OAN HỒN KHÔNG TAN



“Trả mạng lại cho tao.”Tiểu Vy nằm rạp trên mặt đất, toàn thân phút chốc nặng nề như có hàng ngàn, hàng vạn tảng đá lớn đè lên.Chịu sự tấn công quá bất ngờ, đầu óc cô nhất thời hồ đồ, trong thời gian ngắn vẫn chưa kịp ý thức tình hình hiện tại thì đã bị ai đó dùng tay xiết chặt lấy cổ, khiến cho bản thân không thể hô hấp một cách bình thường.Đối diện trước điều kiện thiếu ánh sáng, Tiểu Vy mơ hồ nhận ra gương mặt của ba dượng lấp ló trong màn tối.

Đôi mắt gã ta đỏ ngầu mang màu máu, sắc mặt trắng bệch thiếu phần sức sống, dù có nhìn cách nào thì cô cũng không dám tin vào mắt mình, chẳng phải gã ta đã chết rồi sao?Lúc được phát hiện thì gã chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt, tứ chi bị co cứng, không hề tồn tại dấu hiệu của sự sống, lý nào gã lại có thể cải tử hoàn sinh, trừ khi thứ mà cô nhìn thấy vốn dĩ không phải....người.Mới nghĩ đến đây Tiểu Vy chẳng thể nào che dấu nổi sự sợ hãi ẩn hiện qua ánh mắt.


Dưỡng khí ngày bị rút cạn, tuy rằng lý trí không ngừng thôi thúc bản thân phải cố gắng vùng vẫy phản kháng, nhưng cơ thể giống như đã không còn chịu nghe theo sự chi phối của cô, Tiểu Vy chỉ đành bất lực nằm im mở to mắt nhìn mạng sống của mình đang dần bị tước đoạt đi.Cổ bị oán linh dùng tay bóp chặt đến mức chẳng thể nào thở nổi, bởi không đủ dưỡng khí cung cấp cho đại não vì vậy hiệu xuất hoạt động của não não cũng bị đình trệ, cô bắt đầu sản sinh ảo giác, lục tỉnh, lúc mê.Khung cảnh xung quanh bỗng chốc mờ nhạt dần, chẳng biết đã qua bao lâu trước mắt cô chỉ còn là một màn đen không thấy điểm dừng.“Cô ơi, mau tỉnh lại đi.”“Hình như cô ta ngất rồi?”“Còn không mau gọi xe cấp cứu đi.”Đứng giữ cánh cửa sự sống và cái chết, chợt đâu đó bên tai vang vẳng giọng nói của hai người đàn ông, đôi mắt nhắm nghiền bắt đầu phản ứng lại, Tiểu Vy từ từ mở mắt, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là gương mặt của một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, đứng bên cạnh còn có thêm một người khác, anh ta đang vô cùng sốt sắng gọi điện cho ai đó.Thấy cô đã dần hồi tỉnh, người đàn ông ngồi bên cạnh vui mừng khôn xiết quay qua nói với cái người đang gọi điện thoại:“Tỉnh rồi, cô gái này tỉnh rồi.”Sau khi dạo quanh một vòng quỷ môn quan, may mắn thay khí số của cô chưa tận nên diêm la vương chẳng thể nào thu nhận cô.Tiểu Vy vừa mới tỉnh nhất thời chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra, đến khi bình tĩnh và liên kiết toàn bộ sự việc lại với nhau, cô bắt đầu hoảng loạn vội ngồi bật dậy như một cái máy được lập trình sẵn, rồi gấp gáp lùi ra sau một đoạn, dáng vẻ hoảng loạn có phần cảnh giác đối với hai người đàn ông xa lạ trước mặt.Thấy Tiểu Vy đề phòng như vậy, một trong hai người đàn ông liền lập tức lên tiếng phân trần, tránh sự việc hiểu lầm đáng tiếc xảy ra:“Cô đừng sợ, chúng tôi ở đội dọn dẹp hiện trường, được lệnh cấp trên đến đây dọn dẹp lại ngôi nhà này.”Cô nghe vậy, trong lòng vẫn còn đôi chút ngờ vực, chưa thật sự tin tưởng vào lời nói của bọn họ.“Chúng tôi mới đến thì thấy cửa chính không khoá nên đã tuỳ tiện đi vào, khi lên tới tầng ba lại thấy cô nằm ngất ở đây.

Lúc đầu hai chúng tôi cũng rất sợ, nhưng giờ thấy cô không sao thì cũng an tâm hơn.”“Cô yên tâm đi, chúng tôi không có ý đồ gì xấu với cô đâu.”Hai người đàn ông, kẻ tung người hứng, giải thích liền một mạch, khiến cô mắt tròn, mắt dẹt ngồi nhìn mà chẳng thể cắt ngang lời.Tiểu Vy chầm chậm đưa tay chạm vào cổ, chuyện vừa rồi rốt cuộc là ác mộng, hay là sự thật? Tại sao mọi thứ lại chân thật một cách đáng sợ như vậy?“Này cô gì ơi, cô không sao chứ?” Nhìn Tiểu Vy như kẻ mất hồn, hai người kia cũng cảm thấy nghi hoặc về con người này, họ nghĩ liệu đầu óc cô có được bình thường hay không?“Bây giờ đã là mấy giờ rồi?” Được kéo trở về với thực tại, câu đầu tiên mà cô hỏi lại chẳng hề liên quan gì đến câu chuyện đang diễn ra.“Giờ đã là 4 giờ chiều rồi.” Tuy không biết lý do vì sao cô lại hỏi vậy, nhưng một trong hai người đàn ông vẫn nhiệt tình trả lời, người còn lại thì khẳng định cách cử xử của cô rất kỳ lạ, còn có phần hơi cổ quái.Có được câu trả lời, Tiểu Vy liền chập chững đứng dậy quay người rời đi mà không hỏi thêm bất kỳ điều gì, trong đầu cô vẫn luôn lặp đi, lặp lại viễn cảnh bản thân bị vong hồn ba dượng ám hại, nên chẳng còn tâm trạng bận tâm đến thế sự xung quanh.Không cần biết là ác mộng hay hiện thực, cũng có khi nó là một lời cảnh báo cô nên biết thân, biết phận rời khỏi nơi vốn dĩ không thuộc về mình.Ra đến bên ngoài, Tiểu Vy chầm chậm quay đầu nhìn lại ngôi nhà sừng sững tráng lệ lần cuối.


Nơi bắt nguồn của mọi bi kịch, rời đi cô chẳng có gì để luyến tiếc, thứ duy nhất mà cô không nỡ chính là ký ức ít ỏi còn sót lại về người mẹ của mình.Sải bước trên đoạn đường dài vô tận, trên người cô lúc này ngoài bộ quần áo mỏng manh ra thì chẳng còn món đồ nào có giá trị, bởi vì toàn bộ ngôi nhà cũng như đồ đạc đã bị cảnh sát niêm phong, Tiểu Vy không thể mang theo bất kỳ thứ gì ngay cả là đồ của mình.Dừng chân trước cửa tiệm bánh, nhìn những chiếc bánh rán nóng hổi được đầu bếp chế biến công phu, bụng cô không tránh khỏi việc kêu réo liên tục.


Dường như nhớ ra điều gì đó, Tiểu Vy bỗng đưa tay chạm vào mặt sợi dây chuyền trên cổ.Sợi dây được làm từ loại vàng nguyên chất, giá trị thật cũng không phải ít, nếu như bán nó thì bản thân sẽ chẳng còn lo việc bị bỏ đói.Nhưng đây lại là kỷ vật duy nhất mà mẹ để lại, không thể vì đói mà đem bán nó đi, nghĩ đến đây cô liền từ bỏ ý định và chạy thật nhanh về phía trước mà không hề có mục đích.Khi cơ thể đã dần thấm mệt, Tiểu Vy mới chịu dừng lại, ngước nhìn ngôi nhà trước mắt, thật không ngờ sau tất cả thì cuối cùng người mà cô nghĩ đến lại là Thanh Tùng.Đứng trước cửa nhà mà trong lòng tràn đầy do dự, nhìn bộ dạng hiện tại của cô thật khó có thể đối diện được với anh.

Vì cô rất hiểu chuyện nên chỉ đành lặng lẽ đứng nép mình vào một góc tường và chờ đợi anh xuất hiện.Cô đã chờ và chờ rất lâu, mặt trời bắt đầu lặn, hoàng hôn đỏ rực tô đỏ cả một khoảng trời, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.Lúc này bà cô hàng xóm kế bên thấy Tiểu Vy đã phải chờ đợi rất lâu nên tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:“Cả nhà họ chuyển đi nơi khác rồi, cô không chờ được đâu.”Câu nói như gáo nước lạnh vô tình dập tắt đi hy vọng duy nhất trong cô, Tiểu Vy nâng tầm mắt nhìn người phụ nữ, đôi mắt long lanh như mặt hồ mùa thu lăn tăn gợn sóng thoáng chốc ngập tràn sự tuyệt vọng.“Họ đã đi lúc nào vậy ạ?”“Họ mới chuyển đi ngày hôm qua, nghe nói là đến thành phố khác sống thì phải.


À mà cô là họ hàng xa với gia đình đó hả?” Người phụ nữ nhiệt tình dò hỏi.Tiểu Vy nở nụ cười gượng, chậm dãi cúi đầu thay cho lời cảm ơn và quay lưng bỏ đi, tiếp tục cuộc hành trình không có hồi kết của mình.Trời về đêm, khi màn sương buông xuống, thời tiết bắt đầu hơi se lạnh, Tiểu Vy run rẩy đi đến đoạn đường hầm nhỏ, nhìn những người vô gia cư ở đây đang ngủ một cách ngon lành, không quản đến mọi chuyện xung quanh.Cô cũng tiến đến gần, chọn cho mình một vị trí còn trống, lặng lẽ ngồi xuống rồi cuộn tròn cơ thể vào một góc, thầm mong sao cho trời mau sáng.“Con nhỏ kia, mau đứng đậy đây là chỗ của tao.” Đột nhiên từ đâu bỗng xuất hiện người đàn ông ăn mặc nhếch nhạc, toàn thân bốc lên một mùi rượu nồng nặc quát tháo lớn tiếng khiến Tiểu Vy thoáng giật mình vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho ông ta.Nhìn người đàn ông thong thả nằm ở chỗ của mình không chút áy náy, Tiểu Vy rơi nước mắt trong ấm ức, chỗ là do cô tìm thấy, dựa vào đâu vẫn phải nhường cho người khác?Nơi nghỉ chân cuối cùng cũng không còn, Tiểu Vy âm thầm quay lưng bước đi, cả một ngày chưa được ăn gì, lại phải di chuyển liên tục, sức chịu đựng của cô đã đạt đến cực hạn.

Cơ thể phút chốc ngã khuỵ trên đường, chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm để cô chết một cách khó coi như vậy sao?“Mẹ ơi con lạnh lắm!”Trước khi rơi vào hôn mê, Tiểu Vy chỉ kịp nhìn thấy đôi chân của ai đó đang tiến lại gần chỗ mình, rồi mọi thứ bắt đầu thứ chìm dần vào bóng tối.Trong tiềm thức Tiểu Vy mơ thấy mẹ mình, bà đứng từ xa nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương xót:“Mẹ!” Cô cố gắng gọi thật lớn nhưng hình bóng của mẹ ngày càng đi xa khỏi tầm với, cô rất muốn chạy đến giữ mẹ lại nhưng đột nhiên đôi chân bị hai sợi dây xích lớn trói chặt, căn bản không có cách nào di chuyển.“Mẹ, đừng bỏ con!” Tiểu Vy bất lực nhìn hình ảnh mẹ dần biến mất sau màn đêm, cô chẳng thể làm gì hơn ngoài việc gào khóc đến khàn giọng.Tiểu Vy ngồi bật dậy, gương mặt đầm đìa nước mắt, chợt nhận ra tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là mơ.“Em tỉnh rồi sao? Thật là may quá!”Tiểu Vy quay qua nhìn cô gái ngồi bên cạnh, xong nhìn lại nơi mình đang ngồi, đó là một căn phòng vô cùng tiện nghi, nhưng tại sao bản thân ở đây thì cô lại không rõ?“Em bị ngất trước nhà của chị nên chị đã đưa em vào nhà, suýt chút nữa chị còn tính gọi điện cho xe cấp cứu đó!” Cô gái bên cạnh dám chắc thể nào cô cũng thắc mắc lý do tại sao mình lại ở đây nên vui vẻ lên tiếng giải thích.“Em...em cảm ơn!” Để tránh gây thêm phiền phức cho người mà bản thân không quen biết, Tiểu Vy tính sẽ rời đi ngay lập tức, nhưng chân vừa chạm xuống đất, trọng tâm liền không vững mà ngã nhào về phía trước, cũng may cô gái kia đã nhanh tay kịp thời đỡ lấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi