OAN HỒN KHÔNG TAN



Không gian, thời gian dường như ngưng đọng lại, hai người trao cho nhau ánh nhìn đầy thâm tình, lưu luyến không rời khỏi đối phương.Tiểu Vy cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực đập ngày một nhanh, hai bên má bất giác đỏ ửng tựa hồ như người say.Bầu không khí ám muội này khiến Tiểu Vy có chút không thoải mái, ngay đến cả việc thở đối với cô lúc này cũng là điều vô cùng khó khăn.Thanh Tùng trông thấy biểu cảm ngại ngùng của cô, không nhịn được lại càng muốn trêu chọc.

Anh không chịu yên phận, gương mặt lãnh đạm ngày càng tiến đến gần, khiến Tiểu Vy được một phen hoảng loạn vội vàng né tránh.Chợt cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra không đúng cho lắm, dường như người con trai này đang có ý muốn trêu đùa cô.

Tiểu Vy bỗng chốc thay đổi sắc mặt, từ biểu cảm ngại ngùng của thiếu nữ đôi mươi, ánh mắt chợt trở nên nghiêm túc một cách lạ thường.Đáng lẽ cô không nên để bản thân động tâm trước người con trai này, cớ sao chỉ cần một ánh nhìn ấm áp cũng đủ khiến cô chìm đắm trong sự mơ tưởng viển vông, dù sớm biết tất cả chỉ là trò lừa gạt có chủ ý từ anh.“Cậu chơi đùa đủ chưa?” Tiểu Vy lạnh giọng chất vấn, chẳng biết từ khi nào ánh mắt của cô đã không còn chất chứa sự ấm áp.Thanh Tùng dường như bị lời nói của cô làm cho thức tỉnh, lần này coi như mọi chuyện đã đi quá xa so với dự tính của anh.Ban đầu chỉ là muốn tìm một chủ đề nào đó để bắt chuyện với cô, nhưng rồi anh lại không thể kiểm soát được cảm xúc bản thân.


Quả nhiên là chơi lớn, sau vụ việc này có lẽ ác cảm mà cô dành cho anh chỉ có tăng chứ không hề giảm.“Tôi không có ý đó....thật ra thì...!”“Chào bạn!”Thanh Tùng định lên tiếng giải thích, nhưng chưa kịp nói hết câu liền bị một giọng nói khác chen ngang.

Anh và Tiểu Vy đồng loạt ngước mặt nhìn bóng dáng người đứng đối diện, động tác tuy đơn giản nhưng vô cùng ăn khớp với nhau.“Có chuyện gì sao?” Thanh Tùng nhàn nhạt trả lời, ánh mắt chẳng hề có lấy tia dao động, dù cho người đang đứng trước mặt mình là một cô gái có dung mạo không tồi.“Mình chỉ muốn....!” Cô gái xa lạ cúi gặp mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn trực diện về phía anh, hai tay cô ta cầm chắc chai nước lọc vẫn chưa kịp mở, thái độ thì lúng túng khiến Thanh Tùng không có đủ kiên nhẫn chờ đợi.“Cậu muốn gì?”Tiểu Vy bất ngờ đổ dồn sự chú ý về phía anh, chẳng phải đó chỉ là một cô gái thôi sao? Có nhất thiết phải tỏ ra khó chịu như vậy không?“Mình....muốn đưa cho bạn chai nước, mong bạn sẽ nhận thành ý của mình!” Cô gái bẽn lẽn đưa chai nước lọc ra phía trước, thái độ vô cùng ngại ngùng nên từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu, mặt đối mặt với anh.Bỗng nhiên cơn gió tháng bảy đột ngột thổi ngang qua vô tình lay động tán lá, tiếng lá cây khẽ vang lên xào xạc.

Tiểu Vy nhìn thấy cảnh tượng này thì chỉ biết ngồi yên bất động, ánh mắt chăm chú theo dõi biểu cảm trên gương mặt anh.Trong lòng cô chợt trỗi dậy cảm giác khó tả, trái tim như bị ai đó nhẫn tâm dùng tay bóp chặt, cô thật không muốn tin nếu như anh đón nhận chai nước đó thì cảm xúc của mình còn tiêu cực đến nhường nào.“Cảm ơn!” Thanh Tùng không chút do dự liền đón nhận chai nước từ tay người con gái xa lạ kia, Tiểu Vy coi như cũng đã được mở rộng tầm mắt, cảm giác hụt hẫng bỗng chốc dâng trào, nhưng cô lại không dễ dàng để lộ điều đó ra bên ngoài.Cô gái mỉm cười, vui vẻ rời đi sau khi anh đã thuận lợi nhận lấy thành ý từ mình.


Thanh Tùng chăm chú nhìn chai nước lọc trên tay, không chút do dự liền đưa qua chỗ cô.Tiểu Vy nhíu mày nhìn chai nước rồi lại nhìn anh, cô vẫn chưa hiểu hành động này rốt cuộc là có ý gì?“Cậu uống không?”“Nếu như cậu không muốn uống thì tại sao lại nhận một cách thuận lợi như vậy? Nếu cô gái đó hiểu lầm thì sao?”“Hiểu lầm gì chứ? Chỉ là một chai nước thôi mà, với lại làm sao tôi có thể nhẫn tâm từ chối thành ý của người ta!”Thanh Tùng bỗng bật cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Tiểu Vy đành thở dài bất lực, không biết anh ngốc thật hay là đang giả vờ ngốc đây nữa?Cô vội đứng bật dậy, nếu như còn ngồi ở đây đôi co với anh thì sớm muộn gì cũng bị anh làm cho tức chết.Thấy Tiểu Vy đã thật sự nổi giận, Thanh Tùng càng thêm lo lắng, anh khẩn trương đứng dậy rồi nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô kéo về phía mình.Khá bất ngờ trước tình huống không hề được báo trước, Tiểu Vy đành thuận theo lực kéo mà xoay người lại.Hai người đứng mặt đối mặt, nhưng không giống với lần đầu tiên, lần này Tiểu Vy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cô sẽ không để người con trai này tuỳ ý trêu đùa cảm xúc của mình thêm một giây phút nào nữa.Thanh Tùng định lên tiếng giải thích để tránh có thêm sự việc hiểu lầm không đáng có, nhưng chưa nói được lời nào thì đột nhiên vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng, cánh tay trái bất ngờ dơ ra phía trước, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán của cô.Khuôn mặt Tiểu Vy bỗng chốc đỏ ửng, không phải vì cô ngại ngùng hay cảm giác gì đó đại loại như vậy, mà là thân nhiệt của cô đang ngày một tăng cao.

Và anh cũng dễ dàng nhận ra điều đó thông qua việc dùng tay đặt lên trán của cô.“Cậu bị sốt rồi, mà còn là sốt rất cao nữa!”“Tôi không sao!” Tiểu Vy cố gắng né tránh hành động quan tâm này, thậm trí còn dứt khoát gạt tay anh ra mà chẳng hề có chút do dự.“Lại còn nói là không sao, cậu chưa bao giờ khiến người khác bớt lo lắng!” Thanh Tùng trách móc cô vài câu, bộ dạng này của anh chẳng khác gì một ông bố trẻ đang quở trách đưa con gái không chịu nghe lời, điều đó vừa khiến cô sững sờ, lại khiến cô mắc cười nhưng lại không thể bật cười thành tiếng.Sau khi đã nói ra hết những điều cần nói, Thanh Tùng liền nhanh chóng nắm lấy tay cô lôi đi, căn bản không để cho cô có đủ thời gian phản ứng.Tiểu Vy nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đã được anh dễ dàng bao trọn trong lòng bàn tay to lớn, cô không lên tiếng cự tuyệt, càng không có hành động phản kháng.


Trên môi bỗng xuất hiện nụ cười nhẹ thoáng qua giống như cơn mưa mùa hạ, dù chỉ là trong chớp nhoáng nhưng phần nào làm dịu đi cái nóng oi bức.Bàn tay cô bất ngờ xiết chặt lấy bàn tay của anh, thoạt đầu tốc độ di chuyển của anh có phần chậm lại, nhưng giây sau đó liền âm thầm đáp trả cô bằng cái nắm tay thật chặt.Không cần cái ôm đầy phô trương, chẳng cần cái hôn quá nồng nhiệt, nhiều khi chỉ cần một cái xiết tay cũng đủ chứng minh tình cảm của mình dành cho đối phương nhiều đến nhường nào.—————————Thanh Tùng đưa cô đến trước cửa phòng y tế, Tiểu Vy ngước nhìn tấm biển hiệu được treo gần đó, nét mặt bỗng chốc thay đổi, cô tìm cách muốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc của anh, nhưng vốn dĩ anh không để cô thực hiện điều đó.Thanh Tùng không cần chờ đợi người trong phòng cho phép, liền gấp gáp đẩy cửa bước vào và không quên kéo Tiểu Vy đi theo sau mình.“Hai bạn cần gì?” Cô giáo trực phòng y tế thấy có người tuỳ tiện đi vào mà không gõ cửa báo trước liền có chút bất mãn lên tiếng hỏi.“Xin lỗi cô, bạn em đang sốt cao nên em hơi đường đột!” Thanh Tùng để Tiểu Vy ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô giáo xong vội giải thích rõ mọi chuyện.Cô giáo dần hiểu ra vấn đề, dùng tay sờ lên trán của cô giống với cách mà anh đã từng làm, ngay sau đó cô giáo nhanh chóng đưa cho Tiểu Vy chiếc nhiệt kế và nói:“Em để cái này vào trong người đi!”Tiểu Vy nhận lấy chiếc nhiệt kế từ tay cô giáo, ánh mắt khó sử chợt di chuyển về phía anh.Thanh Tùng như đã ngầm hiểu ra điều cô đang muốn nói với mình, anh ngại ngùng vội quay lưng lại.

Tiêu Vy thấy vậy thì mới an tâm gỡ bỏ hai nút áo đầu tiền, xong đưa chiếc nhiệt kế vào trong cơ thể, để tiện cho việc đo thân nhiệt.Cô giáo nhìn hai người lắc đầu cười khổ, có lẽ ngay cả người ngoài cũng dễ dàng nhìn thấy tình ý của cả hai dành cho nhau thông qua những hành động tưởng chừng như nhỏ nhất, nhưng người trong cuộc vẫn mơ hồ chưa nhận ra điều khác biệt này.5 phút trôi qua trong yên tĩnh, cô giáo vừa hay cũng chép xong một số giấy tờ cần thiết, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường xong quay qua nói với Tiểu Vy:“Em đưa nhiệt kế cho tôi!”Tiểu Vy thuận theo ý của cô giáo, lấy chiếc nhiệt kế từ trong cơ thể ra, ngay sau đó còn không quên cài nút áo lại.“Là 38 độ? Em sốt cao thật đó, tại sao không chịu ở nhà nghĩ ngơi dưỡng sức?” Cô giáo hoàn toàn bất ngờ khi nhìn vào chiếc nhiệt kế trên tay, xong nâng tầm mắt nhìn Tiểu Vy.“Là do....em không muốn nghỉ học chỉ vì chuyện nhỏ này!” Tiêu Vy cũng không ngần ngại mà trả lời, nhưng trong giọng nói có phần hơi miễn cưỡng.“Có thể em là người ham học hỏi, nhưng cũng đừng vì thế mà bất chấp cả sức khoẻ!” Cô giáo một lòng muốn nhắc nhở Tiểu Vy chú ý đến sức khoẻ của bản thân.

Tiểu Vy vốn dĩ hiểu hết điều đó nhưng lại không thể để đầu óc của mình được nghỉ ngơ, bởi chỉ khi bận rộn với vòng xoáy của cuộc sống hàng ngày thì cô mới không còn nghĩ ngợi đến những chuyện đã và đang xảy ra.“Em kia!” Cô giáo chuyển sự chú ý qua Thanh Tùng, từ đầu đến cuối anh vẫn đứng quay lưng về phía Tiểu Vy, hoàn toàn bỏ ngoài tai cuộc đối thoại giữ cô và cô giáo.


Chỉ đến khi nghe có người vừa nhắc đến mình anh mới đủ tự tin xoay người lại:“Cô gọi em sao?”“Em lấy cho bạn hai viên thuốc hạ sốt nằm phía bên phải ở kệ số hai!”Tiểu Vy nhìn chằm chằm vào cô giáo không rời mắt, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ.

Người phụ nữ này quả nhiên cũng rất biết trêu chọc người khác, để một người không biết gì về thuốc mà lấy thuốc sao?Tận mắt trông thấy hình ảnh anh luống cuống tay chân, vật lộn với số thuốc trên kệ mà cô không thể không bật cười.

Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng, thật tốt khi biết rằng bên cạnh vẫn luôn có người sẵn sàng đứng ra bảo vệ cho mình.“Có phải là cái này không?” Anh đưa lọ thuốc ra trước mặt cô giáo, vẻ mặt hoang mang đến tội nghiệp.“Đó là thuốc giảm đau!” Cô giáo mệt mỏi tựa lưng vào chiếc ghế, thái độ đang dần mất kiên nhẫn.“Vậy còn cái này?”“Đó là thuốc trị đau đầu!”“Vậy chắc chắn cái này là đúng phải không cô?”“Đó là thuốc trị tiêu chảy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi