OAN HỒN KHÔNG TAN



Hành vi thần không biết, quỷ không hay của chủ nhân căn hộ 313 càng khiến cảm giác bất an trong cô tăng thêm bội phần.Tiểu Vy suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không thể suy đoán lý do tại sao người ở trong căn hộ 313 lại muốn tìm gặp mình, không lẽ là vì chuyện đêm hôm qua?Cô quay người trở vào trong, nhưng vừa đi được vài bước, tiếng chuông cửa đầy rõng rạc tiếp tục vang lên, lần này cô nghe thấy rõ mồn một và dám chắc rằng bản thân không hề nghe lầm.Tiểu Vy thầm nghĩ “Không lẽ lại là người đó?” Một áp lực vô hình chợt đè nặng trong lòng, cơ thể đứng bất động như một bức tượng sáp vô tri, nội tâm phải đấu tranh vô cùng dữ dội, đắn đo xem có nên lại gần mở cánh cửa kia hay không.Mất vài giây để suy nghĩ, cuối cùng Tiểu Vy vẫn lấy hết can đảm đi đến bên cánh cửa chính, đứng đối diện với cánh cửa, cô hít một ngụm khí lớn, xong tự đông viên mình bằng những câu đại loại như “Không sao đâu, sẽ chẳng có chuyện gì đâu”Nheo mắt nhìn qua ô mắt mèo, cùng lúc đó người đứng bên kia cánh cửa làm động tác ghé sát mặt vào ô mắt mèo khiến tim cô phút chốc nhảy dựng lên vì bị doạ cho thất kinh bạt vía.Khi tâm lý ổn định hơn một chút, cô mới nhận ra người đang đứng đợi ngoài kia chính là Thanh Tùng.

Cô vừa tức, lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vội đưa tay mở chốt cửa.“Sao cậu mở cửa chậm quá vậy, làm tôi đứng đợi ở ngoài lâu muốn chết!” Cánh cửa vừa mở một nửa, anh liền không còn đủ kiên nhẫn chờ nên đã tự ý lách người đi vào trước, miệng thì không ngừng lải nhải trách móc, căn bản không cho cô có cơ hội lên tiếng giải thích.Thanh Tùng đặt túi đồ vừa mua lên trên bàn, Tiểu Vy nhìn thấy bên trong có vô số đồ đông lạnh và đồ đóng hộp được chế biến sẵn.


Đừng nói là bắt cô ăn hết đồ đóng sẵn chứ?“Sao vậy?” Anh vừa quay đầu thì đã vô tình bắt gặp vẻ mặt đầy nghi hoặc của Tiểu Vy đang nhìn chằm chằm vào mình, trong giây lát không biết bản thân đã làm gì khiến cô không hài lòng.“Đây là những món mà cậu muốn chiêu đãi tôi sao?”“Thực ra thì tôi không giỏi nấu ăn cho lắm.

Nhưng mà tôi nghĩ đồ đóng hộp chắc cũng ngon!” Anh gãi đầu cười ái ngại rồi mang những món đồ vừa mua vào phòng bếp chế biến, nói là chế biến không phải là quá khoa trương và đề cao năng lực của anh hay sao? Thực chất chỉ cần để vào trong lòng vi sóng và chờ đợi.Nhìn bộ dạng tất bật của Thanh Tùng, trên khoé môi bất giác xuất hiện một đường cong hoàn hảo, tuy nhiên trong ánh mắt vẫn còn phảng phất đâu đó nét do dự về chuyện tình cảm của cô dành cho anh.Thời điểm hiện tại Tiểu Vy như đang đứng trước một con đường với hai ngã rẽ hoàn toàn trái ngược nhau, phải lựa chọn nghe theo tình cảm hay lý trí là điều vô cùng khó khăn, vì cô hiểu rõ dù cho bản thân có lựa chọn một trong hai thì cuối cùng kết quả nhận lại vẫn chỉ là hai chữ “Bi kịch”“Đang nghĩ ra mà ra vẻ đăm chiêu vậy?” Thanh Tùng bất ngờ vỗ vai hỏi làm cô thoáng giật mình, gương mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn anh.“Không có gì, chỉ là hồi tưởng lại chút chuyện trong quá khứ!”“Mau qua đây nhìn đi!” Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và kéo đi, tuy Tiểu Vy vẫn cố tỏ ra miễn cưỡng nghe theo, nhưng cô lại không thể hiện điều đó bằng hành động cự tuyệt.Dừng chân trước bàn ăn đầy thịnh soạn, thì ra đây là thứ mà anh muốn cô nhìn thấy, tuy tất cả chỉ đơn giản là đồ chế biến sẵn, nhưng đĩa nào, đĩa nấy đều bốc khỏi nghi ngút trông vô cùng hấp dẫn.“Cậu không cần phải tiêu hao quá nhiều tâm sức như vậy đâu!” Cô không nhịn được liền lên tiếng trêu ghẹo.


Thanh Tùng nghe vậy lầm tưởng rằng cô đang có ý khen mình nên được phen tự tin khoe thành quả:“Không có gì đâu, nếu cậu muốn thì tôi có thể đến nấu ăn cho cậu mỗi ngày!”Tiểu Vy nghe xong chỉ biết cười khổ, vậy chắc có lẽ ngày nào cô cũng phải ăn đồ đóng hộp mất.“Mau ngồi đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi!” Anh ấn cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, xong còn chu đáo gắp vào bát cô một miếng cá còn nóng hổi.“Cậu thử ăn món này xem có hợp khẩu vị không?”Tiểu Vy chầm chậm đưa miếng cá vào miệng, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi, mùi vị quả nhiên không quá tệ, nhưng nó cũng chẳng ngon như những gì mà cô mong đợi.“Sao hả, có ngon không?” Anh hồi hộp chờ đợi lời nhận xét công tâm từ cô, do không muốn phụ thành ý của anh nên cô đành miễn cưỡng gật đầu khẳng định khen ngon.Thanh Tùng mỉm cười hài lòng, liên tiếp dùng đũa gặp vào bát của cô vô số món ăn khác nhau, nhiều đến mức thức ăn nhanh chóng được chất thành ngọn,làm cho cô một phen khóc dở, mếu dở.Nhìn các món ăn còn ấm nóng trên bàn, cô không thể nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa được ăn một bữa cơm gia đình đúng nghĩa, tuy hương vị rất đỗi bình thường, chẳng phải là cao lương mĩ vị, nhưng đây lại là thứ mà bản thân cô mong chờ suốt nhiều năm qua.Chóp mũi chợt cay cay, giọt nước mắt tủi hờn lẳng lặng rơi xuống, Tiểu Vy cảm nhận rõ vị mặn chát còn đọng lại nơi khoé miệng.“Sao vậy?” Thấy Tiểu Vy cúi đầu không nói điều gì, chỉ dùng đũa gẩy nhẹ phần thức ăn ở trong bát, anh còn cho rằng có lẽ là do cơ thể chưa khoẻ lại hoàn toàn nên cô không có khẩu vị.“Không có gì, món này cay quá nên tôi...!” Cô sụt sùi đưa tay lau vội hai hàng nước mắt, ngoài mặt vẫn tỏ ra là mình không sao.“Vậy cậu ăn món này nhé!” Thanh Tùng vội gắp món khác cho cô, nhưng nhanh chóng đã bị cô từ chối.“Tôi hơi mệt, cậu cứ ăn đi!” Vừa nói dứt lời cô liền đứng dậy quay trở về phòng, bỏ lại anh ngồi đó ngơ ngác nhìn theo nhưng chẳng hề có dũng khí níu giữ cô lại.Bước vào phòng ngủ, Tiểu Vy nhẹ nhàng đóng cánh cửa, tự cô lập bản thân với thế giới ngoài kia.

Chầm chậm bước đến bên cạnh giường và ngồi xuống, trùng hợp là chiếc giường lại được đặt đối diện với chiếc bàn trang điểm, nên khi ngồi ở vị trí này, cô có thể thuận lợi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm gương lớn.Nhìn dáng vẻ hiện tại, cô không kiềm lòng được mà tự châm biếm bản thân “Tiểu Vy, bộ dạng này của mày có còn giống với con người hay không? Năm đó, mày ngây thơ cho rằng chỉ cần ông ta chết đi thì bản thân sẽ được giải thoát, nhưng sau tất cả mày vẫn chẳng thể nào thoát khỏi cái bóng của ông ta và vết dơ trong quá khứ.”Cô đưa tay mân mê nhẹ mặt dây chuyền đeo trên cổ, tâm trạng bỗng chốc dịu xuống, cơ thể vô thức ngả ra sau và lấy vách tường làm điểm tựa.Nói về cái chết đầy bất ngờ của ba dượng, cho đến tận bây giờ cô vẫn nhớ như in khoảnh khắc phát hiện ra cái xác của ông ta.


Động mạch cổ bị vật nhọn cắt đứt, thi thể được để trong bồn tắm với tư thế quỳ gập người như đang cầu nguyện xám hối.Viễn cảnh trước mắt khi đó thật giống một bộ phim kinh dị và cô như là nhân vật chính bất đắc dĩ, tay chân bỗng chở nên mất nhiều sức lực, không tự chủ được thăng bằng liền ngã khuỵ xuống sàn.

Đồng tử mở to đầy vẻ kinh sợ, tuy cô một lòng muốn nguyền rủa gã ta chết đi, nhưng khi nhìn vào cái xác của gã, cô liền tự đặt ra câu hỏi cho bản thân.

Liệu đây có thật sự là kết quả mà mình mong muốn?Sau đó không lâu, cảnh sát hay tin có một vụ án mạng nghiêm trọng vừa xảy ra thì liền tức tốc đến hiện trường, đội pháp y, đội pháp chứng bắt đầu công việc thu thập manh mối.Còn về phần Tiểu Vy, là người duy nhất có mặt tại hiện trường vào thời điểm đó, hiển nhiên cô bị liệt kê vào danh sách kẻ bị tình nghi là hung thủ và được đưa về trụ sở cảnh sát thẩm tra.Khi cảnh sát dẫn cô ra ngoài, xung quanh khi đó có vô số lời xì xầm bàn tán không hay, người thích coi náo nhiệt đều có mặt bàn luận về cô, tuy chẳng hề có cơ sở hay dẫn chứng cụ thể nào, họ vẫn nhất mực khẳng định Tiểu Vy chính là hung thủ giết người và ném cho cô những ánh nhìn khinh thường và buông lời lẽ đầy cay nghiệt.Cô vờ như mình không nghe thấy, chậm rãi ngước nhìn bầu trời trong xanh không một áng mây.


Cứ ngỡ khi ông ta chết, mình sẽ được giải thoát và cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng tại sao cảm xúc trong cô vẫn còn nặng nề đến vậy? Là vì sợ cái chết của ông ta sẽ liên lụy đến mình sao? Không phải, mà là cô luôn có một linh cảm bất an khó nói thành lời.Sau khi được đưa về trụ sở cảnh sát, Tiểu Vy liền được áp giải vào một phòng thẩm vấn hoàn toàn riêng biệt, và người trực tiếp tra hỏi cô là thanh tra cấp cao có kinh nghiệm dày dặn trong việc thẩm vấn tội phạm.“Cô có muốn uống nước không?” Vị thanh tra tuổi ngoài ngũ tuần thận trọng đánh giá người con gái ngồi đối diện, tuy đã từng gặp qua nhiều tên tội phạm xảo quyệt khác nhau, nhưng ông ta vẫn đặt ra điểm nghi vấn là, tại sao cô gái nhìn yếu đuổi như vậy lại có thể ra tay giết chết một người đàn ông khoẻ mạnh, cường tráng?Tiểu Vy liếc nhìn ly nước trong suốt, đột nhiên trong đầu tái hiện lại hình ảnh mình bị chính gã ba dượng nhẫn tâm dìm xuống bồn tắm suýt chút nữa là mất mạng, cô hoảng loạn hất đổ ly nước trên bàn, hành động này đã vô tình rơi vào tầm mắt của vị thanh tra.“Nếu như cô không muốn uống thì cũng không sao, vậy mối quan hệ giữa cô và ông Lâm Quốc Phong là gì?”Tiểu Vy nâng mắt nhìn vị thanh tra trước mặt, đồng tử liếc ngang, liếc dọc như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Cô hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyển mình từng bị Lâm Quốc Phong xâm hại, nên đã chọn cách giữ im lặng.Thấy cô cứng miệng không chịu trả lời, vị thanh tra vẫn kiên nhẫn tiếp tục đặt ra câu hỏi:“Động cơ do đâu mà cô lại ra tay sát hại ông Lâm Quốc Phong? Cháu có còn đồng bọn nào giúp sức nữa hay không?”“Tôi không có giết ông ta!” Tiểu Vy bình tĩnh trả lời, thái độ vô cùng kiên quyết.“Vậy vết máu trên người cô là từ đâu mà có, theo như giám định DNA thì nó là máu của ông Lâm Quốc Phong!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi