, cảnh vật xung quanh cô dường như không yên phận mà liên tục trao đảo.

Có lẽ do lúc ban sáng vì quá chủ quan nên cô đã để cho bản thân bị cảm nắng lúc nào không hay.Biết phải làm sao đây? Trong nhà không có lấy một viên thuốc cảm, chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải tự thân đi ra bên ngoài mua thuốc.


Tiểu Vy gắng gượng đứng dậy, có thể nói trong cái rủi cũng có cái may, bởi vì sốt không quá cao nên cô vẫn còn đủ tỉnh táo để ý thức được hành động của mình.Những lúc mang bệnh trong người, Tiểu Vy bất chợt nhìn lại xung quanh như đang muốn tìm kiếm hình ảnh của ai đó, dù cho là ai đi chăng nữa, thì cô chỉ mong được nghe thấy tiếng nói của người đó, để biết rằng bản thân vẫn còn tồn tại và không hề đơn độc trong cái thế giới đầy dãy sự bất công này.Nhưng tất cả chỉ là do bản thân đã quá ảo tưởng, vào thời khắc này cô rất muốn một lần khóc cho thật đã, nhưng từ sau cái chết của mẹ, cô đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ rơi nước mắt trước bất kỳ ai, hay bất kỳ điều gì.Tiểu Vy nhanh chóng mở cửa đi ra bên ngoài, thật không ngờ sau khi mặt trăng lên bầu trời dường như đã được lấp đầy bởi những vì sao với nhiều kích cỡ lớn, nhỏ khác nhau.Nơi mà cô đang đứng là tầng cao nhất của toà nhà này, nên cũng khá thuận tiện cho việc ngắm toàn cảnh thành phố khi về đêm.Tiểu Vy đi ngang qua căn phòng 313, bỗng bước chân của cô dừng lại như một phản xạ tự nhiên, ánh mắt vô thức liếc nhìn dãy số trên cánh cửa phòng 313.

Không rõ vì sao cô lại làm như vậy, chỉ là hơi tò mò về chủ nhân của căn phòng này, từ lúc mới chuyển đến đây cho đến tận bây giờ, cô chưa từng có cơ hội gặp mặt người đó.Đứng bất động một lúc, bất chợt cô lắc đầu liên tục để cố dẹp bỏ đi sự tò mò đang nhen nhóm ở trong lòng: “Tiểu Vy ơi Tiểu Vy, sao cứ phải quản những chuyện không đâu vậy chứ?”Cô tạm gạt bỏ việc này qua một bên, nhanh chân bước đến bên thang máy.

Đứng đợi một lát, cuối cùng cánh cửa thang máy cũng mở ra, Tiểu Vy liền đi vào rồi thuận tiện nhận nút xuống tầng một.Trong lúc rảnh rỗi, cô lấy việc nhìn chằm chằm vào dãy số đang từ từ di chuyển làm trò tiêu khiển giết thời gian.

Nhưng khi thang máy đi đến tầng bốn, đột nhiên lại sảy ra sự cố khiến cho toàn bộ nguồn điện bên trong thang máy đều bị ngắt hoàn toàn, trong chớp mắt mọi thứ trước mắt cô dần bị nhấn chìm vào bóng tối.Tiểu Vy lo lắng mở điện thoại lên, việc đáng lo ngại hơn là bên trong thang máy không hề xuất hiện cột sóng, vậy có thể kết luận rằng bản thân đã hoàn toàn bị cô lập ở đây.Trong trường hợp này vốn dĩ không có thời gian để sợ hãi,Tiểu Vy bình tĩnh dùng ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại soi về hướng bảng điều khiển của thang máy, cô nhanh tay nhấn vào nút gọi khẩn cấp để thông báo cho người ở bên ngoài biết mình đang gặp sự cố:“Có ai ở đó không? Mau giúp tôi với, tôi đang bị mắc kẹt ở trong đây!”Tiểu Vy mong chở sẽ sớm có lời hồi đáp, nhưng đổi lại chỉ là những thanh âm hỗn tạp khó có thể miêu tả bằng lời từ bộ đàm khẩn cấp chuyền ra.Không lẽ ngay đến cả bộ đàm gọi cứu viện cũng gặp trục trặc? Không thể nào, cô không tin lại có quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên sảy ra cùng một lúc như vậy.Tiểu Vy cố đè nén nỗi bất an ở trong lòng, tiếp tục kiên nhẫn lặp lại lời cầu cứu:“Có ai ở đó không? Giúp tôi với!”Cuối cùng sau vài giây chờ đợi, đầu dây bên kia bộ đàm đã bắt đầu có tiếng phàn hồi, chỉ là nó không được như cô mong đợi.


Âm thanh chuyền đến không phải giọng của ai đó mà lại là tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ.Tiểu Vy lúc này đã không còn giữ được sự bình tĩnh, cô hoảng loạn lùi ra phía sau cố gắng cách càng xa bảng điều khiển thang máy càng tốt.

Bỗng nhiên tiếng khóc kỳ dị kia im bặt, bên trong thang máy lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức cô có thể dễ dàng nghe thấy tiếng trái tim của mình đang đập loạn trong lồng ngực.Sự yên tĩnh hiếm hoi này chẳng thể giúp cô bình tĩnh hơn, trái lại càng khiến cô tăng thêm phần cảnh giác.Cứ đứng yên một chỗ và chờ người đến giúp cũng không phải là cách hay, một lần nữa Tiểu Vy đánh cược với vận may của mình, cô chậm dãi di chuyển đến bên cửa thang máy, dùng tay đập liên tiếp vào cánh cửa, hy vọng rằng người ở bên ngoài sẽ nghe thấy cô:“Có ai ở ngoài đó không? Giúp tôi với!”Vẫn là không được, dù cho có cố gắng thế nào thì người ở bên ngoài vẫn không nghe thấy tiếng của cô.

Tiểu Vy đứng bất động nhìn cánh cửa trước mắt, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi xen lẫn nỗi tuyệt vọng, nhiệt độ bên trong thang máy ngày một tăng, vốn dĩ lại đang mang bệnh, cô không chắc sức lực của mình còn có thể cầm cự được bao lâu nữa.Đúng lúc này, đột nhiên Tiểu Vy cảm nhận phía sau lưng dường như đang có người đứng nhìn mình, cô vội vàng rọi đèn ra phía sau, nhưng căn bản ở đây chỉ có một mình cô, làm sao có thể xuất hiện thêm người thứ hai?Bất chợt bên tai Tiểu Vy vang lên một giọng nói như từ thế giới khác vọng lại, cô hoảng loạn rọi đèn khắp nơi trong thang máy, linh cảm của cô không thể sai, rõ ràng ở đây còn có sự hiện diện của người khác ngoài cô ra.Đột nhiên chiếc điện thoại, vị cứu tinh duy nhất của cô trong thời khắc này đột nhiên tắt đi, dù cho có cố gắng thế nào cũng không thể làm cho nó hoạt động trở lại:“Không phải lúc này chứ, làm ơn hoạt động đi!”Chợt Tiểu Vy cảm nhận được rõ có bàn tay đang xiết chặt lấy cổ mình từ phía sau, dù cho cô đã cố gắng dùng hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không có cách nào phản kháng lại thế lực bí ẩn này.Gương mặt bỗng chốc đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, hơi thở của cô ngày càng trở nên nặng nề, Tiểu Vy thật không cam tâm khi phải chết một cách không minh bạch, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi tử thần đến gõ cửa.Chốc lát toàn bộ cơ thể của cô vô thức ngã xuống, Tiểu Vy dần rơi vào trạng thái hôn mê không rõ sống chết.


Còn người vừa tấn công cô chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, mà cũng chưa thể khẳng định đó là “Người” hay là một thứ gì khác không được sạch sẽ.Trong tiềm thức, Tiểu Vy cứ bước đi mà không hề có điểm dừng, trước mắt cô chỉ là một mảng đen vô tận.

Tâm trạng của Tiểu Vy lúc này vô cùng bối rối, không biết tại sao bản thân lại ở đây?Đột nhiên ở phía trước, cách đó không xa, cô bất ngờ trông thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ mà mình đã tình cờ gặp được vài lần, nay bỗng xuất hiện ở đây giống như một sự sắp đặt từ trước.Tiểu Vy kiên định tiến lên phía trước vài bước, ngay đến bản thân cô cũng chẳng thể lý giải được tại sao vào thời điểm này mình lại có cái gan lớn đến như vậy:“Cô là ai? Tại sao luôn cứ bám theo tôi?” Tiểu Vy hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí rồi lên tiếng hỏi người phụ nữ trước mặt.Quả nhiên người phụ nữ này không biết tốt xấu, từ đầu đến cuối căn bản cô ta không hề để câu hỏi của Tiểu Vy lọt vào tai mình.

Nhưng Tiểu Vy một chút tức giận cũng không có, ngược lại còn cảm thấy người này hành động vô cùng kỳ lạ.Cô không kiềm chế được sự tò mò, liền đưa tay ra phía trước, dự định là muốn chạm thử vào người phụ nữ bí ẩn đó, nhưng khi cánh tay di chuyển được nửa đoạn, đột nhiên cổ tay của cô bất ngờ bị người phụ nữ nắm chặt không chịu buông.Bàn tay của cô ta khá là lạnh, cảm giác như đang chạm vào một tảng băng vậy.

Dù cho có nghĩ thế nào thì cũng không thấy giống bàn tay của một con người bình thường.Bỗng nhiên người phụ nữ chậm dãi ngẩng đầu lên, cuối cùng mong muốn được tận mắt nhìn thấy gương mặt người phụ nữ bí ẩn của cô đã được hoàn thành, chỉ là giây sau đó Tiểu Vy đã vô cùng hối hận trước ý định bồng bột này của mình.Ẩn dấu phía sau mái tóc đen dài là một gương mặt vô cùng kinh dị, đôi mắt trắng dã không thấy tròng đen, nữa phần đầu bên trái đã bị móp méo chẳng còn ra hình dạng, từng con ròi trắng bò lúc nhúc trong đầu của người phụ nữ, và rồi chúng còn thay nhau bò xuống gương mặt dính đầy máu của cô ta.Nhìn thấy cảnh này Tiểu Vy cảm thấy vô cùng buồn nôn, cô hoảng sợ hét lên thật lớn, sau cùng là bị đánh thức bởi một chất giọng trầm khàn:“Nè cô gái, mau tỉnh dậy đi!”Tiểu Vy nhanh chóng mở mắt, điều đầu tiên mà cô nhìn thấy đó chính là gương mặt nghiêm túc của bác bảo vệ toà nhà.


Cô bất ngờ ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh và phát hiện ra bản thân đang nằm ở trong phòng bảo vệ.Tiểu Vy cảnh giác nhìn người bảo vệ bên cạnh, tuy là bị cơn ác mộng vừa rồi doạ cho thần hồn điên đảo, nhưng cô vẫn còn đủ minh mẫn nhận thức được chuyện vừa sảy ra với mình.Cô còn nhớ rõ thang máy đột nhiên gặp sự cố, khiến cho cô bị mắc kẹt ở bên trong không có cách nào thoát ra ngoài, và rồi còn có ai đó đột nhiên xiết chặt cổ mình từ phía sau, cuối cùng là khi tỉnh dậy thì thấy bản thân đang ở đây, không lẽ chính người bảo vệ này đã tự tay sắp đặt mọi chuyện hay sao?“Tôi đang đi kiểm tra lại thiết bị của thang máy của thì thấy cô đang ngất ở bên trong nên đã đưa cô về đây!” Bác Hồng lên tiếng giải thích, nhưng những lời nói này cũng không thể xua tan mối nghi ngờ ở trong lòng cô.“Không phải là bác đã nghe thấy tiếng nói của cháu qua bộ đàm khẩn cấp trong thang máy sao?” Tiểu Vy hoài nghi hỏi lại, cô còn nhớ trước đó mình đã gọi cầu cứu rất nhiều lần, không lý nào bác bảo vệ lại không hay biết chuyện đó.“Đúng là có cuộc gọi đến từ bộ đàm khẩn cấp ở trong thang máy, nhưng tôi lại không nghe thấy tiếng cầu cứu của cô, mà chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo liên tục bị ngắt quãng mà thôi.

Do cảm thấy kỳ lạ nên tôi đã thử đi kiểm tra lại các thiết bị thang máy, cuối cùng là thấy cô đang nằm bất tỉnh ở bên trong!”“Không phải như vậy, rõ ràng khi thang máy di chuyển đến tầng bốn thì sảy ra sự cố mà.

Cháu đã cố gắng gọi người đến giúp, nhưng mà....!” Nói đến đây Tiểu Vy chợt ngừng lại, dường như cô không hề muốn kể diễn biến tiếp theo cho bác bảo vệ nghe.“Như vậy thì thật kỳ lạ, lúc tôi tìm thấy cô thì thang máy đang ở tầng chín mà, với lại đội bảo trì thang máy mới đến đây kiểm tra cách đây không lâu và nói rằng thang máy đang được vận hành rất tốt, làm sao có chuyện gặp sự cố được!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi