ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Diệp Tịch Nhan đi ra.

Hứa Vong Xuyên chân đất ngồi dựa vào tường, không biết nghe lén bao lâu rồi. Cô kéo anh dậy.

Chàng trai không chấp nhận, tự đứng dậy rồi đi về phía trước, đi thì đi thôi, nhưng chả hiểu sàn nhà có thù gì với anh mà dẫm bình bịch bình bịch, phát hiện Diệp Tịch Nhan không đuổi kịp thì quay đầu quan sát cô.

“Làm gì mà không dắt lão tử?”

“Là do em không dắt sao? Rõ ràng do anh không muốn.” “Em không bắt ép anh được à?”

“Thần kinh…”

“Diệp Tịch Nhan, cho em một cơ hội nói lại tử tế hơn.” Dáng người Hứa Vong Xuyên vốn dĩ đã cao lớn, giống như con gấu xám Bắc Mĩ khiến người ta kinh sợ, thời điểm ngoan ngoãn thì không bộc lộ, nhưng khi chó lớn tức giận, cảm giác

nguy hiểm áp bách rất rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm là lưng cô đã thấy run lên.

Hù doạ ai thế.

Làm như cô là kẻ hèn nhát không bằng.

Diệp Tịch Nhan giang hai tay, dậm chân tai chỗ, “Chồng ơi, ôm!” “Hừ.”

Anh quay đầu, vuốt vuốt mái tóc, giữ vẻ mặt đáng ghét đi tới ôm cô, quay hai vòng trên không trung mới dừng lại, “Em hẹn hò với hắn sau lưng anh.”

“… Là tra khảo.”

“Tra khảo cũng không được, sao em không để anh làm việc đó?”

Diệp Tịch Nhan bóp cô anh, hung hăng lắc lắc hai lần, ” Khai báo nhanh, có phải anh là con chó ăn cả hũ dưa chưa không!”

Chua ghê răng như ăn mận xanh ấy. Càng ngày càng không tiêu nổi.

Nam sinh ăn dấm là biểu hiện của sự không tự tin, có biết không?

“Lão tử thích chua đấy, chính là con chó nghiện món dưa chua thì sao nào.” Hứa Vong Xuyên thả cô xuống, hầu kết lăn lăn, yên lặng dúi tay nhỏ xuống dưới, ” Em cũng phải nghĩ xem, đến cùng đã làm gì mà để anh có cảm giác không an toàn.”

Diệp Tịch Nhan:…

Nghĩ lại, ờm, cô nhất định sẽ nghĩ lại.

Sao có thể nuôi ra con chó có cái đức hạnh này nhỉ. Phòng khách tầng một.

Màn cửa kéo kín mít.

Chính giữa bàn có đặt một ngọn nến thơm mùi hoa cỏ to bằng cổ tay, ánh nến yếu ớt, nhưng vẫn đủ nhìn rõ mặt người. Bì Bì chơi chán lại nằm ngủ dưới gầm bàn, chỗ lông xù phập phồng lên xuống, răng nanh chìa hẳn ra, ngủ rất là say, không cảm giác được chút nguy hiểm nào.

Hứa Vong Xuyên kéo cô ngồi xuống.

Triệu Quang Minh thì đang khom người tô tô vẽ vẽ, nhìn thấy hai người đến thì đứng lên chào hỏi: “Đại ca, chị dâu.”

Tôn Á cúi đầu móc tay, không dám nhìn hai người.

Nhìn nhiều sẽ nghĩ lung tung về sự sinh sản của muôn loài.

Triệu Quang Minh mở đầu bằng tình hình mới nhất—- Nhà đã bị cắt điện hoàn toàn, nước máy từ to biến thành nhỏ, tất cả các dụng cụ chứa nước đều đã được đổ đầy, nhưng vẫn không đủ, trong khoảng thời gian tiếp theo mọi người sẽ phải tiết kiệm nước. Nước rửa rau thì giữ lại giội bồn cầu, tắm cũng phải quy định thời gian nghiêm ngặt.

Diệp Tịch Nhan nói: “Bên ngoài có thùng chứa nước, có thể hứng nước mưa, còn có một bộ trang bị lọc nước sạch.”

Nói chưa dứt lời.

Triệu Quang Minh vừa nghe đã tức phát điên.

“Súng bắn thủng bể nước, tôi tìm nhựa cây hàn lại nhưng vô dụng, không chịu nổi áp lực của nước, vẫn hơi dò.”

“…Mẹ nó, đưa Giang Diễn tới đây đánh cho một trận.” Thật sự là tức ch*t cô.

Chuẩn bị bể nước cũng để những ngày đầu tận thế được tự do tắm rửa mỗi ngày, hay rồi, Giang Diễn không chỉ làm người đàn ông của cô bị thương, còn bắn thủng bể nước… Không đánh ch*t hắn, đêm cô không ngủ say giấc được!

Triệu Quang Minh vội vàng nâng mắt kính, “Chị dâu bớt giận, trước hết cứ tha mạng cho của hắn đi, ngày sau lại đánh.”

Hứa Vong Xuyên xoa đầu cô.

“Tức cái gì, chúng ta tắm chung là có thể tiết kiệm nước.” Mặt Tôn Á bị nung đỏ.

Triệu Quang Minh ho khan hai tiếng, lúng túng đổi chủ đề, “Mạng internet đã tê liệt hoàn toàn, TV và radio đều không thu được tin tức khẩn từ chính quyền.”

Với giai đoạn này, đầu tiên cần phải dùng Giang Diễn đổi thuốc ngăn chặn.

Muốn thành công phải đề phòng quân đội trở mặt bắn ch*t bọn họ, cũng phải đề phòng đám người mưu mô muốn cướp thuốc lại rồi giết ch*t bọn họ.

Dù sao cũng vẫn là chữ “ch*t”. Thật sự biết đùa bỡn người ta mà.

Triệu Quang Minh muốn đi ra ngoài do thám tình hình, xem thế giới giờ thế nào, Chuẩn bị tâm lý thật tốt, thứ nhất có thể lập kế hoạch sống sao cho phù hợp, thứ hai, trong trường hợp khẩn cấp, bọn họ sẽ rời biệt thự và chạy trốn dễ dàng hơn.

Không thể cứ bế quan toả cảng khiến hai mắt đen thui thế này được.

Triệu Quang Minh nhìn về phía Diệp Tịch Nhan, Diệp Tịch Nhan lại nhìn về phía Hứa Vong Xuyên, chàng trai bóp mặt cô, “Em quyết đi.”

“Chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”

Ba người quyết định để Tôn Á ở nhà, nếu có người quấy nhiễu, những cái khác không cần quan tâm, mang Giang Diễn và Bì Bì trốn xuống tầng hầm giữ đồ ăn là được. Cửa tầng hầm là do Diệp Tịch Nhan bỏ một đống tiền gia cố lại, trừ phi đối phương mang bom đến, nếu không đừng nghĩ đến chuyện cạy mở.

Tôn Á vội nói: “Tớ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không gây trở ngại cho mọi người.”

Diệp Tịch Nhan cười khổ, “Không phải vấn đề cản trở hay không, nếu thật sự gặp nguy hiểm, cậu nhất định phải bảo vệ chính mình, không được ngây ngốc dâng mạng, biết không?”

Tôn Á mím môi, trịnh trọng gật đầu. Hội nghị kết thúc, mọi người giải tán.

Bì Bì tỉnh ngủ, hấp tấp vẫy đuôi đi cùng Hứa Vong Xuyên vào phòng quan sát, chiều anh đã ngủ bù rồi, hiện tại tinh thần không tệ, người canh chừng tối nay sẽ là anh, Diệp Tịch Nhan về đến phòng, mở bản đồ thanh phố, nhanh chóng đánh dấu.

Mai ra ngoài không phải để dạo phố, đi loạn là ch*t người đấy.

Trung tâm thương mại sầm uất nhất định phải tránh, bệnh viện và trường học cùng thế, ba nơi này chắc chắn là tập trung nhiều zombie nhất, đi vào là người, ra chỉ còn hai mảnh xương xốt.

An toàn nhất là đường dọc bờ sông.

Trong vòng bán kính năm cây số có không ít cửa hàng tiện lợi và nhà thuốc, có thể thu thập vật tư. Sau đó qua chợ đầu mối và chỗ bán phụ tùng xe, người cũng không nhiều, ngược lại có không ít xe hàng cỡ lớn, cẩn thận tìm, nói không chừng có thể kiếm được công cụ sửa bình nước. Quan trọng nhất là, phía trước là vùng núi chỗ doanh trai của lục quân và công trình quân sự, không biết thất thủ chưa, nhưng nơi đó là chỗ đóng quân gần nhất theo lời Giang Diễn.

Bất kể thế nào, cũng phải dò xét một phen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi