OAN HỒN KHÔNG TAN



“Ờm...vậy cậu nghỉ ngơi đi!” Ngoài mặt ra vẻ như không có chuyện gì, nhưng trong thâm tâm anh vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng, trước khi ra về, nhân lúc cô sơ ý, anh đã lén lút đem theo lọ thuốc an thần, còn lý do tại sao đột nhiên Thanh Tùng lại có lòng hứng thú với lọ thuốc này đến như vậy thì không một ai biết được.Tiểu Vy tiễn anh ra đến cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau không nỡ rời, nhưng vì khoảng cách hai tiếng “bạn thân” quá lớn, căn bản cô chẳng có lý do gì để giữ anh ở lại bên mình.“Đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn!” Có lẽ đây là điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh với danh nghĩa là bạn bè, câu nói tuy rất đơn giản, nhưng ẩn chứa bên trong lại mang chín phần là sự quan tâm.Thanh Tùng gật đầu, lưỡng lự trong giây lát rồi quay lưng rời đi.

Cô không có cách nào chịu đựng được cái cảm giác bất lực nhìn bóng dáng anh dần dần đi khuất khỏi tầm mắt.


Tiện tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, cơ thể mảnh mai hoàn toàn không có lực, lấy bức tường bên cạnh làm điểm tựa, đôi mắt long lanh, đen nhánh hờ hững nhắm lại, thoáng chốc tất cả đều chìm vào một mảng tối vô tận.Thanh Tùng bước vào bên trong thang máy, khi cánh cửa gần khép lại, từ đâu bỗng xuất hiện một người phụ nữ, cô ta nhân lúc cánh cửa chưa hoàn toàn đóng liền tìm cách đi vào.Anh đứng bên cạnh bảng điều khiển thang máy, còn người phụ nữ kia thì đứng nép mình vào một góc, dường như đang cố tình tạo ra khoảng cách với anh.Thoạt đầu Thanh Tùng chẳng mấy bận tâm đến cô ta, anh còn cho rằng chắc cũng chỉ là người sống ở quanh khu chung cư này, thang máy đột ngột xuất hiện thêm một người khác, điều này không có gì lạ.Nhưng giây sau đó, bầu không khí bên trong thang máy bắt đầu có chút kỳ quái, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi thịt thối rữa vô cùng kinh khủng, những điều này chỉ xảy ra khi người phụ nữ xuất hiện không lâu.Tuy khá tò tò về xuất thân của người phụ nữ kia, nhưng theo khuôn phép lịch sự, anh không cho phép mình có bất kỳ hành động khiếm nhã, dè bỉu nào đối với phải nữ.Ánh mắt không tự chủ được liền liếc nhìn lên bảng điều khiển, trong lòng vô cùng sốt ruột, mong thang máy sẽ mau chóng xuống tầng trệt, để anh sớm có thể thoát khỏi đây.“Ting” âm thanh thông báo vang lên, chiếc tháng máy đã xuống tới tầng một, khi cánh cửa mới mở được nửa chừng, anh không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm, liền gấp rút lách người qua cánh cửa rồi đi ra khỏi thang máy.Ra đến sảnh chính, anh mới lấy lại được nhịp thở đều đặn, trong lòng nhẹ nhõm như vừa chút được gánh nặng vô hình, bất giác quay đầu nhìn về phía chiếc thang máy, ánh mắt chàn đầy vẻ nghi hoặc, từ lúc anh ra khỏi thang máy cho đến bây giờ cũng đã vài phút trôi qua, người phụ nữ kia hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì, đến khi cánh cửa thang máy dần khép lại cũng chẳng hề thấy bóng dáng của cô ta đâu.Hoài nghi là vậy, nhưng Thanh Tùng vẫn kiên quyết cho rằng tất cả chỉ là do sự trùng hợp, ngay kể cả việc mùi hôi thối kỳ lạ đột nhiên xuất hiện bên trong thang máy anh cũng mắt nhắm, mắt mở cho qua.Bởi vì bản thân từ đầu đã không tin vào những câu chuyện tâm linh ma quỷ, việc ma quỷ đường đường, chính chính xuất hiện giữ ban ngày, ban mặt doạ người anh lại càng không có cơ sở để tin tưởng.Đêm hôm đó, ngoài trời bất chợt nổi trận mưa giông, sấm chớp rền vang, từng tia sét chớp nhoáng loé sáng rạch ngang bầu trời đêm.Từng đợt gió lớn nổi lên gào rít cuốn theo những hạt mưa vô tình tạt vào cánh cửa sổ, tạo thành loạt âm thanh “lộc cộc” như ai đó cố tình dùng tay gõ mạnh vào tấm cửa kính.Tiểu Vy nằm ngủ mê man trên chính chiếc gường của mình, gương mặt trắng bệch khẽ nhăn lại, vầng trán cao lấm tấm từng giọt mồ hôi lạnh, bở môi khô khốc, nứt nẻ liên tục mấp máy như đang muốn nói điều gì đó.Đột nhiên Tiểu Vy bị đánh thức bởi tiếng sấm vô cùng lớn, cô hoảng loạn vội ngồi bật dậy, cơ thể yếu ớt không ngừng run rẩy một cách đáng thương, đến khi nhận ra tất cả chỉ là ác mộng cô mới bình tĩnh hơn một chút.Liếc nhìn đồng hồ hiện thị trên màn hình điện thoại, cô không lấy làm bất ngờ khi nhận ra bây giờ chỉ mới hơn ba giờ sáng, như thường lệ, cô luôn gặp phải ác mộng và tỉnh dậy vào khoảng thời gian này, điều đó vô thức đã trở thành một thói quen đối với cô.Ngồi cuộn tròn mình vào một góc, ánh mắt mơ hồ có phần đơn độc nhìn vào bức tường trước mặt, đúng lúc bên kia vách tường bỗng nhiên vang lên hàng loạt tiếng động như đêm hôm trước, làm cho cô dù không muốn cũng phải chú ý đến.Bên ngoài, mưa rơi xối xả như thác nước lớn, kèm theo đó là từng đợt sấm âm ỉ như đang ngấm ngầm chờ đợi cơ hội được bùng nổ, nhưng điều đó vẫn chẳng là gì so với tiếng động bất thường từ bên kia vách tường vọng đến, nó giống một lời tuyên chiến, khiêu khích sự tò mò trong cô.Áp lực tinh thần quá lớn khiến đầu óc cô bỗng trở nên đình trệ, suy nghĩ thế nào cũng không thông, tâm tình không tốt, nay còn bị làm phiền bởi những âm thành kỳ lạ không xác định, sức chịu đựng gần như đạt đến cực hạn cho phép.Tiểu Vy mang theo lửa giận, dứt khoát rời khỏi giường, khi đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, cô dễ dàng cảm nhận được cái lạnh tê buốt từ lòng bàn chân đang dần len lỏi đến các dây thần kinh đại não, nhưng vẫn chưa thể nào xoa dịu đi sự phẫn uất trong lòng cô.“Đủ rồi, mấy người không thể quan nổi con của mình sao, đừng gây phiền phức cho người khác.” Tiểu Vy như chở thành một con người hoàn toàn khác, đứng trước tình huống này cô dùng toàn bộ sức lực bản thân có, gào thật lớn để bên kia bức tường dễ dàng nghe thấy.Chưa dừng lại, Tiểu Vy xiết chặt bàn tay thành nắm đấm, chẳng có một chút lưỡng lự liền thẳng tay đấm liên tục vào bức tường không ngừng nghỉ, tự dày vò bản thân, đó cũng là một cách giúp cô giải toả được tâm trạng tiêu cực.Chẳng biết cô đã lặp đi, lặp lại hành động thô bạo đó bao nhiêu lần, chỉ đến khi hai bàn tay đỏ au, cơn đau tê dại khiến cho cánh tay mất đi cảm giác, lúc đó cô mới chịu bỏ cuộc.Người bên kia vách tường tưởng chừng cũng nhận thấy được lửa giận đang lấn át vài phần lý trí của cô, âm thanh bỗng chốc im bặt, ngoài tiếng mưa “lộp cộp” bên cửa sổ ra thì căn bản chẳng còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.Tiểu Vy quay trở về giường, sau khi trút bỏ được nỗi ấm ức, tâm trạng phấn chấn hơn đôi chút, cô trở mình nằm quay lưng về phía cánh cửa phòng, đôi mắt mơ màng khẽ nhắm lại, cố đi vào giấc ngủ.Đúng lúc này cánh cửa phòng ngủ đột nhiên hé mở, thanh âm “kẽo kẹt” tuy rất nhỏ nhưng đủ để làm cô tỉnh giấc.


Hai mắt mở to, linh tính mắc bảo có điều gì đó không ổn, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, đến cả nhịp thở bỗng chốc cũng trở lên dè dặt hơn, tim đập nhanh như vừa trải qua cuộc đua chạy nước rút , việc hít thở mạnh đối với cô vào thời điểm này là chuyện vô cùng sa xỉ.Về phía cánh cửa, lúc này bỗng xuất hiện một bài tay gầy guộc, trắng toát đang cố tìm cách luồn lách qua khe cửa trống.Tuy không nhìn thấy hình ảnh này, nhưng Tiểu Vy vẫn cảm giác có thứ gì đó đang tìm cách tiếp cận mình, gương mặt hoang mang tột độ, tuy tiết trời không quá nóng nhưng mồ hôi lạnh vẫn cứ không ngừng túa ra.

Tiểu Vy thầm nghĩ, nếu cứ nằm im và chờ đợi kết quả trong sự bất an, lo lắng thì cũng không phải là cách, cô lấy hết dũng khí vội vàng ngồi bật dậy, nhìn về hướng cửa phòng.Không ngoài dự đoán, cánh cửa đã được hé mở từ lúc nào, dù trước đó Tiểu Vy nhớ rất dõ bản thân đã đóng lại rất cẩn thận.Cô cố giữ bình tĩnh, thận trọng di chuyển đên bên cánh cửa, qua khe hở có sẵn, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trước mắt chỉ là tấm màn đen vô tận không có lấy một tia sáng, càng nhìn càng khiến người khác lo lắng không yên, tưởng tượng phía sau màn đen là một thứ gì đó rất đáng sợ, chỉ đang chờ cơ hội lao về phía cô.Tiểu Vy khẩn trương đóng cánh cửa lại, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài, lần này cô còn không quên cài chốt cửa bên trong cẩn thận.Xong xuôi mọi việc, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa lần cuối, sau khi xác định mọi thứ đều ổn, mới an tâm quay trở về giường, nhưng khi vừa mới quay người lại thì cô đã vô cùng hoảng sợ khi thấy trong góc tường bất ngờ xuất hiện một bóng đen, hình dáng khá giống với con người, nhưng lại không thể nhìn rõ đường nét gương mặt.Nếu như phải miêu tả một cách cụ thể hơn thì nhìn thứ đó rất giống cái bóng mà chúng ta thường xuyên được nhìn thấy.Tiểu Vy đã thật sự cảm thấy sợ rồi, cô hoảng loạn lần tìm và bật công tắc đèn lên, thoáng chốc toàn bộ căn phòng đều được thắp sáng dưới bóng đèn điện.


Nhưng cái bóng đen kỳ lạ một giây trước còn đứng ở góc phòng, một giây sau liền biến mất như chưa từng tồn tại.Đứng thất thần giữa căn phòng đầy yên tĩnh, cô không tin hình ảnh vừa rồi chỉ là do mình tưởng tượng ra, bàn tay do dự đặt lên công tắc đèn, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng cô đã làm một chuyện vô cùng ngu ngốc, đó chính là tắt công tắc đèn thêm lần nữa.Bóng đèn chợt tắt, đúng với suy nghĩ của cô, cái bóng đen vừa rồi lại xuất hiện và vẫn đứng đúng ở vị trí ban đầu, không hề có dấu hiệu dịch chuyển.Chứng kiến sự việc kỳ lạ này, cô vừa sợ, những cũng vừa hiếu kỳ, Tiểu Vy tiếp tục bật đèn lên, bóng đen một lần nữa biến mất ngay trước mặt.

Cứ vài lần như vậy, cô có thể đưa ra kết luận bóng đen đó chỉ xuất hiện khi bản thân cô tắt đèn.Nhưng nếu tình trạng này cứ như thế mà diễn ra thì cô sẽ chẳng thể nào có đủ can đảm để tắt đèn, chứ đừng nói đến chuyện có gan chợp mắt.


Trong lúc không biết nên phải làm gì thì đột nhiên bóng đèn điện đang sáng bỗng chớp tắt, chớp mở khiên cô bắt đầu có linh cảm không tốt.Sau màn nhấp nháy doạ người kết thúc, bóng đèn bất ngờ vụt tắt, đến ngay cả bóng đèn ngủ cũng không thoát khỏi số phận, căn phòng dần bị nuốt chửng bởi bóng tối.Bên ngoài cửa sổ, từng đợt sét giáng xuống như vũ bão, nhờ vậy mà Tiểu Vy mới có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh xung quanh căn phòng, dù là trong chớp nhoáng.Chẳng biết là phúc hay hoạ, nhưng khi tia sét đầu tiên giáng xuống, bóng đen vừa rồi cũng theo đó mà xuất hiện, không những vậy, nó dường như có linh tính, âm thầm di chuyển về phía cô mà không gây ra bất kỳ tiếng động, cứ một lần ánh sáng bên ngoài cửa sổ loé lên, là một lần bóng đen tiến đến gần.Khi bóng đen chỉ còn cách vài bước chân, Tiểu Vy mới dần ý thức được sự nguy hiểm, cô hoảng sợ lùi ra phía sau, nép mình vào một góc tường và ôm đầu hét thật lớn.“Aaaaaaaaa!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi