ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Phòng ốc rộng quá mức, tường vây không cao lắm, nhưng có kéo lưới sắt. Ngăn zombie và người bình thường thì đủ nhưng kẻ xấu thì còn hơi kém.

Tầng một còn ổn.

Nhưng phòng cha mẹ trên tầng hai bị lật ngổn ngang.

Chỗ tiền trang sức quý giá bị trộm sạch, túi xách hàng hiệu chẳng còn mấy, két sắt cũng có dấu vết bị cạy nhưng không thành công. Chắc là tác phẩm của bà giúp việc.

Giúp việc cũ nghỉ hưu về nhà bế cháu trai.

Thế nên mới có người giúp việc tay chân không sạch sẽ thế này. Tài xế cũng chạy.

Một người đàng hoàng làm ở nhà họ Diệp vài chục năm, lái một chiếc chiếc Rolls-Royce mất hút.

Chỉ để lại một tờ giấy ở phòng khách.

<Tiểu thư, thật xin lỗi, tôi lái xe về tìm người nhà, đừng trách tôi>

Diệp Tịch Nhan ném tờ giấy rồi đi xem xe du lịch bảo bối của mình. Cửa cũng có vết tích bị cạy nhưng không mở nổi, may mắn không đưa chìa khoá xe tài xế nếu không thì hậu quả khó lường.

“Ôi, mệt mỏi quá.”

Diệp Tịch Nhan nằm dang chân dang tay ở ghế sô pha, tâm tư bay bổng.

Cô không phải nhân vật max cấp, nên quay lại thôn tân thủ có hơi phí sức. Hứa Vong Xuyên ngược lại thì trâu bò quá, vượt nóc băng tường, tay không xé zombie, thích ứng rất nhanh, năng lực chưa tính là xuất sắc nhưng thính lực, thị lực cũng phải hạng nhất.

Không có anh, đừng nói là mang theo Tôn Á, bảo vệ mình thôi cô cũng thấy quá sức ấy.

Tôn Á và Triệu Quang Minh co quắp ngồi đối diện, cũng là đang để tâm hồn bay bổng, im lặng chẳng động đậy, đến chớp mắt cũng thấy phí sức.

Hứa Vong Xuyên ôm con chó con tìm băng gạc và ngoáy tai, sau khi khử độc tiêu trùng xong thì băng nó lại như xác ướp. Anh bóp bàn chân chó, không phản ứng gì, nét mặt ảm đạm đi, nghĩ tới nghĩ lui lại ôm qua chỗ Diệp Tịch Nhan, “Chỉ sợ không sống nổi, cục cưng ôm nó đi, thế thì nó có ch*t cũng không thấy sợ sệt.”

Diệp Tịch Nhan xoa mặt anh, “Cảm ơn anh, Hứa Vong Xuyên.” Chuyện con sói kia cô từng kể cho anh lúc nói về chuyện kiếp trước.

Anh nhớ kỹ, hiểu rõ những yếu đuối của cô sau đó lựa chọn che chở. Diệp Tịch Nhan ôm chó con, thở sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.

Đã là cái ch*t thì không thể tránh né. Có lẽ làm bạn là điều an ủi duy nhất.

Giờ khắc này an ủi nó nhưng thật ra cũng là an ủi người đã bất lực khóc rống chẳng thể làm gì.

Có lẽ cùng một thời khắc và không gian nào đó, linh hồn và linh hồn có thể gặp lại nhau.



Tối nay đã định trước chả thể an ổn.

Ánh lửa ngút trời, ồn áo náo động không ngơi.

Bọn họ không bật đèn chỉ kéo rèm cửa lên, yên lặng cầm ngọn nến.

Mạng khi có khi không, thường ngày luôn chặn những hình ảnh máu me hoặc những ngôn từ không phù hợp, vậy mà đêm nay, lời nói kích động, ảnh chụp người ăn người bay khắp nơi.

Cả nước nhao nhao phát tin mong được giúp đỡ.

Có người giây trước vừa quay video cầu cứu, giây sau đã biến thành zombie, khằng khặc cười.

Có người bắt đầu suy đoán lung tung, không biết những người bờ bên kia đại dương đang làm phép tiêu diệt chúng ta.

Có người không ngừng khóc, hỏi thăm cứu viện của chính phủ đang ở nơi nào. Có người đăng tin tổ chức tự giải cứu.

Chúng sinh muôn màu làm người ta thổn thức không thôi.



Cuối cùng Diệp Tịch Nhan cũng liên lạc được với cha mẹ, bỏ ra gần nửa giờ mới gửi được bức ảnh đi.

Cô đang trốn trong nhà với bạn học, vẫn bình an.

Cha mẹ cũng gửi hình tới, hai người đứng giữa căn phòng toàn thực phẩm và nước lọc, vẻ mặt an tâm khi “trong nhà có lương”.

Thủ đô khống chế khá tốt.

Số lượng Zombie không nhiều, đều đã bị đánh ch*t.

Người bị cắn đều tập trung tại trại cách ly, trước mắt tình hình không rõ ràng lắm.

Phiền não lớn nhất bây giờ là đồ ăn… Người người đến siêu thị cướp bóc như điên, vì một túi gạo mà ra tay đánh nhau, cảnh sát phải nổ súng mới dừng được hỗn loạn. Bà Diệp đi mua đồ, lưng bị đạp tím, một cây cải trắng tăng lên cả ngàn đồng, mua không nổi thì cướp, có người cướp ở siêu thị, có người ngồi xổm ngoài siêu thị để cướp của người khác.

Cha Diệp tổng kết một câu, “Tiền thành giấy lộn, gạo quý như vàng.” Hai người hỏi Diệp Tịch Nhan có gì ăn không.

Bọn họ sẽ gửi cho cô ít vật tư, tạm thời thì không thành vấn đề.

Diệp Tịch Nhan ôm cún con đi vào tầng hầm, chụp tấm ảnh gửi cho họ, hai vợ chồng dở khóc dở cười, lấy lại tinh thần thì an ủi cô đừng sợ, ngoan ngoãn đợi trong nhà, chờ lúc nào tình hình ổn định sẽ trở lại đón cô.

Cô gái đồng ý.

Trở lại phòng khách, nghĩ ngợi thế nào lại lia máy ảnh ra trước mặt Hứa Vong Xuyên chụp một tấm.

“Làm gì thế?”

“Gửi cho cha mẹ em, bọn họ hỏi em đang ở trong nhà với những ai.” “À.”

“Mẹ em vẫn muốn nhìn mặt anh.”

Hứa Vong Xuyên ôm cánh tay nhìn chằm chằm giám sát, miệng thì nhai kẹo cao su, nét mặt mệt mỏi: “Đừng gửi vội, giờ anh không tử tế, quá xấu, sẽ doạ đến mẹ.”

Diệp Tịch Nhan ôm cún con ngồi lên đùi anh, “Hứa Vong Xuyên, anh có sao không, từ lúc Zombie xuất hiện, anh vẫn nghiêm mặt.”

“…”

“Lo lắng cho cha và em trai sao?”

“Nhắn tin hỏi rồi, bọn họ đang nghĩ dưỡng trong sơn trang, có bảo vệ trong coi.” “Ổn không?”

“Bảo vệ và lái xe đều là con cháu trong tộc, bọn họ đều do ông ấy nâng đỡ, chắc không đến mức phản bội.”

Diệp Tịch Nhan à một tiếng, xoay mặt anh, “Vậy anh sụ mặt làm gì? Em cũng không thiếu tiền của anh!”

Hứa Vong Xuyên cẩn thận ôm chặt cô, “Anh chỉ đang suy nghĩ…hoá ra những lời em nói đều là thật.”

Mặc dù học hành kém cỏi, anh cũng không ngốc đến mức tin tưởng chuyện sống lại. Nhưng nghĩ Diệp Tịch Nhan chẳng có lý do gì để vẽ ra cuộc sống bi thảm như thế để dỗ dành anh, thế là Hứa Vong Xuyên tin, nhưng không tin hoàn toàn.

Nửa tin nửa ngờ tăng cường huấn luyện, nửa tin nửa ngờ chơi trò chạy trốn với cô.

Kết quả tận thế thật sự đã tới. Như vậy nói cách khác—

Bị cư*ng hiếp là thật.

Bị chặt ngón tay cũng là thật. Bị anh coi thường cũng là thật.

Bị Trương Hiểu Thi bắt trở lại, trong lúc cứu con gái khỏi ý định d*m loạn của Lưu Bưu rồi ch*t thảm, cũng là thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi